Kiều Tinh Tinh sững người trong nháy mắt...

Mãi cô mới khô khan đáp lại một câu "Không có", dịch chân để cho cậu đi vào.

Kiều Tinh Tinh thoáng cảm giác được cậu giống như đã cười khẽ, đi vào và ngồi xuống bên cạnh cô, khí tức đàn ông ấm áp bỗng nhiên tràn đầy trong tất cả các giác quan của cô.

Phim điện ảnh đã bắt đầu được mấy phút, Kiều Tinh Tinh mới lấy lại được tinh thần. Cô không khỏi có chút ảo não, vừa rồi có tính là cô bị chọc ghẹo hay không? Nhưng mà cô lại không trêu lại cậu? Thật là mất hết mặt mũi của đại minh tinh.

Lại hoài nghi mà liếc nhìn Dư Đồ, cậu đang tập trung nhìn màn hình lớn, gò má tuấn dật biểu lộ dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc...

Được rồi...

Kiều Tinh Tinh thu hồi ánh mắt, cũng bắt đầu nghiêm túc xem phim. Mới qua mấy phút, cảm thấy có điểm không đúng lắm. Bộ phim này là câu chuyện về nhân vật chính dưới áp lực của gia đình vẫn kiên định theo đuổi ước mơ?

Cô nhớ tới ánh mắt tịch mịch của Vu Đồ khi nói cậu muốn từ bỏ tinh thần đại hải*.

*tinh thần đại hải: ý nghĩa tích cực, khát khao khám phá và chinh phụ vũ trụ vô tận, thường dùng với sự phát triển của khoa học và công nghệ. Còn là tiêu đề của một bộ phim hoạt hình Nhật Bẳn, một cụm từ đặc biệt trong cuốn sách của Reinhardt "我们的征途是星辰大海"( Hành trình của chúng tôi là tinh thần đại hải) được xuất bản năm 2012, nói về sự trỗi dậy của Trung Quốc từ những năm 1840.

Tâm tình của Vu Đồ sẽ không được tốt?

Phim điện ảnh rất thú vị, 90 phút hoàn toàn không nhàm chán, cuối cùng nhân vật chính dĩ nhiên vẫn kiên trì với mộng tưởng của mình, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của người nhà. Trong tiếng nhạc kết thúc của phim, các khán giả cũng hài lòng rời đi.

Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ đợi đến khi tất cả mọi người đi hết mới đứng lên.

"Mình đưa cậu trở về."

Kiều Tinh Tinh liền gật đầu.

Trên đường về Vu Đồ có chút yên lặng, cô quan sát thần sắc của cậu, dưới bóng tối, thần sắc của cậu lạnh nhạt, phát hiện cô đang nhìn mình, nhướng mày nghi ngờ nhìn cô.

"Ây, tớ không biết nội dung bộ phim này."

"Không tồi." Vu Đồ nói, "Phim ảnh thỏa lòng cho những người mơ mộng."

Kiều Tinh Tinh rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Lần trước cậu nói muốn từ bỏ, vì sao vậy?"

Cô nhớ tới cậu nói cha mẹ phản đối lúc cậu thi vào trường đại học, "Hay bởi vì người nhà? Nhưng cậu giống như cũng làm về hàng không? Sao cha mẹ cậu lại phản đối chứ?

Vu Đồ ngẩn người.

Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên phản ứng kịp, cô biết quá nhiều! Liền ngẩng đầu như mải ngắm nghía bầu trời.

Nhưng Vu Đồ không bỏ qua đề tài này, nhìn cô, trong mắt còn có ý cười.

Tầm mắt của Kiều Tinh Tinh buộc phải trở lại nhìn cậu: "Cái đó... Bội Bội..."

Vu Đồ gật đầu nói: " Mình biết, cô ấy biết rõ chuyện bát quái của cả lớp."

"... Đúng là như vậy."

Kiều Tinh Tinh vội lảng sang chuyện khác: "Chẳng lẽ cha mẹ cậu vẫn không đồng ý sao?"

"Thời điểm mình thi họ đã đồng ý rồi."

"Vậy vì sao?"

Nụ cười thản nhiên lúc trước đã hòa toàn không còn, Vu Đồ một lúc sao mới nói, "Trước kia bố mẹ mình tới Thượng Hải, nhưng không có nói với mình. Vẫn là dì nhỏ gọi điện cho mình, hỏi tình hình cha mẹ ra sao, có tốt hay không, mình mới biết bọn họ tới khám bệnh."

"Lúc mình đi tìm họ, họ ở trong quán trọ nhỏ chỉ mấy chục đồng một đêm, trong phòng còn có ít bánh quy và mì gói."

Kiều Tinh Tinh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nghĩ đến nguyên nhân bình thường như vậy, phổ biến, lại không có giải pháp nào khác. Cô có chút hối hận vì đã dò hỏi đến cùng chuyện này.

"Mẹ của cậu không có chuyện gì chứ?"

"Không sao, sợ bóng gió một hồi." Vu Đồ rủ mắt, "Nhưng mình không cách nào không suy nghĩ gì nữa, nếu như có chuyện thì sao? Mình có khả năng để bà được điều trị tốt nhất hay không?"

Cậu tự mình tự hỏi tự trả lời, "Mình không có. Mình rõ ràng có thể có, nhưng mình không có."

Trong chớp mắt, Kiều Tinh Tinh thiếu chút nữa muốn nói, mình có thể giúp cậu. Nhưng cô biết lời này tuyệt đối không thể nói. Qua một lúc, cô hỏi: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

"Đi Ngân hàng Đầu tư."

Nhưng mà chuyên ngành lúc đầu của cậu cũng đã bỏ không nhiều năm, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Cậu cười một tiếng, thanh âm có chút nặng nề cùng tự giễu, "Mình từ nhỏ tự phụ thông minh, kết quả người tới 30, chẳng làm nên trò trống gì."

Kiều Tinh Tinh dừng bước, nhìn cậu, chẳng thể thốt ra lời.

Vu Đồ đứng một hồi, nói: "Đi thôi, muộn lắm rồi."

Đêm khuya tĩnh mịch.

Vu Đồ ngồi dựa trên giường hút thuốc, suy nghĩ có chút buông lỏng. Cậu nghĩ hôm nay mình đã thất thố.

Cậu không biết tại sao mình lại nói với Kiều Tinh Tinh nhiều như vậy, thậm chí bại lộ cả thất bại giấu kín sâu trong đáy lòng. Liên quan tới chuyện của cha mẹ, cậu không hề nhắc tới với thầy giáo.

Điện thoại bên gối sáng lên, cậu cầm lên, là Kiều Tinh Tinh gửi tin nhắn tới.

Tinh Tinh: Mình chợt nhớ đến một câu nói rất thích hợp với cậu.

Vu Đồ: Là gì?

Tinh Tinh: Nhưng, cậu đã xem qua con thỏ nhiều đốm rồi.

Vu Đồ ngẩn ra: Weibo của Thỏ Ngọc?

Tinh Tinh: Ừ.

Sau đó cô gửi một tin nhắn âm thanh dài tới.

"Trước đó đều bị cậu làm cho choáng váng, cậu dựa vào đâu nói mình không làm nên trò trống gì nha. Cứ cho là bây giờ cậu muốn từ bỏ nghề nghiệp trước kia, bắt đầu lại từ đầu, nhưng những việc đã làm đều vẫn còn đó nha. Mặc dù không biết cụ thể cậu làm gì, nhưng mình nghĩ nhất định rất có giá trị, cho nên coi như sau này cậu không làm công việc đó nữa, cũng không cần phủ định trước kia đâu. Cậu vì lý tưởng mà tranh thủ phấn đấu, so với chưa từng thử qua liền thỏa hiệp, mình cảm thấy đây ít nhất đó cũng không phải là sai lầm."

Tinh Tinh: Thỏ thần cố gắng lên nhé!

Vu Đồ tắt thuốc, một lát sau lại đem đoạn tin nhắn thật dài đó nghe lại một lần, thanh âm của Kiều Tinh Tinh rất êm tai, cậu nhớ thời điểm học năm 2 trung học, mỗi lần có hoạt động văn nghệ, cô đều sẽ lên sân khấu ca hát.

Cậu không nghĩ tới có một ngày cô sẽ dốc lòng nói với cậu những lời như vậy.

- ------ Cậu hẵn đã xem qua con thỏ nhiều đốm rồi (chỗ này mình cũng k hiểu TT).

Đúng vậy, bất luận sau này cậu làm gì, quá khứ có giá mười năm, cậu rốt cuộc đã không phụ lòng mình, bất luận giữ vững hay từ bỏ, ít nhất không nên cảm thấy đây là sai lầm.

Ngón tay Vu Đồ đè ở khung trả lời tin nhắn, chính cậu cũng không ý thức được, tâm tình của mình giờ phút này mềm mại như vậy, cho tới lúc nhập kí tự, tốc độ gõ chữ cũng thật chậm.

Vu Đồ: Cám ơn!

Vu Đồ: Cậu nên ngủ rồi.

Vu Đồ: Ngày mai chúng ta bắt đầu xếp hạng.

Tinh Tinh:... Ngủ ngon!

Vu Đồ cười một tiếng, để điện thoại di động xuống, đứng dậy đến trước cửa sổ.

Bầu trời ngoài kia một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy ánh sao. Cậu nhớ ngày đó mình đi tìm cha mẹ, cũng là một đêm tối thui như vậy, cậu còn nhớ lúc đẩy mở cửa phòng trọ trong lòng nghẹt thở trong nháy mắt.

Mọi thứ từng giống như dễ như trở bàn tay, vì vậy dửng dưng, cho là mình có thể giải quyết được hết, trưởng thành đại khái chính là nói với bản thân, mình cũng không có như vậy không gì không thể.

Cậu nghĩ, mình đã tác thành cho bản thân, không nên tiếc nuối nữa.

- ---------------

Ye: 1473 từ, vote cho mình nhé!

- ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương