Em Là Người Tôi Yêu
Chương 12-3: Mộng đẹp (3)

Nhận ra Trần Tri Tri đang đưa nước cho mình, Chu Đông gắng gượng uống một chút.

"Anh không uống nữa sao?"

Chu Đông lắc đầu một cái.

Trần Tri Tri lại đỡ Chu Đông trở lại, cô mệt chết đi được. Thấy trong cái ly kia vẫn còn thừa lại nhiều nước, cô liền trực tiếp ngửa đầu uống hết, đặt cái ly ở bên cạnh bàn.

Chu Đông quay đầu nhìn cái ly giấy trống trơn.

Cô uống... đúng vào nơi anh vừa rồi anh đã uống... Cách cái ly... Đôi môi đã chạm vào nhau...

"Tám giờ sáng ngày mai anh đến chỗ giáo sư Phương, mang theo USB đã lưu file hệ thống thông tin, có nhớ không?" Trần Tri Tri đứng cạnh anh nói. Chu Đông có chút mơ hồ trở nên thẫn thờ, anh nhìn miệng cái ly giấy, dưới ánh sáng của bóng đèn tiết kiệm năng lượng màu sắc trở nên óng ánh.

"Chu Đông?" Trần Tri Tri lại gọi anh lần nữa, cô khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh nghe rõ không?"

Gương mặt của cô, ánh mắt của cô...

Đột nhiên Chu Đông cảm thấy cảnh vật chung quanh cũng biến đổi, gương mặt của cô chính là nguồn sáng, là tiêu điểm, là ánh sao thần kỳ trong bầu trời đêm, là tinh linh trong sương mù, là ngày, tất nhiên, là tất cả... diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Men rượu đang lén lút chảy trong cơ thể anh quả thực đã làm cho tinh thần anh trở nên trụy lạc. Nó chạy dọc theo mạch máu với tốc độ ánh sáng bốc lên, từng chút, từng chút, từng chút...

Thịch, thịch, thịch, thịch... Theo nhịp tim.

Giống như thiên thạch rơi xuống đất, vỡ tung ra thành vô số mảnh vụn, niềm khát khao dục vọng vẫn bị giấu kín ở nơi sâu nhất của lòng người lúc này đã bùng lên.

"Anh vẫn còn say sao?" Trần Tri Tri quơ quơ tay ở trước mặt anh, cảm thấy anh có cái gì đó là lạ.

Đột nhiên Chu Đông chuẩn xác bắt được tay của cô, làm cho Trần Tri Tri hoảng sợ, ánh mắt đồng thời dời đến chỗ tay của bọn họ đang giao nhau. Chu Đông kéo mạnh cô về phía trước một cái, vô tình cô đã nằm gọn ở trên người anh. Cùng lúc, anh tách hai chân của cô ra, để cô ngồi giạng chân ở trên người mình, trực tiếp đụng phải chỗ nối tiếp giữa thắt lưng và bắp đùi của anh... bọn họ đãkề sát bên nhau đến cực điểm.

Lúc này, hai tay Trần Tri Tri vịn chặt vào vai anh, trọng tâm vừa mới ổn định lại một chút, cô liền nhận ra mình đang ngồi ở chỗ nào. Cách ngồi này hiển nhiên là quá mức mập mờ.

Lưng Trần Tri Tri thoáng lui về phía sau muốn tách khoảng cách với anh ra xa một chút. Xa như vậy cô mới có thể thấy rõ trong tròng mắt của anh dường như toàn là sương mù dày đặc, tựa như toàn bộ số men rượu kia đều ngưng tụ lại ở trong mắt anh vậy.

"Chu Đông, anh say thật hay là giả vờ say đấy?" Trần Tri Tri hỏi.

Chu Đông không trả lời, đột nhiên ôm cô đặt lên trên mặt bàn sách ở trước mặt, đồng thời đưa tay cởi từng chiếc từng chiếc khuy đồng ở chiếc váy jean ngắn của cô ra.

Vốn dĩ Trần Tri Tri có thể phản kháng, nhưng lúc này cô cúi đầu nhìn anh, thấy mái tóc đen mềm mại của anh, thấy động tác gấp rút lẫn nhịp thở ngày càng dồn dập của anh, cô cũng không giơ tay ngăn cản nữa.

Chu Đông cởi đôi tất màu đen và chiếc váy jean, kéo chân trái của cô ra. Anh đưa mắt nhìn cặp đùi trơn bóng và trắng nõn của cô một hồi, trên đùi cô còn mặc chiếc quần lót màu lam nhạt có chấm hoa li ti, sau đó anh nghiêng người ra trước, cách lớp quần lót, hôn cô.

Lúc đó Trần Tri Tri vẫn chưa biết làm như vậy cũng là một cách yêu khác. Nhưng cô cảm thấy thân thể mình đang bị anh thiêu đốt, từng đám từng đám lửa đang thiêu đốt cô. Hai tay cô chống ở trên bàn sách, cúi đầu nhìn, đôi môi của anh đang nhảy múa trên da thịt ở chỗ mẫn cảm của cô, ẩm ướt nóng rực.

Cô không kìm chế nổi, phát ra một tiếng rên khe khẽ, ngón tay lùa vào trong mái tóc của anh, khẽ gọi anh một tiếng: "Chu Đông."

Chu Đông dường như không nghe thấy, anh đưa tay gạt quần lót của cô ra để được áp sát cô gần hơn nữa.

Trần Tri Tri đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Đây không chỉ là lần đầu tiên cô bị người khác nhìn thấy, hơn nữa, lúc này còn bị người ta hôn lên nơi thầm kín riêng tư của mình. Cảm giác xấu hổ trong lòng hòa lẫn cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa vui sướng ở trên cơ thể đang mạnh mẽ trào dâng trong cô.

Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn đành ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên tiết kiệm năng lượng trên đỉnh đầu. Trước mắt cô ánh đèn trở nên óng ánh rực rỡ.

Đột nhiên cô nghĩ đến Từ Trì, lúc này có thể cũng đang cùng cô gái kia lên giường rồi?

Cũng có thể như vậy... Cậu ta có hôn cô gái kia không nhỉ?

Trần Tri Tri vừa nghĩ tới những cảnh tượng có thể kia liền lắc lắc đầu, cúi xuống nhìn Chu Đông. Anh vẫn đang hôn cô dường như muốn chiếm đoạt lấy cô vậy.

Thật ra cô biết, anh uống say là bởi vì giận cô. Giận cô không chịu quan tâm đến anh, giận cô luôn thích tùy hứng, giận cô để ý rõ ràng đến Từ Trì như vậy, giận cô trong lòng có chuyện nhưng vẫn luôn gạt anh.

Cô biết anh đang tức giận, nhưng có lúc thực sự cô không muốn nói cho anh biết – bởi cô cũng không biết nói chuyện đó như thế nào, tựa như nếu nói ra lại trở thành cố ý làm tổn thương anh vậy. Nhưng bây giờ, cô có cảm giác mình đã có chút hiểu ra rồi.

Thì ra là bản thân con người anh đang oán hận Từ Trì, tại bản thân con người anh là người đã từng thích cô trước nhưng lại không được cô quan tâm, cho nên anh mới càng muốn ngược đãi chính con người của mình, để cho chính con người của mình cũng phải chịu bực bội, băn khoăn, mệt mỏi cùng với anh.

Cho nên lúc này cô mới có chút mềm lòng.

Đột nhiên Chu Đông dừng hôn cô. Trần Tri Tri nhìn lên mới phát hiện anh đang kéo khóa quần, cởi quần của mình ra, để lộ ra vật nam tính lúc này đã sớm cứng rắn.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ phận của phái nam, dũng mãnh, thẳng cứng, khác hoàn toàn với phái nữ.

Cô chưa từng nghĩ tới, trên người Chu Đông còn cất giấu thứ gì đó khó chịu đến thế.

Ngay sau đó hai tay Chu Đông đỡ lấy mông của cô, nâng lên khỏi mặt bàn. Trần Tri Tri đột nhiên sợ hãi, cô biết anh muốn làm cái gì rồi. Vừa rồi anhhôn chỗ đó chẳng qua chỉ là bước khởi đầu, cũng giống như sờ ngực là một kiểu tiếp xúc dần dần, anh không muốn cô phải cùng anh quá nhanh như thế...

Đột nhiên Trần Tri Tri bắt đầu phản kháng, "Chu Đông, không nên, không nên!"

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Chu Đông đã nhắm ngay vào nơi đó, hạ thấp người xuống, xuyên thẳng vào cô.

Trần Tri Tri đau đến mức không kêu nổi thành tiếng, cô rất đau rất đau, cảm thấy cả người mình giống như là bị bổ ra vậy, không còn chút sức lực nào. Tất cả những suy nghĩ lộn xộn lúc trước đã biến mất không còn một chút gì nữa, lúc này cô chỉ thấy cảm giác đau đớn còn tươi nguyên, cơ thể cô như bị xé nát.

Trần Tri Tri chợt khóc òa lên.

Nhưng Chu Đông dường như đã bị ma nhập ma vào. Anh chỉ cảm nhận thấy như mình đang làm gì đó ở trong giấc mộng, rất muốn rất muốn giấc mộng này kéo dài mãi, bởi trong giấc mộng đó có anh và Trần Tri Tri.

Trong mộng chỉ có hai người bọn họ ở giữa trời đêm tối đen, đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy được năm ngón tay. Anh không nghe thấy giọng của cô, anh chỉ có thể ôm chặc lấy thân thể của cô vào trong ngực mình, thân thể cô ấm nóng, run rẩy, mềm mại...

Nơi đó của cô thật chặt khít, kẹp chặt lấy của anh... anh rất khó chịu, nhưng có một dòng khoái cảm từ trong đáy lòng bắt đầu dâng cao, mạnh mẽ xông tới khắp ngõ ngách của cơ thể. Cả người anh không có chỗ nào không căng thẳng, không có chỗ không thấy sảng khoái. Lúc này thân thể trong ngực anh đã thoáng yên bình trở lại..., tiếp đó anh dùng tay nâng mông của cô lên, áp sát lên hai bắp đùi của cô bắt đầu chuyển động ra vào.

Ra vào, ra vào, ra vào...

Hơi thở căng thẳng như muốn ngừng lại, anh nhắm mắt, hàng lông mi chấp chới run rẩy.

Anh sợ mình bị tỉnh mộng, khi ấy sẽ không còn được nhìn thấy thân thể này nữa, cũng sẽ không bao giờ được gặp lại giấc mộng kỳ diệu ấy nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương