Em Là Người Của Tôi
Chương 51: Bờ vực hạnh phúc

Phùng Trác Sán là con của Phùng Nguyên Trắc và Lệ Thu người bạn thân của mẹ Hân Nghi lúc trước họ đã gặp nhau và ước hôn nếu mẹ Hân Nghi sinh con gái chúng nó sẽ lấy nhau.

Ba tháng trước Hân Nghi trở lại nước A đã được thu xếp gặp mặt A Sán vị hôn phu cô được biết ít phút trước, khi trở lại nước C, A Sán và Hân Nghi vẫn giữ liên lạc. Có một hôn khiến tim cô như sắp nhảy ra khỏi ngực. Điện thoại cô reo thông báo tin nhắn đến trong lúc Hân Nghi vẫn đang say ngủ đúng lúc Khải Vệ đi ngang lấy điện thoại anh ra xem thì thấy tin nhắn cô thấy anh đang định cầm điện thoại của nình thì hoảng hốt lấy nhanh.

-Anh làm gì đó?

-Em làm gì mờ ám hay sao phải giấu.

Khải Vệ ngồi xuống sopha bấm điện thoại xem lịch trình.

Hân Nghi không muốn thế này nữa sớm muộn gì cũng phải kết thúc nên kết thúc sớm không phải tốt hơn sao.


-Chúng ta kết thúc đi.

-Em vừa nói gì chứ?

Khải Vệ nghe không rõ hỏi lại, anh bỏ điện thoại vào túi quần đi đến bên giường cô.

-Tôi nói... Chúng ta kết thúc đi.

Khải Vệ vuốt tay dọc theo gương mặt Hân Nghi, đôi mắt thâm thuý lạnh lùng nhưng cô chút tức giận không rõ ràng: -Vì hắn? Em muốn tôi...

Khải Vệ bóp chặt cầm Hân Nghi, Hân Nghi trợn mắt nhìn anh:-Anh không được làm hại anh ấy.

Khải Vệ buông tay : -Em còn bảo vệ hắn.

Hân Nghi không biết mình lựa chọn như vậy có đúng không vì nếu kết hôn mà không có tình cảm với A Sán là một sự giày vò đối với anh dù sao anh cũng là một người tốt cô không muốn tổn thương anh tổn thương bất kì một người nào nữa và cả Khải Vệ cũng vậy. Nhưng nếu cô và Khải Vệ ở cạnh nhau như hai con sói ở cạnh nhau không ngừng cắn xé giày vò cuối cùng cũng không ai hạnh phúc. Khi nghe được tin này có lẽ không phải vì anh yêu cô mà tức giận mà vì anh bị mất một món đồ.


Hôn lễ diễn ra ở một nhà thờ đức bà lớn ở nước A. Hôm nay Hân Nghi mặc một chiếc váy trắng kiểu công chúa cúp ngực và xòe ra từ phần hông vạc áo được đính rất nhiều đá óng ánh sáng chói thu hút ánh nhìn ngay từ lúc cô bước vào.

Romer thấy con gái lo lắng ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hân Nghi mĩm cười không nói gì.

Romer dắt con gái lên bục đưa tay Hân Nghi cho Trác Sán.

- A Sán, hãy giúp ba chăm sóc Nghi Nghi nhé!

Trác Sán mĩm cười nụ cười của anh rất ấm áp như thể ánh mặt trời.

-Dạ, cảm ơn ba đã giao Nghi Nghi cho con.

Trác Sán một tay nắm tay Hân Nghi một tay vuốt nhẹ tóc Hân Nghi rồi họ cùng nhau tiếp tục buổi lễ. Đến khi Cha đọc lời thề nguyện Hân Nghi có chút nói không nên lời cảm giác tim đau sót cổ họng đắng chát nhưng nghĩ đến chuyện đó thì cô lại mĩm cười nhìn A Sán nhẹ nhàng nói.


-Con đồng ý.

Cha tuyên bố: -Từ nay hai con đã thành vợ chồng.

Vị MC nói tiếp lời Cha: -Hai người đã được hôn nhau.

A Sán nhìn biểu hiện của Hân Nghi có vẻ không mấy từ chối anh tiến tới gần cô hơn tay đưa lên mặt Hân Nghi từ từ áp môi mình lên môi cô ban đầu anh có chút nhẹ nhàng từ tốn nhưng về sau anh càng ham muốn vị ngọt ngào tươi mát cảm giác hạnh phúc khiến anh càng quấn lấy khoan miệng cô không buông.

-Ưa.. Ư..

Hân Nghi đẩy A Sán để anh biết nên kết thúc ở đây, A Sán dừng lại quay mặt xuống sân khấu tiếp tục buổi lễ.

-Cậu kêu tôi đến để xem cái trò vớ vẩn này?

-Không, cái tôi muốn cho cậu xem là sự chần chừ của Any nhưng lỡ mất rồi.

Khải Vệ không nói chuyện với Phong Nha nữa xoay người bỏ đi về khách sạn.

-Vài lon không?

Phong Nha lấy lon bia đưa Khải Vệ anh cầm lấy uống một ngụm thì chau mày.
-Thứ gì mà khó uống thế.

Phong Nha ở bên cạnh bật cười, giọng điệu chăm chọc

-Bia không đắng bằng lòng cậu.

Vệ, cậu thật sự thay đổi rồi.

Khải Vệ uống tiếp thứ chết tiệt vừa chê mặc cho nó có đắng và khó uống nhưng anh vẫn nốc cạn cả chai xong anh bỏ chai xuống xoay mặt qua nhìn Phong Nha.

-Thay đổi theo một hướng không tốt. Ngựa quen đường cũ.

-không, Any không giống cô ấy.

Phong Nha lấy chai bia trên tay Khải Vệ đặt xuống bàn.

-Cô ấy lấy Phùng Trác Sán là vì có hôn ước từ nhỏ vì tâm nguyện của người mẹ đã khuất.

-Tôi không cần biết, phản bội chính là phản bội một ngày nào đó cô ấy sẽ phải trả giá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương