Cao Thiển ngồi bên trong xe, ánh mắt cô vô thức nhìn Thẩm Dư ở bên ngoài.

Góc nghiêng khuôn mặt của nam sinh rất đẹp,tựa như một nam chính trong thế giới truyện tranh mà cô từng đọc.

Nhận được ánh mắt của anh,Cao Thiển liền nhanh chóng quay đầu lại,nhịp tim bỗng nhiên đập liên hồi.

Cao Thiển chưa bao giờ nghe thấy trái tim mình đập rõ ràng như vậy,cô hơi chột dạ cúi thấp đầu.

Một lát sau cửa xe đóng lại, Thẩm Dư ngồi phía sau xe.

Trong lòng Cao Thiển càng đập nhanh hơn,cô cố gắng điều chỉnh tư thế lại, ngồi xa Thẩm Dư một chút.

Thấy được nỗi chột dạ của cô gái nhỏ, đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Dư hiện rõ trên khuôn mặt.

Nam sinh bên cạnh cô bỗng dưng mở miệng, thanh âm có vẻ trêu chọc,hơi khàn nhưng rất dễ nghe.

"Nhìn lén?".

"!!!!!!!"Bị chính chủ bắt quả tang,mặt Cao Thiển ửng đỏ,mở miệng cố gắng giải thích:"Không.

.

không có ạ".

Do nói cô nói ấp úng nên đã làm cho Thẩm Dư càng hiểu lầm hơn nữa.

"Thật sự không có?".

Nam sinh ngồi bên cạnh nghe vậy, đuôi mi nhướng lên, môi mỏng cong lên cười như có như không mở miệng nói.

"!Ân! thực sự không có ạ——".


Cô đâu thể nào đi nói sự thật được,lỡ bị hiểu lầm là mê trai thì có mười cái mạng cũng giải thích không nỗi nữa!!!Nhưng Thẩm Dư đâu có dễ tha như vậy, anh giương mắt nhìn Cao Hoằng Nhượng đang ngồi ở ghế lái,cố ý nói lớn:"Ê ,em gái mày nhìn tao đến chết mê chết mệt mà không thừa nhận kìa".

Cao Hoằng Nhượng:"?????"Cao Thiển:".

.

?!.

".

Ủa anh trai gì đó ơi???Cảm thấy trêu chọc cô đủ rồi,Thẩm Dư mới trở lại trạng thái nghiêm túc,không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh bỗng nhiên nói:"Em mấy tuổi rồi?".

Lời vừa nói ra Thẩm Dư chợt giật mình.

Anh vậy mà lần đầu tiên đi hỏi tuổi của một người không quen biết gì?Hôm nay chính anh bị làm sao vậy? Không giống như anh ngày thường cho lắm.

Cao Thiển theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Dư,con ngươi trong suốt và đơn thuần hiện lên rất rõ ràng,âm thanh mềm mại trả lời:"17 tuổi ạ".

Còn khá nhỏ!.

.

Anh rũ mắt nhìn Cao Thiển,trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy.

(Bình tĩnh nào anh zai=) )**********Xe chạy dừng trước một khu biệt thự cao cấp,Thẩm Dư định nghiêng người mở cửa xe rời đi nhưng nhịn không được liền giơ tay sờ sờ đầu cô gái nhỏ.

Mái tóc đen mềm mại khi chạm vào như có một mùi hương làm anh không nỡ luyến tiếc buông tay ra.

Cao Thiển:"!!!".

Đây thế mà lần đầu tiên Cao Thiển được một nam sinh xoa đầu,cô vô thức ngẩn ra.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì người đã đi mất.

Cao Hoằng Nhượng chứng kiến toàn bộ cảnh nãy giờ diễn ra trong xe,anh ứa nước mắt,cắn khăn mà tức.

Xe chạy đi, Cao Hoằng Nhượng nhìn kính chiếu hậu, cố gắng nhắc nhở Cao Thiển:"Thiển Thiển, anh cần nhắc nhở em tránh xa Thẩm Dư ra, càng xa càng tốt".

Cao Thiển ngạc nhiên,tò mò hỏi:"Vì sao ạ?".

Bị ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ nhìn mình,Cao Hoằng Nhượng căng người, rằng giọng dạy dỗ:"Nó không phải là đứa tốt như em nghĩ đâu, tốt nhất lè em đừng tiếp xúc với loại đó, trừ anh thì được".

"Vậy tại sao anh và anh ấy lại làm bạn được, còn em thì không được?".

Cao Hoằng Nhượng:"Anh thì được, em thì càng không được,vì anh không muốn làm anh họ của nó!!".

Cao Thiển:"?".

————————————————————————Sau khi cả hai anh em từ biệt thự nhà họ Thẩm trở về nhà họ Cao thì trời cũng đã khuya, màn đêm buông xuống, khí trời se lạnh hơn.

Cao Thiển ngáp ngắn ngáp dài,uể oải đi vào phòng ngủ.

Cô lười thay đồ, hai mắt gần như sắp nhắm lại.

Đang sắp ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên,Cao Thiển đưa tay cầm lên nhìn tên hiển thị.


Là Chu Tiêu Hàm, bạn thân của cô gọi.

"Alo, có chuyện gì không bé cưng".

"Cao Thiển, cậu về nước chưa? Sao không gọi cho tớ".

"Bé cưng à, chị đây mệt lắm rồi, tớ về nước rồi nhưng mà phải đi tham dự tiệc sinh nhật của người quen nữa, mệt muốn chết đi sống lại đây nè".

"Ui cha, tội nghiệp bé yêu của tui, vậy thôi bé yêu ngủ sớm đi, tớ đây không làm phiền bé yêu nữa".

Đối phương cúp máy, Cao Thiển nhìn màn hình điện thoại phì cười rồi lắc đầu, cô đặt điện thoại lên kệ tủ, nhắm mắt tịnh dưỡng.

Dưới ga ra của căn biệt thự, một chiếc xe tư nhân chạy vào.

Cửa xe mở ra, Cao Hải bước xuống xe, ông giương mắt nhìn nam sinh đang dựa vào mui xe Maybach kia, nói gì đó với vợ mình rồi bước tới chỗ cậu.

Chu Hạ Linh không làm phiền hai người đàn ông kia liền rời đi.

Cao Hải bước tới chỗ Cao Hoằng Nhượng, vươn tay đưa điếu thuốc trước mặt anh,khuôn mặt anh hơi căng ra không cần đợi câu hỏi của Cao Hải, liền nói:"Con không hút đâu ạ".

Cao Hải đành thu tay về,tự mình bật lửa hút một điếu, rất lâu đều không có ai mở miệng nói trước.

Hai người đàn ông đứng dựa vào mui xe, chiều cao tương đương nhau.

Cuối cùng, Cao Hải bất đắc dĩ đành hỏi:"Cao Thiển thế nào rồi?".

Cao Hoằng Nhượng cụp mắt xuống, không dám trả lời.

Thấy được anh đang che giấu,Cao Hải cười thầm:"Không sao, con cứ nói thật đi, chú mà hỏi con bé thì chắc chắn nó sẽ lảng tránh sang việc khác".

Biết là giấu không được, anh đành lắc đầu nói:"Cũng!.

không thể được ạ".

Nhận được câu trả lời, ông trầm mặc một lát nói:"Lúc Thiển Thiển sáu tuổi từng được chú dẫn qua nhà một người bạn chơi, cậu ta rất thích con bé, còn nói là muốn con bé làm con dâu tương lai của mình, lúc đấy chú cũng cảm thấy con trai của cậu ta cũng khá là được đi liền đồng ý.

Nhưng vào đêm giao thừa, Thiển Thiển và đứa nhóc kia đi ra ngoài sân chơi, không biết làm thế nào mà pháo hoa vô tình nổ làm cho tai của con bé không thể nghe được nữa".

Cao Hoằng Nhượng ngước mắt nhìn ông:"Vậy cậu bé kia có phải là Thẩm Dư đúng không ạ".


Cao Hải ngạc nhiên nhìn cậu, gật đầu nói:"Đúng vậy, nhưng tại sao con lại biết nó?".

Cao Hoằng Nhượng hơi ấp úng, không biết giải thích thế nào liền nói:"Con với nó là!.

bạn thân của nhau ạ".

Cao Hải sửng sốt, khuôn mặt ba phần ngạc nhiên bảy phần như ba.

Ông cố gắng trấn an tinh thần, ngẩng đầu nhìn cậu nói:"——Vậy Thiển Thiển có gặp nó chưa?".

"Hai đứa nó mới gặp nhau hôm nay ạ, nhưng mà hình như tụi nó không nhớ gì về nhau".

Nghe được câu trả lời, khuôn mặt Cao Hải có chút hòa hoãn hơn so với lúc nãy, ngữ khí của ông dần nghiêm túc: "Từ bây giờ, chú nhờ con trông chừng hai đứa nó, không để cả hai gần nhau dù là 1cm đi chăng nữa, cuối tuần báo cáo lại với chú".

Cao Hoằng Nhượng gật đầu,nghiêm túc nói:"——Vâng, chú cứ tin ở con".

Vở kịch nhỏ:Cao Thiển:"Em thấy anh hơi khó để được sự chấp nhận của ba em rồi đấy".

Thẩm Dư:"Không khó,đi cửa sau là được".

Cao Hải:"Nhóc kia, mi ngon đi cửa sau thử xem? Đôi chân của mi hơi dài thì phải, để ta cưa bớt nhé".

Thẩm Dư:".

.

con đùa thôi ba! ".

Cao Hải:"—— ai là ba của cậu?!!!!".

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương