Em Là Hồng Tâm
-
7: Tôi Đoán Đúng Rồi
Ra khỏi hội quán với cái tên kỳ cục “Lên đỉnh” kia, lúc Trác Mộng Nhan ngang qua một cửa hàng bán kem, bên ngoài có bày bán kẹo bông, chần chừ một hồi quyết định mua một kẹo bông.
Vừa đi vừa ăn cho tới khi đi vào một con đường vắng người, ban đầu cô hoàn toàn không phát giác, mãi đến khi dừng trước một thùng rác để vứt que kẹo bông, cô loáng thoáng có cảm giác ai đó đang quan sát mình, trái tim tức thời đập nhanh.
Tình huống này… không giống với cái đêm trong con hẻm cụt, vì hiện tại cô đã trở thành mục tiêu chính.
Trác Mộng Nhan bặm môi, cô không dám ngoái nhìn đằng sau, cố gắng tăng tốc bước chân, hai bàn tay nắm chặt dây đeo balo, ánh mắt tập trung con đường không sáng sủa phía trước, đèn điện đã bị hư hỏng không ít nhưng vẫn chưa ai chịu thay, nỗi sợ hãi và căng thẳng càng lúc càng dâng lên.
Cuối cùng tiếng bước chân phía sau cũng tăng tốc, Trác Mộng Nhan than một tiếng trong lòng rồi co chân chạy, quả nhiên kẻ xấu đã ngả bài, từ đi thành chạy đuổi theo cô.
Mẹ nó, tại sao gần đây cô luôn gặp người xấu vậy.
Rốt cuộc cũng không chạy thoát được, balo bị kẻ xấu giật mạnh một cái, cô hét thất thanh, thân thể lảo đảo.
Rồi trong không gian vắng tanh ngoại trừ cô và kẻ xấu không rõ mặt mũi kia xuất hiện thêm ai đó, người ấy bỗng dưng xuất hiện từ phía sau đánh tay đôi với kẻ xấu.
Dựa vào ánh đèn mờ nhạt Trác Mộng Nhan nhìn ra được anh.
Cô ôm miệng đứng trân trân không chớp mắt thấy anh đè kẻ xấu xuống mặt đường không ngừng đấm vào người hắn ta.
“Mẹ kiếp, mày thích biến thái đúng không?” Lại một đấm nện vào khuôn mặt tròn trịa, hắn rên rỉ không thốt nổi thành tiếng, vừa mới hé miệng “xin” đã bị đánh.
Lôi Kình lôi con dao nhỏ luôn mang bên người ra, như lần đó tách một tiếng, lưỡi dao sắc nhọn bật mở.
Vốn chỉ định dọa tên biến thái này một chút thôi.
Không ngờ giây sau đó đã nghe cô gái nhỏ mang theo sự run rẩy và kinh hoảng gọi lớn: “Lôi Kình, đừng.”
Thiếu niên nâng mặt chống lại cặp mắt to tròn chất chứa đầy lo lắng của cô, định trêu cô thêm một chút thì cô bước đến gần, lắc lắc đầu: “Không đáng đâu.”
Không đáng đâu.
Tay cầm con dao thả lỏng, cuối cùng thiếu niên nhếch khóe miệng, thu hồi lại lưỡi dao, như chú rùa rụt đầu vào mai, anh đứng dậy, đôi chân mang đôi boot cao cổ giẫm lên một bàn tay của kẻ xấu, rồi phun ra đúng một chữ: “Cút.”
Kẻ xấu lồm cồm bò dậy, ôm đau đớn chạy nhanh như con sóc.
Hơi thở đã bình ổn trở lại, trái tim cũng không đập dồn dập nữa, Trác Mộng Nhan liếm môi, cổ họng đau kinh khủng vì vừa rồi cô đã bất chấp mà hét lớn, giờ đến nuốt nước miếng cũng không chịu nổi.
“Cảm ơn.” Nhìn anh từng bước đến gần mình, hơi thở hoang dã và nóng bỏng của người con trai dù cách một khoảng thì cô vẫn cảm nhận được.
Cô đứng đó không như những lần trước sợ hãi lùi ra sau, có một chút dạn dĩ khi đối mặt với anh rồi.
“Ngày đầu tiên đã nhớ rõ tên tôi rồi sao?” Lôi Kình đã đến gần cô nhưng vẫn không dừng lại, anh ép sát đến khi thân thể thiếu nữ thơm ngát chạm vào thân cây bạch dương.
Một bàn tay to lớn đỡ phía sau đầu cô gái nhỏ, ánh mắt anh gắt gao găm chặt vào cặp mắt đang mở lớn, tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Quả thật rất quen cũng rất giống.
Rồi trong bầu không khí ngượng ngùng cùng mập mờ lại có ai đó lãng vãng xuất hiện.
Trác Mộng Nhan giật mình, cô nhìn anh nhỏ giọng: “Bỏ tôi ra đi.” Giọng của cô đã trở lại khàn đặc như khi sáng.
“Giọng đã không tốt, khi nãy em hét cái gì?”
Không nghĩ ngợi mà phản bác lại: “Là tôi sợ anh đâm kẻ đó.”
Thiếu niên khẽ cười, anh khom người đặt tầm mắt ngang bằng với đôi mắt của cô: “Lo sợ tôi bị cảnh sát tóm à?”
Bạn học nhỏ mím môi, cô ho khan hai tiếng rồi gật đầu: “Hắn ta không đáng.” Vừa nói xong, một âm thanh kỳ lạ chạy thẳng vào màng nhĩ Trác Mộng Nhan, sau khi rõ cái âm thanh róc rách đó là gì, khuôn mặt giấu sau lớp khẩu trang đã đỏ bừng, cô xấu hổ nghiêng mặt sang một bên, giây sau có một bàn tay phủ sau gáy đẩy nhẹ, trán cô chạm vào vòm ngực săn chắc, toàn bộ mùi vị từ thiếu niên bao vây khắp thân thể cô.
Cứ thế cả hai im lặng cho đến khi âm thanh kia kết thúc, cũng đủ lâu đấy, Lôi Kình thầm mắng nhưng cũng có chút hưởng thụ khoảnh khắc ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực.
“Này, chơi ở đây… rất kích thích nhỉ?” Kéo khóa quần lên, người đàn ông mới lơ đãng nhìn thấy một cặp đôi đang đè nhau vào thân cây kích tình.
Anh ta choáng váng trong cơn say trêu ghẹo một câu rồi cũng không nán lại làm phiền đến người ta.
Đợi đến khi tên đàn ông nọ rời đi một đoạn, chắc chắn anh ta không lên cơn thần kinh trở lại gây chuyện Trác Mộng Nhan mới phản ứng được tư thế mờ ám của mình và Lôi Kình, cô theo phản xạ đứng thẳng lưng, tay nhỏ trên ngực anh đẩy một cái.
Và hôm nay đúng thực là một ngày xui xẻo của Trác Mộng Nhan, dây đeo khẩu trang mắc vào cúc áo sơ mi của Lôi Kình, chẳng có âm thanh, chỉ có luồng gió mát lướt qua da mặt non mịn.
Khi xác định được chuyện gì đang xảy ra thì cô đã rơi vào tầm ngắm chặt chẽ của ai đó.
“Tiểu mỹ nhân…” Lôi Kình chớp mắt, có chút ngẩn ngơ khi chứng thực được dung mạo của cô và cô gái đêm nọ, hai người quả nhiên là một.
Anh cười một tiếng than thở: “Tôi đoán đúng rồi.” Ngón tay trỏ và cái nắm nhẹ cái cằm nhỏ nâng lên, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của đèn đường lần nữa ngắm thật chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Không rõ là vì cái gì, Lôi Kình thấy hôm nay cô còn đẹp hơn cả đêm đó.
“Tôi…” Mới mở miệng đã không nhịn được nghiêng mặt ho khan.
Lôi Kình thu lại ngón tay của mình, xúc cảm mềm mại vẫn lưu lại không sót chút nào, tiếng ho khàn khàn của cô khiến trái tim anh sinh ra một cổ đau lòng.
“Đã đến bệnh viện khám chưa?” Anh hỏi, vẫn tư thế khom người, ánh mắt không kiêng dè quan sát cô.
Trác Mộng Nhan gật đầu: “Không sao… vài ngày nữa sẽ ổn.”
Định hỏi thêm chuyện cô muốn đi làm thêm nhưng với tình trạng nói không rõ đó của cô, Lôi Kình đành nhịn lại, để lần khác vậy.
“Tôi đưa em về.”
“Không…” Lôi Kình ngắt lời rồi hù dọa cô gái nhỏ: “Mấy kẻ xấu đó có khi vẫn lãng vãng trên đoạn đường này.”
Trác Mộng Nhan mím chặt môi, không từ chối nữa.
Cô đi phía trước, anh ở sau giống như kỵ sĩ trong bóng đêm bảo vệ nàng công chúa của mình.
Anh nói được làm được, đưa cô về đến tận khu chung cư, trong suốt quá trình đó không ai lên tiếng.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Trước khi vào trong, Trác Mộng Nhan dừng chân, xoay người nhìn Lôi Kình một cái, môi mấp máy: “Hôm nay, cảm ơn anh.”
Đợi anh gật đầu rồi, cô mới vội chạy vào trong chung cư.
Thiếu niên dựa vào cây quế cao lớn, anh ngẩng mặt muốn nhìn thử nhưng thân ảnh cô gái đã hoàn toàn khuất lấp ở đâu đó.
Đến khi hút xong một điếu thuốc rồi, Lôi Kình mới nhếch miệng rời đi.
Hứng thú sao? Không dừng ở hứng thú nữa rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook