Năm ngày tăm tối cuối cùng cũng mỉm cười kết thúc trong tiếng khóc của những em bé sơ sinh.

Trong năm ngày này, Tạ Anh Tư chỉ ngủ được tổng cộng có hai mươi tiếng đồng hồ, cô lê bước về nhà với mái đầu rối bẩn, một cặp huân chương quầng thâm mắt và mặt mũi thì trắng bệch. Sau khi tắm rửa xong, sấy tóc qua loa, cô lao xuống giường với cái bụng đói khát, kiểu như nhất định phải kết uyên ương cùng chiếc giường đến đầu bạc răng long.

Không mộng được đến khi màn đêm xuống, Anh Tư bị âm thanh huyên náo của thành phố đánh thức, cô gái kiên cường kiệt sức coi như đã hồi phục chút ít nguyên khí. Vừa ngáp vừa ngồi dậy, cảm thấy bụng hơi đói, Anh Tư mở tung tủ lạnh, tủ bếp tìm bất cứ thứ gì có thể ăn được. Gặm chút bánh quy khô khốc, cô chau mày nhìn nửa chiếc bánh đã ỉu trong tay, lắc đầu ngao ngán ném phăng cả gói vào thùng rác.

Khải hoàn trở về, nghĩ thế nào cũng phải để “mẹ nuôi” bồi bổ cho cô.

Mở điện thoại, Anh Tư đi đến buồng vệ sinh định gọi cho Đỗ Thuần, muốn nhân lúc nghỉ phép đưa Đỗ Thuần ra ngoài lượn lờ. Nhưng khi vừa ngước đầu lên, thấy nữ quỷ đầu bù tóc rối, mặt trắng bệch trong gương, cô kinh hãi lùi lại phía sau một bước. Cô vừa lùi lại, nữ quỷ trong gương cũng lùi theo, ánh mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ.

Hít thở có chút khó khăn, Anh Tư định thần nhìn kỹ lại, nắm lấy mái tóc bắt đầu than thở, mới có mấy ngày mà cô đã biến thành thân xác tàn tạ đến nỗi ai nhìn cũng phải khiếp đảm, có thể thấy, cô thực sự có chút tư chất tạo nên sự thấp hèn, dung tục.

Đôi mắt đan phượng đỏ ngầu quét sang phía mặt phải, một vết thâm tím to bằng cái lá, trông vô cùng bi hùng phủ lên bên mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, lúc này cô gái trẻ trong gương đổi tên thành Chung Vô Diệm(*). Trong mắt cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư, bị thương vì việc công là một chuyện đáng kiêu hãnh. Nhưng lúc này, trong lòng cô lại rối như tơ vò, xoắn xít lại với nhau, không thể nào gỡ ra được.

(*) Chung Vô Diệm tên thật là Chung Ly Xuân, người đất Vô Diệm, nay thuộc phía Đông huyện Đông Bình, tỉnh Sơn Đông, Trung Hoa. Bà có tên thường gọi là Chung Ly Vô Diệm, là Vương hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương nước Tề. Chung Vô Diệm là người đàn bà xấu xí nổi tiếng trong lịch sử, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa (năm người phụ nữ xấu nhất), nhưng lại thông minh tài trí hơn người, là một nữ chính trị gia tài giỏi.

Mơ hồ lo sợ vác bộ mặt tàn tạ này đi gặp người khác, nhưng Anh Tư lại nhíu mày không nghĩ ra bản thân sợ nhìn thấy ai. Ánh mắt sáng lên, lòng tay vỗ mạnh xuống bệ rửa mặt, đúng rồi, cô sợ gặp Đỗ Thuần. Đúng vậy, Tạ Anh Tư sợ Đỗ Thuần lo lắng, cũng sợ cô ấy sẽ nói với bố mẹ ở nơi xa, khiến họ không an tâm. Bỗng chốc bờ vai cô lại chùng xuống, có vẻ như không phải vậy. Tạ Anh Tư lớn lên cùng những vết thương “chiến đấu”, cô thường vác mình mẩy đầy những chiến tích về nhà, bà mẹ hung thần nhìn thấy lập tức vác chổi đuổi cô chạy quanh sân. Sau đó, người cha béo ục ịch sẽ lấy cái bụng tròn vo chắn giữa, mặc cho từng nhát chổi giáng xuống da bụng như mưa bụi, còn vờ kêu đau “ái da, ái da”.

Vì vậy từ nhỏ đến lớn, một Tạ Anh Tư luôn để bố mẹ lo lắng, thực ra chưa bao giờ bị ăn đòn lấy một lần, roi vọt toàn giáng xuống bụng cha cô. Sau khi trưởng thành, Anh Tư cũng từng nghi hoặc, có lần nhân lúc mẹ không có nhà, bẽn lẽn nói lời xin lỗi với cha. Cha cô cười thần bí, vỗ vỗ vào cái bụng tròn xoe của mình mà nói rằng, “Con gái, cha còn phải cảm ơn con đấy! Mẹ con ghê gớm như thế, cũng chỉ khi vác chổi đuổi con mới chịu tán tỉnh cha. Ồ, con không biết đấy thôi, lúc đó cha nằm mơ hi vọng ngày nào con cũng đi đánh nhau.”

Khẽ lắc đầu mơ màng, sau khi lớn lên, cô không còn mang “chiến tích” nữa, khiến bố mẹ cũng thấy lạ. Rốt cuộc cô sợ nhìn thấy ai đây? Lúc đang mải suy nghĩ loanh quanh, bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang, Anh Tư liếc một cái, là Chu Minh gọi. Tạ Anh Tư nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu xoẹt qua một tia sét.

Bất chợt dòng suy nghĩ được đả thông, hóa ra là anh ta, người cô sợ gặp lại là Chu Minh – người đàn ông có khuôn mặt trắng hơn cả cô.

Tâm lí Chung Vô Diệm ngầm gây khó dễ, từ trước đến nay, Tạ Anh Tư không muốn thua mà lại luôn thua, bây giờ có hơi nhụt chí. Hung dữ trừng mắt nhìn mình trong gương, cô nhận cuộc gọi.

“Về chưa?” Trong điện thoại, giọng Chu Minh dịu dàng, còn có thể nghe được mấy tiếng chó sủa.

“Ừm, về rồi! Có gì thì nói mau.” Khẩu khí Tạ Anh Tư không chút thiện cảm, càng thiếu tự tin thì càng kiêu căng.

“Tôi đang ở dưới lầu, cún con cũng ở đây, tôi để nó nói cho cô nghe.” Ở đầu dây bên kia, Chu Minh khẽ cười mỉa.

Sự thiếu tự tin của cô gái kiên cường đã đạt mức cực điểm, lén lút đi đến bên cửa sổ, Anh Tư vén một góc rèm cửa nhìn xuống dưới, con xe của Chu Minh đang đỗ chình ình dưới lầu. Cô lúng túng không biết phải làm sao, lặng lẽ đưa tay lên che mặt rên rỉ, ông trời ạ, sao người luôn để tên công tử bột ấy xuất hiện vào những lúc con khốn đốn nhất? Con nào có trêu chọc gì ngài đâu?

“Khụ khụ, cái đó… Anh đem cún con về đi, nó cũng chẳng có cơ hội được ở căn hộ năm sao của anh nữa, để nó ở thêm một đêm đi.” Chẳng biết làm sao, Anh Tư đành lấy chó ra làm bia đỡ đạn. Cái bộ dạng tàn tạ này của cô, sống chết cũng không được để tên công tử bột nhìn thấy, có nhắm mắt cô cũng tưởng tượng ra ánh nhìn xem thường từ đôi mắt đẹp đẽ của Chu Minh. Cho dù Tạ Anh Tư không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng bất luận thế nào cũng không thể để người khác cười cô là kẻ thế thân của người phụ nữ xấu xí Chung Vô Diệm trong lịch sử được. Bị thương chỉ là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn, trước nay bất kỳ việc gì cô cũng luôn là người tiên phong, lần đầu tiên rùa rụt đầu vào mai, sống chết không chịu bò ra.

“Điều này nói không chừng, cún con có số giàu sang.” Chu Minh ngồi trong xe, mỉm cười vuốt ve chú cún đang yên lặng, ngước đầu nhìn cánh cửa sổ tối đen như mực ở tầng năm, chau cặp lông mày rậm, nói, “Tạ Anh Tư, cô phát hiện ra chưa?”

“Phát hiện cái gì?” Anh Tư đang định cúp điện thoại đã không còn giữ được bình tĩnh.

“Cô có thói quen, trước khi nói dối thường ho hai tiếng.”

Nổ rầm một cái, trong căn phòng tối om, trên khuôn mặt vốn dĩ chân thật của Tạ Anh Tư có những gợn đỏ lấp lánh, chiếu sáng cả khoảng không u tối. Tay cầm điện thoại, môi cô mím lại trầm mặc không nói lời nào. Trong lòng đang ra sức kêu gào, Tạ Anh Tư, mày có bệnh à, nói dối có một chút mà còn phải húng hắng, mày mau đi uống thuốc ho tự sát đi.

“Hai phút nữa xuống đây!” Chu Minh trầm giọng ra lệnh, dứt lời, cúp điện thoại “cạch” một cái.

Đêm khuya mát mẻ, Tạ Anh Tư đứng chôn chân bên cửa sổ như tượng, hít một hơi thật sâu, cố gắng thở ra, đánh cái đầu tổ quạ sang trái rồi lại sang phải, tựa như u hồn oán hận lướt trong không trung giữa đêm tối. Sau khi vận động gân cốt một lúc, bộ não hỗn độn quay trở lại trạng thái tỉnh táo. Cô siết chặt nắm tay, đi thì đi, nguyện vọng tám trăm năm trước của lão nương chính là dùng sự thấp hèn khắc chế tính xảo quyệt của anh, thế này cũng hay, cuối cùng hôm nay cũng được như ý rồi.

Hùng hổ lao xuống lầu, cô gái kiên cường rảo bước về phía mục tiêu, trong mắt bùng cháy một ngọn lửa. Từ gương chiếu hậu, Chu Minh thấy cô gái trẻ cao cao đang đi tới, nhếch mép cười, tay ôm cún con mở cửa xe bước xuống.

Dưới màn đêm, chú chó nhỏ thông minh vừa nhìn thấy cô chủ liền kích động xông đến trước mặt Anh Tư sủa oang oang, thè lưỡi liếm giày thể thao của cô, xem ra trí nhớ đã phục hồi tương đối. Được sự nồng nhiệt của chú cún dỗ dành, mama cẩu vừa cười vừa ngồi xuống xoa đầu cưng nựng, “Cái đồ bé con này, coi như vẫn còn chút lương tâm.” Lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu chú chó, cô lẩm bẩm, “Nếu mày dám bơ ta, mày sẽ không xong với ta.” “Sao thế, đang tẩy não cho nó à?” Chu Minh đứng bên trái cách Tạ Anh Tư khoảng một bước chân, đang đối diện với bên má trái lành lặn của cô, dưới ánh đèn mờ ảo, tạm thời không phát hiện ra bộ dạng khác thường của cô. “Có điều, có tẩy cũng phí công, tôi đã giúp cô tẩy não cho nó trước rồi!” Anh hé miệng cười, “Chú chó này bây giờ là phe của tôi.”

Lườm một cách khó chịu với kẻ đang đắc ý, Tạ Anh Tư cố gắng sàng lọc thái độ cười hiểm của anh. Cô đứng dậy, ôm chú chó quay người bỏ đi, nhanh đến mức dường như gót chân có bôi dẵ trơn, cô gái kiên cường có “khuôn mặt đẹp” của Chung Vô Diệm, nhưng lại không có “sự cởi mở” của Chung Vô Diệm. “Năm ngày vừa qua, cảm ơn anh, bye bye.” Cũng không quay mặt lại nói lời cảm ơn, thể hiện rõ sự không chân thành, nhưng thực ra đắng cay đang tuôn chảy ào ạt trên cả mặt đất.

Chu Minh chau mày, bất ngờ tóm vai người con gái đang trốn chạy, dùng lực khiến cô xoay đầu đối diện với mình. “Tôi vẫn chưa nói…” Còn chưa dứt lời, đôi mắt sáng của Chu Minh đột nhiên phát hiện vết bầm tím trên mặt Tạ Anh Tư. Anh nắm tay cô không chịu buông, không ai nói lời nào, chú chó nhỏ ở giữa ngẩng đầu tròn xoe mắt, sợ hãi nhìn sang hai bên, yên lặng quan sát động tĩnh của “cha mẹ”.

Cô gái kiên cường ngượng ngùng đến nỗi muốn tìm chỗ đất nẻ nào đó mà chui xuống. Trước đây, chưa bao giờ cô quan tâm đến vấn đề nhan sắc, sau khi gặp người đàn ông này, nó lại bắt đầu bước vào tầm kiểm soát của cô. Cũng may, đêm tối che giấu được khuôn mặt ửng hồng, Chung Vô Diệm thoát khỏi sự kìm kẹp, rướn cổ lớn tiếng kêu: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn nhìn gái xấu thì ra đường mà ngắm.” Hét xong, mặt mũi cô tối sầm lại, định bỏ đi.

Chu Minh không chịu buông tha, một lần nữa nắm lấy cánh tay Anh Tư, con mắt sâu thẳm như mực chỉ phản chiếu hình ảnh cô gái và chú chó nhỏ, giọng thấp trầm nhưng dịu dàng: “Làm sao lại bị thế này?”

Người này có tư cách gì mà cứ vạch trần vết thương của người khác? Tạ Anh Tư phẫn nộ liếc nhìn Chu Minh đang giữ chặt mình không chịu buông, nhưng đột nhiên phát hiện vẻ mặt nghiêm túc của anh, luồng ánh sáng sặc sỡ trở thành nền phía sau. Anh đứng ngay trước mắt cô không còn nụ cười mỉa mai xem thường trong dự kiến, thậm chí cô còn bị luồng ánh sáng làm cho hoa mắt, như nhìn thấu sự quan tâm dịu dàng trong mắt anh. Mủi lòng, cô ủ dột lên tiếng, “Chính là… là khi đánh tên khốn bắt cóc trẻ em đó, không cẩn thận bị va vào tủ.” Xoa xoa bên má phải, cô hóm hỉnh nói, “Vết bầm tím tượng trưng cho nữ thần chính nghĩa của chúng ta.”

Nét mặt Chu Minh nghiêm túc, ánh mắt có chút mạnh mẽ, “Tạ Anh Tư, tôi cử cô đi phỏng vấn, chứ không phải đi đánh nhau. Mới có năm ngày đã mang chiến lợi phẩm này quay về, cô không thể khiến người khác bớt bận tâm, lo nghĩ về mình sao?”

“Tôi cũng là do để người khác phải bận tâm lo lắng mà lớn lên đấy, cha mẹ không mắng tôi, anh dựa vào cái gì mà nói? Bây giờ tan ca rồi, ngài Chu Minh ạ!” Một lần nữa hét lớn, Anh Tư không còn luôn miệng kêu “tổng biên”, cô gái kiên cường giận quá gọi luôn tên của Chu Minh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng cô không còn sợ hãi nhiều nữa.

Độ cao âm thanh tính bằng đề-xi-ben của Anh Tư khiến Trư Đầu khiếp sợ, bỗng sủa lên mấy tiếng. Góc phố vắng người qua lại giờ đây chỉ còn tiếng chó sủa cùng hơi thở nặng nề của đôi nam nữ.

Chu Minh nhếch mép cười gượng, buông tay khỏi người Tạ Anh Tư, “Tạ Anh Tư, cô thực sự có thể ngốc hơn một chút nữa.” Đưa tay ôm chú chó đang trong vòng tay người con gái mặt mũi bặm trợn, “Đi thôi, không phải cô nói hễ về đến nơi là kiểm tra thể trọng cún con sao?” Anh cũng chẳng đợi phản ứng của cô, quay người bước nhanh về phía xe.

Sư tử Hà Đông dần lấy lại tinh thần, nhảy cẫng lên đầy tức giận, lập tức đuổi theo, “Này này, anh đợi đã, tôi không đi, bộ dạng này của tôi sao có thể đi gặp người khác được? Họ Chu kia, anh rắp tâm làm chuyện gì chứ?” Chu Minh phớt lờ những lời kêu la của Anh Tư, thẳng tiến về phía trước.

Tạ Anh Tư đuổi đến trước mũi xe, Chu Minh đang đặt cún con vào ghế phụ, anh quay đầu hùng hổ kéo Tạ Anh Tư vào xe, “Yên tâm đi, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, không có ai nhìn cô. Nói thẳng ra, hình tượng trước đây của cô so với bây giờ, quả thực không biết đẹp đến dâu.”

Tạ Anh Tư cười điên cuồng, “Ha ha. Lúc này, điều Tạ Anh Tư tôi không tin nhất chính là anh có nhân cách.” Thế là đủ ác độc rồi, Anh Tư cúi đầu nghịch cái tai mềm mượt của chú cún, “Cún con, nhân cách của cha nuôi mày có phải đã bị mày nuốt trôi rồi không?”

Chu Minh khởi động xe, ánh mắt say đắm nhìn cô gái đang nói chuyện với chú chó nhỏ, nụ cười dịu dàng, “Yên tâm đi, trong tương lai không xa, cô sẽ thấy được nhân cách của tôi. Nhân cách của tôi rất lớn, dạ dày cún con nhỏ như vậy không tiêu hóa nổi đâu.”

Đến bệnh viện thú nuôi, do cũng đã muộn nên bệnh viện thưa thớt người và động vật, có đôi chút lạnh lẽo, vắng vẻ. Tạ Anh Tư lén lút xuống xe, sau khi nhận nụ cười châm chọc của Chu Minh, cô hung dữ lườm anh một cái. Ho khan hai tiếng, cuối cùng cô ưỡn thẳng ngực, khệnh khạng bước vào trong.

Hai người đứng bên chiếc cân, Chu Minh vô cùng đắc ý nói, “Nhìn rõ chưa? Năm cân hai đấy! Cún con nặng hơn so với lúc cô đi.” Dứt lời, thái độ khiêu khích chờ đợi phản ứng của mama cẩu.

Ánh mắt người đàn ông khiêu khích quá mức, làm mama cẩu vô cùng tức tối, cúi đầu nhìn chăm chú con số trên mặt cân, chỉ chỉ, “Năm cân hai thì sao? Có trời mới biết cái cân này có chuẩn hay không, hơn nữa, bây giờ cún con đang trong giai đoạn phát triển, xương dài ra mỗi ngày, còn mọc thêm cả lông, đó đều là trọng lượng, trừ mấy cái này thì tôi thấy nó gầy đi rồi. Họ Chu kia, rốt cuộc anh làm cha nuôi cái kiểu gì vậy, rõ ràng để nó gầy như thế này?”

Cặp mắt đẹp của Chu Minh khẽ nheo lại, khẩu khí dữ dằn, “Tạ Anh Tư, tôi thấy trình độ đánh nhau của cô chẳng ra làm sao, nhưng khả năng xỏ lá thì vô cùng đỉnh.”

“Ai xỏ lá? Ai xỏ lá chứ? Con số không thể nói lên tất cả.” Nữ lưu manh trừng mắt nói mò, “Họ Chu kia, rốt cuộc anh đã từng dậy thì chưa? Anh không biết khi dậy thì đều dài người ra à?” Cúi đầu ôm chó lên, cô tiếp tục: “Thử nhìn xem, ôm lên nhẹ bẫng, gầy đến thế này rồi…”

Chu Minh khẽ cười gượng, hoàn toàn lĩnh giáo công lực của nữ lưu manh, “Con số không thể nói lên tất cả? Tạ Anh Tư kia, năm ngày trước, là ai chỉ vào cái cân này, luôn miệng kêu tôi chỉ tin số La Mã? Sao, mới có năm ngày, cô đã phản cung triệt để rồi!” Hai tay anh khoanh trước ngực, “Từ sau khi dậy thì hoàn toàn, trí nhớ của tổng biên tôi đây vô cùng tốt, muốn phản cung à, không có cửa đâu.”

Vẻ mặt nữ lưu manh phút chốc như bông cẩm chướng héo tàn, cảm giác xỏ lá bị bài xích có chút tồi tệ, trịnh trọng đặt chú chó nhỏ xuống, cô chống nạnh tỏ vẻ không chịu thua, “Dậy thì được đấy… Năm đó nhà tôi nghèo, nên mới không được như vậy…” Cô nghiêng đầu thì thầm, “Kiêu ngạo cái gì?”.

Chu Minh ngao ngán nhìn chiếc ghế dài cách đó khoảng bốn năm bước chân, một bà lão đang ôm con chó xù trắng tuyết nheo mắt nhìn về bên náo nhiệt này, cúi đầu nhìn nữ lưu manh ầm ĩ một lần nữa, tâm trạng anh vui vẻ hẳn lên, tiến lại gần phía Anh Tư, “Tạ Anh Tư, nhớ nói to hơn một chút nữa, tôi sợ bà lão bên kia không nghe thấy.”

Tạ Anh Tư chết lặng, có chút không thoải mái với khoảng cách gần trong gang tấc với Chu Minh, xoay đầu nhìn về phía sau, thấy bà lão gầy nhom đó đang ôm chú chó nhỏ đi về phía bọn họ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn thậm chí còn gắn nụ cười. Trừng mắt nhìn bà lão, Anh Tư quên không giấu đi bên má phải của mình.

Bà cụ lại gần họ, đầu tiên chăm chú nhìn bên má phải khiến người khác phải tròn mắt của Tạ Anh Tư, hốt hoảng la lên một tiếng “ái dà”. Sau đó, bà thu nụ cười lại, quay sang Chu Mịnh, khuôn mặt nhăn nhúm hơi nghiêm túc, “Chàng trai trẻ, đừng trách cô rỗi hơi, có cãi nhau với bạn gái thì cãi, nhưng tuyệt đối không được động tay, đối với con gái người ta, mặt mũi là phần quan trọng nhất.”

Chu Minh cười, khuôn mặt anh tuấn lộ ra sự lúng túng, nhưng vẫn duy trì vẻ nho nhã, lịch sự vốn có, khẽ gật đầu, “Cô nói đúng.” Ánh mắt anh ý vị thâm sâu nhìn Tạ Anh Tư đứng bên cạnh đang cố nín cười, “Sẽ không có lần sau ạ.”

Khi hai người lao ra khỏi bệnh viện thú nuôi như chạy trốn, vẻ mặt của đôi nam nữ hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông u ám không vui, còn cô gái thì rơi vào trạng thái điên khùng. Sau khi vào trong xe, Anh Tư ngoác miệng cười lớn, đến nỗi rơi cả nước mắt thắng lợi, mà vẻ mặt Chu Minh lại là bầu không khí căng thẳng trước cuộc chiến.

“Ha ha, ha ha.” Tạ Anh Tư vỗ đùi, chỉ Chu Minh, bắt chước giọng bà lão, “Khụ khụ, chàng trai trẻ à, có cãi nhau với bạn gái thì cãi, nhưng tuyệt đối không được động tay… ha ha…” Chớp chớp mắt, cô lại phì cười ngặt nghẽo, không có chút thư thái, lễ độ nhi nữ nào.

“Tạ Anh Tư, chú ý cái cằm của cô đấy.” Chu Minh chịu thiỴ không biết làm sao, cười gượng một cái, nhìn cô gái vui mừng khi thấy người khác gặp nạn một cách đắm đuối. Khóe miệng khẽ nhếch lên, dù sao thì người thắng sau cùng vẫn luôn là anh.

Nữ thần ban đêm bắt đầu nhẹ nhàng vẫy gọi những linh hồn run rẩy, ánh đèn xanh đỏ là chiếc áo khoác phỉ thúy của nữ thần, thu hút vô vàn ánh mắt mong ngóng cái đẹp.

“Ăn cơm chưa?” Mỉm cười lùi bước, nốt nhạc yên tĩnh lại phiêu bồng trong không gian nhỏ bé.

Tạ Anh Tư lắc lắc đầu, “Chưa.” Xoa xoa cái bụng lép kẹp, “Ái dà, tôi phải đi ăn cá dưa chua mới được. Đưa tôi đến ‘Quán ăn Hạnh Phúc’ đi!” Bất giác hạ lệnh một tiếng, cô phóng viên nhỏ bé bắt đầu sai khiến Kim Quy, coi đó như một lẽ đương nhiên. Có thể thấy, ở lâu bên cạnh Chu Minh, cô thực sự cũng “đỏ” rồi.

Đến Quán ăn Hạnh Phúc mới phát hiện ra quán này ngày thường thực khách ra vào tấp nập, hôm nay lại đóng cửa kín mít. Tạ Anh Tư chạy lại xem mẩu giấy nhỏ dán trên cửa, hóa ra nhà cô chủ quán có việc bận mấy ngày, sau khi quay về sẽ mở cửa bán hàng. Khuôn mặt trắng hồng lộ ra sự hụt hẫng nhỏ, cô đang đói mà. Quay đầu nhìn Chu Minh, dưới ánh đèn nê-ông ngũ sắc, anh mặc toàn hàng hiệu, toàn thân toát lên vẻ cao quý phi phàm, đột nhiên cô cảm thấy bực bội vô cớ.

Không giấu nổi ý nghĩ lém lỉnh, Anh Tư nghiêng đầu quét mắt tứ phía, cuối cùng dừng lại ở một quán cơm nhỏ mộc mạc cách đó xa xa. Nữ lưu manh khẽ rung vai, cười trộm giở trò lưu manh, Chu Minh dựa vào cánh cửa xe, đứng trước gian nguy mà không hề nao núng, hứng thú chờ đợi trò bịp của người con gái này.

Tạ Anh Tư nhướng mày, cằm lười nhác hất hất về phía quán cơm nhỏ đó, “Người có tiền, tôi muốn ăn cơm hộp, có gan đi cùng một chuyến không?”

“Có thì sao? Mà không thì sao?”,

“Có, Tạ Anh Tư tôi đây sẽ hào phóng mời anh ăn cơm sườn. Nếu không, hì hì, vậy thì thật đáng tiếc, lần sau đừng trách trong công ty có người to mồm, đi khắp nơi loan truyền tổng biên gan còn nhỏ hơn con gái.”

“Cái này là uy hiếp?” Chu Minh mặt mũi tỉnh bơ nhìn quán cơm nhỏ cách đó không xa, cuối cùng ánh mắt khóa lại trên người nữ lưu manh, không di chuyển, “Tôi thấy miệng cô cũng không lớn mà.”

“Tạ Anh Tư tôi đây miệng có thể to, cũng có thể nhỏ, để xem gan tổng biên lớn nhỏ thế nào.”

“Cô thấy tôi sẽ sợ cái miệng cao su co giãn sao?”

“Ít lời đi!” Cô gái nhỏ hống hách chống nạnh cười lớn, “Ha ha, sợ rồi hả?” Một hộp cơm có thể khiến Kim Quy chỉnh tề, sạch sẽ khiếp sợ, Tạ Anh Tư vô cùng đắc ý.

“Cái này có gì phải sợ.” Chu Minh lặng lẽ nghiêng người ghé sát nữ lưu manh đang hả hê ăn mừng thắng lợi sớm, “Ai sợ ai, còn chưa nói chắc được.”

“Này, cướp lời tôi làm gì? Anh vi phạm, đền tôi tiền vi phạm.”

“Cái cô này tranh tiền thì mồm miệng luôn rất nhanh nhẹn. Cứ không đền đó, sao nào?”

“Được, anh ép tôi, ngày mai tôi sẽ học nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, đến công ty tiết lộ cái mặt keo kiệt không nhổ được một cọng lông của nhà tư bản như anh.”

“Được, nàng Mạnh Khương đi đi, Có điều để tôi sửa một chút, nhà tư bản như tôi ngược lại thích nhất nhổ lông gà, đặc biệt là lông gà của Tạ Anh Tư.”

“Anh là đồ chồn hôi.”

“Cô là gà trụi lông.”



Dưới sắc đêm tuyệt đẹp, hai người cãi nhau ỏm tỏi náo loạn cả góc phố”, hoa đêm đang lặng lẽ nở khi vắng người, bất chấp tất cả toả hương thơm ngào ngạt.

Nữ vương ban đêm dắt chó đi trước dẫn đường, theo phía sau là một quý ngài anh tuấn, trên tay cầm mấy hộp cơm đang nhỏ cả mỡ ra ngoài, mùi thơm bay dọc cả một con đường. Bức tranh này, nói là hòa hợp nhưng lại có chút không hòa hợp.

Hai người ngồi trong công viên nhỏ ở góc phố, được bao phủ bởi sắc đêm, bên ghế đá cách đó không xa có một cặp đôi đang tựa vào nhau, dưới ánh đèn vàng mờ tỏ, tỏa ra không khí bình yên.

Phía này lại là một phong cảnh độc đáo khác. Chu Minh đặt hộp cơm sườn nướng trước mặt cún con, chú chó nhỏ reo vui âm ư một tiếng, rồi ngay lập tức cúi đầu thè lưỡi, bắt đầu thưởng thức bữa tối ngon lành. Anh lặng lẽ nhìn chú chó ăn một lúc, bên miệng gắn nụ cười dịu dàng. Bước đến chỗ Tạ Anh Tư, anh ngồi xuống bên phải cô, mở hộp cơm ra.

Tạ Anh Tư không vui, mặt mũi khó chịu đang chau mày với hộp cơm chay, liếc nhìn Chu Minh ngồi bên phải mình, dường như vết bầm trên mặt càng nóng bừng bừng. Cô bĩu bĩu môi, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên phải Chu Minh.

Chu Minh vốn đã nhấc đũa lên, thấy vậy bỗng mím môi cười, đợi Tạ Anh Tư ngồi xuống, anh lại đứng lên, một lần nữa ngồi sang bên phải cô.

“Này này, làm sao anh cứ phải ngồi bên phải tôi?” Nữ vương cuối cùng không giữ được bình tĩnh, dữ dằn lên tiếng.

“Tôi vui.” Quý ngài cũng không phải tay vừa.

Nữ vương lườm quý ngài một cái, nghiêng người ngồi đối diện anh, vẻ mặt bỗng chốc long lanh xinh đẹp, “Sao, nhìn tôi xấu xí như thế này có phải anh rất vui không? Anh vui thì tùy anh, đến lúc đừng oán trách rằng, nhìn cái mặt xấu xí này của tôi hại anh không nuốt nổi cơm.”

“Đương nhiên, tôi không thể oán trách, thực ra chỉ nhìn cái mặt này của Tạ Anh Tư là tôi có thể khai vị rồi.”

Tạ Anh Tư trợn tròn hai mắt nhìn Chu Minh, trong khoảng ánh sáng màu vàng, lộ ra vẻ ngây ngô trẻ con, có chút ngẩn ngơ với “lí luận khai vị” của Chu Minh.

“Không hiểu à?”

Nữ vương lắc đầu quầy quậy.

Theo sắc đêm, nụ cười của Chu Minh càng rõ hơn, giống như tấm lưới rợp trời kín đất, nuốt trọn toàn bộ tầm nhìn Tạ Anh Tư. Anh tách đũa, gắp miếng cà chua bỏ vào miệng, ung dung thư thái giải thích: “Tạ Anh Tư, cô đã nghe câu chuyện người đẹp và quái vật bao giờ chưa? Đã từng thấy người đẹp của quái vật, thông thường đều có cảm giác vượt trội.”

Cô gái bị ngầm ám chỉ “quái vật” chợt hiểu ra, trừng mắt với Chu Minh đang cười nhạt mãi không ngớt, quay ngoắt người đi, hung dữ xúc một miếng cơm chay. Nhai nhồm nhoàm đồ ăn, nhìn về phía đôi tình nhân đang sánh đôi lướt qua, đột nhiên cô phì cười một tiếng, “Họ Chu kia, kết cục của người đẹp gặp quái vật là gì?”

“Quái vật biến thành hoàng tử, sau đó cùng người đẹp sống đến đầu bạc răng long.”

“Nói cách khác, quái vật cuối cùng cũng chinh phục được người đẹp?”

“Có thể nói như vậy, có điều phải xem quái vật có phải là hoàng tử không?” Chu Minh ngừng ăn, ngoái đầu nhìn cô gái thần sắc đang đắc ý ngồi ngay bên mình, trong con mắt sâu ấy thuộc về màu đêm, “Tạ Anh Tư, cô có biết không, có một số quái vật cả đời chỉ có thể làm quái vật?”

Nét mặt cô gái đang ngông nghênh bỗng có chút ảm đạm, cúi gầm xuống tiếp tục ăn cơm, nhét đầy miệng, nhìn người đàn ông gầm gừ, “Tôi không quan tâm, kết cục là quái vật thắng, người đẹp thua.” Quái vật Tạ Anh Tư quả thật không cảm thấy bản thân có tiềm năng lột xác thành hoàng tử.

“Ăn xong rồi hãy hét, cô bắn cơm đầy mặt tôi rồi đấy.” Chu Minh ngồi lặng yên ở bên, mặc ý cô gái bốc hỏa đang lu loa, chỉ lặng lẽ ăn đồ trên khay mình, thỉnh thoảng còn gắp chút thịt trong hộp cho vào bát của cún con. Chú chó nhỏ nằm ngoan ngoãn trên mặt đất, có lẽ đã quen với đề-xi-ben của sư tử Hà Đông, rèn luyện được thói quen không bị giật mình.

Có vẻ gầm hét cũng đã mệt, Tạ Anh Tư ủ dột ngồi ăn cơm, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Toàn là đồ chay… ngay đến một miếng thịt cũng không có, cơm này sao mà ăn được?” Cơm hộp là do Chu Minh mua, Tạ Anh Tư bụng đói reo sùng sục, khi hớn hở mở hộp cơm ra thì hoàn toàn sụp đổ, bởi trong đó chỉ toàn rau xanh mỡ màng. Cô không thích ăn rau. “Không phải tôi nói mua cơm sườn sao?”

“Cơm sườn toàn xì dầu, cô có cần khuôn mặt nữa không?”

Sự thật chứng minh, quái thú cũng có thể soi cái “bóng đẹp” của nó dưới sông, quái vật cũng thích đẹp. Tạ Anh Tư không ho he tiếng nào, gẩy gẩy miếng cà rốt trong hộp cơm, ngậm ngùi chấp nhận, gắp lên bỏ vào miệng. Miếng cà rốt trong miệng bị nghiền nát, nhai nhai, lại có thể cảm nhận được vị ngọt lạ lùng, ngọt đến tận xương tủy.

Cãi nhau om sòm cả một góc công viên, cuối cùng họ cũng phải nhường sự tĩnh mịch cho đêm tối. Lòng người dường như đang ươm mầm hạt giống tình yêu, chờ đợi một trận mưa xuân rí rách nào đó để đâm chồi nảy lộc.

Chu Minh ăn hết hộp cơm, liếc nhìn cún con ợ no, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng hiếm có, “Mấy đứa trẻ bị bắt cóc đều ổn chứ?”

“Đám khốn nạn đó dứt khoát không phải là người. Những đứa trẻ đó còn rất nhỏ, vậy mà chúng lại cho uống thuốc ngủ. Có điều đã được giải cứu kịp thời, chứ nếu không, theo lời bác sĩ thì chỉ cần uống thuốc ngủ thêm vài ngày nữa, sự phát triển não bộ của chúng chắc chắn có vấn đề.” Tạ Anh Tư ngao ngán lắc đầu, đặt hộp cơm xuống, nhận tờ khăn giấy Chu Minh đưa cho, “Thật khó mà tưởng tượng, nếu không tìm thấy đám nhỏ, những đứa trẻ đó sẽ có cuộc đời như thế nào?”

“Cũng may chúng đã bình yên trở về rồi, có phải không?” Vẻ mặt Chu Minh có nét cảm khái kính cẩn.

Tạ Anh Tư khẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng trào nỗi buồn đã bồi đắp từ nhiều năm trước, mặt mũi ủ ê nhìn thiếu niên đang trượt băng trên quảng trường cách đó không xa, lòng hắt hiu, “Cô bạn thân của tôi, vừa sinh ra đã bị người ta vứt vào cô nhi viện. Trong bọc trẻ sơ sinh đó không có nửa mảnh giấy, thậm chí cô ấy còn không biết ngày sinh của mình. Vì vậy, mỗi khi mùa đông đến, thấy người khác đón sinh nhật, cô ấy luôn chạnh lòng. Hôm đó, vào sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, hai chúng tôi đều uống say, cô ấy ôm tôi khóc, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, “Sinh nhật của mình rốt cuộc là ngày nào, rốt cuộc là ngày nào hả?”

Chu Minh trấn tĩnh, nhìn cô gái ngồi bên mình, dường như đã quen nụ cười mỉm tự nhiên của cô, màn đêm lại cho người ta ảo giác không chút giả dối, vì vậy khi cô để lộ vẻ mặt bi thương, anh cũng có cảm nhận sâu sắc hơn về người con gái này.

Bầu không khí có đôi chút u sầu, cún con ngước đầu xem xét động tĩnh “cha mẹ”, bước đến chân hai người họ quỳ xuống, khát khao yêu cầu cái vuốt ve yêu thương. Chu Minh lãnh đạm lên tiếng, “Người bạn đó của cô, bây giờ có ổn không?”

Tạ Anh Tư nhè nhẹ đưa chân xoa lưng cún con, “Ừm, cô ấy có ba bà mẹ, đối đãi với cô ấy còn tốt hơn cả con gái ruột của họ.” Nghĩ đến Đỗ Thuần, Anh Tư trầm mặc, sau cùng siết chặt nắm tay, vẻ như thề với đêm trăng, “Tôi nghĩ rồi, cho dù cả thế giới này có vứt bỏ cô ấy, Tạ Anh Tư tôi đây tuyệt đối không bao giờ làm vậy, cùng lắm tôi nuôi cô ấy là được.”

Chu Minh nhìn cô gái ngồi bên đang chìm đắm trong tư tưởng tình cảm riêng, ánh hào quang chói lóa từ đôi mắt đó nhảy vào tim anh, biến thành hồi ức quý giá. Đêm trăng thâm trầm, nhưng có gì đó so với đêm trăng còn mê hoặc lòng người hơn, nó cứ vòng quanh, quyến rũ đôi mắt anh.

Hai người ăn cơm xong, Tạ Anh Tư đầu tóc như mớ cỏ khô lên cơn buồn ngủ, thấy cô ngáp mấy cái, Chu Minh đưa cô và cún con về nhà. Trên đường đi, Chu Minh nhìn bên má phải của Tạ Anh Tư nói, “Vết bầm trên mặt đã lấy thuốc xử lý qua chưa?”

Anh Tư đưa tay khua khua, “Dùng thuốc gì chứ, tôi có khả năng bình phục như thằn lằn, chính miệng mẹ tôi từng thừa nhận, bà nói tôi đầu thai từ kiếp thằn lằn mà.” Nói xong cô lại lấy tay che miệng ngáp.

Chu Minh không nói gì, khi đến một tiệm thuốc, anh dừng lại, “Ở đây đợi tôi.”

Tạ Anh Tư đang buồn ngủ, thấy vậy chợt sáng tỏ, gần như nhận ra được điều gì đó nhưng lại như không, trong lòng cô bỗng có cảm giác ấm áp không rõ tên, vẻ mặt thoáng bối rối, giả bộ nhìn cảnh đường phố gần đó.

“Cho cô, loại thuốc xịt này công hiệu rất tốt, một ngày ba lần, đừng quên đấy!” Chu Minh định nhét lọ thuốc xịt vào tay Tạ Anh Tư, thấy cô không đưa tay ra, đành cưỡng chế đặt vào lòng tay cô.

“Khụ khụ.” Cô gái kiên cường quả thực không thích ứng được tiết mục dịu dàng của nhà tư bản, nhưng sự càn quấy che giấu sự hoảng loạn, nữ thần đêm tối đang xúi giục cô tiếp tục tranh đấu. “Tôi nói này họ Chu kia, đột nhiên đối tốt với tôi ấm áp như mùa xuân thế này, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?”

“Cô đoán xem?”

“Thích!”

“Cô thử đoán lại xem?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương