Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
-
Chương 18
Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, tất cả nhân viên phòng biên tập đều được tổng biên cũ mời tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật tròn một tuổi của cháu trai ông. Tổng biên cũ là một ông lão hiền từ, khi còn đương
nhiệm, dường như mọi kỹ năng nịnh hót của Tạ Anh Tư đều áp dụng với ông
lão đầu bạc này. Ông cũng thích những cô gái hoạt bát cởi mở, vì vậy Tạ
Anh Tư rất được cưng chiều.
Bây giờ không được như trước, quá khứ tươi sáng ấy đã hoàn toàn thay đổi, Tạ Anh Tư nhìn nụ cười chân thành hòa nhã của cấp trên, suýt nữa bật khóc thảm thiết. Sau khi ăn xong, cả nhóm lao thẳng về hướng ngôi nhà sang trọng của sếp cũ, tiếp tục tụ tập trò chuyện. Nói hết chuyện trên trời dưới bể, cuối cùng mọi người chuyển sang chủ đề về anh chàng Chu Minh thần bí, hòng moi được chút tin tức gì đó từ tổng biên cũ.
Tổng biên cũ cũng là nhân vật lăn lộn nhiều năm trong Sun Bird, nên những thông tin kiểu này chắc chắn biết nhiều. Nheo mắt lại, miệng cười tủm tỉm, ông thay mọi người giải đáp thắc mắc, “Chu Minh à? Anh chàng trẻ tuổi này tôi có biết đôi chút. Cậu ta giống y chang bố mẹ, học hành nhiều nên được giữ lại làm giảng viên trường đại học, có điều dì của Chu Minh, cũng chính là chủ tịch, lại luôn mong cậu ta đến Sun Bird làm việc.” Ung dung nhấp một ngụm trà, ông nói tiếp: “Tôi không nghĩ chủ tịch lại để cậu ta làm tổng biên. Tên nhóc này có tài, có điều, ngẫm kỹ lại thấy cũng đúng, người trẻ tuổi mà, suy cho cùng kinh nghiệm ít, chăm chỉ rèn luyện nhiều ở cấp dưới, sau này mới có thể gánh vác trọng trách lớn được.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hóa ra Nhật báo thành phố A chỉ là nơi quá độ của anh chàng Chu Minh, đắc tội với anh ta, không chừng ngày nào đó thánh chỉ ban đến một ly rượu độc cũng nên. Anh già Quan Nghiêm chau mày, rốt cuộc vấn đề lão giang hồ thốt ra cũng cao cấp hơn một chút: “Nhưng Trần tổng biên à, nếu chủ tịch bồi dưỡng Chu tổng thì con gái bà ấy thế nào, không chừng tương lai Sun Bird lại phân thành hai phe…”
Nhóm thanh niên nghe vậy đều gật gù, ra sức tưởng tượng, đây không phải phiên bản thực tế của sự biến Huyền Vũ Môn(*) sao? Cựu tổng biên gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, sau đó chậm rãi nhâm nhi một ngụm trà, kích thích sự tò mò của tất cả mọi người. “Đúng mà cũng không đúng. Quan Nghiêm chỉ nói đúng một phần, trên thực tế, con gái của chủ tịch học nghệ thuật, lại là con gái độc nhất. Sun Bird là sản nghiệp nhà ngoại chủ tịch, nếu giao cho con rể, chi bằng cứ giao cho cháu trai, có đúng không? Huống hồ chủ tịch vẫn còn trẻ, ta thấy bà ấy vẫn chưa nghĩ đến chuyện về hưu đâu, mọi người thử nghĩ xem, chủ tịch cũ làm đến năm bảy mươi tuổi mới giao đặc quyền cho con gái. Chủ tịch cũ là một người thông minh biết bao, đã sắp xếp mọi chuyện xong từ lâu rồi, nói chung trời không sập được. Mấy người trẻ tuổi các anh cứ làm tốt công việc của mình đi.”
(*) Sự biến cửa Huyền Vũ là sự kiện tranh giành quyền lực giữa các con trai Đường Cao Tổ là Thái tử Lý Kiến Thành, Tần Vương Lý Thế Dân và Tề Vương Lý Nguyên Cát. Kiến Thành và Nguyên Cát liên minh chống lại Thế Dân, hai bên mâu thuẫn gay gắt, nhưng cuối cùng Lý Thế Dân chiến thắng, lên làm hoàng đế, giết chết cả Kiến Thành và Nguyên Cát.
Mọi người dạo bộ khắp nơi, nói chuyện, ăn uống, Tạ Anh Tư nịnh hót xong liền chạy đến bên nôi của cháu trai tổng biên, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đáng yêu. Con ngươi tròn xoe của cậu bé nhìn cô chăm chú, Tạ Anh Tư mở lớn mắt nhìn lại, thì thầm trong bụng, cái dáng vẻ nô tài thê thảm của tôi bây giờ hóa ra đều do cái đồ oắt con này ban cho. Nếu nhóc ra muộn vài năm, tổng biên cũ sẽ không đòi nghỉ hưu non để về trông cháu, ông lão không nghỉ, tên họ Chu kia sẽ chạy đến nơi khác tác oai tác quái, Tạ Anh Tư bây giờ vẫn là một nữ trung hào kiệt, ăn ngon, ngủ yên.
Là nhóc, tất cả là tại nhóc.
Cái miệng xinh xinh của em bé bập bẹ, giống như đang khiêu khích: có bản lĩnh chị hãy nhét em quay lại đi. Tạ Anh Tư cười khì khì, vụng về trêu đùa khuôn mặt hồng hồng của cậu nhóc, thầm than thở, mấy chục năm trước, tên Chu Minh này cũng là một baby đáng yêu, nhưng sao khi lớn lên, lại biến thành một gã nham hiểm, mưu đồ thâm sâu như vậy?
Cười ngọt ngào ghé sát gần em bé, ngửi mùi sữa thơm nồng từ người cậu nhóc, Anh Tư dỗ dành: “Baby, dì có đẹp không?” Cô hài lòng khi nhận được nụ cười ngây thơ của bé cưng, một giây sau, bà dì xinh đẹp trút bỏ áo khoác, hiện nguyên hình là bà ngoại sói hung hãn, mặt mũi bặm trợn cảnh cáo: “Sau này lớn lên thật thà một chút cho ta, nếu không sẽ phạt ngươi lấy phải mụ phù thủy đó.”
Trong thời gian làm việc thì phải cày như trâu như ngựa, lúc tan ca chỉ vì lời cảnh cáo của Chu Minh mà Anh Tư không dám đến “Quán ăn Hạnh Phúc” ăn đêm nữa. Chu Minh nói với cô rằng: “Càng ăn càng ngốc”, thoạt đầu cô vạn lần không phục, cứ muốn nổi loạn chống lại anh ta. Nhưng sau đó cân nhắc kỹ càng, gần đây IQ của bản thân hơi thất thường, phạm chút lỗi là bị nắm đuôi ngay, hết lần này đến lần khác rơi vào tay Chu Minh, đây không phải ngốc thì là gì?
Nghe nói, con người cứ hễ ăn nhiều là đầu óc sẽ bị phân tâm để tiêu hóa thức ăn, Tạ Anh Tư vỗ vỗ trán, mắt sáng lên, tên Chu Minh này chỉ một lời làm thức tỉnh cả người đang mơ, thôi thì bữa ăn đêm giảm đi cũng tốt, đợi IQ hồi phục trở về trạng thái bình thường, lúc ấy ăn bù cũng không muộn.
Thứ năm, Tạ Anh Tư đi phỏng vấn về, hoàn thành ý tưởng làm thế nào để viết bản thảo có sự thu hút hơn. Gần đây, khu Lộ Bắc cũ cuối cùng của thành phố A đang đối mặt với việc bị phá bỏ, sự phát triển của đô thị càng nhanh thì càng đề cập nhiều đến thành phố hiện đại, việc phá dỡ khu Lộ Bắc có người vui kẻ buồn. Cứ lấy người dân sống ở đó mà nói, người trẻ tuổi thì mong nhanh chóng chuyển đến những khu nhà mới sáng sủa, thoát khỏi môi trường lạc hậu, sơ sài. Người già thì tâm lý rất phức tạp, ngôi nhà sống cả một đời, từng bông hoa, cái cây, từng viên gạch, mái ngói, ngay đến một khe hở cũng đều khắc cốt ghi tâm, chỉ một chốc lát thì khó mà chấp nhận được sự thật này.
Tạ Anh Tư mới đến đó phỏng vấn hai lần, nhưng cô cũng cảm thấy rất đau lòng. Bầu không khí ở đây thân thiết như quê nhà Thủy Vượng, người trong làng đều quen thuộc lẫn nhau, bọn trẻ trong mỗi gia đình từ nhỏ đã cởi truồng nghịch đất, lớn lên cùng nhau, không giống bao đứa trẻ thành phố, bị những buổi học piano, học mỹ thuật tước đoạt hầu hết tuổi ấu thơ. Khi Anh Tư đứng bên góc phố, nhìn mái ngói với những vệt nắng dài chiếu rọi và nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ tấm gỗ ngôi nhà cũ, một làn gió khẽ lướt qua mặt, làm cô có cảm giác như được trở về nhà. Nhưng cái nơi sinh ra và lớn lên, thế hệ này nối tiếp thế hệ sau ấy lại sắp phải phá bỏ, nghĩ đến đây, Tạ Anh Tư không thể nén tiếng thở dài.
Ngừng đánh máy, Anh Tư giở một mảnh giấy nhỏ từ trong túi xách ra, trên đó có một mặt cười nghệch ngoạc rất trẻ con, bên cạnh cái mặt cười là số điện thoại. Cái này do Tinh Tinh – cô nhóc mà Anh Tư gặp khi đi phỏng vấn đưa cho. Ông nội của ông nội Tinh Tinh đã sống ở khu Lộ Bắc, nhưng đến đời cô bé, nó lại phải bắt đầu một trang mới. Hôm đó, Tinh Tinh đang chuẩn bị hàng bán, con bé nói muốn dùng tiền do chính sức lao động của mình làm ra để mua quà mừng sinh nhật tám mươi của bà nội, thế là Anh Tư mua tất cả món đồ chơi do cô bé đan. Tinh Tinh rất vui, luôn miệng nói “cảm ơn chị” rồi tung tăng kéo cô về ngôi nhà nhỏ hẹp nhưng vô cùng ấm áp.
Nhớ lại buổi trưa tràn ngập tiếng trẻ thơ, hương trà và mùi ngôi nhà cũ kỹ, Tạ Anh Tư ngồi ngây ra trên ghế, mọi tư tưởng tình cảm đều bị những nụ cười ấm áp lấp đầy. Ngay cả Chu Minh đi vào cũng không phát hiện ra.
“Điện thoại của ai thế?” Chu Minh liếc thấy Tạ Anh Tư đang để tâm hồn bay lơ lửng trên tận mây xanh, anh liền lên tiếng kéo cô lại mặt đất.
“Hửm?” Tạ Anh Tư vẫn chưa hoàn hồn, mở đôi mắt mơ màng ngước nhìn Chu Minh, dường như trong mắt anh hiện lên rất rõ sự ấm áp của ngày đông. Cuối cùng cô cũng hồi tâm lại: “Ồ, không có gì, là số điện thoại của một người bạn nhỏ.” Anh Tư ngập ngừng giây lát, lòng thương cảm bỗng trào dâng, “Nhà cô bé nằm ở khu vực sắp bị dỡ bỏ, cô bé mời tôi lần sau đến đó chơi nhưng tôi đoán, lần sau đến thì nhà cô bé đã bị san bằng rồi!” Kể ra những tâm tư trong lòng, không cười giả dối, không tâng bốc, nịnh hót, bất giác đây là lần đầu tiên Tạ Anh Tư mở cửa trái tim của mình với Chu Minh.
Chu Minh nhìn khuôn mặt u sầu của Anh Tư, lần đầu tiên anh phát hiện ra một người đơn giản như cô cũng để lộ vẻ mặt bi thương đến vậy, “Con người luôn phải nhìn về phía trước… Nếu không muốn bỏ lỡ, thì nhân lúc nhà cô bé còn chưa bị san phẳng, cô hãy đến đó đi!” Nói xong, anh trầm lặng nhìn cô đang cúi đầu nghịch mảnh giấy, rồi quay người đi vào phòng.
Con người luôn phải nhìn về phía trước… luôn phải nhìn về phía trước… Tạ Anh Tư ngó cánh cửa gỗ hồ đào màu đen, nắm chặt tay, lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Trưa ngày thứ sáu, lúc sắp tan ca, bản thảo của Tạ Anh Tư được cấp trên Chu Minh biểu dương. Anh Tư kéo Lạp Lạp vào nhà vệ sinh mở tiệc trà nhỏ, không ngờ nhà vệ sinh đã bị chiếm dụng. Diệp Bội Bội và Lưu Lan đứng trước gương, hốc mắt Lưu Lan đỏ ngầu, những giọt lệ trong veo rơi lã chã, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, Diệp Bội Bội đứng bên không ngừng an ủi chị ta. Hai người họ thấy Anh Tư và Lạp Lạp bước vào, ngay lập tức lộ vẻ ngượng ngùng, im lặng mấy giây, Lạp Lạp gặng hỏi mãi, cuối cùng Lưu Lan mới chịu kể sự tình.
“Mặc dù biết con người anh ta rất lạnh lùng, nhưng tôi đã ba mươi tuổi rồi! Hu hu, hu hu, cơm trắng cũng đâu phải ăn không, tôi nhận thấy anh ta không hề bài xích tôi… Chúng tôi hẹn hò được mấy lần, tôi nhắn tin, anh ấy cũng trả lời lại, không lãnh đạm như lần đầu tiếp xúc, có mấy lần anh ấy còn cười trước mặt tôi. Hu hu, hu hu, tôi cứ cho rằng… tôi cho rằng…” Lưu Lan càng khóc càng thương tâm, đưa tay quệt nước mắt nước mũi, rồi nói tiếp, “Tối qua tôi hẹn anh ấy đi xem phim, anh ấy nói phải tăng ca, nhưng hôm nay đồng nghiệp của anh ta nói với tôi…” Lưu Lan khóc lóc đứt cả hơi, “Nói với tôi, anh ta về nhà đúng giờ, hơn thế còn lên xe của một người phụ nữ… hu hu… Không thích tôi thì có thể nói thẳng ra, một người phụ nữ ba mươi tuổi như tôi đâu phải cô nương không hiểu chuyện, chuyện tình cảm tự biết không thể miễn cưỡng… Vì sao… vì sao phải lừa tôi… Nếu anh ta đã có người trong lòng, tôi… tôi…” Sụp đổ như một vụ sạt lở, đất đá cuồn cuộn lăn xuống, Lưu Lan ôm chặt Diệp Bội Bội không ngừng gào khóc.
Tạ Anh Tư nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Lan, khiến cô nghĩ đến cảnh tượng một năm về trước, cô bạn thân Đỗ Thuần cũng khóc lóc như mưa. Tên sở khanh Cố Thiên Lãng vứt bỏ người có quan hệ tình cảm với hắn năm năm trời – Đỗ Thuần, để đến với con gái viện trưởng bệnh viện, đá cô bạn thân đẹp như hoa của cô. Ngày đó Đỗ Thuần cũng giống Lưu Lan bây giờ, ôm Anh Tư mà khóc một tiếng đồng hồ. Thấy Đỗ Thuần khóc, Anh Tư cũng khóc theo, chỉ hận không thể đem tên khốn Cố Thiên Lãng đó xé tan làm trăm mảnh.
Anh Tư cũng từng bỏ qua sự phản đối của Đỗ Thuần, đứng canh ở bệnh viện chờ tên tiểu tử Cố Thiên Lãng tan ca. Ngồi trong xe đợi ba ngày trời, nhưng sợ lời cảnh cáo nếu đánh người sẽ tuyệt giao của Đỗ Thuần, Anh Tư không dám hành động. Đến ngày thứ tư, cô tu ừng ực nửa bình rượu vào bụng, mặt mũi hằm hằm đi đến trước mặt Cố Thiên Lãng. Tên tiểu tử đó cũng coi như biết điều, vừa trông thấy Tạ Anh Tư là hiểu cô đến để đánh nhau, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Anh Tư, cô đánh đi, đánh mạnh vào, cô hả dạ mà tôi cũng cảm thấy thoải mái.”
Từ đôi mắt của gã họ Cố, Anh Tư nhận ra một niềm đau khổ thầm kín, đột nhiên cô chẳng còn hứng thú nữa, nếu nhận một nắm đấm của cô mà có thể giúp hắn tiêu tan mọi tội lỗi thì cô quyết không cho hắn toại nguyện. Thiên hạ sao lại có chuyện tốt nhường ấy, cô cứ để hắn cả đời đeo gông, mang danh phản bội, mãi mãi không thoát ra được. Cô muốn hắn biết rằng, những ngày tháng thuận buồm xuôi gió của đời hắn được đánh đổi từ nước mắt của một người con gái.
Hai tay siết chặt, mắt tóe lửa, hồi ức xưa tựa như thủy triều đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nhấn chìm mọi lí trí của Tạ Anh Tư. Lại xuất hiện một tên sở khanh nữa, còn giả thanh cao, trong sạch, còn không bằng món đồ trên đường, đúng là một lũ rẻ tiền. Sự kích động thái quá một lần nữa lộ ra, Tạ Anh Tư hùng hổ, quay đầu ném lại một câu, “Tôi đi tìm tên tiểu tử đó, hắn coi tất cả phục nữ trong Nhật báo chúng ta là ma cà bông hết sao? Đợi mà xem, tôi sẽ cho hắn thành mà cà bông.” Nói xong, cô lao đi như tên bắn, để lại ba người nhìn nhau vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Lạp Lạp là người đầu tiên bình tĩnh lại, nghe vậy rối rít vung tay: “Ai dà, làm thế nào đây, làm thế nào đây, xảy ra chuyện rồi! Chị Anh Tư đi tìm anh chàng tủ lạnh đánh nhau rồi, tôi nghe nói ngày nhỏ chị ấy đã từng đánh gãy xương người ta đấy, tôi… tôi đi xem thế nào.” Nói xong, Lạp Lạp liền chạy như bay đuổi theo Anh Tư.
Lưu Lan và Diệp Bội Bội lòng rối như tơ vò, theo chân họ ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng ngoài hành lang lúc này đã không thấy bóng ai, bốn bề vắng lặng. Hai người trừng mắt nhìn nhau, không để ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình, nhanh chóng đi về phòng biên tập.
Chu Minh đang thảo luận cùng Quan Nghiêm về chủ đề bản tin ngày mai, nhìn thấy hai người họ thất thần trở về, đặc biệt là Lưu Lan, lớp trang điểm lúc này giống như cây lăn sơn màu, anh khẽ chau mày hỏi: “Hai người làm sao thế?”
Lưu Lan không nói gì, cặp mắt của Diệp Bội Bội sợ hãi né tránh một lúc, nhưng không chống lại được ánh mắt chất vấn của Chu Minh, đành ấp úng đáp: “Tổng… tổng biên, không xong rồi… Tạ Anh Tư tìm người… đánh nhau rồi!”
Bây giờ không được như trước, quá khứ tươi sáng ấy đã hoàn toàn thay đổi, Tạ Anh Tư nhìn nụ cười chân thành hòa nhã của cấp trên, suýt nữa bật khóc thảm thiết. Sau khi ăn xong, cả nhóm lao thẳng về hướng ngôi nhà sang trọng của sếp cũ, tiếp tục tụ tập trò chuyện. Nói hết chuyện trên trời dưới bể, cuối cùng mọi người chuyển sang chủ đề về anh chàng Chu Minh thần bí, hòng moi được chút tin tức gì đó từ tổng biên cũ.
Tổng biên cũ cũng là nhân vật lăn lộn nhiều năm trong Sun Bird, nên những thông tin kiểu này chắc chắn biết nhiều. Nheo mắt lại, miệng cười tủm tỉm, ông thay mọi người giải đáp thắc mắc, “Chu Minh à? Anh chàng trẻ tuổi này tôi có biết đôi chút. Cậu ta giống y chang bố mẹ, học hành nhiều nên được giữ lại làm giảng viên trường đại học, có điều dì của Chu Minh, cũng chính là chủ tịch, lại luôn mong cậu ta đến Sun Bird làm việc.” Ung dung nhấp một ngụm trà, ông nói tiếp: “Tôi không nghĩ chủ tịch lại để cậu ta làm tổng biên. Tên nhóc này có tài, có điều, ngẫm kỹ lại thấy cũng đúng, người trẻ tuổi mà, suy cho cùng kinh nghiệm ít, chăm chỉ rèn luyện nhiều ở cấp dưới, sau này mới có thể gánh vác trọng trách lớn được.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hóa ra Nhật báo thành phố A chỉ là nơi quá độ của anh chàng Chu Minh, đắc tội với anh ta, không chừng ngày nào đó thánh chỉ ban đến một ly rượu độc cũng nên. Anh già Quan Nghiêm chau mày, rốt cuộc vấn đề lão giang hồ thốt ra cũng cao cấp hơn một chút: “Nhưng Trần tổng biên à, nếu chủ tịch bồi dưỡng Chu tổng thì con gái bà ấy thế nào, không chừng tương lai Sun Bird lại phân thành hai phe…”
Nhóm thanh niên nghe vậy đều gật gù, ra sức tưởng tượng, đây không phải phiên bản thực tế của sự biến Huyền Vũ Môn(*) sao? Cựu tổng biên gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, sau đó chậm rãi nhâm nhi một ngụm trà, kích thích sự tò mò của tất cả mọi người. “Đúng mà cũng không đúng. Quan Nghiêm chỉ nói đúng một phần, trên thực tế, con gái của chủ tịch học nghệ thuật, lại là con gái độc nhất. Sun Bird là sản nghiệp nhà ngoại chủ tịch, nếu giao cho con rể, chi bằng cứ giao cho cháu trai, có đúng không? Huống hồ chủ tịch vẫn còn trẻ, ta thấy bà ấy vẫn chưa nghĩ đến chuyện về hưu đâu, mọi người thử nghĩ xem, chủ tịch cũ làm đến năm bảy mươi tuổi mới giao đặc quyền cho con gái. Chủ tịch cũ là một người thông minh biết bao, đã sắp xếp mọi chuyện xong từ lâu rồi, nói chung trời không sập được. Mấy người trẻ tuổi các anh cứ làm tốt công việc của mình đi.”
(*) Sự biến cửa Huyền Vũ là sự kiện tranh giành quyền lực giữa các con trai Đường Cao Tổ là Thái tử Lý Kiến Thành, Tần Vương Lý Thế Dân và Tề Vương Lý Nguyên Cát. Kiến Thành và Nguyên Cát liên minh chống lại Thế Dân, hai bên mâu thuẫn gay gắt, nhưng cuối cùng Lý Thế Dân chiến thắng, lên làm hoàng đế, giết chết cả Kiến Thành và Nguyên Cát.
Mọi người dạo bộ khắp nơi, nói chuyện, ăn uống, Tạ Anh Tư nịnh hót xong liền chạy đến bên nôi của cháu trai tổng biên, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đáng yêu. Con ngươi tròn xoe của cậu bé nhìn cô chăm chú, Tạ Anh Tư mở lớn mắt nhìn lại, thì thầm trong bụng, cái dáng vẻ nô tài thê thảm của tôi bây giờ hóa ra đều do cái đồ oắt con này ban cho. Nếu nhóc ra muộn vài năm, tổng biên cũ sẽ không đòi nghỉ hưu non để về trông cháu, ông lão không nghỉ, tên họ Chu kia sẽ chạy đến nơi khác tác oai tác quái, Tạ Anh Tư bây giờ vẫn là một nữ trung hào kiệt, ăn ngon, ngủ yên.
Là nhóc, tất cả là tại nhóc.
Cái miệng xinh xinh của em bé bập bẹ, giống như đang khiêu khích: có bản lĩnh chị hãy nhét em quay lại đi. Tạ Anh Tư cười khì khì, vụng về trêu đùa khuôn mặt hồng hồng của cậu nhóc, thầm than thở, mấy chục năm trước, tên Chu Minh này cũng là một baby đáng yêu, nhưng sao khi lớn lên, lại biến thành một gã nham hiểm, mưu đồ thâm sâu như vậy?
Cười ngọt ngào ghé sát gần em bé, ngửi mùi sữa thơm nồng từ người cậu nhóc, Anh Tư dỗ dành: “Baby, dì có đẹp không?” Cô hài lòng khi nhận được nụ cười ngây thơ của bé cưng, một giây sau, bà dì xinh đẹp trút bỏ áo khoác, hiện nguyên hình là bà ngoại sói hung hãn, mặt mũi bặm trợn cảnh cáo: “Sau này lớn lên thật thà một chút cho ta, nếu không sẽ phạt ngươi lấy phải mụ phù thủy đó.”
Trong thời gian làm việc thì phải cày như trâu như ngựa, lúc tan ca chỉ vì lời cảnh cáo của Chu Minh mà Anh Tư không dám đến “Quán ăn Hạnh Phúc” ăn đêm nữa. Chu Minh nói với cô rằng: “Càng ăn càng ngốc”, thoạt đầu cô vạn lần không phục, cứ muốn nổi loạn chống lại anh ta. Nhưng sau đó cân nhắc kỹ càng, gần đây IQ của bản thân hơi thất thường, phạm chút lỗi là bị nắm đuôi ngay, hết lần này đến lần khác rơi vào tay Chu Minh, đây không phải ngốc thì là gì?
Nghe nói, con người cứ hễ ăn nhiều là đầu óc sẽ bị phân tâm để tiêu hóa thức ăn, Tạ Anh Tư vỗ vỗ trán, mắt sáng lên, tên Chu Minh này chỉ một lời làm thức tỉnh cả người đang mơ, thôi thì bữa ăn đêm giảm đi cũng tốt, đợi IQ hồi phục trở về trạng thái bình thường, lúc ấy ăn bù cũng không muộn.
Thứ năm, Tạ Anh Tư đi phỏng vấn về, hoàn thành ý tưởng làm thế nào để viết bản thảo có sự thu hút hơn. Gần đây, khu Lộ Bắc cũ cuối cùng của thành phố A đang đối mặt với việc bị phá bỏ, sự phát triển của đô thị càng nhanh thì càng đề cập nhiều đến thành phố hiện đại, việc phá dỡ khu Lộ Bắc có người vui kẻ buồn. Cứ lấy người dân sống ở đó mà nói, người trẻ tuổi thì mong nhanh chóng chuyển đến những khu nhà mới sáng sủa, thoát khỏi môi trường lạc hậu, sơ sài. Người già thì tâm lý rất phức tạp, ngôi nhà sống cả một đời, từng bông hoa, cái cây, từng viên gạch, mái ngói, ngay đến một khe hở cũng đều khắc cốt ghi tâm, chỉ một chốc lát thì khó mà chấp nhận được sự thật này.
Tạ Anh Tư mới đến đó phỏng vấn hai lần, nhưng cô cũng cảm thấy rất đau lòng. Bầu không khí ở đây thân thiết như quê nhà Thủy Vượng, người trong làng đều quen thuộc lẫn nhau, bọn trẻ trong mỗi gia đình từ nhỏ đã cởi truồng nghịch đất, lớn lên cùng nhau, không giống bao đứa trẻ thành phố, bị những buổi học piano, học mỹ thuật tước đoạt hầu hết tuổi ấu thơ. Khi Anh Tư đứng bên góc phố, nhìn mái ngói với những vệt nắng dài chiếu rọi và nghe tiếng cọt kẹt phát ra từ tấm gỗ ngôi nhà cũ, một làn gió khẽ lướt qua mặt, làm cô có cảm giác như được trở về nhà. Nhưng cái nơi sinh ra và lớn lên, thế hệ này nối tiếp thế hệ sau ấy lại sắp phải phá bỏ, nghĩ đến đây, Tạ Anh Tư không thể nén tiếng thở dài.
Ngừng đánh máy, Anh Tư giở một mảnh giấy nhỏ từ trong túi xách ra, trên đó có một mặt cười nghệch ngoạc rất trẻ con, bên cạnh cái mặt cười là số điện thoại. Cái này do Tinh Tinh – cô nhóc mà Anh Tư gặp khi đi phỏng vấn đưa cho. Ông nội của ông nội Tinh Tinh đã sống ở khu Lộ Bắc, nhưng đến đời cô bé, nó lại phải bắt đầu một trang mới. Hôm đó, Tinh Tinh đang chuẩn bị hàng bán, con bé nói muốn dùng tiền do chính sức lao động của mình làm ra để mua quà mừng sinh nhật tám mươi của bà nội, thế là Anh Tư mua tất cả món đồ chơi do cô bé đan. Tinh Tinh rất vui, luôn miệng nói “cảm ơn chị” rồi tung tăng kéo cô về ngôi nhà nhỏ hẹp nhưng vô cùng ấm áp.
Nhớ lại buổi trưa tràn ngập tiếng trẻ thơ, hương trà và mùi ngôi nhà cũ kỹ, Tạ Anh Tư ngồi ngây ra trên ghế, mọi tư tưởng tình cảm đều bị những nụ cười ấm áp lấp đầy. Ngay cả Chu Minh đi vào cũng không phát hiện ra.
“Điện thoại của ai thế?” Chu Minh liếc thấy Tạ Anh Tư đang để tâm hồn bay lơ lửng trên tận mây xanh, anh liền lên tiếng kéo cô lại mặt đất.
“Hửm?” Tạ Anh Tư vẫn chưa hoàn hồn, mở đôi mắt mơ màng ngước nhìn Chu Minh, dường như trong mắt anh hiện lên rất rõ sự ấm áp của ngày đông. Cuối cùng cô cũng hồi tâm lại: “Ồ, không có gì, là số điện thoại của một người bạn nhỏ.” Anh Tư ngập ngừng giây lát, lòng thương cảm bỗng trào dâng, “Nhà cô bé nằm ở khu vực sắp bị dỡ bỏ, cô bé mời tôi lần sau đến đó chơi nhưng tôi đoán, lần sau đến thì nhà cô bé đã bị san bằng rồi!” Kể ra những tâm tư trong lòng, không cười giả dối, không tâng bốc, nịnh hót, bất giác đây là lần đầu tiên Tạ Anh Tư mở cửa trái tim của mình với Chu Minh.
Chu Minh nhìn khuôn mặt u sầu của Anh Tư, lần đầu tiên anh phát hiện ra một người đơn giản như cô cũng để lộ vẻ mặt bi thương đến vậy, “Con người luôn phải nhìn về phía trước… Nếu không muốn bỏ lỡ, thì nhân lúc nhà cô bé còn chưa bị san phẳng, cô hãy đến đó đi!” Nói xong, anh trầm lặng nhìn cô đang cúi đầu nghịch mảnh giấy, rồi quay người đi vào phòng.
Con người luôn phải nhìn về phía trước… luôn phải nhìn về phía trước… Tạ Anh Tư ngó cánh cửa gỗ hồ đào màu đen, nắm chặt tay, lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Trưa ngày thứ sáu, lúc sắp tan ca, bản thảo của Tạ Anh Tư được cấp trên Chu Minh biểu dương. Anh Tư kéo Lạp Lạp vào nhà vệ sinh mở tiệc trà nhỏ, không ngờ nhà vệ sinh đã bị chiếm dụng. Diệp Bội Bội và Lưu Lan đứng trước gương, hốc mắt Lưu Lan đỏ ngầu, những giọt lệ trong veo rơi lã chã, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, Diệp Bội Bội đứng bên không ngừng an ủi chị ta. Hai người họ thấy Anh Tư và Lạp Lạp bước vào, ngay lập tức lộ vẻ ngượng ngùng, im lặng mấy giây, Lạp Lạp gặng hỏi mãi, cuối cùng Lưu Lan mới chịu kể sự tình.
“Mặc dù biết con người anh ta rất lạnh lùng, nhưng tôi đã ba mươi tuổi rồi! Hu hu, hu hu, cơm trắng cũng đâu phải ăn không, tôi nhận thấy anh ta không hề bài xích tôi… Chúng tôi hẹn hò được mấy lần, tôi nhắn tin, anh ấy cũng trả lời lại, không lãnh đạm như lần đầu tiếp xúc, có mấy lần anh ấy còn cười trước mặt tôi. Hu hu, hu hu, tôi cứ cho rằng… tôi cho rằng…” Lưu Lan càng khóc càng thương tâm, đưa tay quệt nước mắt nước mũi, rồi nói tiếp, “Tối qua tôi hẹn anh ấy đi xem phim, anh ấy nói phải tăng ca, nhưng hôm nay đồng nghiệp của anh ta nói với tôi…” Lưu Lan khóc lóc đứt cả hơi, “Nói với tôi, anh ta về nhà đúng giờ, hơn thế còn lên xe của một người phụ nữ… hu hu… Không thích tôi thì có thể nói thẳng ra, một người phụ nữ ba mươi tuổi như tôi đâu phải cô nương không hiểu chuyện, chuyện tình cảm tự biết không thể miễn cưỡng… Vì sao… vì sao phải lừa tôi… Nếu anh ta đã có người trong lòng, tôi… tôi…” Sụp đổ như một vụ sạt lở, đất đá cuồn cuộn lăn xuống, Lưu Lan ôm chặt Diệp Bội Bội không ngừng gào khóc.
Tạ Anh Tư nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Lan, khiến cô nghĩ đến cảnh tượng một năm về trước, cô bạn thân Đỗ Thuần cũng khóc lóc như mưa. Tên sở khanh Cố Thiên Lãng vứt bỏ người có quan hệ tình cảm với hắn năm năm trời – Đỗ Thuần, để đến với con gái viện trưởng bệnh viện, đá cô bạn thân đẹp như hoa của cô. Ngày đó Đỗ Thuần cũng giống Lưu Lan bây giờ, ôm Anh Tư mà khóc một tiếng đồng hồ. Thấy Đỗ Thuần khóc, Anh Tư cũng khóc theo, chỉ hận không thể đem tên khốn Cố Thiên Lãng đó xé tan làm trăm mảnh.
Anh Tư cũng từng bỏ qua sự phản đối của Đỗ Thuần, đứng canh ở bệnh viện chờ tên tiểu tử Cố Thiên Lãng tan ca. Ngồi trong xe đợi ba ngày trời, nhưng sợ lời cảnh cáo nếu đánh người sẽ tuyệt giao của Đỗ Thuần, Anh Tư không dám hành động. Đến ngày thứ tư, cô tu ừng ực nửa bình rượu vào bụng, mặt mũi hằm hằm đi đến trước mặt Cố Thiên Lãng. Tên tiểu tử đó cũng coi như biết điều, vừa trông thấy Tạ Anh Tư là hiểu cô đến để đánh nhau, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Anh Tư, cô đánh đi, đánh mạnh vào, cô hả dạ mà tôi cũng cảm thấy thoải mái.”
Từ đôi mắt của gã họ Cố, Anh Tư nhận ra một niềm đau khổ thầm kín, đột nhiên cô chẳng còn hứng thú nữa, nếu nhận một nắm đấm của cô mà có thể giúp hắn tiêu tan mọi tội lỗi thì cô quyết không cho hắn toại nguyện. Thiên hạ sao lại có chuyện tốt nhường ấy, cô cứ để hắn cả đời đeo gông, mang danh phản bội, mãi mãi không thoát ra được. Cô muốn hắn biết rằng, những ngày tháng thuận buồm xuôi gió của đời hắn được đánh đổi từ nước mắt của một người con gái.
Hai tay siết chặt, mắt tóe lửa, hồi ức xưa tựa như thủy triều đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nhấn chìm mọi lí trí của Tạ Anh Tư. Lại xuất hiện một tên sở khanh nữa, còn giả thanh cao, trong sạch, còn không bằng món đồ trên đường, đúng là một lũ rẻ tiền. Sự kích động thái quá một lần nữa lộ ra, Tạ Anh Tư hùng hổ, quay đầu ném lại một câu, “Tôi đi tìm tên tiểu tử đó, hắn coi tất cả phục nữ trong Nhật báo chúng ta là ma cà bông hết sao? Đợi mà xem, tôi sẽ cho hắn thành mà cà bông.” Nói xong, cô lao đi như tên bắn, để lại ba người nhìn nhau vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Lạp Lạp là người đầu tiên bình tĩnh lại, nghe vậy rối rít vung tay: “Ai dà, làm thế nào đây, làm thế nào đây, xảy ra chuyện rồi! Chị Anh Tư đi tìm anh chàng tủ lạnh đánh nhau rồi, tôi nghe nói ngày nhỏ chị ấy đã từng đánh gãy xương người ta đấy, tôi… tôi đi xem thế nào.” Nói xong, Lạp Lạp liền chạy như bay đuổi theo Anh Tư.
Lưu Lan và Diệp Bội Bội lòng rối như tơ vò, theo chân họ ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng ngoài hành lang lúc này đã không thấy bóng ai, bốn bề vắng lặng. Hai người trừng mắt nhìn nhau, không để ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình, nhanh chóng đi về phòng biên tập.
Chu Minh đang thảo luận cùng Quan Nghiêm về chủ đề bản tin ngày mai, nhìn thấy hai người họ thất thần trở về, đặc biệt là Lưu Lan, lớp trang điểm lúc này giống như cây lăn sơn màu, anh khẽ chau mày hỏi: “Hai người làm sao thế?”
Lưu Lan không nói gì, cặp mắt của Diệp Bội Bội sợ hãi né tránh một lúc, nhưng không chống lại được ánh mắt chất vấn của Chu Minh, đành ấp úng đáp: “Tổng… tổng biên, không xong rồi… Tạ Anh Tư tìm người… đánh nhau rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook