Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
-
Chương 16
Chủ nhật phải tăng ca, sau khi hoàn thành xong công việc, Tạ Anh Tư
chấp nhận số phận chen chân trên xe buýt. Chiếc ghế cứng lạnh khiến Anh
Tư khó chịu khắp mình mẩy, ngồi tê liệt như con bạch tuộc, đầu óc mệt
mỏi không cách nào chống đỡ cứ lắc lư lên xuống trong sự nghiêng ngả của chiếc xe. Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng cô cũng phải thừa nhận,
ngồi trên tàu cướp biển sang trọng của hung tinh tuy có chút tổn hại tâm lý nhưng lại thực sự thoải mái.
Ngay đến thời gian sống lay lắt cũng không có, tuần mới bắt đầu cũng là cuộc đấu tranh giữa chính và tà, giữa nam và nữ. Buổi trưa ngày thứ tư, bài báo lần theo dấu vết tìm người mất tích của tòa báo đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi của xã hội, mọi người trong văn phòng đều thở phào một hơi. Đến giờ tan ca, Chu Minh mở cửa phòng riêng, chậm rãi bước ra, nở nụ cười ấm áp, anh vỗ vỗ tay, ngay lập tức trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. “Tuần trước mọi người đều vất vả rồi, thành tích đạt được khá tốt, cảm ơn sự nỗ lực làm việc của các vị trong thời gian gần đây. Vì vậy tối nay, tôi đã bao trọn một phòng mời các bạn đi hát xả hơi.”
Sếp đích thân mời đi hát ai dám không nể mặt, vì vậy tất cả mọi người đều giả bộ hoan hô nhiệt liệt. Tạ Anh Tư đứng lẫn trong đám đông, uể oải vỗ tay hai cái, vừa vỗ vừa ngáp.
Tổng biên trẻ tuổi giàu có rút tiền mời đi hát, tin ny được truyền đi nhanh chóng với tốc độ của âm thanh. Lượng muội dẫn đầu mấy quý cô nhiều chuyện trong tòa báo, vượt qua bao trùng dương lập tức có mặt, Lạp Lạp cũng là một trong số đó. Càng hài hước hơn, không biết nhận được thông tin từ tên nội gián nào, mỹ nhân Hàn Vân Tiếu, với bộ váy hoa liền thân, chân đi đôi giày cao gót màu đen, tung tẩy “tình cờ gặp” mọi người ở đại sảnh, bàn tay ngọc ngà đưa lên che đôi môi đỏ khẽ mở đầy vẻ kinh ngạc, “Tổng biên, trùng hợp quá! Tôi còn đoán hôm nay liệu có được gặp anh nữa không.” Trình độ nói dối của mỹ nhân cũng toàn mỹ như cái cách trang điểm tinh tế của cô, những người đàn ông dưới tay cô cứ người sau lại cao hơn, mạnh hơn người trước, khiến đám nhân viên nữ đều phải tâm phục khẩu phục.
Chu Minh dẫn đầu phía trước, nở nụ cười hòa nhã như mặt trời mọc trên biển: “Thật trùng hợp, cô Hàn.”
Tạ Anh Tư đứng một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tóm bắt đàn ông có kế hoạch, có mục đích khiến người khác buồn nôn, nhìn Chu Minh cười dịu dàng, cô nhướng mày nghĩ con mồi bị tóm này xem ra vẫn rất vui vẻ. Quay người ngáp một cái, phát hiện Châu Minh đang ngẩn người chăm chú nhìn mỹ nhân nũng nịu, cô liền dữ dằn đánh một cái vào vai cậu ta, đợi cậu ta hoàn hồn, liền thì thầm nói: “Mỹ nhân đẹp không?”
“Thật là… đẹp.”
Có lẽ nắm đấm lâu ngày không dùng đến, lúc này thấy ngứa ngáy, Tạ Anh Tư tiến lên gõ một cái vào đầu Châu Minh, “Á, chị Anh Tư, đau quá!” Châu Minh la oai oái, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhìn hai người họ vui đùa ầm ĩ, Chu Minh không nói năng gì.
“Không sao, không sao, mọi người tiếp tục đi!” Tạ Anh Tư thu nắm đấm lại, phủi phủi tay. Lạp Lạp và Lượng muội đứng bên cạnh lòng đầy căm phẫn, ghen tuông, cả hai trách móc nhìn Anh Tư và Châu Minh, rồi ngay lập tức quay sang với trai trẻ gái đẹp bên ấy với ánh mắt sáng long lanh.
Kết quả của việc tình cờ gặp gỡ là Hàn Vân Tiếu theo đuôi Chu Minh, đi cùng đám người ầm ĩ, đầu tiên vào nhà hàng buffet dùng bữa, sau đó đến KTV, Hàn Vân Tiếu luôn thể hiện thái độ của một cô gái nhỏ, chồng hát vợ phụ họa, chỉ hận một nỗi không thể sánh đôi về nhà.
Chuyện hát không mất tiền, Tạ Anh Tư không có hứng, nhưng ăn uống miễn phí thì sao có thể thiếu cô ấy được. Trong trường hợp thông thường, một Tạ Anh Tư ăn tốt, uống tốt tuyệt đối là con thỏ trắng ôn hòa trong lòng chị Hằng Nga, chuyện ai tán tỉnh ai, cô không quan tâm, không để ý. Nhưng Lạp Lạp và Lượng muội thì không như vậy, được giữa chừng, hai cô gái ép Anh Tư đang ăn uống vui vẻ, cả ba kéo nhau và thẳng nhà vệ sinh.
Chân lý thường chỉ ra rằng, ở cái nơi như nhà vệ sinh mà đặc biệt nhà vệ sinh nữ, mãi là nơi trút mọi rác rưởi, bực tức và ghen tuông.
“Cái con hồ ly tinh ấy coi tất cả đàn bà, con gái trong tòa báo này đều mù hết hay sao? Ngay cả người đàn ông của chúng ta cũng dám cướp. Không đi mà nghe ngóng lai lịch của lão Lượng ta đây.”
“Đúng thế, cái dáng vẻ lẳng lơ của cô ta, Lượng muội cũng nhận thấy chứ? Cái đồ lẳng lơ đó vừa rồi còn nói nóng quá muốn cởi áo khoác, không phải là muốn cho tổng biên nhìn thấy đống thịt hay sao?”
“Con ranh ấy nào chỉ muốn cởi áo khoác, tôi thấy cô ta còn tiếc không thể cởi luôn cái quần con ra nữa ấy chứ!”
Tạ Anh Tư uể oải dựa vào bệ rửa tay, nghe hai cô gái ghen tuông tranh luận ầm ĩ. Lạp Lạp còn vô ý để bắn hai giọt mưa xuân lên mặt Anh Tư. Cô đưa tay lên lau lau, cuối cùng lên tiếng: “Hai người các cô có ấu trĩ không? Chuyện mỹ nhân quyến rũ đàn ông, một người muốn đánh, một kẻ bằng lòng chịu, hai người ở đây ghen tuông cái gì?” Trừng mắt nhìn hai cô gái im bặt một cách dữ dằn, cô nói tiếp, “Phải bình tĩnh, bình tĩnh hiểu không? Nếu không hiểu thì tôi lại vất vả giải thích một chút. Cái gọi là bình tĩnh, đầu tiên chính là ăn tốt, uống tốt, chỉ có ăn uống tốt mới có thể hát tốt, hát sảng khoái. Sau khi ăn xong, uống xong, hát xong, chúng ta lại tính kế lâu dài.” Mặt mũi trở nên dữ dằn, vẻ mặt Anh Tư lộ rõ khí thế nữ vương. “Cái con hồ ly ấy mà, vẫn cứ nên cho một bài học, dụ dỗ đàn ông là chuyện nhỏ, nhưng dẫm lên địa bàn của chúng ta lại là chuyện lớn. Không nói năng câu nào, mẹ kiếp, thực sự coi đàn bà con gái trong Nhật báo thành phố A chúng ta là ăn mày hết rồi sao?”
Hai mắt trợn tròn, Anh Tư cao giọng: “Mẹ kiếp, gã họ Chu này mặc dù không phải loại gà ngon, có điều xét thấy cái ví tiền của anh ta đủ dày, dù liều mạng, chúng ta cũng không thể để con hồ ly đó phát tài.”
Lượng muội và Lạp Lạp bị nữ vương thu phục hoàn toàn, nhất nhất gật đầu phụ họa. Sau khi phát biểu xong bài diễn văn cách mạng đầy kích động, Tạ Anh Tư lại vội quay về tiền tuyến, tiếp tục chiến đấu với món ăn ngon trước bàn tiệc tự chọn. Chu Minh thấy vậy liền sầm mặt lại, tay cầm đĩa, lẳng lặng tiến đến gần chỗ cô đứng.
“Tạ Anh Tư, cô lại chuẩn bị ăn thêm bao nhiêu đĩa nữa?” Anh thấp giọng hỏi. Vừa rồi, lúc Quan Nghiêm đề nghị tiệc buffet, anh liền có dự cảm không lành. Dự cảm ấy liên quan đến Tạ Anh Tư, người con gái này chỉ cần nhắc đến từ “buffet”, IQ liền bất hạnh như thức ăn lấp đầy trong miệng, bị dạ dày tiêu hòa đến tận cùng. Quả nhiên không sai, cô gái này vừa đặt chân đến cửa, nhìn thấy đồ ăn, ngay cả thời gian ngáp cũng bị rút ngắn lại, cái miệng hoạt động không ngừng nghỉ đó chính là khắc tinh của đồ ăn.
Chu Minh thực sự không thể chấp nhận được, thoát khỏi cái đuôi Hàn Vân Tiếu, anh chạy đến nhắc nhở người con gái đầu mọc dưới mông này. Chỉ có điều, Chu Minh không phát hiện ra bản thân đã bắt đầu gọi trực tiếp tên Tạ Anh Tư.
“Cũng… cũng chỉ một đĩa thôi mà!” Tạ Anh Tư đang vui mừng rộn rã chọn thức ăn bỗng ấp a ấp úng trả lời, cô không hiểu động cơ của kẻ địch. Thậm chí, trong lòng còn bốc lên chút hỏa vô danh, sao gần đây toàn ăn cơm cùng tên tiện nhân này, nhìn khuôn mặt trắng trẻo âm u đáng sợ của anh ta, khẩu vị bị giảm đi rất nhiều.
“Vậy vừa rồi cô đã ăn mấy đĩa?”
“Ba… ba, bốn đĩa.”
“Rốt cuộc bao nhiêu đĩa?”
“Năm… sáu đĩa.” Có người đang lúng túng với những con số. Từ nhỏ Anh Tư đã vậy, mấy chuyện nghịch ngợm luôn rất nhiệt tình, nhược điểm duy nhất chính là, đứng trước câu hỏi vặn của người khác, ngay lập tức không thể nói dối được, mặc dù đã đấu tranh tư tưởng nhiều lần nhưng vẫn như một đứa trẻ thật thà.
“Là năm hay sáu?”
“… Sáu …” Tạ Anh Tư ủ dột trả lời, nhưng lại không phục, lập tức nghiêng đầu, lúng túng cãi: “… Cũng chưa phải là ăn nhiều.” Thực ra cô mới chỉ phát huy một nửa năng lực chiến đấu mà thôi.
“Sáu cộng một bằng bao nhiêu?” Chu Minh bị cái mặt không phục của Tạ Anh Tư làm cho buồn cười, nhưng để đạt được hiệu quả mong muốn, anh vẫn duy trì vẻ mặt uy nghiêm đe dọa.
“… Bảy …” Tạ Anh Tư khó chịu đáp, tâm trạng ăn uống bị phá hỏng, nghiêm nghị như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn nhận lời dạy bảo của cấp trên.
“Rất tốt, hóa ra cô vẫn còn biết môn toán. Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.” Anh khẽ mỉm cười, rồi ngay lập tức chọn một chút thức ăn bỏ vào đĩa, thu lại nụ cười, nghiêm giọng dặn dò: “Ăn hết đồ trên tay thì khép miệng lại cho tôi, dạ dày cô không phải cái lò xo.”
Cuộc đời trước đây của Tạ Anh Tư tự do tự tại, bây giờ bị Chu Minh dạy bảo, trong lòng rất khó chịu. Mẹ kiếp, chỉ có mẹ tôi mới có quyền dạy tôi như thế, đồ tiện nhân nhà anh là cái thá gì? Không nhụt chí, cô vặn lại: “Ha ha, tổng biên, buffet ở đây đắt, đúng kiểu lừa người. Ha ha ha, anh xem, bất luận thế nào cũng phải ăn gỡ lại… ăn ít, lãng phí.” Tôi liều mạng ăn như thế này, còn không phải vì lo tiền của tên tiện nhân như anh đầu tư vô ích sao? Mặc dù vặn lại nhưng Anh Tư cũng không quên nặn ra nụ cười giả dối, dù gì tên Chu Minh này vẫn là chủ nhân của cô, em Kia của cô vẫn phải mong chờ tiền lương Chu Minh trả thì mới chạy được.
“Tối hôm đó, cô ói ra thì không lãng ph sao?” Chu Minh không khách khí vạch trần vết sẹo của Tạ Anh Tư. Nếu vết sẹo đó có thể thay đổi quan niệm giá trị của cô về ăn uống, anh không ngần ngại vạch trần liên tục. “Nhớ lời tôi đấy!” Nói xong, Chu Minh nhanh chóng quay người rời đi, bỏ mặc Tạ Anh Tư ngồi gặm nhấm nỗi đau vì bị quản giáo.
Chôn chân ở chỗ cũ, Tạ Anh Tư hung dữ nhét một miếng bánh điểm tâm lớn vào miệng, lộ ra vẻ mặt nữ lưu manh ngang bướng không thuần hóa được. Không ngờ, đi được vài bước, Chu Minh bỗng quay lại, nhìn Anh Tư bằng ánh mắt đen láy nhưng lạnh lùng, khiến cô giật thót mình, hồi phục vẻ nô tài ngoan ngoãn, miệng phồng lên nhìn Chu Minh chăm chú, không dám nói lời nào.
“Còn nữa, tối không cho phép cô đến ‘Quán ăn Hạnh Phúc’ ăn đêm.” Ánh mắt sắc bén quét qua cái má đang căng phồng của cô, “Càng ăn càng ngốc… Tôi không thích người ngốc nghếch làm việc dưới trướng.” Chu Minh cũng không hiểu vì sao lại nói nhiều lời vô nghĩa với người con gái này, nhưng không nói mà kìm lại trong lòng thì bí bách không chịu được nên vẫn cứ quyết định bật ra lời cảnh cáo.
Cảm giác thèm ăn đột nhiên thay đổi, nghĩ mình là một nô tài, không dễ gì mới có cơ hội được ăn một bữa thoải mái, vậy mà tên chủ nhân mặt trắng lại đá bay bát đĩa, làm cô tức điên lên. Thấy Anh Tư cầm chiếc đĩa với số thức ăn ít ỏi quay về bàn, Lưu Lan và Diệp Bội Bội – mấy kẻ cuồng giảm béo này đang ngồi hít không khí, chốc chốc lại liếc sang ghế bên đầy vẻ ghen ghét. Lúc này, cô thợ săn họ Hàn đang phát huy trình độ ve vãn.
Mỹ nhân nói: “A, tổng biên, để em bóc vỏ giúp anh, tay đàn ông các anh bóc cái đó không ổn đâu.”
Tạ Anh Tư hừm một tiếng lạnh lùng, cái đồ hồ ly tinh nhà cô nào chỉ muốn lột vỏ, thực ra là muốn lột quần áo của công tử bột ấy.
Mỹ nhân nói: “Tổng biên, bánh ga tô ở đây chẳng ngon gì cả. Khi nào có cơ hội, em dẫn anh đến một nơi rất tuyệt.”
Tạ Anh Tư tiếp tục hừm một cái, cái nơi rất tuyệt đó có khi nào lại mở tại chính nhà cô.
Mỹ nhân nói: “À, tổng biên, xin lỗi, làm rớt rượu lên áo vest anh rồi! Làm thế nào bây giờ, hay anh cởi ra để em mang đi giặt… Thật xin lỗi anh quá!”
Làm thế nào đây, cô bắt đầu lột quần áo rồi, tôi thấy cô thật ghê tởm.
Không chỉ Tạ Anh Tư, cái ngữ điệu trầm bổng này của mỹ nhân khiến khẩu vị tất cả mọi người đều thất thường. Ngồi thêm một lúc nữa, tất cả phân nhóm kéo nhau đến KTV hát.
Đường phố tràn ngập sắc màu với những ánh đèn nê-ông chiếu rọi, đêm tối cuồng loạn cho con người ta lí do buông thả, vì vậy, tất cả đều không còn cẩn thận, nghiêm túc nữa.
Cả đoàn được dẫn vào một dãy ghế lớn, trong không gian mờ tối, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên mặt mọi người, nhìn vào thấy rất đẹp. Chu Minh cùng Hàn Vân Tiếu vừa cười vừa sánh vai ngồi xuống cạnh anh già Quan Nghiêm. Tạ Anh Tư vốn muốn tìm một nơi rộng rãi để ngủ, nhưng bị Lạp Lạp đẩy vào ngồi chen bên cạnh anh già. Mấy nam nữ thanh niên khác đều là khách quen của KTV, mặc dù có mặt sếp ở đây nhưng nghĩ sếp có mỹ nhân đi cùng, sẽ không nhìn đến bên này nên đáng chơi vẫn cứ phải chơi.
Hàn mỹ nhân lúc đầu vẫn còn chút thói quen của mỹ nhân, ví như cư xử dè dặt, có chừng mực. Nhưng khi cái miệng xúc xích của Châu Minh gào lên câu hát, “Ồ, tôi phải theo đuổi tình yêu của tôi”, cô ta liền quên hết việc “cư xử có chừng mực là mỹ đức”, bờ mông đẹp càng nhích lại gần, im lặng ngầm công khai có quyền với cái túi tiền lớn Chu Minh.
“Tổng biên, anh có biết hát không?”
“Không! Vậy còn cô Hàn?”
“Em cũng bình thường, chăm chỉ tập luyện ấy mà. Có điều em chỉ dám hát nơi ít người thôi, em dễ xấu hổ lắm!”
…
Tạ Anh Tư nheo mắt vờ ngủ, nhưng tiếng đàn ông, phụ nữ bên cạnh hoặc nhỏ hoặc dịu dàng đã quấy nhiễu bộ não mệt mỏi của cô. Châu Minh và Diệp Bội Bội đang song ca rất tình cảm, “Duyên khó rồi, tình khó rồi…” bịn rịn, nhưng trong tiếng nhạc ồn ào, Lạp Lạp ngồi bên ra sức kéo tay áo, khẽ gọi cô, “Chị Anh Tư, đừng ngủ mà, chúng ta nói chuyện đi…”
Bên trái, bên phải, đằng trước, bên nào cũng toàn là âm thanh? Tạ Anh Tư đang ở bờ vực của sự suy sụp. Mở đôi mắt đan phượng ra, ánh nhìn của Anh Tư bỗng sáng rực lên, nhìn sang bên trái, chỉ thiếu chút nữa thôi là Hàn Vân Tiếu lao vào lòng Chu Minh, nở nụ cười quyến rũ, hoặc vô tình, hoặc cố tình chạm vào anh, còn ghé sát tai anh thì thầm đầy mê hoặc. Còn Chu Minh, có vẻ cũng rất tận hưởng nét dịu dàng kề sát bên mình của mỹ nhân, lộ ra vẻ mặt cái gì cũng nghe theo em.
Nhìn sang bên phải, Lạp Lạp chớp chớp đôi mắt nhỏ baby nhìn Anh Tư một cách vô tội, ánh đèn nhấp nháy, chiếu rọi lên khuôn mặt trang điểm có đôi chút tàn tạ vài phần ghê ghê.
Nhìn về phía trước, Châu Minh cầm míc gào thét, cặp môi xúc xích mở to khẽ run, có thể nhìn rõ mấy cái răng mọc lệch trong miệng.
Cô chịu đủ rồi, đủ lắm rồi, những con người thô tục này hoặc trực tiếp, hoặc ngấm ngầm đẩy Tạ Anh Tư đến mức ngày một thô tục hơn. Đứng dậy, cô lộc cộc đi ra khỏi phòng hát ầm ĩ, huyên náo. Mẹ kiếp, đã muốn lão nương thô tục đến thế, vậy thì tôi vào nhà vệ sịnh thô tục là được chứ gì?
Cô gái kiên cường sầm mặt lại đi tìm nhà vệ sinh, đầu cúi xuống, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thấy cánh cửa cứ nghĩ là nhà vệ sinh thế là liền đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa, một người đàn ông với mái tóc vuốt keo vừa giải quyết xong, đang cúi đầu kéo khóa quần, thấy cô gái kiên cường tà khí động trời, anh ta ngẩn người ra ở đó, “Tôi… tôi không đi nhầm phòng.”
“Tôi có nói anh nhầm đâu?” huôn mặt cô gái kiên cường không có vẻ đỏ lựng xấu hổ của thục nữ, thay vào đó là sự gầm lên giận dữ của hổ cái. Gầm xong, cô quay người đóng “rầm” cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Anh Tư ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, dần bình tĩnh lại một chút. Cô ra sức táp nước lạnh lên khuôn mặt đang kích động sục sôi của mình, đem lại cảm giác khoan khoái, dễ chịu kỳ lạ. Cô soi mình trong gương, dòng nước vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt mệt mỏi, trong lòng lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt. Cô hiểu, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bản thân lại nóng nảy như vậy. Tất cả đều do tên công tử bột Chu Minh đó, bắt cô tăng ca, tăng ca còn nhiều hơn người khác, một khi tăng ca cô sẽ không ngủ đủ. Khó khăn lắm mới có được dịp ăn uống thịnh soạn, nhưng anh ta lại nhảy ra, hạ lệnh cho cô “stop”. Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà anh ta bắt cô không được ăn?
Ăn và ngủ vốn là chủ đề quan trọng nhất trong cuộc đời mỹ miều của Tạ Anh Tư, nhưng cái gã Chu Minh này chạm phải đường cao áp rồi, chuyện ăn uống cũng không để cô thoải mái. Càng nghĩ càng tức, Tạ Anh Tư nổi xung, đứng như chôn chân trước gương.
Ánh lửa căm phẫn trong đôi mắt đan phượng cuộn trào mãnh liệt, Tạ Anh Tư lao ra khỏi nhà vệ sinh như một ngọn gió. Đồ tiện nhân như anh không để tôi sống an thân, thì tôi cũng không để người phụ nữ của anh sống yên ổn.
Ngay đến thời gian sống lay lắt cũng không có, tuần mới bắt đầu cũng là cuộc đấu tranh giữa chính và tà, giữa nam và nữ. Buổi trưa ngày thứ tư, bài báo lần theo dấu vết tìm người mất tích của tòa báo đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi của xã hội, mọi người trong văn phòng đều thở phào một hơi. Đến giờ tan ca, Chu Minh mở cửa phòng riêng, chậm rãi bước ra, nở nụ cười ấm áp, anh vỗ vỗ tay, ngay lập tức trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. “Tuần trước mọi người đều vất vả rồi, thành tích đạt được khá tốt, cảm ơn sự nỗ lực làm việc của các vị trong thời gian gần đây. Vì vậy tối nay, tôi đã bao trọn một phòng mời các bạn đi hát xả hơi.”
Sếp đích thân mời đi hát ai dám không nể mặt, vì vậy tất cả mọi người đều giả bộ hoan hô nhiệt liệt. Tạ Anh Tư đứng lẫn trong đám đông, uể oải vỗ tay hai cái, vừa vỗ vừa ngáp.
Tổng biên trẻ tuổi giàu có rút tiền mời đi hát, tin ny được truyền đi nhanh chóng với tốc độ của âm thanh. Lượng muội dẫn đầu mấy quý cô nhiều chuyện trong tòa báo, vượt qua bao trùng dương lập tức có mặt, Lạp Lạp cũng là một trong số đó. Càng hài hước hơn, không biết nhận được thông tin từ tên nội gián nào, mỹ nhân Hàn Vân Tiếu, với bộ váy hoa liền thân, chân đi đôi giày cao gót màu đen, tung tẩy “tình cờ gặp” mọi người ở đại sảnh, bàn tay ngọc ngà đưa lên che đôi môi đỏ khẽ mở đầy vẻ kinh ngạc, “Tổng biên, trùng hợp quá! Tôi còn đoán hôm nay liệu có được gặp anh nữa không.” Trình độ nói dối của mỹ nhân cũng toàn mỹ như cái cách trang điểm tinh tế của cô, những người đàn ông dưới tay cô cứ người sau lại cao hơn, mạnh hơn người trước, khiến đám nhân viên nữ đều phải tâm phục khẩu phục.
Chu Minh dẫn đầu phía trước, nở nụ cười hòa nhã như mặt trời mọc trên biển: “Thật trùng hợp, cô Hàn.”
Tạ Anh Tư đứng một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tóm bắt đàn ông có kế hoạch, có mục đích khiến người khác buồn nôn, nhìn Chu Minh cười dịu dàng, cô nhướng mày nghĩ con mồi bị tóm này xem ra vẫn rất vui vẻ. Quay người ngáp một cái, phát hiện Châu Minh đang ngẩn người chăm chú nhìn mỹ nhân nũng nịu, cô liền dữ dằn đánh một cái vào vai cậu ta, đợi cậu ta hoàn hồn, liền thì thầm nói: “Mỹ nhân đẹp không?”
“Thật là… đẹp.”
Có lẽ nắm đấm lâu ngày không dùng đến, lúc này thấy ngứa ngáy, Tạ Anh Tư tiến lên gõ một cái vào đầu Châu Minh, “Á, chị Anh Tư, đau quá!” Châu Minh la oai oái, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhìn hai người họ vui đùa ầm ĩ, Chu Minh không nói năng gì.
“Không sao, không sao, mọi người tiếp tục đi!” Tạ Anh Tư thu nắm đấm lại, phủi phủi tay. Lạp Lạp và Lượng muội đứng bên cạnh lòng đầy căm phẫn, ghen tuông, cả hai trách móc nhìn Anh Tư và Châu Minh, rồi ngay lập tức quay sang với trai trẻ gái đẹp bên ấy với ánh mắt sáng long lanh.
Kết quả của việc tình cờ gặp gỡ là Hàn Vân Tiếu theo đuôi Chu Minh, đi cùng đám người ầm ĩ, đầu tiên vào nhà hàng buffet dùng bữa, sau đó đến KTV, Hàn Vân Tiếu luôn thể hiện thái độ của một cô gái nhỏ, chồng hát vợ phụ họa, chỉ hận một nỗi không thể sánh đôi về nhà.
Chuyện hát không mất tiền, Tạ Anh Tư không có hứng, nhưng ăn uống miễn phí thì sao có thể thiếu cô ấy được. Trong trường hợp thông thường, một Tạ Anh Tư ăn tốt, uống tốt tuyệt đối là con thỏ trắng ôn hòa trong lòng chị Hằng Nga, chuyện ai tán tỉnh ai, cô không quan tâm, không để ý. Nhưng Lạp Lạp và Lượng muội thì không như vậy, được giữa chừng, hai cô gái ép Anh Tư đang ăn uống vui vẻ, cả ba kéo nhau và thẳng nhà vệ sinh.
Chân lý thường chỉ ra rằng, ở cái nơi như nhà vệ sinh mà đặc biệt nhà vệ sinh nữ, mãi là nơi trút mọi rác rưởi, bực tức và ghen tuông.
“Cái con hồ ly tinh ấy coi tất cả đàn bà, con gái trong tòa báo này đều mù hết hay sao? Ngay cả người đàn ông của chúng ta cũng dám cướp. Không đi mà nghe ngóng lai lịch của lão Lượng ta đây.”
“Đúng thế, cái dáng vẻ lẳng lơ của cô ta, Lượng muội cũng nhận thấy chứ? Cái đồ lẳng lơ đó vừa rồi còn nói nóng quá muốn cởi áo khoác, không phải là muốn cho tổng biên nhìn thấy đống thịt hay sao?”
“Con ranh ấy nào chỉ muốn cởi áo khoác, tôi thấy cô ta còn tiếc không thể cởi luôn cái quần con ra nữa ấy chứ!”
Tạ Anh Tư uể oải dựa vào bệ rửa tay, nghe hai cô gái ghen tuông tranh luận ầm ĩ. Lạp Lạp còn vô ý để bắn hai giọt mưa xuân lên mặt Anh Tư. Cô đưa tay lên lau lau, cuối cùng lên tiếng: “Hai người các cô có ấu trĩ không? Chuyện mỹ nhân quyến rũ đàn ông, một người muốn đánh, một kẻ bằng lòng chịu, hai người ở đây ghen tuông cái gì?” Trừng mắt nhìn hai cô gái im bặt một cách dữ dằn, cô nói tiếp, “Phải bình tĩnh, bình tĩnh hiểu không? Nếu không hiểu thì tôi lại vất vả giải thích một chút. Cái gọi là bình tĩnh, đầu tiên chính là ăn tốt, uống tốt, chỉ có ăn uống tốt mới có thể hát tốt, hát sảng khoái. Sau khi ăn xong, uống xong, hát xong, chúng ta lại tính kế lâu dài.” Mặt mũi trở nên dữ dằn, vẻ mặt Anh Tư lộ rõ khí thế nữ vương. “Cái con hồ ly ấy mà, vẫn cứ nên cho một bài học, dụ dỗ đàn ông là chuyện nhỏ, nhưng dẫm lên địa bàn của chúng ta lại là chuyện lớn. Không nói năng câu nào, mẹ kiếp, thực sự coi đàn bà con gái trong Nhật báo thành phố A chúng ta là ăn mày hết rồi sao?”
Hai mắt trợn tròn, Anh Tư cao giọng: “Mẹ kiếp, gã họ Chu này mặc dù không phải loại gà ngon, có điều xét thấy cái ví tiền của anh ta đủ dày, dù liều mạng, chúng ta cũng không thể để con hồ ly đó phát tài.”
Lượng muội và Lạp Lạp bị nữ vương thu phục hoàn toàn, nhất nhất gật đầu phụ họa. Sau khi phát biểu xong bài diễn văn cách mạng đầy kích động, Tạ Anh Tư lại vội quay về tiền tuyến, tiếp tục chiến đấu với món ăn ngon trước bàn tiệc tự chọn. Chu Minh thấy vậy liền sầm mặt lại, tay cầm đĩa, lẳng lặng tiến đến gần chỗ cô đứng.
“Tạ Anh Tư, cô lại chuẩn bị ăn thêm bao nhiêu đĩa nữa?” Anh thấp giọng hỏi. Vừa rồi, lúc Quan Nghiêm đề nghị tiệc buffet, anh liền có dự cảm không lành. Dự cảm ấy liên quan đến Tạ Anh Tư, người con gái này chỉ cần nhắc đến từ “buffet”, IQ liền bất hạnh như thức ăn lấp đầy trong miệng, bị dạ dày tiêu hòa đến tận cùng. Quả nhiên không sai, cô gái này vừa đặt chân đến cửa, nhìn thấy đồ ăn, ngay cả thời gian ngáp cũng bị rút ngắn lại, cái miệng hoạt động không ngừng nghỉ đó chính là khắc tinh của đồ ăn.
Chu Minh thực sự không thể chấp nhận được, thoát khỏi cái đuôi Hàn Vân Tiếu, anh chạy đến nhắc nhở người con gái đầu mọc dưới mông này. Chỉ có điều, Chu Minh không phát hiện ra bản thân đã bắt đầu gọi trực tiếp tên Tạ Anh Tư.
“Cũng… cũng chỉ một đĩa thôi mà!” Tạ Anh Tư đang vui mừng rộn rã chọn thức ăn bỗng ấp a ấp úng trả lời, cô không hiểu động cơ của kẻ địch. Thậm chí, trong lòng còn bốc lên chút hỏa vô danh, sao gần đây toàn ăn cơm cùng tên tiện nhân này, nhìn khuôn mặt trắng trẻo âm u đáng sợ của anh ta, khẩu vị bị giảm đi rất nhiều.
“Vậy vừa rồi cô đã ăn mấy đĩa?”
“Ba… ba, bốn đĩa.”
“Rốt cuộc bao nhiêu đĩa?”
“Năm… sáu đĩa.” Có người đang lúng túng với những con số. Từ nhỏ Anh Tư đã vậy, mấy chuyện nghịch ngợm luôn rất nhiệt tình, nhược điểm duy nhất chính là, đứng trước câu hỏi vặn của người khác, ngay lập tức không thể nói dối được, mặc dù đã đấu tranh tư tưởng nhiều lần nhưng vẫn như một đứa trẻ thật thà.
“Là năm hay sáu?”
“… Sáu …” Tạ Anh Tư ủ dột trả lời, nhưng lại không phục, lập tức nghiêng đầu, lúng túng cãi: “… Cũng chưa phải là ăn nhiều.” Thực ra cô mới chỉ phát huy một nửa năng lực chiến đấu mà thôi.
“Sáu cộng một bằng bao nhiêu?” Chu Minh bị cái mặt không phục của Tạ Anh Tư làm cho buồn cười, nhưng để đạt được hiệu quả mong muốn, anh vẫn duy trì vẻ mặt uy nghiêm đe dọa.
“… Bảy …” Tạ Anh Tư khó chịu đáp, tâm trạng ăn uống bị phá hỏng, nghiêm nghị như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn nhận lời dạy bảo của cấp trên.
“Rất tốt, hóa ra cô vẫn còn biết môn toán. Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.” Anh khẽ mỉm cười, rồi ngay lập tức chọn một chút thức ăn bỏ vào đĩa, thu lại nụ cười, nghiêm giọng dặn dò: “Ăn hết đồ trên tay thì khép miệng lại cho tôi, dạ dày cô không phải cái lò xo.”
Cuộc đời trước đây của Tạ Anh Tư tự do tự tại, bây giờ bị Chu Minh dạy bảo, trong lòng rất khó chịu. Mẹ kiếp, chỉ có mẹ tôi mới có quyền dạy tôi như thế, đồ tiện nhân nhà anh là cái thá gì? Không nhụt chí, cô vặn lại: “Ha ha, tổng biên, buffet ở đây đắt, đúng kiểu lừa người. Ha ha ha, anh xem, bất luận thế nào cũng phải ăn gỡ lại… ăn ít, lãng phí.” Tôi liều mạng ăn như thế này, còn không phải vì lo tiền của tên tiện nhân như anh đầu tư vô ích sao? Mặc dù vặn lại nhưng Anh Tư cũng không quên nặn ra nụ cười giả dối, dù gì tên Chu Minh này vẫn là chủ nhân của cô, em Kia của cô vẫn phải mong chờ tiền lương Chu Minh trả thì mới chạy được.
“Tối hôm đó, cô ói ra thì không lãng ph sao?” Chu Minh không khách khí vạch trần vết sẹo của Tạ Anh Tư. Nếu vết sẹo đó có thể thay đổi quan niệm giá trị của cô về ăn uống, anh không ngần ngại vạch trần liên tục. “Nhớ lời tôi đấy!” Nói xong, Chu Minh nhanh chóng quay người rời đi, bỏ mặc Tạ Anh Tư ngồi gặm nhấm nỗi đau vì bị quản giáo.
Chôn chân ở chỗ cũ, Tạ Anh Tư hung dữ nhét một miếng bánh điểm tâm lớn vào miệng, lộ ra vẻ mặt nữ lưu manh ngang bướng không thuần hóa được. Không ngờ, đi được vài bước, Chu Minh bỗng quay lại, nhìn Anh Tư bằng ánh mắt đen láy nhưng lạnh lùng, khiến cô giật thót mình, hồi phục vẻ nô tài ngoan ngoãn, miệng phồng lên nhìn Chu Minh chăm chú, không dám nói lời nào.
“Còn nữa, tối không cho phép cô đến ‘Quán ăn Hạnh Phúc’ ăn đêm.” Ánh mắt sắc bén quét qua cái má đang căng phồng của cô, “Càng ăn càng ngốc… Tôi không thích người ngốc nghếch làm việc dưới trướng.” Chu Minh cũng không hiểu vì sao lại nói nhiều lời vô nghĩa với người con gái này, nhưng không nói mà kìm lại trong lòng thì bí bách không chịu được nên vẫn cứ quyết định bật ra lời cảnh cáo.
Cảm giác thèm ăn đột nhiên thay đổi, nghĩ mình là một nô tài, không dễ gì mới có cơ hội được ăn một bữa thoải mái, vậy mà tên chủ nhân mặt trắng lại đá bay bát đĩa, làm cô tức điên lên. Thấy Anh Tư cầm chiếc đĩa với số thức ăn ít ỏi quay về bàn, Lưu Lan và Diệp Bội Bội – mấy kẻ cuồng giảm béo này đang ngồi hít không khí, chốc chốc lại liếc sang ghế bên đầy vẻ ghen ghét. Lúc này, cô thợ săn họ Hàn đang phát huy trình độ ve vãn.
Mỹ nhân nói: “A, tổng biên, để em bóc vỏ giúp anh, tay đàn ông các anh bóc cái đó không ổn đâu.”
Tạ Anh Tư hừm một tiếng lạnh lùng, cái đồ hồ ly tinh nhà cô nào chỉ muốn lột vỏ, thực ra là muốn lột quần áo của công tử bột ấy.
Mỹ nhân nói: “Tổng biên, bánh ga tô ở đây chẳng ngon gì cả. Khi nào có cơ hội, em dẫn anh đến một nơi rất tuyệt.”
Tạ Anh Tư tiếp tục hừm một cái, cái nơi rất tuyệt đó có khi nào lại mở tại chính nhà cô.
Mỹ nhân nói: “À, tổng biên, xin lỗi, làm rớt rượu lên áo vest anh rồi! Làm thế nào bây giờ, hay anh cởi ra để em mang đi giặt… Thật xin lỗi anh quá!”
Làm thế nào đây, cô bắt đầu lột quần áo rồi, tôi thấy cô thật ghê tởm.
Không chỉ Tạ Anh Tư, cái ngữ điệu trầm bổng này của mỹ nhân khiến khẩu vị tất cả mọi người đều thất thường. Ngồi thêm một lúc nữa, tất cả phân nhóm kéo nhau đến KTV hát.
Đường phố tràn ngập sắc màu với những ánh đèn nê-ông chiếu rọi, đêm tối cuồng loạn cho con người ta lí do buông thả, vì vậy, tất cả đều không còn cẩn thận, nghiêm túc nữa.
Cả đoàn được dẫn vào một dãy ghế lớn, trong không gian mờ tối, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên mặt mọi người, nhìn vào thấy rất đẹp. Chu Minh cùng Hàn Vân Tiếu vừa cười vừa sánh vai ngồi xuống cạnh anh già Quan Nghiêm. Tạ Anh Tư vốn muốn tìm một nơi rộng rãi để ngủ, nhưng bị Lạp Lạp đẩy vào ngồi chen bên cạnh anh già. Mấy nam nữ thanh niên khác đều là khách quen của KTV, mặc dù có mặt sếp ở đây nhưng nghĩ sếp có mỹ nhân đi cùng, sẽ không nhìn đến bên này nên đáng chơi vẫn cứ phải chơi.
Hàn mỹ nhân lúc đầu vẫn còn chút thói quen của mỹ nhân, ví như cư xử dè dặt, có chừng mực. Nhưng khi cái miệng xúc xích của Châu Minh gào lên câu hát, “Ồ, tôi phải theo đuổi tình yêu của tôi”, cô ta liền quên hết việc “cư xử có chừng mực là mỹ đức”, bờ mông đẹp càng nhích lại gần, im lặng ngầm công khai có quyền với cái túi tiền lớn Chu Minh.
“Tổng biên, anh có biết hát không?”
“Không! Vậy còn cô Hàn?”
“Em cũng bình thường, chăm chỉ tập luyện ấy mà. Có điều em chỉ dám hát nơi ít người thôi, em dễ xấu hổ lắm!”
…
Tạ Anh Tư nheo mắt vờ ngủ, nhưng tiếng đàn ông, phụ nữ bên cạnh hoặc nhỏ hoặc dịu dàng đã quấy nhiễu bộ não mệt mỏi của cô. Châu Minh và Diệp Bội Bội đang song ca rất tình cảm, “Duyên khó rồi, tình khó rồi…” bịn rịn, nhưng trong tiếng nhạc ồn ào, Lạp Lạp ngồi bên ra sức kéo tay áo, khẽ gọi cô, “Chị Anh Tư, đừng ngủ mà, chúng ta nói chuyện đi…”
Bên trái, bên phải, đằng trước, bên nào cũng toàn là âm thanh? Tạ Anh Tư đang ở bờ vực của sự suy sụp. Mở đôi mắt đan phượng ra, ánh nhìn của Anh Tư bỗng sáng rực lên, nhìn sang bên trái, chỉ thiếu chút nữa thôi là Hàn Vân Tiếu lao vào lòng Chu Minh, nở nụ cười quyến rũ, hoặc vô tình, hoặc cố tình chạm vào anh, còn ghé sát tai anh thì thầm đầy mê hoặc. Còn Chu Minh, có vẻ cũng rất tận hưởng nét dịu dàng kề sát bên mình của mỹ nhân, lộ ra vẻ mặt cái gì cũng nghe theo em.
Nhìn sang bên phải, Lạp Lạp chớp chớp đôi mắt nhỏ baby nhìn Anh Tư một cách vô tội, ánh đèn nhấp nháy, chiếu rọi lên khuôn mặt trang điểm có đôi chút tàn tạ vài phần ghê ghê.
Nhìn về phía trước, Châu Minh cầm míc gào thét, cặp môi xúc xích mở to khẽ run, có thể nhìn rõ mấy cái răng mọc lệch trong miệng.
Cô chịu đủ rồi, đủ lắm rồi, những con người thô tục này hoặc trực tiếp, hoặc ngấm ngầm đẩy Tạ Anh Tư đến mức ngày một thô tục hơn. Đứng dậy, cô lộc cộc đi ra khỏi phòng hát ầm ĩ, huyên náo. Mẹ kiếp, đã muốn lão nương thô tục đến thế, vậy thì tôi vào nhà vệ sịnh thô tục là được chứ gì?
Cô gái kiên cường sầm mặt lại đi tìm nhà vệ sinh, đầu cúi xuống, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, thấy cánh cửa cứ nghĩ là nhà vệ sinh thế là liền đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa, một người đàn ông với mái tóc vuốt keo vừa giải quyết xong, đang cúi đầu kéo khóa quần, thấy cô gái kiên cường tà khí động trời, anh ta ngẩn người ra ở đó, “Tôi… tôi không đi nhầm phòng.”
“Tôi có nói anh nhầm đâu?” huôn mặt cô gái kiên cường không có vẻ đỏ lựng xấu hổ của thục nữ, thay vào đó là sự gầm lên giận dữ của hổ cái. Gầm xong, cô quay người đóng “rầm” cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Anh Tư ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, dần bình tĩnh lại một chút. Cô ra sức táp nước lạnh lên khuôn mặt đang kích động sục sôi của mình, đem lại cảm giác khoan khoái, dễ chịu kỳ lạ. Cô soi mình trong gương, dòng nước vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt mệt mỏi, trong lòng lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt. Cô hiểu, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bản thân lại nóng nảy như vậy. Tất cả đều do tên công tử bột Chu Minh đó, bắt cô tăng ca, tăng ca còn nhiều hơn người khác, một khi tăng ca cô sẽ không ngủ đủ. Khó khăn lắm mới có được dịp ăn uống thịnh soạn, nhưng anh ta lại nhảy ra, hạ lệnh cho cô “stop”. Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà anh ta bắt cô không được ăn?
Ăn và ngủ vốn là chủ đề quan trọng nhất trong cuộc đời mỹ miều của Tạ Anh Tư, nhưng cái gã Chu Minh này chạm phải đường cao áp rồi, chuyện ăn uống cũng không để cô thoải mái. Càng nghĩ càng tức, Tạ Anh Tư nổi xung, đứng như chôn chân trước gương.
Ánh lửa căm phẫn trong đôi mắt đan phượng cuộn trào mãnh liệt, Tạ Anh Tư lao ra khỏi nhà vệ sinh như một ngọn gió. Đồ tiện nhân như anh không để tôi sống an thân, thì tôi cũng không để người phụ nữ của anh sống yên ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook