Em Là Đôi Cánh Của Anh
-
Chương 13
Vào hôm
sinh nhật Tần Niệm, sau khi tan làm, Kiều Ưu Ưu cầm hộp quà tới nhà Tần Niệm.
Khách khứa đã đông đủ, phòng khách rộng rãi đã xếp những ly rượu xen kẽ nhau,
những người tham gia ai cũng mặc trên mình những bộ cánh sang trọng.
Ở đây có khá nhiều người quen Ưu Ưu nên họ không ngừng ra hỏi thăm cô. Sau khi sinh con, thân hình Tần Niệm đã hồi phục rất tốt, trông cô không khác mấy so với thời kỳ trước khi mang thai. Tần Niệm bế con gái đến bên Kiều Ưu Ưu, Kiều Ưu Ưu không ngừng chọc cười và lấy ngón tay vuốt nhẹ lên hai má phúng phính của cô bé.
“Thích thế cơ à? Sinh một đứa đi!”
Kiều Ưu Ưu đang làm mặt cười để trêu Chu Ức Điền thì nghe thấy lời Tần Niệm nói liền hỏi lại, sắc mặt bình thản không thay đổi: “Cùng ai?”
Tần Niệm ngẩn người trong năm giây rồi dùng ngón tay gõ mạnh lên đầu Kiều Ưu Ưu. Kiều Ưu Ưu đứng không vững nên lảo đảo, va trúng vào người Chung Tịnh Duy. Kiều Ưu Ưu quay đầu lại, ra vẻ thành thực nói với Chung Tịnh Duy: “Tần Niệm vừa nói rồi, nếu cậu thích có con thì sinh lấy một đứa, đừng có vừa nhìn thấy con của người khác là gọi con gái ơi, con trai ơi.”
Chung Tịnh Duy nheo mắt, sau đó lên giọng khiêu khích nói: “Tôi rất muốn sinh đấy, cậu có thích không?”
Kiều Ưu Ưu bị “bao vây” từ hai phía, lại cúi xuống tiếp tục làm mặt cười. Tuy nhiên Lương Thiệu Vũ ở cách đó không xa lại nghe thấy lời nói của Chung Tịnh Duy, anh ta chạy nhanh lại, nắm lấy tay cô ấy rồi thì thầm nói vào tai: “Vậy chúng ta đi thôi, về nhà sinh em bé.”
Chung Tịnh Duy lập tức mặt đỏ tía tai. Kiều Ưu Ưu thích thú nhìn họ, hai vợ chồng người ta thì thầm to nhỏ thân mật vô cùng, thật khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ cái người có thể cùng cô thì thầm to nhỏ đã đi mất rồi, hơn nữa cho dù anh không đi thì giữa họ cũng chưa bao giờ tỏ ra thân mật như vậy.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, hình như cô nhìn thấy Tần Niệm vẫy tay với ai đó, Kiều Ưu Ưu ngước mắt nhìn sang, người đó chậm rãi tiến tới đứng trước mặt họ.
“Hai người đã từng gặp nhau rồi nhỉ?” Tần Niệm hỏi.
Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại, gạt đi hình ảnh Trử Tụng ở trong đầu ra ngoài, không để anh đắc ý ẩn sâu trong tâm trí cô nữa, cô giơ tay ra bắt tay Hàn Thiếu Khanh, cười nói: “Chào giám đốc Hàn.”
“Tôi biết ngay là hai người quen nhau mà.”
Kiều Ưu Ưu giật nhẹ áo Tần Niệm, nói nhỏ: “Đã từng gặp, nhưng đừng có nói như thể ai mình cũng thân vậy.”
Tần Niệm không khách sáo trả lời cô: “Chẳng phải cậu từng nói đầu óc người ta có vấn đề sao? Người bình thường thì làm sao nói được câu đấy, trừ khi là thân thiết lắm.”
Kiều Ưu Ưu nghĩ thầm: “Mình đúng là không phải người bình thường, đầu óc mình có vấn đề, được chưa nào?”
“Cô Kiều Ưu Ưu, lúc nãy vừa nhìn thấy cô trên ti vi. Hàn Thiếu Khanh cong mày, khi cười trông anh rất đẹp trai, không có vẻ mạnh mẽ nam tính như Trử Tụng, nhưng lại rất ấm áp dịu dàng.”
“Anh không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Ưu Ưu là được.”
Hàn Thiếu Khanh mím môi cười nhẹ, chậm rãi nói: “Ưu Ưu.”
“Tôi có chút việc phải đi trước đây, xin thất lễ.” Kiều Ưu Ưu nhìn Hàn Thiếu Khanh gật đầu. Trước khi đi cô còn véo Tần Niệm một cái thật mạnh. Cô biết rằng quảng cáo đó là do công ty Tân Niệm làm, vì thế chuyện cô nói Hàn Thiếu Khanh đầu óc có vấn đề phần nào cũng đã làm ảnh hưởng tới Tần Niệm. Sống ở Bắc Kinh bây giờ thật không dám nói chuyện gì nữa, vì nếu không cẩn thận sẽ khiến cho cả thành phố biết được, lại càng không dám đi nói xấu người khác, không chừng sẽ vừa khéo lọt vào tai chính chủ.
Cả buổi tối Kiều Ưu Ưu và những người bạn đã quen biết nhiều năm cùng nhau chúc mừng sinh nhật Tần Niệm, gửi tặng cô những món quà và lời chúc. Bạn bè tụ tập lại với nhau cười nói rất vui vẻ. Lại một đêm nữa trôi qua, không thấy Trử Tụng gọi điện thoại về. Từ sau hôm anh đi, cô chưa nhận được điện thoại từ anh. Kiều Ưu Ưu tự ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa, anh đi lái máy bay của anh, cô có cuộc sống riêng của cô, hai việc không liên quan đến nhau.
* * *
Kiều Ưu Ưu vì lí do công việc nên bình thường không có ngày cuối tuần, mỗi quý cô sẽ có khoảng hai mươi ngày nghỉ phép có lương. Trong kì nghỉ, nếu cô không đi du lịch thì sẽ nằm bẹp ở nhà ngủ cả ngày, chưa bao giờ cô tới thăm Trử Tụng.
Ngày kì nghỉ được phê duyệt đã tới nhưng Kiều Ưu Ưu vẫn chưa quyết định được nên tới đâu để nghỉ ngơi một chút. Trong lúc Kiều Ưu Ưu đang ngồi trước máy vi tính mở các trang mạng du lịch của các quốc gia khác nhau ra xem thì cô nhận được điện thoại của mẹ mình. Bà Kiều lần đầu tiên nói với Kiều Ưu Ưu rằng bà muốn đi du lịch.
“Chẳng phải con cũng đang được nghỉ phép hay sao, cũng đã lâu lắm rồi mẹ không đi du lịch, con đưa mẹ đi chơi một chuyến nhé!”
“Được ạ, mẹ muốn đi đâu?”
“Vậy được, để mẹ suy nghĩ xem nên đi đâu, đến lúc đó con đưa mẹ đi cùng, khi nào kì nghỉ của con bắt đầu?”
Kiều Ưu Ưu đẩy gọng kính trên mũi lên rồi liếc nhìn tờ lịch “thứ sáu này.”
“Con được nghỉ mấy ngày?”
“Hai hai ngày ạ!”
“Được, đợi điện thoại của mẹ nhé!”
Kiều Ưu Ưu nào có biết rằng, bà mẹ bản tính lương thiện của mình cùng với bà mẹ chồng khẩu xà tâm phật lại rắp tâm “ra tay hạ thủ” đối với cô.
Người sắp được nghỉ phép có tâm trạng vô cùng tốt, đến bước đi cũng trở nên tươi vui, không có chuyện gì cũng muốn nhảy nhót, đặc biệt là kiểu người không có ngày cuối tuần như Kiều Ưu Ưu, khi có kì nghỉ lại càng sung sướng. Vậy nên trong lần gặp Tống Tử Đồng trước khi kì nghỉ bắt đầu, cô nhớ lại chuyện lần trước làm xước xe anh, Kiều Ưu Ưu quyết định trả nốt món nợ ân tình này cho anh, từ giờ hai người không ai nợ ai.
Kiều Ưu Ưu nói muốn mời Tống Tử Đồng ăn cơm nên dĩ nhiên anh ta cảm thấy rất vui.
“Vậy hẹn gặp anh sau khi tan làm.”
“Được, cảm ơn em, Ưu Ưu.”
Kiều Ưu Ưu cố không nheo mày lại, cười nói: “Em đâm vào xe của anh mà lại không phải bồi thường, là em nên nói cảm ơn anh mới phải.”
“Ưu Ưu!”
“Xin lỗi anh...” Kiều Ưu Ưu cúi đầu nhìn xuống điện thoại, “em có điện thoại rồi, lát nữa gặp anh sau nhé.” Nói xong cô quay người bước đi, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại đang không ngừng rung lên, lâu tới mức cứ tưởng đầu dây bên kia sắp tắt máy đến nơi rồi cô mới vội vàng nhấn vào phím nghe.
Cô không nói gì, chỉ im lặng, cứng đầu chờ Trử Tụng mở lời trước.
“Ưu Ưu!”
“Có chuyện gì không anh?”
Vẫn là giọng nói mang tính chất công việc, tâm trạng Trử Tụng chợt chùng xuống rất nhiều. Anh cố ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì thì không được gọi điện cho em à?”
“Có thể, đấy là quyền của anh.” Gót giầy cao gót của Kiều Ưu Ưu đi trên nền gạch sáng bóng phát ra những tiếng kêu “cạch cạch”, giống như cô đang trút ra sự bất mãn của mình đối với Trử Tụng, bất mãn chuyện anh đi mà không nói với mình một câu, bất mãn chuyện anh đi mấy ngày rồi mà tới hôm nay mới thèm gọi điện về cho cô.
“Em sao vậy?”
“Không sao!”
“Không vui à?”
“Không sao đâu, có chuyện gì nữa không? Không có em cúp máy đây.” Nhưng sau khi nói xong, Kiều Ưu Ưu bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, cô thực không muốn dập máy theo cách này.
“Ưu Ưu!”
Hình như Trử Tụng hơi thở dài, Kiều Ưu Ưu không nghe rõ lắm, nhưng cô đã không còn tỏ ra ngạo mạn nữa mà chỉ ừ nhẹ một tiếng, đợi anh nói tiếp. Thế nhưng, Trử Tụng lại im lặng.
Cô nhận được điện thoại nhưng không thấy vui, vậy làm sao anh có thể mở miệng yêu cầu cô tới doanh trại thăm anh trong kì nghỉ này? Anh không thể nói ra điều ấy, bởi anh đã phải nghe quá nhiều lời từ chối rồi, nên giờ đây anh đã không muốn nghe thêm nữa.
“Alo?” Im lặng kéo dài khiến Kiều Ưu Ưu tưởng rằng tín hiệu điện thoại đã bị cắt mất.
“Ừm, anh đây, em được nghỉ phép rồi phải không?”
“Ừ!”
“Đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, có thể sẽ ở nhà ngủ, mà cũng có thể đưa mẹ em đi chơi, bà nói muốn đi du lịch.”
“Ừm, thế đưa mẹ đi chơi vui nhé!” Bàn tay Trử Tụng tự động nắm chặt vào tai nghe.
Kiều Ưu Ưu cắn môi không nói gì, cô đứng yên ở góc cuối hành lang yên tĩnh, có thể nghe thấy hơi thở nhẹ của anh ở đầu dây bên kia.
“Anh vừa trở về đã bắt đầu bận rộn rồi nên không có thời gian gọi điện cho em.”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu gật nhẹ đầu, đây có được coi là giải thích không? Nhưng khi đi, tại sao anh không nói với cô một lời?
“Thôi không có chuyện gì đâu, em làm việc tiếp đi!”
“Đợi đã” Kiều Ưu Ưu gọi anh lại, trong lòng cô còn có một chuyện mà đã nghĩ lâu lắm rồi, nếu không hỏi luôn thì thực sự cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Năm sau, anh còn được nghỉ phép không?”
“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, anh sẽ cố gắng.”
Năm ngoái anh cũng nói thế, cố gắng, cố gắng nhưng đến ngày cuối cùng cũng không nghỉ. Tất cả những điều không chắc chắn từ miệng anh nói ra đều có nghĩa là không thể.
Mọi người đều nói, cô và Trử Tụng nên sinh một đứa con. Nhưng anh lại không có nhà, cô làm sao mà sinh con với anh được? Anh về một lần chỉ ở nhà có bốn ngày, nếu không phải trong kì an toàn, không dùng bao cao su hoặc thuốc tránh thai, cô chắc chắn có thể mang thai cho nhà họ Trử hay sao? Cho dù bây giờ cô muốn có con, nhưng anh lại không phối hợp thì cô biết làm thế nào?
Kết hôn đã hai năm rồi, lần đầu tiên Kiều Ưu Ưu cảm thấy cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì, thực ra không nên kết hôn!
Nhà hàng là do Kiều Ưu Ưu tự chọn. Khi chọn món, nhìn Tống Tử Đồng đang ngồi trước mặt mình, Kiều Ưu Ưu bỗng nhận ra hình như cô và Trử Tụng chưa bao giờ đi ăn ở ngoài. Mỗi lần trở về đều ăn ở nhà, cả nhà ngồi ăn cùng với nhau, bữa tối cùng với ánh nến của thế giới hai người có cảm giác như thế nào? Cô chưa từng được trải qua. Trái tim cô bỗng thấy trống trải.
“Ưu Ưu!”
“Dạ!”
“Các món vừa gọi có được không?”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu gật đầu, “được, không vấn đề gì.”
“Chúng ta đều lái xe nên không uống rượu nhé!”
“Được!”
Kiều Ưu Ưu chuyển thực đơn cho người phục vụ, cầm lấy điện thoại mở ra xem nhật ký điện thoại trống trơn. Cuộc gọi của Trử Tụng vô cùng mờ nhạt ở trong đó.
Tống Tử Đồng tìm mọi chủ đề để nói chuyện với Kiều Ưu Ưu, nhưng cô lại không mấy hứng thú, chỉ gật đầu hoặc nói ừ, đúng rồi, không sai cho có. Đã từng có lúc cô cảm thấy Tống Tử Đồng rất chói lóa, bác học đa tài, để kéo gần khoảng cách với anh hơn một chút, cô vào làm trong Đài Truyền hình, làm chương trình dự báo thời tiết, làm một thực tập sinh bé nhỏ, mỗi ngày đều nhìn thấy anh vô cùng nổi bật trên truyền hình và là một nhân tài xuất chúng trong số các phát thanh viên trong đài. Cô ép mình phải học được nhiều việc trong một thời gian ngắn, hi vọng sẽ có ngày xứng đáng sánh với người như anh.
Lúc này trong mắt cô, Tống Tử Đồng chẳng là gì hết. Kiều Ưu Ưu thầm thở dài, thời gian thật quá đáng sợ, mới chỉ có hai năm.
Kiều Ưu Ưu chọn vị trí ngồi sát bên cửa sổ, tuy phong cảnh chẳng đẹp đẽ gì, nhưng cô lại luôn thích ngồi đó. Khi món ăn đầu tiên được bưng lên, có người đi ngang qua cô. Về lí mà nói, người đi lại trong nhà hàng là chuyện bình thường, nhưng Kiều Ưu Ưu lại ngẩng lên nhìn, khóe miệng và bộ dạng ngạc nhiên của cô chiếu thẳng vào mắt Trử Tư.
Em trai Trử Tụng đi qua cô, cúi đầu cười với cô, nụ cười khiến toàn thân cô nổi da gà. Anh không lại chào hỏi mà như ra vẻ người không quen biết, chọn vị trí ngồi ngay đằng sau Kiều Ưu Ưu. Đi cùng với Trử Tư là một mỹ nhân, Trử Tư từ trước tới nay là người chẳng nghiêm túc nhưng hôm nay lại nhẹ nhàng hỏi chỗ này có được không, lại vô cùng dịu dàng gọi món, tiếp đãi tử tế.
Giọng nói anh ta vừa mới dừng được khoảng mấy phút thì di động của Kiều Ưu Ưu nhận được một tin nhắn.
“Chị ba, hay là chúng ta ngồi cùng ăn được không?”
Kiều Ưu Ưu ngậm cái dĩa, ngón tay linh hoạt nhấn trên màn hình, ấn nút gửi tin nhắn. Bữa tối ăn tới lúc này cuối cùng cũng được một cái giá rồi.
“Chú tư à, cô gái đó xinh lắm. Chị ba cảm thấy rất yên lòng. Cuối cùng cũng nhìn thấy em dẫn một cô gái đi chơi, sau này bố mẹ mà có hỏi thăm chú, chị cũng có thể ngẩng cao đầu nói một cách danh chính ngôn thuận là chú tư nhà chúng ta thích con gái, không nên nghe lời đồn đại bừa bãi bên ngoài. Thế chú định khi nào đưa người ta về nhà? Có cần chị đánh tiếng trước không?”
Cả buổi tối hôm đó, Trử Tư không còn quấy rầy tới Kiều Ưu Ưu nữa.
Khi thanh toán, Tống Tử Đồng và Kiều Ưu Ưu tranh nhau trả tiền. Kiều Ưu Ưu buông tay không tranh giành nữa, lạnh lùng nói: “Tống Tử Đồng, em mời anh ăn cơm là vì em đâm vào xe của anh, anh cảm thấy hai chúng ta tranh nhau thanh toán bữa cơm này đến đỏ mặt tía tai có gì hay ho không?”
Tống Tử Đồng thôi không đòi trả tiền nữa, nhưng người phục vụ lại đến nói với Kiều Ưu Ưu rằng, bữa ăn của cô hôm nay đã có người thanh toán rồi.
Ở đây có khá nhiều người quen Ưu Ưu nên họ không ngừng ra hỏi thăm cô. Sau khi sinh con, thân hình Tần Niệm đã hồi phục rất tốt, trông cô không khác mấy so với thời kỳ trước khi mang thai. Tần Niệm bế con gái đến bên Kiều Ưu Ưu, Kiều Ưu Ưu không ngừng chọc cười và lấy ngón tay vuốt nhẹ lên hai má phúng phính của cô bé.
“Thích thế cơ à? Sinh một đứa đi!”
Kiều Ưu Ưu đang làm mặt cười để trêu Chu Ức Điền thì nghe thấy lời Tần Niệm nói liền hỏi lại, sắc mặt bình thản không thay đổi: “Cùng ai?”
Tần Niệm ngẩn người trong năm giây rồi dùng ngón tay gõ mạnh lên đầu Kiều Ưu Ưu. Kiều Ưu Ưu đứng không vững nên lảo đảo, va trúng vào người Chung Tịnh Duy. Kiều Ưu Ưu quay đầu lại, ra vẻ thành thực nói với Chung Tịnh Duy: “Tần Niệm vừa nói rồi, nếu cậu thích có con thì sinh lấy một đứa, đừng có vừa nhìn thấy con của người khác là gọi con gái ơi, con trai ơi.”
Chung Tịnh Duy nheo mắt, sau đó lên giọng khiêu khích nói: “Tôi rất muốn sinh đấy, cậu có thích không?”
Kiều Ưu Ưu bị “bao vây” từ hai phía, lại cúi xuống tiếp tục làm mặt cười. Tuy nhiên Lương Thiệu Vũ ở cách đó không xa lại nghe thấy lời nói của Chung Tịnh Duy, anh ta chạy nhanh lại, nắm lấy tay cô ấy rồi thì thầm nói vào tai: “Vậy chúng ta đi thôi, về nhà sinh em bé.”
Chung Tịnh Duy lập tức mặt đỏ tía tai. Kiều Ưu Ưu thích thú nhìn họ, hai vợ chồng người ta thì thầm to nhỏ thân mật vô cùng, thật khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ cái người có thể cùng cô thì thầm to nhỏ đã đi mất rồi, hơn nữa cho dù anh không đi thì giữa họ cũng chưa bao giờ tỏ ra thân mật như vậy.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, hình như cô nhìn thấy Tần Niệm vẫy tay với ai đó, Kiều Ưu Ưu ngước mắt nhìn sang, người đó chậm rãi tiến tới đứng trước mặt họ.
“Hai người đã từng gặp nhau rồi nhỉ?” Tần Niệm hỏi.
Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại, gạt đi hình ảnh Trử Tụng ở trong đầu ra ngoài, không để anh đắc ý ẩn sâu trong tâm trí cô nữa, cô giơ tay ra bắt tay Hàn Thiếu Khanh, cười nói: “Chào giám đốc Hàn.”
“Tôi biết ngay là hai người quen nhau mà.”
Kiều Ưu Ưu giật nhẹ áo Tần Niệm, nói nhỏ: “Đã từng gặp, nhưng đừng có nói như thể ai mình cũng thân vậy.”
Tần Niệm không khách sáo trả lời cô: “Chẳng phải cậu từng nói đầu óc người ta có vấn đề sao? Người bình thường thì làm sao nói được câu đấy, trừ khi là thân thiết lắm.”
Kiều Ưu Ưu nghĩ thầm: “Mình đúng là không phải người bình thường, đầu óc mình có vấn đề, được chưa nào?”
“Cô Kiều Ưu Ưu, lúc nãy vừa nhìn thấy cô trên ti vi. Hàn Thiếu Khanh cong mày, khi cười trông anh rất đẹp trai, không có vẻ mạnh mẽ nam tính như Trử Tụng, nhưng lại rất ấm áp dịu dàng.”
“Anh không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Ưu Ưu là được.”
Hàn Thiếu Khanh mím môi cười nhẹ, chậm rãi nói: “Ưu Ưu.”
“Tôi có chút việc phải đi trước đây, xin thất lễ.” Kiều Ưu Ưu nhìn Hàn Thiếu Khanh gật đầu. Trước khi đi cô còn véo Tần Niệm một cái thật mạnh. Cô biết rằng quảng cáo đó là do công ty Tân Niệm làm, vì thế chuyện cô nói Hàn Thiếu Khanh đầu óc có vấn đề phần nào cũng đã làm ảnh hưởng tới Tần Niệm. Sống ở Bắc Kinh bây giờ thật không dám nói chuyện gì nữa, vì nếu không cẩn thận sẽ khiến cho cả thành phố biết được, lại càng không dám đi nói xấu người khác, không chừng sẽ vừa khéo lọt vào tai chính chủ.
Cả buổi tối Kiều Ưu Ưu và những người bạn đã quen biết nhiều năm cùng nhau chúc mừng sinh nhật Tần Niệm, gửi tặng cô những món quà và lời chúc. Bạn bè tụ tập lại với nhau cười nói rất vui vẻ. Lại một đêm nữa trôi qua, không thấy Trử Tụng gọi điện thoại về. Từ sau hôm anh đi, cô chưa nhận được điện thoại từ anh. Kiều Ưu Ưu tự ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa, anh đi lái máy bay của anh, cô có cuộc sống riêng của cô, hai việc không liên quan đến nhau.
* * *
Kiều Ưu Ưu vì lí do công việc nên bình thường không có ngày cuối tuần, mỗi quý cô sẽ có khoảng hai mươi ngày nghỉ phép có lương. Trong kì nghỉ, nếu cô không đi du lịch thì sẽ nằm bẹp ở nhà ngủ cả ngày, chưa bao giờ cô tới thăm Trử Tụng.
Ngày kì nghỉ được phê duyệt đã tới nhưng Kiều Ưu Ưu vẫn chưa quyết định được nên tới đâu để nghỉ ngơi một chút. Trong lúc Kiều Ưu Ưu đang ngồi trước máy vi tính mở các trang mạng du lịch của các quốc gia khác nhau ra xem thì cô nhận được điện thoại của mẹ mình. Bà Kiều lần đầu tiên nói với Kiều Ưu Ưu rằng bà muốn đi du lịch.
“Chẳng phải con cũng đang được nghỉ phép hay sao, cũng đã lâu lắm rồi mẹ không đi du lịch, con đưa mẹ đi chơi một chuyến nhé!”
“Được ạ, mẹ muốn đi đâu?”
“Vậy được, để mẹ suy nghĩ xem nên đi đâu, đến lúc đó con đưa mẹ đi cùng, khi nào kì nghỉ của con bắt đầu?”
Kiều Ưu Ưu đẩy gọng kính trên mũi lên rồi liếc nhìn tờ lịch “thứ sáu này.”
“Con được nghỉ mấy ngày?”
“Hai hai ngày ạ!”
“Được, đợi điện thoại của mẹ nhé!”
Kiều Ưu Ưu nào có biết rằng, bà mẹ bản tính lương thiện của mình cùng với bà mẹ chồng khẩu xà tâm phật lại rắp tâm “ra tay hạ thủ” đối với cô.
Người sắp được nghỉ phép có tâm trạng vô cùng tốt, đến bước đi cũng trở nên tươi vui, không có chuyện gì cũng muốn nhảy nhót, đặc biệt là kiểu người không có ngày cuối tuần như Kiều Ưu Ưu, khi có kì nghỉ lại càng sung sướng. Vậy nên trong lần gặp Tống Tử Đồng trước khi kì nghỉ bắt đầu, cô nhớ lại chuyện lần trước làm xước xe anh, Kiều Ưu Ưu quyết định trả nốt món nợ ân tình này cho anh, từ giờ hai người không ai nợ ai.
Kiều Ưu Ưu nói muốn mời Tống Tử Đồng ăn cơm nên dĩ nhiên anh ta cảm thấy rất vui.
“Vậy hẹn gặp anh sau khi tan làm.”
“Được, cảm ơn em, Ưu Ưu.”
Kiều Ưu Ưu cố không nheo mày lại, cười nói: “Em đâm vào xe của anh mà lại không phải bồi thường, là em nên nói cảm ơn anh mới phải.”
“Ưu Ưu!”
“Xin lỗi anh...” Kiều Ưu Ưu cúi đầu nhìn xuống điện thoại, “em có điện thoại rồi, lát nữa gặp anh sau nhé.” Nói xong cô quay người bước đi, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại đang không ngừng rung lên, lâu tới mức cứ tưởng đầu dây bên kia sắp tắt máy đến nơi rồi cô mới vội vàng nhấn vào phím nghe.
Cô không nói gì, chỉ im lặng, cứng đầu chờ Trử Tụng mở lời trước.
“Ưu Ưu!”
“Có chuyện gì không anh?”
Vẫn là giọng nói mang tính chất công việc, tâm trạng Trử Tụng chợt chùng xuống rất nhiều. Anh cố ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì thì không được gọi điện cho em à?”
“Có thể, đấy là quyền của anh.” Gót giầy cao gót của Kiều Ưu Ưu đi trên nền gạch sáng bóng phát ra những tiếng kêu “cạch cạch”, giống như cô đang trút ra sự bất mãn của mình đối với Trử Tụng, bất mãn chuyện anh đi mà không nói với mình một câu, bất mãn chuyện anh đi mấy ngày rồi mà tới hôm nay mới thèm gọi điện về cho cô.
“Em sao vậy?”
“Không sao!”
“Không vui à?”
“Không sao đâu, có chuyện gì nữa không? Không có em cúp máy đây.” Nhưng sau khi nói xong, Kiều Ưu Ưu bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, cô thực không muốn dập máy theo cách này.
“Ưu Ưu!”
Hình như Trử Tụng hơi thở dài, Kiều Ưu Ưu không nghe rõ lắm, nhưng cô đã không còn tỏ ra ngạo mạn nữa mà chỉ ừ nhẹ một tiếng, đợi anh nói tiếp. Thế nhưng, Trử Tụng lại im lặng.
Cô nhận được điện thoại nhưng không thấy vui, vậy làm sao anh có thể mở miệng yêu cầu cô tới doanh trại thăm anh trong kì nghỉ này? Anh không thể nói ra điều ấy, bởi anh đã phải nghe quá nhiều lời từ chối rồi, nên giờ đây anh đã không muốn nghe thêm nữa.
“Alo?” Im lặng kéo dài khiến Kiều Ưu Ưu tưởng rằng tín hiệu điện thoại đã bị cắt mất.
“Ừm, anh đây, em được nghỉ phép rồi phải không?”
“Ừ!”
“Đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, có thể sẽ ở nhà ngủ, mà cũng có thể đưa mẹ em đi chơi, bà nói muốn đi du lịch.”
“Ừm, thế đưa mẹ đi chơi vui nhé!” Bàn tay Trử Tụng tự động nắm chặt vào tai nghe.
Kiều Ưu Ưu cắn môi không nói gì, cô đứng yên ở góc cuối hành lang yên tĩnh, có thể nghe thấy hơi thở nhẹ của anh ở đầu dây bên kia.
“Anh vừa trở về đã bắt đầu bận rộn rồi nên không có thời gian gọi điện cho em.”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu gật nhẹ đầu, đây có được coi là giải thích không? Nhưng khi đi, tại sao anh không nói với cô một lời?
“Thôi không có chuyện gì đâu, em làm việc tiếp đi!”
“Đợi đã” Kiều Ưu Ưu gọi anh lại, trong lòng cô còn có một chuyện mà đã nghĩ lâu lắm rồi, nếu không hỏi luôn thì thực sự cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Năm sau, anh còn được nghỉ phép không?”
“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, anh sẽ cố gắng.”
Năm ngoái anh cũng nói thế, cố gắng, cố gắng nhưng đến ngày cuối cùng cũng không nghỉ. Tất cả những điều không chắc chắn từ miệng anh nói ra đều có nghĩa là không thể.
Mọi người đều nói, cô và Trử Tụng nên sinh một đứa con. Nhưng anh lại không có nhà, cô làm sao mà sinh con với anh được? Anh về một lần chỉ ở nhà có bốn ngày, nếu không phải trong kì an toàn, không dùng bao cao su hoặc thuốc tránh thai, cô chắc chắn có thể mang thai cho nhà họ Trử hay sao? Cho dù bây giờ cô muốn có con, nhưng anh lại không phối hợp thì cô biết làm thế nào?
Kết hôn đã hai năm rồi, lần đầu tiên Kiều Ưu Ưu cảm thấy cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì, thực ra không nên kết hôn!
Nhà hàng là do Kiều Ưu Ưu tự chọn. Khi chọn món, nhìn Tống Tử Đồng đang ngồi trước mặt mình, Kiều Ưu Ưu bỗng nhận ra hình như cô và Trử Tụng chưa bao giờ đi ăn ở ngoài. Mỗi lần trở về đều ăn ở nhà, cả nhà ngồi ăn cùng với nhau, bữa tối cùng với ánh nến của thế giới hai người có cảm giác như thế nào? Cô chưa từng được trải qua. Trái tim cô bỗng thấy trống trải.
“Ưu Ưu!”
“Dạ!”
“Các món vừa gọi có được không?”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu gật đầu, “được, không vấn đề gì.”
“Chúng ta đều lái xe nên không uống rượu nhé!”
“Được!”
Kiều Ưu Ưu chuyển thực đơn cho người phục vụ, cầm lấy điện thoại mở ra xem nhật ký điện thoại trống trơn. Cuộc gọi của Trử Tụng vô cùng mờ nhạt ở trong đó.
Tống Tử Đồng tìm mọi chủ đề để nói chuyện với Kiều Ưu Ưu, nhưng cô lại không mấy hứng thú, chỉ gật đầu hoặc nói ừ, đúng rồi, không sai cho có. Đã từng có lúc cô cảm thấy Tống Tử Đồng rất chói lóa, bác học đa tài, để kéo gần khoảng cách với anh hơn một chút, cô vào làm trong Đài Truyền hình, làm chương trình dự báo thời tiết, làm một thực tập sinh bé nhỏ, mỗi ngày đều nhìn thấy anh vô cùng nổi bật trên truyền hình và là một nhân tài xuất chúng trong số các phát thanh viên trong đài. Cô ép mình phải học được nhiều việc trong một thời gian ngắn, hi vọng sẽ có ngày xứng đáng sánh với người như anh.
Lúc này trong mắt cô, Tống Tử Đồng chẳng là gì hết. Kiều Ưu Ưu thầm thở dài, thời gian thật quá đáng sợ, mới chỉ có hai năm.
Kiều Ưu Ưu chọn vị trí ngồi sát bên cửa sổ, tuy phong cảnh chẳng đẹp đẽ gì, nhưng cô lại luôn thích ngồi đó. Khi món ăn đầu tiên được bưng lên, có người đi ngang qua cô. Về lí mà nói, người đi lại trong nhà hàng là chuyện bình thường, nhưng Kiều Ưu Ưu lại ngẩng lên nhìn, khóe miệng và bộ dạng ngạc nhiên của cô chiếu thẳng vào mắt Trử Tư.
Em trai Trử Tụng đi qua cô, cúi đầu cười với cô, nụ cười khiến toàn thân cô nổi da gà. Anh không lại chào hỏi mà như ra vẻ người không quen biết, chọn vị trí ngồi ngay đằng sau Kiều Ưu Ưu. Đi cùng với Trử Tư là một mỹ nhân, Trử Tư từ trước tới nay là người chẳng nghiêm túc nhưng hôm nay lại nhẹ nhàng hỏi chỗ này có được không, lại vô cùng dịu dàng gọi món, tiếp đãi tử tế.
Giọng nói anh ta vừa mới dừng được khoảng mấy phút thì di động của Kiều Ưu Ưu nhận được một tin nhắn.
“Chị ba, hay là chúng ta ngồi cùng ăn được không?”
Kiều Ưu Ưu ngậm cái dĩa, ngón tay linh hoạt nhấn trên màn hình, ấn nút gửi tin nhắn. Bữa tối ăn tới lúc này cuối cùng cũng được một cái giá rồi.
“Chú tư à, cô gái đó xinh lắm. Chị ba cảm thấy rất yên lòng. Cuối cùng cũng nhìn thấy em dẫn một cô gái đi chơi, sau này bố mẹ mà có hỏi thăm chú, chị cũng có thể ngẩng cao đầu nói một cách danh chính ngôn thuận là chú tư nhà chúng ta thích con gái, không nên nghe lời đồn đại bừa bãi bên ngoài. Thế chú định khi nào đưa người ta về nhà? Có cần chị đánh tiếng trước không?”
Cả buổi tối hôm đó, Trử Tư không còn quấy rầy tới Kiều Ưu Ưu nữa.
Khi thanh toán, Tống Tử Đồng và Kiều Ưu Ưu tranh nhau trả tiền. Kiều Ưu Ưu buông tay không tranh giành nữa, lạnh lùng nói: “Tống Tử Đồng, em mời anh ăn cơm là vì em đâm vào xe của anh, anh cảm thấy hai chúng ta tranh nhau thanh toán bữa cơm này đến đỏ mặt tía tai có gì hay ho không?”
Tống Tử Đồng thôi không đòi trả tiền nữa, nhưng người phục vụ lại đến nói với Kiều Ưu Ưu rằng, bữa ăn của cô hôm nay đã có người thanh toán rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook