“Hoài Nguyệt!” Trần Thụy Dương tiến lên đỡ lấy Thương Hoài Nguyệt đang lảo đảo sắp ngã. Anh phát hiện toàn thân cô run rẩy: “Đừng sợ, Đậu Đậu có chuyện gì?”

Trong mắt Hoài Nguyệt ầng ậc nước, giọng nói run run không rõ: “Trường mầm non... ngộ độc thức ăn, Đậu Đậu... hôn mê bất tỉnh...”..

Trần Thụy Dương kéo cô vào lòng, một tay cầm lấy điện thoại của cô rồi nói: “Tôi là đồng nghiệp của Hoài Nguyệt. Xin hỏi bây giờ Đậu Đậu ở đâu?”

Bên kia điện thoại là một giáo viên nữ, hiển nhiên giọng nói cũng rất bối rối: “Hơn nửa tiếng sau bữa cơm tối hôm nay, một vài bạn nhỏ ở trường chúng tôi lần lượt xuất hiện triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy. Sau đó có bạn bắt đầu sốt, có năm bạn đặc biệt nghiêm trọng, hôn mê, co giật, bây giờ đã đưa đến bệnh viện cấp cứu. Chúng tôi đã liên lạc với bố cháu Lỗ Hãn Thần nhưng điện thoại của anh ấy tắt máy...”

“Ở bệnh viện nào, khoa nào?” Trần Thụy Dương ngắt lời cô ta.

“Phòng cấp cứu bệnh viện Nhi của tỉnh, mời phụ huynh nhanh chóng đến bệnh viện”. Nữ giáo viên nói: “Nguyên nhân của việc này còn chưa điều tra rõ, xin đừng vội thông báo với truyền thông”.

Trần Thụy Dương tắt điện thoại rồi lấy điện thoại của mình ra gọi cho tài xế: “Anh Trương, lái xe đến cửa khách sạn, tôi phải lập tức trở về. Không cần thu xếp đồ đạc, vẫn giữ phòng”.

Hoài Nguyệt hơi bình tĩnh lại sau một hồi hoang mang, lùi ra khỏi vòng tay Trần Thụy Dương rồi gọi điện cho Lỗ Phong, vẫn thấy tổng đài báo tắt máy. Cô lại gọi điện cho Đặng Duyên Duyên, Đặng Duyên Duyên lập tức bắt máy.

“Duyên Duyên, Đậu Đậu gặp chuyện rồi, có thể là ngộ độc thức ăn, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh ở viện Nhi. Không tìm được Lỗ Phong, tớ còn đang ở thành phố Hồng Sơn, bạn đi xem tình hình nó giúp tớ với”. Hoài Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Duyên Duyên, bạn phải chăm sóc nó giúp tớ, nói với nó là mẹ nó sẽ về ngay, bảo nó phải chờ tớ”.

Đặng Duyên Duyên nói: “Tớ đi ngay, để tớ gọi điện cho chị cả, chị hai, cả ba cùng đến chỗ nó. Hoài Nguyệt, đừng khóc, Đậu Đậu sẽ không sao đâu”.

Hoài Nguyệt lại gọi điện cho giáo sư Tần, không có người ở nhà. Cô gọi di động, một hồi lâu giọng nói của giáo sư Tần mới vang lên: “Hoài Nguyệt?”

“Bà, sao bà không ở nhà?” Hoài Nguyệt lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi.

“Bà với ông nội Đậu Đậu đang tham gia buổi gặp mặt của bạn học cũ ở Thượng Hải. Buổi chiều hôm nay mới đến, bây giờ đang uống trà với họ”. Rõ ràng tâm tình giáo sư Tần đang rất tốt: “Sao tự nhiên lại gọi điện cho bà?”

“Không có gì, chẳng qua tự nhiên thấy nhớ bà thôi”, Hoài Nguyệt nói: “Vậy ông bà cứ chơi cho thoải mái đi, con không quấy rầy nữa”.

“Ờ, ngày mai ra ngoài dạo phố bà sẽ mua ít quà cho Đậu Đậu. Chiều ngày kia về”.

“Vâng”, nước mắt Hoài Nguyệt lại tiếp tục rơi xuống, cô vội cắt cuộc gọi.

Trần Thụy Dương kéo tay cô đi về: “Đừng căng thẳng. Ngộ độc thức ăn đã qua ba tiếng thì không phải là kịch độc, hôn mê có thể là do sốt cao gây ra. Để anh hỏi bạn anh một chút, em đừng khóc”.

Hoài Nguyệt tiếp tục gọi cho Lỗ Phong, đã bật máy. Giọng nói vừa mừng vừa lo của Lỗ Phong vang lên: “Hoài Nguyệt, sao tự nhiên lại gọi cho anh?”

Hoài Nguyệt giận dữ: “Anh đi đâu? Vì sao tắt máy? Đậu Đậu gặp chuyện rồi!”

Lỗ Phong kinh hãi: “Đậu Đậu có chuyện gì? Anh đi tìm hiểu một vụ án, bây giờ vừa xuống máy bay”.

Hoài Nguyệt mếu máo: “Đậu Đậu ngộ độc thức ăn, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Lỗ Phong, làm thế nào đây?”

“Anh còn chưa ra khỏi sân bay, anh sẽ lập tức quay về luôn”, Lỗ Phong nói: “Hoài Nguyệt, đừng khóc. Đậu Đậu của chúng ta phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu. Em chờ anh về!”

Trong lúc nói chuyện, Trần Thụy Dương đã kéo tay Hoài Nguyệt chạy về khách sạn. Tài xế Trương mở cửa xe đi ra với vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thụy Dương nói: “Đậu Đậu ngộ độc thức ăn, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Chúng tôi lập tức trở về”.

Thỉnh thoảng Đậu Đậu cũng được Hoài Nguyệt đưa đến tòa soạn tạp chí chơi, mọi người từ trên xuống dưới đều rất thích cậu bé xinh đẹp, ngoan ngoãn này. Nghe vậy, tài xế Trương cũng sốt ruột, lập tức chui vào xe, không nói thêm câu nào. Hoài Nguyệt đứng ở bên ngoài nói với Trần Thụy Dương: “Giám đốc Trần, mình em về là được rồi, cảm ơn anh đã bố trí xe cho em. Anh còn có rất nhiều việc ở đây, buổi phỏng vấn ngày mai còn phải...”

Trần Thụy Dương thở dài nói: “Anh về cùng em, nếu không anh sẽ không yên tâm. Công việc anh tự biết sắp xếp ổn thỏa, đi thôi”.

Hai người lên xe, Trần Thụy Dương gọi điện thoại cho bạn hỏi thăm tình hình cấp cứu. Người đó trả lời bệnh nhân vẫn còn chưa tỉnh lại, Hoài Nguyệt nghe vậy lại thầm rơi lệ. Trần Thụy Dương khuyên nhủ: “Trình độ và trang thiết bị ở viện Nhi đều rất tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu. Người bạn làm ở sở y tế của anh vừa gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, nhất định Đậu Đậu sẽ được bác sĩ giỏi nhất điều trị, em yên tâm”.

Hoài Nguyệt nói: “Nhất định là thức ăn bữa tối có vấn đề. Cái thằng Đậu Đậu ngốc nghếch này bao giờ cũng ăn rất nhiều, người khác ăn một bát thì nó phải ăn hai bát, còn ăn hết sạch nữa, cho nên mới trúng độc nặng...” Cô nghẹn ngào không nói tiếp được.

Tài xế Trương nói: “Hoài Nguyệt, đừng lo. Bình thường Đậu Đậu ăn uống tốt nên thân thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt hơn những đứa trẻ khác, nhất định sẽ không sao đâu”.

Đặng Duyên Duyên gọi điện thoại tới: “Hoài Nguyệt, bọn tớ đều ở bệnh viện cả, tạm thời còn chưa có tin tức của Đậu Đậu. Bạn đừng vội, bọn tớ đang chờ ngay ngoài cửa phòng cấp cứu, Đậu Đậu sẽ không sao đâu”.

Hoài Nguyệt cầm điện thoại di động khóc: “Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa tỉnh, lâu như vậy rồi...”

Trần Thụy Dương đau lòng đưa tay ôm lấy vai cô. Anh biết, lúc này lời nào cũng không thể an ủi tấm lòng của một người mẹ, thứ anh có thể cho cô chỉ có thể là một bờ vai, một vòng tay, để cô cảm thấy còn có người đang ở bên cạnh.

Trong quán bar Ve sầu lửa, Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã và A Thích đang dự tiệc sinh nhật Vân Vân. Một dàn nhạc đang nhiệt tình diễn tấu trong khoang nhạc, Vân Vân mặc một chiếc váy dài màu đỏ như lửa, hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Cơ Quân Dã nhìn người phụ nữ rạng rỡ cách đó không xa, lắc đầu thở dài nói: “Thế nào là báu vật? Người như Vân Vân chính là báu vật, ngay cả em nhìn thấy cũng phải động lòng, xinh đẹp, giỏi giang, lại có vẻ hoang dại nữa”, cô liếc Cơ Quân Đào: “Tiếc là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình”.

Cơ Quân Đào nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Em động lòng thì A Thích làm thế nào?”

Cơ Quân Dã liếc nhìn A Thích: “Em già rồi, ngay cả em bé cũng không có được. A Thích, anh mau bỏ em đi còn kịp”. Thì ra Cơ Quân Dã tưởng bở một hồi, không ngờ buổi sáng hôm nay lại có. Cô không cam lòng đi hỏi bác sĩ vì sao tháng này có muộn. Bác sĩ giải thích là do cô rất mong có em bé nên tạo thành hiện tượng thai giả, làm cô tức giận đến mức vừa về nhà đã mắng to: “Ai bảo em muốn có thai chứ, em không hề muốn có thai”. Mắng xong lại ủ rũ nói với A Thích: “Thời kỳ nguy hiểm mà còn không dính, xem ra em già rồi”.

A Thích cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám thẳng thắn cười nhạo cô nên đành phải nói: “Tốt quá, từ nay về sau anh cũng không cần dùng đồ bảo hộ nữa. Tiết kiệm khối tiền!” Cơ Quân Dã nghe vậy hết sức buồn bực, cả ngày tâm tình không tốt.

A Thích ôm cô vào lòng nói: “Ai nói là em già, đó là anh già rồi. Có điều bây giờ chồng già vợ trẻ đang là mốt, em không được bỏ anh đâu đấy”.

Cơ Quân Dã cười khanh khách, thơm một cái lên má A Thích: “Cũng được. Hôm nay không say không về, uống bù dạo vừa rồi phải kiêng”.

Nhìn các nhạc công trong khoang nhạc lướt tay trên phím đàn, nghe em gái và A Thích bên cạnh trêu đùa nhau, trong lòng Cơ Quân Đào cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Hoài Nguyệt chưa từng làm nũng với mình, luôn chỉ mỉm cười dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù lúc ở trên giường, trừ lần đầu tiên, cũng đều rất hiền thục và thậm chí là nhân nhượng. Như buổi sáng hôm ấy lúc gần đi, cô chịu ôm anh, “đe dọa” anh phải ăn uống tử tế cũng là chuyện rất hiếm, có thể là vì nhìn thấy anh rầu rĩ không vui. Giữa cô và anh không thể buông thả, không câu nệ như những đôi tình nhân khác, như Tiểu Dã và A Thích. Anh khẽ thở dài, bao giờ mình mới nhận được tình yêu của cô ấy?

“Anh, sao thế? Lại nhớ Hoài Nguyệt à?” Cơ Quân Dã cười nói: “Mới đi được một ngày. Hôm nay là thứ Hai mà. Không phải anh cũng giống Đậu Đậu đấy chứ?” Cô nhịn cười, vừa đếm ngón tay vừa nói: “Hết thứ Hai là thứ Ba, hết thứ Ba là thứ Tư, hết thứ Tư là thứ Năm, hết thứ Năm là thứ Sáu, lại được nhìn thấy mẹ rồi! Tinh thần lạc quan cách mạng của Đậu Đậu muôn năm!”

Cơ Quân Đào không nhịn được, bật cười: “Lắm chuyện!”

Cơ Quân Dã nói: “Nhớ cô ấy thì gọi điện đi, cứ thích làm cao rồi lại tự làm khổ mình”.

Cơ Quân Đào vốn cũng định gọi điện hỏi thăm một chút nhưng thấy em gái nói như vậy lại cảm thấy xấu hổ, thản nhiên nói: “Cô ấy đi cùng giám đốc tòa soạn, có gì phải lo lắng chứ!”

Cơ Quân Dã kinh ngạc nói: “Đi cùng Trần Thụy Dương mà anh cũng không lo lắng? Anh, bây giờ anh thật sự có phong độ của bậc đại tướng đấy!”

Cơ Quân Đào liếc cô, không biết vì sao đột nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an.

Hoàng Đại Vĩ vội vã chạy tới, Cơ Quân Dã nhìn thấy liền vẫy tay nói: “Sao đến muộn như vậy? Không phải đã nói sẽ mang cô bạn gái mới của anh tới à?”

Hoàng Đại Vĩ thở dài nói: “Trường mầm non của cô ấy xảy ra một vụ ngộ độc thực phẩm, mấy đứa bé phải vào viện Nhi cấp cứu. Tất cả giáo viên đều bị gọi vào trường trông coi rồi”.

A Thích hỏi: “Trường mầm non nào mà lại để xảy ra chuyện này? Phụ huynh còn không đập trường à?”

“Nam Sơn”, Hoàng Đại Vĩ hạ thấp giọng nói: “Vẫn đang phong tỏa tin tức. Loại trường mầm non quý tộc này mà để xảy ra ngộ độc thực phẩm thì sau này còn ai gửi con vào đó nữa. Nếu có đứa nào bị chết thì càng thảm, tất cả phụ huynh đều là người không chọc vào được”.

Cơ Quân Đào vội nói: “Mau gọi điện thoại hỏi bạn gái anh xem Lỗ Đậu Đậu lớp mẫu giáo nhỡ, à không phải, Lỗ Hãn Thần, có làm sao không?”

Cơ Quân Dã cũng giật mình nhìn Hoàng Đại Vĩ chằm chằm: “Hỏi mau, hỏi mau, là cậu con trai bảo bối của Hoài Nguyệt đấy”.

Hoàng Đại Vĩ bị vẻ nghiêm túc, nôn nóng của hai anh em làm cho giật thột, vội gọi điện thoại cho bạn gái, một lát sau chạy vào nói: “Lỗ Hãn Thần đang cấp cứu ở viện Nhi...”

Không đợi anh ta nói xong, Cơ Quân Đào đã chạy ra ngoài.

Chạy tới bệnh viện, Cơ Quân Đào nhìn thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương đều ngồi chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu, Đặng Duyên Duyên và hai phụ nữ trẻ tuổi khác ngồi bên canh cô thầm thì an ủi. Tình hình phụ huynh bốn em bé còn lại cũng không khác là mấy. Một người có vẻ là quản lý bệnh viện đang nói gì đó với Trần Thụy Dương, Trần Thụy Dương nghe xong lại đi tới nói với Hoài Nguyệt. Hoài Nguyệt được Đặng Duyên Duyên ôm vào lòng, sắc mặt tái nhợt, cô vừa nghe Trần Thụy Dương nói chuyện vừa gật đầu.

Cơ Quân Đào dừng chân lại, Cơ Quân Dã nhẹ giọng hỏi: “Anh, sao lại không đến?”

“Chờ một chút”, Cơ Quân Đào nói, anh đứng ở đầu này hành lang nhìn Hoài Nguyệt ở đầu bên kia. Bên cạnh cô có đồng sự, có bạn học, đột nhiên anh không biết có nên bước tới hay không.

Thời gian trôi qua rất lâu mà anh vẫn đứng đó, đến tận lúc cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ y tá đi ra mỉm cười gật đầu với mọi người.

Tất cả mọi người đều xông vào, Cơ Quân Dã vui vẻ nói với Cơ Quân Đào: “Xem ra không việc gì rồi, em đã nói Đậu Đậu ở hiền gặp lành, tuyệt đối không có chuyện gì mà. Anh!” Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó của Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã chợt cảm thấy bất an.

Cơ Quân Đào ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đứng trầm ngâm.

Từng chiếc giường bệnh được đẩy ra, anh nhìn thấy Hoài Nguyệt, Trần Thụy Dương, Đặng Duyên Duyên và hai người khác có thể là bạn của Hoài Nguyệt vây quanh chiếc giường bệnh được đẩy ra đầu tiên, vẻ mặt vui mừng nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Tiếng chạy dồn dập vang lên phía sau, Cơ Quân Đào nhìn lại, là Lỗ Phong. Đầu tóc rối tung, mồ hôi nhễ nhại, tay xách hành lý, trên va li là tích kê của sân bay. Hiển nhiên Lỗ Phong vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới đây. Nhìn thấy Đậu Đậu trên giường, Lỗ Phong ném va li chạy tới, y tá khuyên mãi cuối cùng anh ta mới buông giường bệnh ra, xoay người ôm chặt lấy Hoài Nguyệt.

Trên hành lang, gia đình nào cũng vui vẻ và nhốn nháo vì người nhà đại nạn không chết, Cơ Quân Đào xoay người, đi ra ngoài qua một cánh cửa khác.

Cơ Quân Dã đuổi theo nói: “Anh, anh thật sự không đến xem à, cũng không chào Hoài Nguyệt một câu à?”

“Đậu Đậu tỉnh lại là tốt rồi”. Cơ Quân Đào đắng chát nói.

“Anh”. Cơ Quân Dã càng thêm bất an.

“Tiểu Dã, chung quy cô ấy vẫn xem anh như người ngoài. Đậu Đậu xảy ra chuyện, cô ấy thà để Trần Thụy Dương đưa từ Hồng Sơn về mất hơn hai giờ cũng không chịu bỏ ra thời gian một phút để gọi điện cho anh. Cô ấy đã tìm bạn học, tìm Lỗ Phong nhưng lại không nghĩ tới chuyện tìm anh. Lúc cô ấy cần dựa dẫm nhất thì lại không thể dựa vào anh, anh ở bên cạnh cô ấy còn có ý nghĩa gì?” Cơ Quân Đào buồn bã nói: “Anh vẫn đang lừa gạt chính mình, cảm thấy mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, dựa vào sức mạnh của bản thân có thể làm cho cuộc đời cô ấy và Đậu Đậu trở nên thoải mái, tự tại. Thì ra không phải thế, bởi vì có anh bên cạnh là một gánh nặng đối với cô ấy”.

Cơ Quân Dã an ủi: “Không phải đâu, chẳng qua là Hoài Nguyệt không muốn làm phiền chúng ta”.

Cơ Quân Đào thở dài nói: “Người không muốn làm phiền thì cũng không phải người thân nhất, Tiểu Dã, đặt vé máy bay cho anh, anh phải về Singapore. Ngày mai bay luôn”. Anh cảm thấy trái tim mình như ánh trăng xuyên qua tán cây rơi xuông mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

“Anh, dù sao anh cũng phải nói chuyện rõ ràng với Hoài Nguyệt. Cô ấy nhất định sẽ ở lại bên anh”.

“Ở lại bên anh thì sao? Trong mắt cô ấy anh vẫn luôn là một người bệnh, luôn là một quả bom không biết khi nào sẽ nổ, luôn không thể mang lại cuộc sống an ổn cho cô ấy. Anh luôn tự lừa dối mình, bây giờ ngay cả lừa mình dối người cũng không thế giải quyết được nữa. Một người bệnh trầm cảm vậy mà lại vọng tưởng cuộc sống của một người bình thường”. Cơ Quân Đào cố gắng đè nén sự đau đớn dưới đáy lòng: “Em nói với cô ấy giúp anh, rằng anh muốn ra nước ngoài sống một thời gian, chưa biết bao giờ về. Cô ấy nghe rồi sẽ hiểu”.

“Cho dù chia tay thì cũng phải nói rõ trước mặt người ta, nếu không Hoài Nguyệt sẽ giận”. Cơ Quân Dã vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

“Không gặp”, giọng nói của Cơ Quân Đào vô cùng thê lương trong đêm tối: “Thấy cô ấy, chỉ sợ anh lại không nỡ rời đi”.

Hôm sau, bệnh tình của Đậu Đậu đã ổn định, rốt cuộc Hoài Nguyệt cũng có thể bỏ được tảng đá trong lòng xuống, gục đầu vào giường bệnh của con, nặng nề thiếp đi. Có điều lúc này cô không hề biết người trong mộng của mình đang ở trên trời cao vạn trượng, cách cô càng ngày càng xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương