Em Là Định Mệnh Đời Anh
-
Chương 49
Tuần sau Hoài Nguyệt phải đi công tác. Nghĩ đến việc hai người lại có một tuần không thể gặp nhau, buổi tối thứ Bảy, Cơ Quân Đào không chịu để Hoài Nguyệt về thành phố.
Cơ Quân Đào rửa mặt xong đi sang nhà hàng xóm, thấy Hoài Nguyệt đã thay áo ngủ, đang ngồi trên sofa cau mày nắn bóp bàn chân liền hỏi: “Mệt rồi à?”
Hoài Nguyệt nói: “Vừa rồi không cẩn thận va một chút. Chẳng biết làm gì nên ngồi bóp cho đỡ đau”.
Cơ Quân Đào ngồi xuống bên cạnh cô, đặt chân cô lên đùi mình, nhìn thấy một chỗ tím xanh trên chân cô liền hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem đi, ngày mai còn đi công tác. Nếu không ổn thì còn kịp xin phép cơ quan”. Hoài Nguyệt phải đi công tác với Trần Thụy Dương, trong lòng anh vốn đã cảm thấy không vui.
“Có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, sao có thể yếu ớt đến mức ấy? Chỉ có điều chỗ tím xanh này hơi khó coi thôi”, Hoài Nguyệt cười hỏi: “Họa sĩ lớn, đôi chân này có khó coi không?”
Cơ Quân Đào vừa giúp cô xoa chỗ đau vừa hỏi: “Hoài Nguyệt, còn nhớ bức Xuân ở triển lãm tranh lần trước không? Hai đôi chân trên gốc cây khô đó, bức mà em nói là mỗi bước một đóa sen ấy?”
“Nhớ”, Hoài Nguyệt gật đầu: “Bố anh nói đó là tác phẩm tuyệt nhất của anh”.
“Cũng chưa hẳn là tác phẩm tốt nhất của anh” Cơ Quân Đào nói, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.
Hoài Nguyệt rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Cơ Quân Đào như vậy, cô không khỏi cười nói: “Công tử Quân Đào, anh kiêu ngạo quá đấy!”
Cơ Quân Đào mỉm cười cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô: “Nhưng đôi chân này quả thật là đôi chân đẹp nhất trên đời, chính nhờ nó nên anh mới vẽ ra được bức tranh ấy”.
Hoài Nguyệt hơi giật mình nhìn anh, trong lòng loáng thoáng nhớ có lần cùng Đậu Đậu đi chân đất tưới nước trên vườn hoa sân thượng. Cơ Quân Đào đứng trên sân thượng nhà anh nhìn họ, hình như Đậu Đậu còn “tưới nước” cho mấy cây mướp. Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Khi đó mình vừa lạ lẫm vừa kính trọng gọi anh ấy là Cơ tiên sinh, nào ngờ hai người lại sẽ có ngày thân mật như hôm nay.
“Đồ ngốc”, Cơ Quân Đào nâng cả đôi chân cô trên lòng bàn tay, mê mẩn nhìn cô: “Sao lại ngốc như vậy? Cả ngày trong đầu toàn suy nghĩ cái gì mà có một người đàn ông yêu em như thế này, tại sao em vẫn không nhận ra, tại sao không chịu tin tưởng?”
Hoài Nguyệt nhìn đôi tay rất đẹp của anh đang dịu dàng vuốt ve chân mình, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa sụp đổ. Giống như cả con đê đang từ từ sụp xuống trước dòng nước lũ. Cô hoang mang đứng dậy rời khỏi ghế sofa, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt, liền lấy máy tính xách tay từ trong phòng sách ra cho Cơ Quân Đào xem ảnh chụp ở Vân Nam.
Lệ Giang, Thạch Lâm, Đại Lý, Thương Sơn, Nhĩ Hải, Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt tươi cười xinh đẹp đứng bên nước, bên núi, bên đá: “Hoài Nguyệt, lúc nào chúng ta cùng đi nghỉ nhé, đến một nơi nào đó mà em thích”.
Hoài Nguyệt chần chừ một lát rồi gật đầu: “Anh thích đi đâu thì em sẽ đi cùng anh”.
Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng nói: “Nơi nào có thể làm em gác lại tâm sự thì chúng ta sẽ đến nơi đó”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Vậy em phải đến đảo Bá tước Monte Cristo để đào vàng. Dù sau này có thất nghiệp cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của em và Đậu Đậu”.
Cơ Quân Đào nói: “Em với Đậu Đậu thì tiêu được bao nhiêu tiền chứ. Nếu em chịu thì bây giờ cứ nghỉ việc luôn cũng được. Cơ Quân Đào còn chưa đến mức không nuôi nổi người phụ nữ của mình”.
Hoài Nguyệt từ trong lòng anh giãy ra, nói: “Sau khi ly hôn em đã trở thành người theo chủ nghĩa nữ quyền, tuyệt đối không cần đàn ông cưu mang, chăm bẵm. Bị bỏ rơi một lần, thứ gì cũng mất hết, nhưng em lại nhận được một kinh nghiệm sống quý giá, sống là phải biết lo xa”.
Cơ Quân Đào thấy cô cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy sự phản bội của Lỗ Phong đã để lại một vết sẹo không bao giờ có thể xóa nhòa trong cuộc đời cô. Anh kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh không muốn em vất vả quá, em biết anh có đủ khả năng mang đến cho em cuộc sống tốt hơn mà. Có điều, nếu như em hài lòng với hiện trạng bây giờ thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Em thích làm cái gì thì làm cái đó, không muốn thì cứ đến bên cạnh anh, anh lúc nào cũng chờ em”.
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em thích công việc bây giờ, không vất vả chút nào, đồng nghiệp xung quanh đối với em rất tốt. Chỉ cần người em phỏng vấn không khó tính như Cơ Quân Đào tiên sinh thì hết thảy đều rất hoàn mỹ”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Anh mà khó tính? Có mà em khó tính ấy! Em phải phỏng vấn anh mà lại không đến nói với anh một tiếng, còn bắt anh vội vàng tới nhà kể chuyện xấu của mình cho em nghe nữa. Em còn nói với Đậu Đậu là chú Cơ chỉ thích Đậu Đậu không thích mẹ, làm hại anh không biết phải vào nhà em kiểu gì”.
“Thì ra hôm đó anh đã nghe thấy mẹ con em nói chuyện”, Hoài Nguyệt cười nói: “Sao anh biết không phải em đang lấy lùi làm tiến?”
Cơ Quân Đào cười khổ nói: “Nếu đúng như vậy thì đã tốt. Em ngốc thế, làm sao nghĩ ra được chuyện như vậy”. Anh chỉ màn hình máy tính cười hỏi: “Nếu không thì tại sao mấy ngày ở Vân Nam, em vẫn có vẻ như mất hồn thế kia?”
Hoài Nguyệt đỏ mặt không lên tiếng. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được những ngày ấy.
“Buổi sáng hôm đó anh lái xe ra ngoài đuổi theo em, đáng tiếc là không đuổi kịp. Hoài Nguyệt, vì sao phải bỏ đi từ sớm như thế? Xấu hổ hay hối hận?”
Hoài Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em đâu biết rằng uống rượu say em lại điên cuồng như vậy. Em bị chính mình dọa chạy mất”.
Cơ Quân Đào thở dài nói: “Thật may là còn có một người điên cuồng như một ngọn lửa như vậy. Nếu không thì chẳng biết cành cây khô này bao giờ mới có thể cháy lên được đây?”
Nếu như là một người phụ nữ khác, nếu như buổi tối hôm đó Hoài Nguyệt không chủ động như vậy thì có lẽ anh cũng không có dũng khí và nhiệt tình để bắt đầu một quãng đời đầy cảm xúc. Anh nhìn vẻ ngượng ngùng của Hoài Nguyệt, khẽ cười nói: “Đồ ngốc, không biết anh đã hạnh phúc thế nào đâu! Tại sao em cứ nghĩ về nó như một hành động sai lầm thế? Anh còn đang sợ em không hài lòng”.
Hoài Nguyệt liếc mắt nhìn anh, thầm thì: “Lại còn giả vờ!” Trong lòng thầm nghĩ, em đã được lãnh giáo bản lĩnh tự học thành tài của anh rồi.
Cơ Quân Đào cười ha hả, đang định hôn cô thì điện thoại của Hoài Nguyệt đổ chuông. Hoài Nguyệt vừa đứng dậy vừa ra hiệu cho anh im lặng.
Là Trần Thụy Dương gọi tới, anh ta tiếp khách xong, về đến nhà mở máy ra xem ảnh chụp ở Vân Nam, nhìn Hoài Nguyệt trong những bức ảnh tập thể, lúc nào cũng thấy như cô đang cười với mình, trong lòng khó chịu nên không kìm được, cầm lấy điện thoại. Vừa nghe Hoài Nguyệt nói cũng đang xem ảnh, Trần Thụy Dương nghĩ đúng là có thần giao cách cảm, vui như mở cờ trong bụng: “Xem ra em thực sự rất thích Vân Nam. Em đến đó mấy lần rồi?”
“Ba, bốn lần”. Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Đào ngồi bên cạnh, anh đang xem ảnh với vẻ rất hứng thú: “Một lần là hội nghị, rất nhiều người vội vã đến rồi đi, không vui vẻ gì”.
Trần Thụy Dương lại hỏi: “Đã đến Shangri La chưa?”
“Chưa. Nghĩ lại đúng là không có duyên, lần nào đến Vân Nam cũng muốn đến Shangri La nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Chắc là phải có một chút tiếc nuối thì người ta mới nhớ lâu, mới muốn quay lại hết lần này tới lần khác”.
Hoài Nguyệt đi rót một chén nước cho Cơ Quân Đào, Cơ Quân Đào cầm tay cô không chịu thả, Hoài Nguyệt cười nhẹ giãy ra.
©STE.NT
“Lần sau anh dẫn em đi, phong cảnh Shangri La quả thật rất đặc biệt. Em đến Tây Tạng rồi chứ?” Trần Thụy Dương thoải mái nằm trên sofa. Giọng nói nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt vang lên trong điện thoại, anh ta cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
“Chưa, dạo thông tuyến đường sắt đến Tây Tạng, tòa soạn đã tổ chức đến đó nhưng người nhà lo sức khỏe của em không chịu nổi nên không đồng ý để em đi”. Hoài Nguyệt nhớ vì chuyện này, lúc đó mình còn làm mình làm mẩy với Lỗ Phong. Lỗ Phong thề thốt khi nào rảnh nhất định sẽ đưa cô đi, đương nhiên lời thề này cả đời cũng không thực hiện được nữa.
“Anh đến Tây Tạng hai lần. Thực ra chỉ cần đi chậm một chút, không được chạy nhảy, chú ý giữ ấm, đừng để nhiễm lạnh thì cũng không có vấn đề gì. Không phải mọi người đều nói đến Tây Tạng khó thích ứng nhất là những người đàn ông trẻ tuổi cao ráo sao? Chính ra phụ nữ thì lại không sao. Bây giờ ở đó đã bắt đầu mùa đông rồi, sang năm phải chọn một thời điểm phù hợp mới được”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần, sao em cứ cảm thấy không phải anh đang làm ở tạp chí Giao lưu văn hóa mà là tạp chí du lịch vậy?”
Trần Thụy Dương cũng cười: “Anh ở bên em là mất hết cả ý chí chiến đấu cách mạng. Cả ngày chỉ muốn đi chơi thôi”.
Lời vừa nói ra, Trần Thụy Dương đã biết mình lỡ miệng rồi, quả nhiên Hoài Nguyệt bên kia im lặng thật lâu không trả lời.
Trần Thụy Dương hối hận chỉ muốn đập đầu vào tường, khẽ ho một tiếng, bình tĩnh lại nói: “Thứ Hai đi công tác em không phải đến tòa soạn đâu. Cứ ở nhà đợi, anh sẽ lái xe tới đón em”.
Hoài Nguyệt nén cảm giác bất an xuống hỏi: “Những người khác thì sao?”
Trần Thụy Dương nói: “Văn phòng còn có một chiếc xe nữa, cũng tiện đường đón từng người một, em cứ yên tâm”.
Hoài Nguyệt ngập ngừng nói: “Giám đốc Trần, em…”
Trần Thụy Dương cười khổ nói: “Hoài Nguyệt, đừng căng thẳng như vậy. Dù sao anh cũng là lãnh đạo của em đúng không? Quan tâm đến cấp dưới cũng là chuyện bình thường”.
Lòng bàn tay Hoài Nguyệt túa mồ hôi, cô gượng cười nói: “Có lẽ là vì bây giờ còn quá ít lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới cho nên nhân dân nhất thời cảm thấy không quen. Vì vậy mới phụ ý tốt của lãnh đạo, xin lỗi”.
Trần Thụy Dương giả vờ như không nghe ra ý cô, chúc cô ngủ ngon rồi cắt điện thoại, cảm giác lâng lâng vừa rồi lập tức biến thành nỗi buồn nặng trĩu.
Hoài Nguyệt đặt điện thoại xuống, thấy sắc mặt Cơ Quân Đào có vẻ không vui liền giải thích: “Ngày kia em đi công tác, Giám đốc Trần bảo em không phải đến tòa soạn. Anh ta sẽ tiện đường đến Thanh Hà Uyển đón em. Buổi chiều ngày mai chúng ta về thành phố được không?”
Cơ Quân Đào không vui nói: “Đi công tác thì nói chuyện công tác, anh ta cứ dây dưa hết Shangri La đến Tây Tạng”.
Hoài Nguyệt nói: “Anh ấy cũng đang nhàn rỗi, cũng đang xem ảnh Vân Nam như chúng ta nên mới hào hứng nói chuyện”.
Cơ Quân Đào chỉ một tấm ảnh tập thể nói: “Nhìn này, lúc chụp ảnh anh ta nhìn ai? Có phải anh ta muốn theo dõi em không?”
Hoài Nguyệt nhìn, là một bức ảnh tập thể chụp ở Lệ Giang, cô đứng bên cạnh Trần Thụy Dương, chắc là khi đó đã xảy ra chuyện gì đó nên Trần Thụy Dương quay sang, như thể đang chăm chú nhìn cô vậy.
“Thế giới này đầy các cô bé trẻ trung, xinh đẹp, một người như em thì có ai coi là bảo bối đâu”. Cô nhớ tới vẻ mặt như muốn nói lại thôi của Trần Thụy Dương ở văn phòng, trong lòng cảm thấy bối rối.
“Anh coi là bảo bối, Hoài Nguyệt, anh chỉ sợ em không chịu”. Cơ Quân Đào kéo cô ngồi xuống đùi mình, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoài Nguyệt khẽ cười, sợ buồn nên vặn người né tránh.
“Thật đấy”. Cơ Quân Đào nâng cằm cô lên nói nghiêm túc: “Anh chỉ sợ em không chịu”.
“Em biết”. Hoài Nguyệt nhìn xuống đất, cô đoán được Cơ Quân Đào sắp nói gì với mình, vội vàng nói: “Anh đói không? Em nấu gì đó cho anh ăn khuya nhé?”
“Hoài Nguyệt, em vẫn không tin anh. Em đang lo anh sẽ không thể cho em những gì em cần”, Cơ Quân Đào vẫn cố chấp bám theo đề tài cũ: “Em xem bây giờ anh đâu còn vấn đề gì nữa? Còn gì khiến em không yên lòng? Thực ra bệnh của anh…”
Hoài Nguyệt đưa tay đặt lên môi anh nói: “Không phải em không tin, em tin”.
Cơ Quân Đào hôn nhẹ lên tay cô: “Nếu tin thì mình cưới nhau nhé!”
Hoài Nguyệt kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy: “Em tin, em tin. Anh đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy”.
Cơ Quân Đào tức giận quay đầu đi: “Cái gì mà gọi là nghiêm trọng? Tại sao cưới nhau lại có thể gọi là nghiêm trọng?”
Hoài Nguyệt chột dạ, ôm cổ anh dỗ dành: “Lại giận rồi, còn khó chiều hơn cả Đậu Đậu của chúng ta nữa. Đừng giận mà, em sẽ cho anh xem trò vui, đừng giận nữa”.
Cơ Quân Đào thở dài gật đầu, ngoan ngoãn gác sự bất mãn qua một bên.
Hoài Nguyệt lấy mấy thứ đồ chơi mua ở Vân Nam ra cho anh xem. Tấm hoành phi nhỏ làm bằng hoa khô, chiếc bàn gốm có in hoa văn, vòng tay bạc, đồ trang sức bạc, còn cả một chiếc áo không tay nữa.
Màu sắc hoa văn trên chiếc áo không tay này rất đẹp, Cơ Quân Đào nhìn thấy liền nói: “Hoài Nguyệt, mặc vào để anh xem xem nào”.
Khi đó Hoài Nguyệt bị một cô bé đi cùng xúi giục cùng mua chiếc áo này, sau khi trở về vẫn chưa mặc lần nào. Bây giờ mới nảy ra ý muốn làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng nên vội ngoan ngoãn vào phòng ngủ mặc vào rồi đi ra nói với Cơ Quân Đào: “Thế nào? Họa sĩ lớn cũng cảm thấy hoa văn em chọn không tồi đúng không? Đây là em phát hiện trong một đống quần áo đấy, vốn định để mùa hè mặc nhưng cổ áo thấp quá nên mãi không dám mặc, đợi đến mùa thu mặc bên trong áo khoát vậy”.
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Đúng là rất đẹp. Nếu em mặc thế này ra ngoài anh cũng sẽ không chịu”. Anh bước tới ôm eo cô, cúi đầu hôn lên cổ cô: “Trong mắt họa sĩ lớn chỉ có người này, đâu còn thấy được quần áo nữa”.
Hoài Nguyệt vừa thở gấp vừa nói: “Anh xấu quá, bảo em mặc áo này vào thì ra không có ý gì tốt”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Bảo bối, thế nào gọi là niềm vui khuê phòng? Em đi công tác bỏ lại anh ở nhà một tuần, hôm nay anh phải dạy dỗ em tử tế mới được”.
Lần đầu tiên hai người ở bên nhau trong nhà Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt đương nhiên rất thoải mái. Lúc đầu Cơ Quân Đào còn chưa quen nhưng dần dần cũng quên mất đang ở nơi nào, chỉ nhớ đến người đang ở trong lòng mình. Lúc đầu Hoài Nguyệt còn tưởng rằng mấy ngày nay mình bị thương nên anh phải kìm nén, nhưng thấy anh càng lúc càng dồn dập, hình như sắp nuốt chửng mình đến nơi. Mỗi tấc da đều bị hôn đến bỏng rát, cô không khỏi cảm thấy lo lắng: “Anh làm sao thế? Sao em thấy anh không vui?”.
Cơ Quân Đào cắn răng nói: “Em đang ở bên anh, làm sao anh lại không vui chứ. Em đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung vào đi”. Nói rồi lại riết lấy cô.
Hoài Nguyệt đau đến mức xuýt xoa, ôm anh cầu xin: “Nhẹ thôi, từ từ thôi, chúng ta có thời gian mà”.
Cơ Quân Đào vùi đầu vào ngực cô, hỏi: “Thật sự có thể từ từ sao? Em đồng ý từ từ sao? Chúng ta có thời gian đúng không?”
Hoài Nguyệt bị anh làm cho vừa đau vừa hưng phấn, thì thầm vào tai anh: “Vâng, có thời gian, từ từ sẽ tới”.
“Vậy em có chờ anh không?” Cơ Quân Đào hôn lên ngực cô, run run hỏi. Chờ bệnh tình của anh hoàn toàn khỏi hẳn, chờ anh từ từ nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm của cô, chờ anh cho cô thấy một cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn mới.
Toàn thân Hoài Nguyệt tê dại, âm thanh vụn vỡ: “Em chờ”.
Cơ Quân Đào ôm chặt cô, hai người quấn chặt lấy nhau, cả căn phòng ngập tràn tình yêu.
Cơ Quân Đào rửa mặt xong đi sang nhà hàng xóm, thấy Hoài Nguyệt đã thay áo ngủ, đang ngồi trên sofa cau mày nắn bóp bàn chân liền hỏi: “Mệt rồi à?”
Hoài Nguyệt nói: “Vừa rồi không cẩn thận va một chút. Chẳng biết làm gì nên ngồi bóp cho đỡ đau”.
Cơ Quân Đào ngồi xuống bên cạnh cô, đặt chân cô lên đùi mình, nhìn thấy một chỗ tím xanh trên chân cô liền hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem đi, ngày mai còn đi công tác. Nếu không ổn thì còn kịp xin phép cơ quan”. Hoài Nguyệt phải đi công tác với Trần Thụy Dương, trong lòng anh vốn đã cảm thấy không vui.
“Có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, sao có thể yếu ớt đến mức ấy? Chỉ có điều chỗ tím xanh này hơi khó coi thôi”, Hoài Nguyệt cười hỏi: “Họa sĩ lớn, đôi chân này có khó coi không?”
Cơ Quân Đào vừa giúp cô xoa chỗ đau vừa hỏi: “Hoài Nguyệt, còn nhớ bức Xuân ở triển lãm tranh lần trước không? Hai đôi chân trên gốc cây khô đó, bức mà em nói là mỗi bước một đóa sen ấy?”
“Nhớ”, Hoài Nguyệt gật đầu: “Bố anh nói đó là tác phẩm tuyệt nhất của anh”.
“Cũng chưa hẳn là tác phẩm tốt nhất của anh” Cơ Quân Đào nói, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.
Hoài Nguyệt rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Cơ Quân Đào như vậy, cô không khỏi cười nói: “Công tử Quân Đào, anh kiêu ngạo quá đấy!”
Cơ Quân Đào mỉm cười cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô: “Nhưng đôi chân này quả thật là đôi chân đẹp nhất trên đời, chính nhờ nó nên anh mới vẽ ra được bức tranh ấy”.
Hoài Nguyệt hơi giật mình nhìn anh, trong lòng loáng thoáng nhớ có lần cùng Đậu Đậu đi chân đất tưới nước trên vườn hoa sân thượng. Cơ Quân Đào đứng trên sân thượng nhà anh nhìn họ, hình như Đậu Đậu còn “tưới nước” cho mấy cây mướp. Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Khi đó mình vừa lạ lẫm vừa kính trọng gọi anh ấy là Cơ tiên sinh, nào ngờ hai người lại sẽ có ngày thân mật như hôm nay.
“Đồ ngốc”, Cơ Quân Đào nâng cả đôi chân cô trên lòng bàn tay, mê mẩn nhìn cô: “Sao lại ngốc như vậy? Cả ngày trong đầu toàn suy nghĩ cái gì mà có một người đàn ông yêu em như thế này, tại sao em vẫn không nhận ra, tại sao không chịu tin tưởng?”
Hoài Nguyệt nhìn đôi tay rất đẹp của anh đang dịu dàng vuốt ve chân mình, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa sụp đổ. Giống như cả con đê đang từ từ sụp xuống trước dòng nước lũ. Cô hoang mang đứng dậy rời khỏi ghế sofa, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt, liền lấy máy tính xách tay từ trong phòng sách ra cho Cơ Quân Đào xem ảnh chụp ở Vân Nam.
Lệ Giang, Thạch Lâm, Đại Lý, Thương Sơn, Nhĩ Hải, Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt tươi cười xinh đẹp đứng bên nước, bên núi, bên đá: “Hoài Nguyệt, lúc nào chúng ta cùng đi nghỉ nhé, đến một nơi nào đó mà em thích”.
Hoài Nguyệt chần chừ một lát rồi gật đầu: “Anh thích đi đâu thì em sẽ đi cùng anh”.
Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng nói: “Nơi nào có thể làm em gác lại tâm sự thì chúng ta sẽ đến nơi đó”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Vậy em phải đến đảo Bá tước Monte Cristo để đào vàng. Dù sau này có thất nghiệp cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của em và Đậu Đậu”.
Cơ Quân Đào nói: “Em với Đậu Đậu thì tiêu được bao nhiêu tiền chứ. Nếu em chịu thì bây giờ cứ nghỉ việc luôn cũng được. Cơ Quân Đào còn chưa đến mức không nuôi nổi người phụ nữ của mình”.
Hoài Nguyệt từ trong lòng anh giãy ra, nói: “Sau khi ly hôn em đã trở thành người theo chủ nghĩa nữ quyền, tuyệt đối không cần đàn ông cưu mang, chăm bẵm. Bị bỏ rơi một lần, thứ gì cũng mất hết, nhưng em lại nhận được một kinh nghiệm sống quý giá, sống là phải biết lo xa”.
Cơ Quân Đào thấy cô cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy sự phản bội của Lỗ Phong đã để lại một vết sẹo không bao giờ có thể xóa nhòa trong cuộc đời cô. Anh kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh không muốn em vất vả quá, em biết anh có đủ khả năng mang đến cho em cuộc sống tốt hơn mà. Có điều, nếu như em hài lòng với hiện trạng bây giờ thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Em thích làm cái gì thì làm cái đó, không muốn thì cứ đến bên cạnh anh, anh lúc nào cũng chờ em”.
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em thích công việc bây giờ, không vất vả chút nào, đồng nghiệp xung quanh đối với em rất tốt. Chỉ cần người em phỏng vấn không khó tính như Cơ Quân Đào tiên sinh thì hết thảy đều rất hoàn mỹ”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Anh mà khó tính? Có mà em khó tính ấy! Em phải phỏng vấn anh mà lại không đến nói với anh một tiếng, còn bắt anh vội vàng tới nhà kể chuyện xấu của mình cho em nghe nữa. Em còn nói với Đậu Đậu là chú Cơ chỉ thích Đậu Đậu không thích mẹ, làm hại anh không biết phải vào nhà em kiểu gì”.
“Thì ra hôm đó anh đã nghe thấy mẹ con em nói chuyện”, Hoài Nguyệt cười nói: “Sao anh biết không phải em đang lấy lùi làm tiến?”
Cơ Quân Đào cười khổ nói: “Nếu đúng như vậy thì đã tốt. Em ngốc thế, làm sao nghĩ ra được chuyện như vậy”. Anh chỉ màn hình máy tính cười hỏi: “Nếu không thì tại sao mấy ngày ở Vân Nam, em vẫn có vẻ như mất hồn thế kia?”
Hoài Nguyệt đỏ mặt không lên tiếng. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được những ngày ấy.
“Buổi sáng hôm đó anh lái xe ra ngoài đuổi theo em, đáng tiếc là không đuổi kịp. Hoài Nguyệt, vì sao phải bỏ đi từ sớm như thế? Xấu hổ hay hối hận?”
Hoài Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em đâu biết rằng uống rượu say em lại điên cuồng như vậy. Em bị chính mình dọa chạy mất”.
Cơ Quân Đào thở dài nói: “Thật may là còn có một người điên cuồng như một ngọn lửa như vậy. Nếu không thì chẳng biết cành cây khô này bao giờ mới có thể cháy lên được đây?”
Nếu như là một người phụ nữ khác, nếu như buổi tối hôm đó Hoài Nguyệt không chủ động như vậy thì có lẽ anh cũng không có dũng khí và nhiệt tình để bắt đầu một quãng đời đầy cảm xúc. Anh nhìn vẻ ngượng ngùng của Hoài Nguyệt, khẽ cười nói: “Đồ ngốc, không biết anh đã hạnh phúc thế nào đâu! Tại sao em cứ nghĩ về nó như một hành động sai lầm thế? Anh còn đang sợ em không hài lòng”.
Hoài Nguyệt liếc mắt nhìn anh, thầm thì: “Lại còn giả vờ!” Trong lòng thầm nghĩ, em đã được lãnh giáo bản lĩnh tự học thành tài của anh rồi.
Cơ Quân Đào cười ha hả, đang định hôn cô thì điện thoại của Hoài Nguyệt đổ chuông. Hoài Nguyệt vừa đứng dậy vừa ra hiệu cho anh im lặng.
Là Trần Thụy Dương gọi tới, anh ta tiếp khách xong, về đến nhà mở máy ra xem ảnh chụp ở Vân Nam, nhìn Hoài Nguyệt trong những bức ảnh tập thể, lúc nào cũng thấy như cô đang cười với mình, trong lòng khó chịu nên không kìm được, cầm lấy điện thoại. Vừa nghe Hoài Nguyệt nói cũng đang xem ảnh, Trần Thụy Dương nghĩ đúng là có thần giao cách cảm, vui như mở cờ trong bụng: “Xem ra em thực sự rất thích Vân Nam. Em đến đó mấy lần rồi?”
“Ba, bốn lần”. Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Đào ngồi bên cạnh, anh đang xem ảnh với vẻ rất hứng thú: “Một lần là hội nghị, rất nhiều người vội vã đến rồi đi, không vui vẻ gì”.
Trần Thụy Dương lại hỏi: “Đã đến Shangri La chưa?”
“Chưa. Nghĩ lại đúng là không có duyên, lần nào đến Vân Nam cũng muốn đến Shangri La nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Chắc là phải có một chút tiếc nuối thì người ta mới nhớ lâu, mới muốn quay lại hết lần này tới lần khác”.
Hoài Nguyệt đi rót một chén nước cho Cơ Quân Đào, Cơ Quân Đào cầm tay cô không chịu thả, Hoài Nguyệt cười nhẹ giãy ra.
©STE.NT
“Lần sau anh dẫn em đi, phong cảnh Shangri La quả thật rất đặc biệt. Em đến Tây Tạng rồi chứ?” Trần Thụy Dương thoải mái nằm trên sofa. Giọng nói nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt vang lên trong điện thoại, anh ta cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
“Chưa, dạo thông tuyến đường sắt đến Tây Tạng, tòa soạn đã tổ chức đến đó nhưng người nhà lo sức khỏe của em không chịu nổi nên không đồng ý để em đi”. Hoài Nguyệt nhớ vì chuyện này, lúc đó mình còn làm mình làm mẩy với Lỗ Phong. Lỗ Phong thề thốt khi nào rảnh nhất định sẽ đưa cô đi, đương nhiên lời thề này cả đời cũng không thực hiện được nữa.
“Anh đến Tây Tạng hai lần. Thực ra chỉ cần đi chậm một chút, không được chạy nhảy, chú ý giữ ấm, đừng để nhiễm lạnh thì cũng không có vấn đề gì. Không phải mọi người đều nói đến Tây Tạng khó thích ứng nhất là những người đàn ông trẻ tuổi cao ráo sao? Chính ra phụ nữ thì lại không sao. Bây giờ ở đó đã bắt đầu mùa đông rồi, sang năm phải chọn một thời điểm phù hợp mới được”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần, sao em cứ cảm thấy không phải anh đang làm ở tạp chí Giao lưu văn hóa mà là tạp chí du lịch vậy?”
Trần Thụy Dương cũng cười: “Anh ở bên em là mất hết cả ý chí chiến đấu cách mạng. Cả ngày chỉ muốn đi chơi thôi”.
Lời vừa nói ra, Trần Thụy Dương đã biết mình lỡ miệng rồi, quả nhiên Hoài Nguyệt bên kia im lặng thật lâu không trả lời.
Trần Thụy Dương hối hận chỉ muốn đập đầu vào tường, khẽ ho một tiếng, bình tĩnh lại nói: “Thứ Hai đi công tác em không phải đến tòa soạn đâu. Cứ ở nhà đợi, anh sẽ lái xe tới đón em”.
Hoài Nguyệt nén cảm giác bất an xuống hỏi: “Những người khác thì sao?”
Trần Thụy Dương nói: “Văn phòng còn có một chiếc xe nữa, cũng tiện đường đón từng người một, em cứ yên tâm”.
Hoài Nguyệt ngập ngừng nói: “Giám đốc Trần, em…”
Trần Thụy Dương cười khổ nói: “Hoài Nguyệt, đừng căng thẳng như vậy. Dù sao anh cũng là lãnh đạo của em đúng không? Quan tâm đến cấp dưới cũng là chuyện bình thường”.
Lòng bàn tay Hoài Nguyệt túa mồ hôi, cô gượng cười nói: “Có lẽ là vì bây giờ còn quá ít lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới cho nên nhân dân nhất thời cảm thấy không quen. Vì vậy mới phụ ý tốt của lãnh đạo, xin lỗi”.
Trần Thụy Dương giả vờ như không nghe ra ý cô, chúc cô ngủ ngon rồi cắt điện thoại, cảm giác lâng lâng vừa rồi lập tức biến thành nỗi buồn nặng trĩu.
Hoài Nguyệt đặt điện thoại xuống, thấy sắc mặt Cơ Quân Đào có vẻ không vui liền giải thích: “Ngày kia em đi công tác, Giám đốc Trần bảo em không phải đến tòa soạn. Anh ta sẽ tiện đường đến Thanh Hà Uyển đón em. Buổi chiều ngày mai chúng ta về thành phố được không?”
Cơ Quân Đào không vui nói: “Đi công tác thì nói chuyện công tác, anh ta cứ dây dưa hết Shangri La đến Tây Tạng”.
Hoài Nguyệt nói: “Anh ấy cũng đang nhàn rỗi, cũng đang xem ảnh Vân Nam như chúng ta nên mới hào hứng nói chuyện”.
Cơ Quân Đào chỉ một tấm ảnh tập thể nói: “Nhìn này, lúc chụp ảnh anh ta nhìn ai? Có phải anh ta muốn theo dõi em không?”
Hoài Nguyệt nhìn, là một bức ảnh tập thể chụp ở Lệ Giang, cô đứng bên cạnh Trần Thụy Dương, chắc là khi đó đã xảy ra chuyện gì đó nên Trần Thụy Dương quay sang, như thể đang chăm chú nhìn cô vậy.
“Thế giới này đầy các cô bé trẻ trung, xinh đẹp, một người như em thì có ai coi là bảo bối đâu”. Cô nhớ tới vẻ mặt như muốn nói lại thôi của Trần Thụy Dương ở văn phòng, trong lòng cảm thấy bối rối.
“Anh coi là bảo bối, Hoài Nguyệt, anh chỉ sợ em không chịu”. Cơ Quân Đào kéo cô ngồi xuống đùi mình, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoài Nguyệt khẽ cười, sợ buồn nên vặn người né tránh.
“Thật đấy”. Cơ Quân Đào nâng cằm cô lên nói nghiêm túc: “Anh chỉ sợ em không chịu”.
“Em biết”. Hoài Nguyệt nhìn xuống đất, cô đoán được Cơ Quân Đào sắp nói gì với mình, vội vàng nói: “Anh đói không? Em nấu gì đó cho anh ăn khuya nhé?”
“Hoài Nguyệt, em vẫn không tin anh. Em đang lo anh sẽ không thể cho em những gì em cần”, Cơ Quân Đào vẫn cố chấp bám theo đề tài cũ: “Em xem bây giờ anh đâu còn vấn đề gì nữa? Còn gì khiến em không yên lòng? Thực ra bệnh của anh…”
Hoài Nguyệt đưa tay đặt lên môi anh nói: “Không phải em không tin, em tin”.
Cơ Quân Đào hôn nhẹ lên tay cô: “Nếu tin thì mình cưới nhau nhé!”
Hoài Nguyệt kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy: “Em tin, em tin. Anh đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy”.
Cơ Quân Đào tức giận quay đầu đi: “Cái gì mà gọi là nghiêm trọng? Tại sao cưới nhau lại có thể gọi là nghiêm trọng?”
Hoài Nguyệt chột dạ, ôm cổ anh dỗ dành: “Lại giận rồi, còn khó chiều hơn cả Đậu Đậu của chúng ta nữa. Đừng giận mà, em sẽ cho anh xem trò vui, đừng giận nữa”.
Cơ Quân Đào thở dài gật đầu, ngoan ngoãn gác sự bất mãn qua một bên.
Hoài Nguyệt lấy mấy thứ đồ chơi mua ở Vân Nam ra cho anh xem. Tấm hoành phi nhỏ làm bằng hoa khô, chiếc bàn gốm có in hoa văn, vòng tay bạc, đồ trang sức bạc, còn cả một chiếc áo không tay nữa.
Màu sắc hoa văn trên chiếc áo không tay này rất đẹp, Cơ Quân Đào nhìn thấy liền nói: “Hoài Nguyệt, mặc vào để anh xem xem nào”.
Khi đó Hoài Nguyệt bị một cô bé đi cùng xúi giục cùng mua chiếc áo này, sau khi trở về vẫn chưa mặc lần nào. Bây giờ mới nảy ra ý muốn làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng nên vội ngoan ngoãn vào phòng ngủ mặc vào rồi đi ra nói với Cơ Quân Đào: “Thế nào? Họa sĩ lớn cũng cảm thấy hoa văn em chọn không tồi đúng không? Đây là em phát hiện trong một đống quần áo đấy, vốn định để mùa hè mặc nhưng cổ áo thấp quá nên mãi không dám mặc, đợi đến mùa thu mặc bên trong áo khoát vậy”.
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Đúng là rất đẹp. Nếu em mặc thế này ra ngoài anh cũng sẽ không chịu”. Anh bước tới ôm eo cô, cúi đầu hôn lên cổ cô: “Trong mắt họa sĩ lớn chỉ có người này, đâu còn thấy được quần áo nữa”.
Hoài Nguyệt vừa thở gấp vừa nói: “Anh xấu quá, bảo em mặc áo này vào thì ra không có ý gì tốt”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Bảo bối, thế nào gọi là niềm vui khuê phòng? Em đi công tác bỏ lại anh ở nhà một tuần, hôm nay anh phải dạy dỗ em tử tế mới được”.
Lần đầu tiên hai người ở bên nhau trong nhà Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt đương nhiên rất thoải mái. Lúc đầu Cơ Quân Đào còn chưa quen nhưng dần dần cũng quên mất đang ở nơi nào, chỉ nhớ đến người đang ở trong lòng mình. Lúc đầu Hoài Nguyệt còn tưởng rằng mấy ngày nay mình bị thương nên anh phải kìm nén, nhưng thấy anh càng lúc càng dồn dập, hình như sắp nuốt chửng mình đến nơi. Mỗi tấc da đều bị hôn đến bỏng rát, cô không khỏi cảm thấy lo lắng: “Anh làm sao thế? Sao em thấy anh không vui?”.
Cơ Quân Đào cắn răng nói: “Em đang ở bên anh, làm sao anh lại không vui chứ. Em đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung vào đi”. Nói rồi lại riết lấy cô.
Hoài Nguyệt đau đến mức xuýt xoa, ôm anh cầu xin: “Nhẹ thôi, từ từ thôi, chúng ta có thời gian mà”.
Cơ Quân Đào vùi đầu vào ngực cô, hỏi: “Thật sự có thể từ từ sao? Em đồng ý từ từ sao? Chúng ta có thời gian đúng không?”
Hoài Nguyệt bị anh làm cho vừa đau vừa hưng phấn, thì thầm vào tai anh: “Vâng, có thời gian, từ từ sẽ tới”.
“Vậy em có chờ anh không?” Cơ Quân Đào hôn lên ngực cô, run run hỏi. Chờ bệnh tình của anh hoàn toàn khỏi hẳn, chờ anh từ từ nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm của cô, chờ anh cho cô thấy một cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn mới.
Toàn thân Hoài Nguyệt tê dại, âm thanh vụn vỡ: “Em chờ”.
Cơ Quân Đào ôm chặt cô, hai người quấn chặt lấy nhau, cả căn phòng ngập tràn tình yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook