Em Là Định Mệnh Đời Anh
-
Chương 23
Lễ khai mạc triển lãm tranh được tổ chức tại đại sảnh phòng triển lãm Tố, phía bắc đại sảnh chỉ dựng một sân khấu đơn giản, vì Cơ Trọng Minh đã quy y cửa Phật nên mọi người đều hiểu đây là ban tổ chức đã cố gắng đơn giản hóa mọi thủ tục hết sức có thể.
Có điều mặc dù sân khấu đơn giản nhưng người đến dự lại không đơn giản chút nào. Bộ Văn hóa, Ban Tuyên giáo Trung ương đều cử các nhân vật cấp Bộ trưởng, Thứ trưởng đến dự, còn có thư chúc mừng của một vị lãnh đạo trung ương, có bài chúc mừng của chủ tịch tỉnh, khung cảnh long trọng, mọi người đều nở mày nở mặt.
Hoài Nguyệt đứng trong góc đại sảnh nhìn hai cha con họa sĩ và Cơ Quân Dã đứng trên sân khấu. Cơ Trọng Minh mặt một bộ đồ kiểu Tàu màu đen, gương mặt vẫn trẻ trung dù mái tóc đã bạc trắng. Cô không khỏi ái mộ, ông ta đã bảy mươi lăm tuổi nhưng vẫn không thấy một chút già nua nào, ngược lại là phong thái nhẹ nhàng, phong lưu. Cuối cùng cô cũng biết khí chất như ngọc của Cơ Quân Đào được di truyền từ ai. Cô nhìn sang Cơ Quân Đào đang đứng bên cạnh ông ta, anh vẫn chỉ mặc áo phông trắng và quần dài màu xanh đen, không hề khác ngày thường chút nào. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hình như cũng không có gì khác lạ, thậm chí vẻ mệt mỏi thường thấy cũng không hề biến mất.
Hoài Nguyệt càng nghĩ càng thấy xót xa. Của cải, tài hoa, gia thế, danh tiếng, thậm chí tướng mạo, không thiếu thứ gì, nhưng có ai biết vị hoàng tử có tất cả mọi thứ trong mắt bọn họ này lại bị bệnh trầm cảm, không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng, cuộc sống không hề có niềm vui. Xem ra Thượng Đế luôn luôn công bằng, ai được nhiều thì cũng sẽ mất nhiều. Như cô, dù có lúc chính cô cũng không rõ mình đã được cái gì và mất cái gì, nhưng cô tin rằng Thượng Đế sẽ tính toán rõ ràng cho cô.
Một vị thứ trưởng đang phát biểu trên sân khấu, đại khái là biểu dương cống hiến kiệt xuất của ngài Cơ Trọng Minh đối với nền hội hoạ Trung Quốc và điểm danh từng tác phẩm xuất sắc của Cơ Trọng Minh. Trên mặt Cơ Trọng Minh lộ ra nụ cười mơ hồ và đúng mực, còn dưới sân khấu, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kính trọng.
Hoài Nguyệt vừa lặng lẽ nhìn hai cha con trên sân khấu vừa nghĩ đến tâm sự của bản thân, trong lúc lơ đãng, hình như cô nhìn thấy ánh mắt Cơ Quân Đào đang chuyển dần về phía mình, đến lúc thấy cô, anh hơi ngẩn người rồi khẽ mỉm cười.
Cô vội bỏ qua tâm sự, chăm chú nhìn lên trên khán đài. Vẻ mặt Cơ Quân Đào vẫn hờ hững, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống sân khấu không có mục tiêu rõ ràng, cô không khỏi cười thần kinh mình quá nhạy cảm. Dưới sân khấu có nhiều người như vậy, làm sao Cơ Quân Đào phát hiện ra cô được, mà cho dù có nhìn thấy cô ở đây thì cũng làm gì có chuyện mỉm cười với riêng một mình cô? Cô cùng lắm chỉ là một biên tập viên đã phỏng vấn được anh nhờ mối quan hệ hàng xóm láng giềng thôi.
Cơ Quân Đào đứng bên cạnh bố, trong lòng cực kì khó chịu. Hiển nhiên bao nhiêu quan to quý nhân đến đây đều là vì ba chữ Cơ Trọng Minh, còn anh chỉ là một vai phụ bị bố nhất quyết giữ bên cạnh mà thôi. Trong số những người này, có người đã nhận được tác phẩm của bố, có người đang mơ ước tác phẩm của bố, có người gần như không hiểu gì về tác phẩm của bố nhưng vẫn phải vội vàng đến đây vì sở thích của thủ trưởng.
Anh cảm thấy thực ra bố mình rất đáng thương. Một người làm nghệ thuật lại không thể không để ý đến quan chức, thậm chí còn phải dựa vào quan chức. Một người đã thoát ra khỏi bụi trần giờ đây lại phải làm như vậy, đơn giản là vì phải trải đường đi cho con trai sau này.
Nhưng anh không cần những thứ này, vốn không cần danh cũng chẳng cần lợi, những vật ngoài thân này không thể làm anh cảm thấy hứng thú một chút nào. Anh là con trai Cơ Trọng Minh thì sao, anh là Cơ Quân Đào thì sao? Bệnh trầm cảm vẫn bám riết lấy anh, những thứ này đều không thể làm cho anh cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu vui vẻ.
Tiểu Dã nói có một ngày anh nhất định sẽ vượt qua bố. Lần này về xem tranh anh vẽ, bố anh cũng cảm thấy vui mừng, ông ta nói các tác phẩm của ông khi ba mươi lăm tuổi hoàn toàn kém xa các tác phẩm của con trai hiện nay.
Anh biết bố mình nói thật, anh đã xem các tác phẩm của ông lúc trước. Nếu xét cùng độ tuổi thì anh đã vượt xa bố từ lâu.
Nhưng thành tựu của một hoạ sĩ không phải có thể so sánh kiểu mười tuổi so với mười tuổi, ba mươi tuổi so với ba mươi tuổi như vậy. Có người đến năm mươi tuổi mới sáng tạo ra phong cách của riêng mình, nhờ vậy mà trở thành một bậc thầy. Có người kỹ thuật rất tốt nhưng phong cách lại không thể định hình, vì vậy suốt đời chỉ có thể là một thợ vẽ.
Chính anh cũng không biết cuối cùng tranh của mình sẽ đạt đến cảnh giới nào. Như Van Gogh, nếu năm ba mươi bảy tuổi ông không nổ súng tự sát thì ai dám đảm bảo ông không thể vẽ nên các tác phẩm xuất sắc hơn nữa? Chưa đến giây phút cuối cùng của sinh mạng thì cũng chưa thể đong đếm được thành tựu của một hoạ sĩ.
Tiểu Dã không hiểu hội họa nên cô có thể nói ba hoa về tranh của anh. Bố anh là một bậc thầy nên ông không thể kết luận tùy tiện được. Đời này, đối với phụ nữ, có thể bố anh sẽ lời ngon tiếng ngọt, nhưng đối với nghệ thuật, bao giờ ông cũng nghiêm khắc, kể cả lúc ông muốn lấy lòng con trai. Bởi thế, ông mới có thể trở thành một họa sĩ bậc thầy.
Cơ Quân Đào không biết chính xác thái độ của mình đối với bố như thế nào. Vì mẹ, anh không thể tha thứ cho ông, nhưng tài hoa của bố vẫn làm anh ngưỡng mộ. Chính sự mâu thuẫn vừa căm hận vừa kính trọng này đã làm anh không muốn đối mặt với bố.
Mấy năm nay vân du, tinh thần của bố anh càng ngày càng tốt lên, hình như đã thật sự gác lại được việc hồng trần để thành tâm lễ Phật, chuyên tâm vẽ tranh. Chẳng lẽ Phật giáo thật sự có sức mạnh làm mọi người không còn vương vấn chuyện xưa như vậy? Còn anh thì sao? Anh có thể bắt đầu một cuộc sống thực sự hay không?
Ánh mắt Cơ Quân Đào dừng lại ở một góc hội trường. Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh Trần Thụy Dương, chăm chú nhìn lên sân khấu, nói chính xác thì đang chăm chú nhìn về phía mình.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Hôm nay rõ ràng Hoài Nguyệt rất chú ý ăn mặc, cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng sữa, trên thân váy có hoa văn lá liễu màu đen nhạt, tươi mát, nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia. Chiếc thắt lưng nhỏ nhắn khiến thân hình cô càng thêm mảnh dẻ, mái tóc vén ra sau vai, để lại một lọn tóc buông xuống bên má làm cô dễ thương hơn nhiều so với khi buộc tóc đuôi ngựa ở nhà. Hình như hôm nay cô còn trang điểm nữa. Nếu không có lẽ cô đã không trở nên rực rỡ giữa đám đông như vậy.
Đây là một Thương Hoài Nguyệt hoàn toàn khác với hình ảnh Thương Hoài Nguyệt trong ấn tượng của anh. Người mẹ dịu dàng trong trí nhớ của anh giờ đây lại trở thành một người phụ nữ đủ khiến trái tim mỗi người đàn ông đều phải loạn nhịp. Cơ Quân Đào lập tức căng thẳng, mấy ngày nay ngủ không ngon, hôm nay anh ăn mặc cũng cực kì tầm thường, đứng bên cạnh ông bố với quần áo được cắt may cẩn thận, không biết trông mình có quá lôi thôi, lếch thếch hay không? Anh vội vã chuyển ánh mắt qua chỗ khác, trong lòng chợt cảm thấy hơi hối hận.
Một lát sau anh vẫn không kìm được, đành quay lại nhìn cô.
Đã hơn mười ngày không gặp, chẳng rõ cuối tuần này cô có về không? Nếu như cô vẫn không về thì đối với anh, tuần này lại là một tuần nữa phải chờ đợi. Anh đã bị cảm giác phải chờ đợi không biết đến khi nào này giày vò đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Bây giờ cô đang đứng ngay trước mắt anh, làm sao anh có thể dời mắt đi được?
Anh lẳng lặng nhìn cô. Hình như hôm nay tâm trạng của cô rất tốt. Trần Thụy Dương cúi xuống nói gì đó với cô, cô mỉm cười, nét mặt toả sáng rạng rỡ.
Cơ Quân Đào hơi cau mày. Hai người này có vẻ rất hiểu nhau, lần trước đi xem đua thuyền rồng cũng vậy, cái gã Trần Thụy Dương này hình như luôn ở bên cạnh cô ấy.
Các quan chức phát biểu mãi rồi cũng xong, cuối cùng là lời đáp tạ của Cơ Trọng Minh. Không biết phóng viên đài truyền hình nào tới chậm mà bây giờ mới vội vã vác máy quay chạy vào.
Hoài Nguyệt đang đứng ở góc đại sảnh gần cửa, cậu phóng viên quay phim cao to đang vội vã chạy vào vô tình va phải người cô. Hôm nay cô đi giày cao gót, giữ thăng bằng không tốt, tưởng như cô sẽ ngã sấp xuống thì Trần Thụy Dương đã nhanh tay nhanh mắt vòng tay qua eo đỡ cô. Hoài Nguyệt không hề đề phòng, lập tức bị kéo vào trong lòng anh ta.
Người trên sân khấu và dưới sân khấu đều sững sờ.
Người trên sân khấu là Cơ Quân Đào. Nhìn thấy cảnh này, dù biết đó là hành động hợp lý nhất, tốt nhất trong tình huống đó nhưng trong lòng Cơ Quân Đào vẫn cảm thấy tức giận. Anh giận gã phóng viên lỗ mãng kia, cũng giận vì mình đã không đứng bên cạnh cô. Anh nhìn thấy cô ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn Trần Thụy Dương, nụ cười tươi sáng. Hình như cô ấy chưa bao giờ cười với mình dễ thương như vậy.
Trần Thụy Dương cũng hơi sững sờ. Anh kéo Hoài Nguyệt vào lòng theo phản xạ có điều kiện, hình như đó là việc hiển nhiên phải làm, hình như, hình như... Khi đó trái tim anh đập rất nhanh, đó không phải trạng thái bình thường nữa rồi.
Anh là một thủ trưởng trẻ tuổi, trước mặt các nhân viên dày dạn kinh nghiệm công tác, anh vẫn luôn tỏ ra rất bình thản. Với người khác cũng vậy, với Hoài Nguyệt cũng vậy, có lúc nói đùa, có lúc thẳng thắn tâm sự, trong lòng anh không bao giờ có một chút suy nghĩ lệch lạc nào. Nhưng bây giờ, khi tay anh kéo vòng eo thon nhỏ của cô lại, một cảm giác mãnh liệt bỗng dâng tràn, anh chợt nhận ra cô là một người phụ nữ xinh đẹp, một phụ nữ xinh đẹp cần được bảo vệ.
Anh vội buông cô ra như sợ bị bỏng tay. Không được, đây không phải cục diện anh muốn nhìn thấy!
Anh sẵn sàng chăm sóc cô, dìu dắt cô, thậm chí chăm sóc cô vượt qua chừng mực một chút, đó là xuất phát từ sự thông cảm với cô. Anh cũng rất tán thưởng cô, một người phụ nữ xinh đẹp, tài hoa và kiên cường, ai cũng thích một người như vậy đúng không? Nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc buộc chặt cuộc sống của mình vào cuộc sống của cô, chưa từng nghĩ tới việc phải làm cô động lòng. Anh là thủ trưởng của cô. Tình công sở? Đây không phải lựa chọn của một cấp trên sáng suốt.
Hoài Nguyệt lập tức đứng thẳng người lên, mặc dù hơi khó xử nhưng may là Trần Thụy Dương đã buông cô ra rất nhanh. Cô cười cười với anh tỏ ý cảm ơn, không ngờ Trần Thụy Dương lại hơi đỏ mặt. Điều này khiến cô bối rối, đành phải quay lên sân khấu, chợt phát hiện Cơ Quân Đào đang cau mày nhìn về phía mình, vẻ mặt rất không hài lòng.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như nãy giờ không hề có chuyện gì không ổn. Hay là cậu phóng viên vác máy quay vừa rồi hấp tấp chạy vào làm anh ta không vui, dù sao thì bây giờ bố anh ta cũng đang phát biểu mà.
Cơ Quân Dã đứng bên cạnh cũng nhận ra Cơ Quân Đào không vui, cô nhẹ nhàng nói: “Anh, sắp xong rồi mà, đừng tỏ ra khó chịu thế nữa”.
Thấy anh không hề có phản ứng gì, Cơ Quân Dã liền nhìn theo ánh mắt anh. Nhìn thấy Hoài Nguyệt, Cơ Quân Dã lập tức hiểu lý do tại sao, cô cố nhịn cười: “Thiệp mời của Trần Thụy Dương là tự tay em mang tới, Hoài Nguyệt là cấp dưới của anh ta, mời Hoài Nguyệt mà không mời anh ta thì cũng không phải phép đúng không?”
Cơ Quân Đào liếc em gái, thực ra cần gì phải mời Hoài Nguyệt đến tham dự buổi khai mạc hỗn loạn này chứ. Nếu như cô ấy muốn xem tranh thì lúc nào đến chả được. Mặc dù chưa quen Hoài Nguyệt được bao lâu nhưng anh có thể thấy Hoài Nguyệt không phải loại phụ nữ thích giao tế. Anh cảm thấy việc Cơ Quân Dã mời Hoài Nguyệt tới thật không khác gì vẽ rắn thêm chân, hoàn toàn quên béng mất sự vui mừng khi mình nhìn thấy Hoài Nguyệt vừa rồi.
Đọc hiểu ánh mắt anh trai, Cơ Quân Dã không thể không cười khổ. Cô làm vậy còn không phải là vì anh mình hay sao? Không có cái cớ này thì làm sao cô có thể đến nhờ Hoài Nguyệt chăm sóc anh được? Hơn nữa, cô mời Hoài Nguyệt đến đây còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Cơ Quân Dã vừa định biện bạch thì bố cô đã phát biểu xong, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên nhiệt liệt, nhân cơ hội này cô đi tới bên cạnh anh trai cười nói: “Em đã nói với bố về Hoài Nguyệt, bố rất muốn gặp cô ấy!”
Cơ Quân Đào đột nhiên biến sắc: “Em làm cái trò gì thế?”
Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Trò gì là trò gì? Nếu như bố sẵn lòng tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí Giao lưu văn hóa thì em nghĩ Hoài Nguyệt cũng nhất định sẽ vui vẻ thêm một đoạn vào bài phỏng vấn hôm trước. Hơn nữa, để bố biết hàng xóm mới của chúng ta thì có gì không tốt?”
Cơ Quân Đào cảm thấy mình sắp đổ mồ hôi lạnh rồi.
Cái cô em gái này, bình thường cứ thích nói bóng nói gió làm mình khó xử thì cũng đành chịu, bây giờ lại còn nảy ra ý định kéo Hoài Nguyệt đến gặp bố nữa, quả thực là cả gan làm loạn. Tâm tư của mình có thể Hoài Nguyệt còn chưa biết gì hết, đến lúc đó nhỡ đâu bố với em gái mình nói gì không cẩn thận thì cô ấy sẽ rất khó xử, sau này mình còn mặt mũi nào gặp cô ấy nữa?
“Tiểu Dã”, sắc mặt anh thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn phải mềm mỏng nói với em gái: “Đừng có làm anh khó xử nữa”.
Giọng Cơ Quân Đào vừa cô đơn vừa bất đắc dĩ, khuôn mặt hơi trắng xanh lúc này lại thêm vẻ lo âu.
Trong lòng Cơ Quân Dã cảm thấy rất ngạc nhiên, đây vẫn là người anh trai khí chất cao ngạo của cô sao? Vẫn là anh chàng Cơ Quân Đào trước giờ luôn đối xử lạnh lùng với bất cứ người phụ nữ nào, dù mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng cũng vẫn che giấu sự mềm yếu, không chịu vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình sao? Cô cảm thấy vấn đề thật sự nghiêm trọng, không chỉ nghiêm trọng mà còn rất nghiêm trọng. Cô vội quay đầu nhìn xuống sân khấu, đám đông dần dần tản đi, Thương Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương cũng đã không còn ở chỗ cũ.
Có điều mặc dù sân khấu đơn giản nhưng người đến dự lại không đơn giản chút nào. Bộ Văn hóa, Ban Tuyên giáo Trung ương đều cử các nhân vật cấp Bộ trưởng, Thứ trưởng đến dự, còn có thư chúc mừng của một vị lãnh đạo trung ương, có bài chúc mừng của chủ tịch tỉnh, khung cảnh long trọng, mọi người đều nở mày nở mặt.
Hoài Nguyệt đứng trong góc đại sảnh nhìn hai cha con họa sĩ và Cơ Quân Dã đứng trên sân khấu. Cơ Trọng Minh mặt một bộ đồ kiểu Tàu màu đen, gương mặt vẫn trẻ trung dù mái tóc đã bạc trắng. Cô không khỏi ái mộ, ông ta đã bảy mươi lăm tuổi nhưng vẫn không thấy một chút già nua nào, ngược lại là phong thái nhẹ nhàng, phong lưu. Cuối cùng cô cũng biết khí chất như ngọc của Cơ Quân Đào được di truyền từ ai. Cô nhìn sang Cơ Quân Đào đang đứng bên cạnh ông ta, anh vẫn chỉ mặc áo phông trắng và quần dài màu xanh đen, không hề khác ngày thường chút nào. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hình như cũng không có gì khác lạ, thậm chí vẻ mệt mỏi thường thấy cũng không hề biến mất.
Hoài Nguyệt càng nghĩ càng thấy xót xa. Của cải, tài hoa, gia thế, danh tiếng, thậm chí tướng mạo, không thiếu thứ gì, nhưng có ai biết vị hoàng tử có tất cả mọi thứ trong mắt bọn họ này lại bị bệnh trầm cảm, không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng, cuộc sống không hề có niềm vui. Xem ra Thượng Đế luôn luôn công bằng, ai được nhiều thì cũng sẽ mất nhiều. Như cô, dù có lúc chính cô cũng không rõ mình đã được cái gì và mất cái gì, nhưng cô tin rằng Thượng Đế sẽ tính toán rõ ràng cho cô.
Một vị thứ trưởng đang phát biểu trên sân khấu, đại khái là biểu dương cống hiến kiệt xuất của ngài Cơ Trọng Minh đối với nền hội hoạ Trung Quốc và điểm danh từng tác phẩm xuất sắc của Cơ Trọng Minh. Trên mặt Cơ Trọng Minh lộ ra nụ cười mơ hồ và đúng mực, còn dưới sân khấu, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kính trọng.
Hoài Nguyệt vừa lặng lẽ nhìn hai cha con trên sân khấu vừa nghĩ đến tâm sự của bản thân, trong lúc lơ đãng, hình như cô nhìn thấy ánh mắt Cơ Quân Đào đang chuyển dần về phía mình, đến lúc thấy cô, anh hơi ngẩn người rồi khẽ mỉm cười.
Cô vội bỏ qua tâm sự, chăm chú nhìn lên trên khán đài. Vẻ mặt Cơ Quân Đào vẫn hờ hững, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống sân khấu không có mục tiêu rõ ràng, cô không khỏi cười thần kinh mình quá nhạy cảm. Dưới sân khấu có nhiều người như vậy, làm sao Cơ Quân Đào phát hiện ra cô được, mà cho dù có nhìn thấy cô ở đây thì cũng làm gì có chuyện mỉm cười với riêng một mình cô? Cô cùng lắm chỉ là một biên tập viên đã phỏng vấn được anh nhờ mối quan hệ hàng xóm láng giềng thôi.
Cơ Quân Đào đứng bên cạnh bố, trong lòng cực kì khó chịu. Hiển nhiên bao nhiêu quan to quý nhân đến đây đều là vì ba chữ Cơ Trọng Minh, còn anh chỉ là một vai phụ bị bố nhất quyết giữ bên cạnh mà thôi. Trong số những người này, có người đã nhận được tác phẩm của bố, có người đang mơ ước tác phẩm của bố, có người gần như không hiểu gì về tác phẩm của bố nhưng vẫn phải vội vàng đến đây vì sở thích của thủ trưởng.
Anh cảm thấy thực ra bố mình rất đáng thương. Một người làm nghệ thuật lại không thể không để ý đến quan chức, thậm chí còn phải dựa vào quan chức. Một người đã thoát ra khỏi bụi trần giờ đây lại phải làm như vậy, đơn giản là vì phải trải đường đi cho con trai sau này.
Nhưng anh không cần những thứ này, vốn không cần danh cũng chẳng cần lợi, những vật ngoài thân này không thể làm anh cảm thấy hứng thú một chút nào. Anh là con trai Cơ Trọng Minh thì sao, anh là Cơ Quân Đào thì sao? Bệnh trầm cảm vẫn bám riết lấy anh, những thứ này đều không thể làm cho anh cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu vui vẻ.
Tiểu Dã nói có một ngày anh nhất định sẽ vượt qua bố. Lần này về xem tranh anh vẽ, bố anh cũng cảm thấy vui mừng, ông ta nói các tác phẩm của ông khi ba mươi lăm tuổi hoàn toàn kém xa các tác phẩm của con trai hiện nay.
Anh biết bố mình nói thật, anh đã xem các tác phẩm của ông lúc trước. Nếu xét cùng độ tuổi thì anh đã vượt xa bố từ lâu.
Nhưng thành tựu của một hoạ sĩ không phải có thể so sánh kiểu mười tuổi so với mười tuổi, ba mươi tuổi so với ba mươi tuổi như vậy. Có người đến năm mươi tuổi mới sáng tạo ra phong cách của riêng mình, nhờ vậy mà trở thành một bậc thầy. Có người kỹ thuật rất tốt nhưng phong cách lại không thể định hình, vì vậy suốt đời chỉ có thể là một thợ vẽ.
Chính anh cũng không biết cuối cùng tranh của mình sẽ đạt đến cảnh giới nào. Như Van Gogh, nếu năm ba mươi bảy tuổi ông không nổ súng tự sát thì ai dám đảm bảo ông không thể vẽ nên các tác phẩm xuất sắc hơn nữa? Chưa đến giây phút cuối cùng của sinh mạng thì cũng chưa thể đong đếm được thành tựu của một hoạ sĩ.
Tiểu Dã không hiểu hội họa nên cô có thể nói ba hoa về tranh của anh. Bố anh là một bậc thầy nên ông không thể kết luận tùy tiện được. Đời này, đối với phụ nữ, có thể bố anh sẽ lời ngon tiếng ngọt, nhưng đối với nghệ thuật, bao giờ ông cũng nghiêm khắc, kể cả lúc ông muốn lấy lòng con trai. Bởi thế, ông mới có thể trở thành một họa sĩ bậc thầy.
Cơ Quân Đào không biết chính xác thái độ của mình đối với bố như thế nào. Vì mẹ, anh không thể tha thứ cho ông, nhưng tài hoa của bố vẫn làm anh ngưỡng mộ. Chính sự mâu thuẫn vừa căm hận vừa kính trọng này đã làm anh không muốn đối mặt với bố.
Mấy năm nay vân du, tinh thần của bố anh càng ngày càng tốt lên, hình như đã thật sự gác lại được việc hồng trần để thành tâm lễ Phật, chuyên tâm vẽ tranh. Chẳng lẽ Phật giáo thật sự có sức mạnh làm mọi người không còn vương vấn chuyện xưa như vậy? Còn anh thì sao? Anh có thể bắt đầu một cuộc sống thực sự hay không?
Ánh mắt Cơ Quân Đào dừng lại ở một góc hội trường. Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh Trần Thụy Dương, chăm chú nhìn lên sân khấu, nói chính xác thì đang chăm chú nhìn về phía mình.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Hôm nay rõ ràng Hoài Nguyệt rất chú ý ăn mặc, cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng sữa, trên thân váy có hoa văn lá liễu màu đen nhạt, tươi mát, nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia. Chiếc thắt lưng nhỏ nhắn khiến thân hình cô càng thêm mảnh dẻ, mái tóc vén ra sau vai, để lại một lọn tóc buông xuống bên má làm cô dễ thương hơn nhiều so với khi buộc tóc đuôi ngựa ở nhà. Hình như hôm nay cô còn trang điểm nữa. Nếu không có lẽ cô đã không trở nên rực rỡ giữa đám đông như vậy.
Đây là một Thương Hoài Nguyệt hoàn toàn khác với hình ảnh Thương Hoài Nguyệt trong ấn tượng của anh. Người mẹ dịu dàng trong trí nhớ của anh giờ đây lại trở thành một người phụ nữ đủ khiến trái tim mỗi người đàn ông đều phải loạn nhịp. Cơ Quân Đào lập tức căng thẳng, mấy ngày nay ngủ không ngon, hôm nay anh ăn mặc cũng cực kì tầm thường, đứng bên cạnh ông bố với quần áo được cắt may cẩn thận, không biết trông mình có quá lôi thôi, lếch thếch hay không? Anh vội vã chuyển ánh mắt qua chỗ khác, trong lòng chợt cảm thấy hơi hối hận.
Một lát sau anh vẫn không kìm được, đành quay lại nhìn cô.
Đã hơn mười ngày không gặp, chẳng rõ cuối tuần này cô có về không? Nếu như cô vẫn không về thì đối với anh, tuần này lại là một tuần nữa phải chờ đợi. Anh đã bị cảm giác phải chờ đợi không biết đến khi nào này giày vò đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Bây giờ cô đang đứng ngay trước mắt anh, làm sao anh có thể dời mắt đi được?
Anh lẳng lặng nhìn cô. Hình như hôm nay tâm trạng của cô rất tốt. Trần Thụy Dương cúi xuống nói gì đó với cô, cô mỉm cười, nét mặt toả sáng rạng rỡ.
Cơ Quân Đào hơi cau mày. Hai người này có vẻ rất hiểu nhau, lần trước đi xem đua thuyền rồng cũng vậy, cái gã Trần Thụy Dương này hình như luôn ở bên cạnh cô ấy.
Các quan chức phát biểu mãi rồi cũng xong, cuối cùng là lời đáp tạ của Cơ Trọng Minh. Không biết phóng viên đài truyền hình nào tới chậm mà bây giờ mới vội vã vác máy quay chạy vào.
Hoài Nguyệt đang đứng ở góc đại sảnh gần cửa, cậu phóng viên quay phim cao to đang vội vã chạy vào vô tình va phải người cô. Hôm nay cô đi giày cao gót, giữ thăng bằng không tốt, tưởng như cô sẽ ngã sấp xuống thì Trần Thụy Dương đã nhanh tay nhanh mắt vòng tay qua eo đỡ cô. Hoài Nguyệt không hề đề phòng, lập tức bị kéo vào trong lòng anh ta.
Người trên sân khấu và dưới sân khấu đều sững sờ.
Người trên sân khấu là Cơ Quân Đào. Nhìn thấy cảnh này, dù biết đó là hành động hợp lý nhất, tốt nhất trong tình huống đó nhưng trong lòng Cơ Quân Đào vẫn cảm thấy tức giận. Anh giận gã phóng viên lỗ mãng kia, cũng giận vì mình đã không đứng bên cạnh cô. Anh nhìn thấy cô ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn Trần Thụy Dương, nụ cười tươi sáng. Hình như cô ấy chưa bao giờ cười với mình dễ thương như vậy.
Trần Thụy Dương cũng hơi sững sờ. Anh kéo Hoài Nguyệt vào lòng theo phản xạ có điều kiện, hình như đó là việc hiển nhiên phải làm, hình như, hình như... Khi đó trái tim anh đập rất nhanh, đó không phải trạng thái bình thường nữa rồi.
Anh là một thủ trưởng trẻ tuổi, trước mặt các nhân viên dày dạn kinh nghiệm công tác, anh vẫn luôn tỏ ra rất bình thản. Với người khác cũng vậy, với Hoài Nguyệt cũng vậy, có lúc nói đùa, có lúc thẳng thắn tâm sự, trong lòng anh không bao giờ có một chút suy nghĩ lệch lạc nào. Nhưng bây giờ, khi tay anh kéo vòng eo thon nhỏ của cô lại, một cảm giác mãnh liệt bỗng dâng tràn, anh chợt nhận ra cô là một người phụ nữ xinh đẹp, một phụ nữ xinh đẹp cần được bảo vệ.
Anh vội buông cô ra như sợ bị bỏng tay. Không được, đây không phải cục diện anh muốn nhìn thấy!
Anh sẵn sàng chăm sóc cô, dìu dắt cô, thậm chí chăm sóc cô vượt qua chừng mực một chút, đó là xuất phát từ sự thông cảm với cô. Anh cũng rất tán thưởng cô, một người phụ nữ xinh đẹp, tài hoa và kiên cường, ai cũng thích một người như vậy đúng không? Nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc buộc chặt cuộc sống của mình vào cuộc sống của cô, chưa từng nghĩ tới việc phải làm cô động lòng. Anh là thủ trưởng của cô. Tình công sở? Đây không phải lựa chọn của một cấp trên sáng suốt.
Hoài Nguyệt lập tức đứng thẳng người lên, mặc dù hơi khó xử nhưng may là Trần Thụy Dương đã buông cô ra rất nhanh. Cô cười cười với anh tỏ ý cảm ơn, không ngờ Trần Thụy Dương lại hơi đỏ mặt. Điều này khiến cô bối rối, đành phải quay lên sân khấu, chợt phát hiện Cơ Quân Đào đang cau mày nhìn về phía mình, vẻ mặt rất không hài lòng.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như nãy giờ không hề có chuyện gì không ổn. Hay là cậu phóng viên vác máy quay vừa rồi hấp tấp chạy vào làm anh ta không vui, dù sao thì bây giờ bố anh ta cũng đang phát biểu mà.
Cơ Quân Dã đứng bên cạnh cũng nhận ra Cơ Quân Đào không vui, cô nhẹ nhàng nói: “Anh, sắp xong rồi mà, đừng tỏ ra khó chịu thế nữa”.
Thấy anh không hề có phản ứng gì, Cơ Quân Dã liền nhìn theo ánh mắt anh. Nhìn thấy Hoài Nguyệt, Cơ Quân Dã lập tức hiểu lý do tại sao, cô cố nhịn cười: “Thiệp mời của Trần Thụy Dương là tự tay em mang tới, Hoài Nguyệt là cấp dưới của anh ta, mời Hoài Nguyệt mà không mời anh ta thì cũng không phải phép đúng không?”
Cơ Quân Đào liếc em gái, thực ra cần gì phải mời Hoài Nguyệt đến tham dự buổi khai mạc hỗn loạn này chứ. Nếu như cô ấy muốn xem tranh thì lúc nào đến chả được. Mặc dù chưa quen Hoài Nguyệt được bao lâu nhưng anh có thể thấy Hoài Nguyệt không phải loại phụ nữ thích giao tế. Anh cảm thấy việc Cơ Quân Dã mời Hoài Nguyệt tới thật không khác gì vẽ rắn thêm chân, hoàn toàn quên béng mất sự vui mừng khi mình nhìn thấy Hoài Nguyệt vừa rồi.
Đọc hiểu ánh mắt anh trai, Cơ Quân Dã không thể không cười khổ. Cô làm vậy còn không phải là vì anh mình hay sao? Không có cái cớ này thì làm sao cô có thể đến nhờ Hoài Nguyệt chăm sóc anh được? Hơn nữa, cô mời Hoài Nguyệt đến đây còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Cơ Quân Dã vừa định biện bạch thì bố cô đã phát biểu xong, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên nhiệt liệt, nhân cơ hội này cô đi tới bên cạnh anh trai cười nói: “Em đã nói với bố về Hoài Nguyệt, bố rất muốn gặp cô ấy!”
Cơ Quân Đào đột nhiên biến sắc: “Em làm cái trò gì thế?”
Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Trò gì là trò gì? Nếu như bố sẵn lòng tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí Giao lưu văn hóa thì em nghĩ Hoài Nguyệt cũng nhất định sẽ vui vẻ thêm một đoạn vào bài phỏng vấn hôm trước. Hơn nữa, để bố biết hàng xóm mới của chúng ta thì có gì không tốt?”
Cơ Quân Đào cảm thấy mình sắp đổ mồ hôi lạnh rồi.
Cái cô em gái này, bình thường cứ thích nói bóng nói gió làm mình khó xử thì cũng đành chịu, bây giờ lại còn nảy ra ý định kéo Hoài Nguyệt đến gặp bố nữa, quả thực là cả gan làm loạn. Tâm tư của mình có thể Hoài Nguyệt còn chưa biết gì hết, đến lúc đó nhỡ đâu bố với em gái mình nói gì không cẩn thận thì cô ấy sẽ rất khó xử, sau này mình còn mặt mũi nào gặp cô ấy nữa?
“Tiểu Dã”, sắc mặt anh thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn phải mềm mỏng nói với em gái: “Đừng có làm anh khó xử nữa”.
Giọng Cơ Quân Đào vừa cô đơn vừa bất đắc dĩ, khuôn mặt hơi trắng xanh lúc này lại thêm vẻ lo âu.
Trong lòng Cơ Quân Dã cảm thấy rất ngạc nhiên, đây vẫn là người anh trai khí chất cao ngạo của cô sao? Vẫn là anh chàng Cơ Quân Đào trước giờ luôn đối xử lạnh lùng với bất cứ người phụ nữ nào, dù mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng cũng vẫn che giấu sự mềm yếu, không chịu vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình sao? Cô cảm thấy vấn đề thật sự nghiêm trọng, không chỉ nghiêm trọng mà còn rất nghiêm trọng. Cô vội quay đầu nhìn xuống sân khấu, đám đông dần dần tản đi, Thương Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương cũng đã không còn ở chỗ cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook