Ngày ấy, tình yêu của Hoài Nguyệt và Lỗ Phong thực có thể nói là phong hoa tuyết nguyệt. Chị cả và chị hai ở cùng phòng ký túc đều nói, con bé này không yêu thì thôi, một khi đã yêu là làm người ta ghen tị. Họ ghen tị vì cô đã tìm được một người bạn trai xuân đạp thanh, hạ ngắm sen, thu buồn mênh mang, gió đông thưởng tuyết. Valentine, Giáng sinh, Nguyên tiêu, mùng tám tháng Ba, không có ngày lễ nào Lỗ Phong không nhớ. Những bữa tối trong ánh nến bên bờ sông lãng mạn làm người khác phải thầm tị nạnh. Hoài Nguyệt thấy những điều ấy thật sự ngọt ngào trong khi chị ba Đặng Duyên Duyên lại hoàn toàn không nghĩ vậy.

Hoài Nguyệt là một cô bé ngây thơ. Ở nhà, cô là cục cưng của bố mẹ, ở ký túc là em út của mọi người, đến năm thứ ba đại học mới lần đầu tiên cầm tay một cậu bé, cậu bé đó đương nhiên chính là Lỗ Phong. Năm ấy Hoài Nguyệt hai mươi mốt, Lỗ Phong hai mươi bảy. Rất lâu sau Hoài Nguyệt mới biết, thực ra lúc hai mươi bảy tuổi, Lỗ Phong đã không còn là một cậu bé nữa rồi.

Lỗ Phong đi tới đâu cũng là một viên kim cương lấp lánh: gia thế tốt, bố mẹ đều là giảng viên đại học; học thức cao, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ; nghề nghiệp tốt, làm luật sư tại một văn phòng luật nổi tiếng; ngoại hình tốt, xứng đáng được coi là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Nhờ có những ưu thế này, từ cấp ba anh đã được vô số cô gái chủ động theo đuổi. Bố mẹ anh, một người nghiên cứu văn học, một người nghiên cứu luật tố tụng dân sự, cả hai đều là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng con trai họ lại có số đào hoa khiến mẹ anh, giáo sư Tần, hết sức đau đầu. Ngay lúc ấy, Hoài Nguyệt tình cờ tìm đến.

Mục đích Hoài Nguyệt tìm giáo sư Tần rất rõ ràng. Học kỳ hai năm thứ ba, bạn bè ở ký túc suốt ngày bàn luận xem nên thi công chức hay tiếp tục thi lên cao học. Hán ngữ là một khoa rất bình thường, không có ưu thế gì khi đi xin việc. Hoài Nguyệt bản tính tự do, cô cảm thấy mình không hợp làm công chức quèn trong một cơ quan nhà nước, nhưng xin vào các công ty tư nhân thì phần lớn chỉ làm thư ký, bao nhiêu năm theo đuổi văn học sử và phê bình văn học sẽ hoàn toàn uổng phí nên cô cũng không cam lòng. Vì vậy, cô quyết định ôn thi cao học.

Dù làm bài tập hay viết tiểu luận, bao giờ Hoài Nguyệt cũng cố gắng hết sức. Kết quả là cô dần được giáo sư Tần để ý. Có lần Hoài Nguyệt ấp a ấp úng nói với giáo sư là mình muốn thi cao học, vì vậy mỗi khi giáo sư Tần mời các học viên cao học đi ăn cơm đều gọi cô đi cùng. Chính trong một bữa tiệc tại nhà mình, Lỗ Phong đã gặp và lập tức yêu Hoài Nguyệt.

Đặng Duyên Duyên và Hoài Nguyệt nằm giường trên, giường dưới. Khi Hoài Nguyệt u u mê mê trong bể tình, Đặng Duyên Duyên luôn cau mày cảnh báo cô không thể yêu luật sư được, còn nói việc mà các quý bà ra tòa ly hôn thích làm nhất là quyến rũ các anh chàng luật sư trẻ tuổi. Bố Đặng Duyên Duyên chính là luật sư, sau khi ly hôn mẹ cô đã lấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên Đặng Duyên Duyên có thâm thù đại hận với nghề này.

Khi đó, Hoài Nguyệt hồn nhiên nói, Lỗ Phong nhà tớ sẽ không như vậy, anh ấy không thiếu tiền. Sau này cô mới biết câu nói này của mình thực sự rất buồn cười. Đàn ông không thiếu tiền mới đi tìm phụ nữ. Mặc dù Lỗ Phong không đi tìm quý bà đã ly hôn nhưng quả thật vẫn quyến rũ một người phụ nữ khác. Người phụ nữ đó chạy tới nói với cô rằng cô ta đã có thai, nếu như ép phá thai thì cô ta sẽ cùng chết với đứa bé.

Hoài Nguyệt không tin cô ta sẽ làm thế, bởi một người thật sự muốn chết sẽ không bao giờ nói về ý định tự tử của mình. Nhưng cô đã tâm tàn ý lạnh, cho dù Lỗ Phong có quỳ trước mặt cô van xin song cô vẫn quyết ý ly hôn. Năm đó, cô hai mươi tám tuổi, còn Đậu Đậu, con trai của cô, mới ở tuổi lên ba.

Hoài Nguyệt không phải người thành phố này. Sau khi ly hôn, bố mẹ khuyên cô về quê làm lại từ đầu nhưng cô không nỡ rời Đậu Đậu. Chỉ cần ở thành phố này thì ít ra, cô cũng có thể nhìn con trai mình lớn lên.

Theo phán quyết của tòa, quyền nuôi Đậu Đậu thuộc về Lỗ Phong. Nhà họ Lỗ có một luật sư, còn có một thầy giáo của các luật sư, đương nhiên cô không thể tranh chấp được. Có điều cô cũng không muốn tranh giành. Cô giáo của mình nước mắt lưng tròng bế Đậu Đậu không chịu buông tay, là sinh viên, cô còn có thể nói gì được chứ?

Lỗ Phong tự biết lỗi, tất cả bất động sản và tiền mặt đều tặng hết cho cô. Trước khi ly hôn, họ có một căn nhà liền kề ở ngoại thành, thỉnh thoảng đến nghỉ cuối tuần, còn bình thường vẫn sống trong căn hộ một trăm năm mươi mét vuông ở một tiểu khu cao cấp tại trung tâm thành phố. Cô không nỡ bỏ căn nhà liền kề đó, rau quả trước cửa, sau nhà, đều là tự tay cô trồng, vì vậy cô dứt khoát bán căn hộ chung cư. Trong căn hộ đó, không biết từ bao giờ đã có mùi của người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến điều này là cô lập tức cảm thấy buồn nôn. Khi biết việc này, Lỗ Phong biến sắc vì hiểu rằng cô đã quyết ý ra đi, không quay đầu lại.

Hoài Nguyệt dùng số tiền bán căn hộ và một ít tiền dành dụm được để mua hai căn hộ khác, một căn ở khu nhà mới xây tại phía tây thành phố, một trăm hai mươi mét vuông. Vì đang ở giai đoạn bất động sản đóng băng nên Hoài Nguyệt được giảm giá rất nhiều. Mấy năm nay, cô chịu ảnh hưởng của Lỗ Phong nên cũng cho rằng gửi tiền vào ngân hàng là hành vi tự phá giá không thể tha thứ, chỉ có biến tiền thành tài sản cố định mới là lựa chọn đầu tư tốt nhất. Căn hộ này cô có thể cho thuê hoặc bán lại, dù sao cũng an tâm hơn để tiền nằm chết trong ngân hàng. Bây giờ không giống trước kia, cô phải học cách kiếm tiền để lo cho tương lai của Đậu Đậu.

Một căn hộ khác là căn hộ cũ tám mươi mét vuông ở trung tâm thành phố, gần chỗ cô làm, quan trọng nhất là dưới lầu có xe buýt đi thẳng đến căn nhà liền kề ở ngoại ô. Hoài Nguyệt luôn thấy căng thẳng khi lái xe. Cô thuộc kiểu mọt sách điển hình, tuy đã có bằng lái xe ba năm nhưng số lần cầm lái lại có thể đếm trên đầu ngón tay. Tính ra mấy năm nay, Lỗ Phong cũng rất tốt với cô. Tất cả quần áo của cô đều là anh ta mua cho, đi đâu anh ta cũng đích thân đưa đi. Lúc ly hôn, Lỗ Phong muốn cho cô cả chiếc xe nhưng Hoài Nguyệt không lấy, cô luôn cảm thấy đi làm bằng xe buýt sẽ yên tâm hơn.

“Có gì mà nuối tiếc chứ, cái loại cặn bã đó!” Đặng Duyên Duyên thất vọng giáo huấn cô: “Hoài Nguyệt, bây giờ bạn có tiền, có nhà, cứ làm lại từ đầu cho đàng hoàng. Hai mươi tám tuổi chưa coi là muộn, vẫn có thể kén cá chọn canh thoải mái”.

Đặng Duyên Duyên là một đại mỹ nữ, gương mặt có vẻ đẹp rất ngang tàng, hiện đang là phóng viên đài truyền hình. Thỉnh thoảng khuôn mặt ấy cũng xuất hiện chốc lát trên màn hình ti vi. Thương Hoài Nguyệt vẫn lấy làm lạ, với trình độ và sắc đẹp như Duyên Duyên thì hoàn toàn có thể làm một người dẫn chương trình, vì sao lại đi làm cái nghề phóng viên không ai biết đến đó chứ.

“Đồ ngốc, bạn cho rằng dựa vào ngoại hình tốt, khuôn mặt đẹp và tấm bằng Hán ngữ loại ưu là có thể làm người dẫn chương trình rồi à?” Đặng Duyên Duyên lại tỏ ra thờ ơ như không: “Phải có người nâng đỡ, nếu bạn được nhân vật tầm cỡ nào trong đài hoặc cấp trên thích thì tự nhiên người ta sẽ phải nhường đường cho bạn, đáng tiếc là bà cô này khinh thường, không thèm hầu hạ mấy lão già ra vẻ đạo mạo đó, bẩn chết đi được”.

Đặng Duyên Duyên có một căn hộ một trăm mét vuông trong nội thành, đương nhiên là do bố cô mua cho. Cô tiêu tiền rất hoang phí, ở cương vị công việc như vậy mà bao giờ cũng phải mặc thật đẹp, trong tay hầu như không có tích cóp gì. “Lần cuối cùng được bắt chẹt ông già, phải tàn nhẫn một chút chứ!” Cô tỏ ra rất đắc ý nhưng vẫn không giấu được vẻ đau lòng và bất đắc dĩ sâu trong đáy mắt.

Sau khi ly hôn, cuộc sống của Hoài Nguyệt diễn ra tuần tự như một vòng tuần hoàn. Thứ Hai đến thứ Sáu, đi làm tại tòa soạn; thứ Bảy, Chủ nhật cách tuần đón Đậu Đậu về căn nhà liền kề, tuần nào không phải đón Đậu Đậu thì cùng mấy người bạn như Đặng Duyên Duyên đi dạo phố uống trà giết thời gian. Sau khi đã quen với nhịp sống mới, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng được tự do, thoải mái hơn trước kia nhiều.

Đậu Đậu ở trường mẫu giáo 24/24, tối thứ Sáu mới đón về nhà. Ba người lớn nhà họ Lỗ bình thường đều rất bận, cuối tuần nào đến phiên đón cháu về là ông bà nội lại toàn tâm toàn ý chơi với cháu, đồng thời cũng bắt Lỗ Phong dành thời gian cho con trai, điều này làm cô cảm thấy an ủi phần nào. Điều cô sợ nhất là con trai sẽ bị ảnh hưởng tâm lý sau khi bố mẹ ly hôn. Bởi thế cô thực sự đã do dự và cân nhắc rất nhiều trước khi quyết định chia tay. Bây giờ, xem ra để Lỗ Phong nuôi con cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất cũng có thể ép Lỗ Phong làm tròn trách nhiệm người cha. Còn tương lai, sau khi nguời phụ nữ nói rằng đã có thai kia sinh con thì sẽ như thế nào? Cô cũng chẳng muốn suy nghĩ, cùng lắm đón Đậu Đậu về sống bên cạnh mình là được. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, tình thương của mẹ đều dành trọn cho con như thế.

Chắc người phụ nữ đó đã sinh rồi? Cô cũng chẳng bận tâm lắm. Mặc dù cô vẫn thường gặp Lỗ Phong vì chuyện học hành, sinh hoạt của Đậu Đậu nhưng Lỗ Phong vẫn rất cẩn trọng, không nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt cô, kín tiếng giống như trước kia lén lút ngoại tình.

Đậu Đậu về nhà bà nội, ngoài việc biết bố đã bỏ mẹ để lấy người khác, còn thì cậu chưa từng thấy mặt người phụ nữ đó. Cô đoán có thể đây là một cách “bồi thường” của bố mẹ chồng cũ. Họ áy náy khi thấy cô không hề tranh chấp quyền nuôi con.

Không biết người phụ nữ đó sinh con trai hay con gái? Cô ngẩn người, nhìn vườn hoa tràn đầy sức sống, cành lá xanh mướt. Lúc trước cô sinh Đậu Đậu, cổ tử cung mở chậm, đau suốt một ngày một đêm, dáng vẻ sốt ruột, xót thương của Lỗ Phong khi đó thỉnh thoảng vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt cô. Giờ đây, sự xót thương này lại dành cho một người khác rồi, nghĩ tới đây, khóe mắt cô lại cay cay.

“Mẹ, mẹ! Mẹ lại lười nhác, không làm việc rồi”. Đậu Đậu không vui kéo áo cô, đôi mắt to tròn và sẫm đen ngước lên nhìn cô. Trên gương mặt trắng muốt có hai vết bùn mờ mờ.

Hoài Nguyệt lấy lại tinh thần, vội mở túi nhựa trên tay ra, cười cười lấy lòng con: “Đậu Đậu xem này, mẹ hái được khá nhiều rồi! Đã đủ chưa?”

Thời gian sau ly hôn, vì nhất thời chưa thể quen với cuộc sống mới, cô lại tập trung chăm sóc rau quả trong vườn hoa và trên ban công. Sau Tết, cô gieo đậu hòa lan và đậu tằm, đến mùng một tháng Năm đã bắt đầu kết quả, sau một tuần đi làm về thì đậu đã sai quả, nhìn rất vui mắt.

Khi loạt nhà liền kề ở khu vườn hoa Kim Đô bắt đầu bán đợt hai thì cũng là lúc bất động sản thoái trào. Để thu hút người mua, nhà đầu tư đã thiết kế mỗi căn hộ có vườn hoa rộng một trăm mét vuông tính cả tường vây. Mặc dù không thể so với những căn biệt thự có vườn hoa ba trăm mét vuông trong đợt bán đầu tiên, nhưng trên thị trường bất động sản hiện nay, những khu nhà liền kề có vườn hoa độc lập như vậy đúng là khó tìm.

Lúc họ mua ngôi nhà này thì Hoài Nguyệt đang mang thai Đậu Đậu, Lỗ Phong nói bây giờ nếu rau quả không có thuốc trừ sâu thì cũng có chất kích thích sinh trưởng quá tiêu chuẩn, sau này chúng ta sẽ trồng rau ở trong vườn, bảo đảm cục cưng của chúng ta sẽ được ăn rau sạch. Thế sự khó lường, khi hoàn thiện nội thất, mới ở được một năm thì bố cục cưng đã mải mê tìm vui duyên mới.

Đậu Đậu đổ đậu trong túi nhựa của mình sang túi của mẹ, nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Cô giáo đã dạy, tặng quà cho người khác thì phải hào phóng, nhỡ đâu nhà hàng xóm có rất nhiều người mà tặng ít thì có thể sẽ không đủ ăn”.

Hoài Nguyệt mỉm cười nhìn vẻ người lớn của con trai: “Tốt, tốt, tốt, mẹ hái thêm ít nữa. Đậu Đậu khát không, đi uống nước nhé?”

Hôm nay trời nhiều mây, không nóng không lạnh, chính là lúc thời tiết đẹp cuối xuân đầu hạ. Cây quế và ngọc lan trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cơn gió dịu dàng mang theo hương thơm từ xa tới, không biết hoa trong vườn nhà nào đã nở rộ.

“Con không khát mẹ ạ! Đợi lát nữa hái đậu xong, con muốn ăn kem cơ”. Đậu Đậu thừa cơ đề đạt yêu cầu. Cậu không thích uống nước trắng. Chẳng phải hôm nay đã lao động vất vả sao, đương nhiên phải được khen thưởng chứ.

“Lạnh lắm, mùa hè mới được ăn...”

Hoài Nguyệt ngồi xuống khuyên con trai, nhưng thấy tia hy vọng lấp lánh trong đôi mắt to đẹp ấy liền đầu hàng vô điều kiện: “Được rồi, được rồi, ăn một cốc nhỏ thôi nhé!”

Đậu Đậu vui vẻ cười, không quên nịnh mẹ: “Mẹ có mệt không? Có cần nghỉ một lát không mẹ?”

“Mẹ không mệt, Đậu Đậu, chúng ta hái thêm một ít, bóc xong thì mang một ít về cho ông bà nội được không?”

Cô nhớ giáo sư Tần thích ăn nhất là đậu hòa lan non, mẹ chồng nàng dâu không thành nhưng tình nghĩa thầy trò dù sao vẫn còn đó. Ngày mai lập hạ, theo phong tục ở đây thì vào ngày này nên ăn các loại đậu.

Giáo viên trường mẫu giáo giao bài tập về nhà cho các bạn nhỏ: mang quà tặng hàng xóm. Trẻ em bao giờ cũng nghe lời cô giáo. Tối hôm qua, Đậu Đậu cuộn tròn trong lòng cô, thầm thì thảo luận nên mang quà gì. Hoài Nguyệt vắt óc suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng mới nhớ ra đậu tằm trong vườn vừa tới lúc thu hoạch.

Mặc dù cô đã ở đây hơn một năm nhưng vì cuối tuần mới đến nên chỉ biết căn nhà phía tây vẫn còn để thô, có lẽ là đầu cơ chứ không ở. Căn nhà tiếp theo là của một đôi vợ chồng già, từ sau Tết đến giờ hình như chưa tới đây lần nào. Căn nhà phía đông đã hoàn thiện hơn nửa năm mới có người đến ở, bà chủ nhà lái một chiếc xe đua màu đỏ, tuổi cũng na ná như mình, vài ba lần đã đứng bên kia tường gật đầu chào hỏi. Chắc Đậu Đậu chỉ có thể tới thăm nhà này.

Vườn hoa nhà hàng xóm cũng lắp cửa như nhà cô nhưng không khóa, Hoài Nguyệt dắt con trai vào. Khu vườn được thiết kế tỉ mỉ, có hòn non bộ, đủ loại bồn cảnh, chỉ nhìn qua đã có thể thấy là đắt tiền. Thứ khiến mọi người kinh ngạc hơn là những bức tượng Phật bằng đá trong sân, đứng, ngồi, nằm đều có; còn có tượng đồng nam đồng nữ, cả bậc cửa, gậy như ý và ổ khóa đều là đồ cổ. Hoài Nguyệt nghĩ thầm, không biết người sống ở nhà này giàu có đến mức nào, chỉ riêng những thứ ở ngoài cửa đã không hề tầm thường rồi.

Cô bế Đậu Đậu lên bấm chuông. Bốn giờ chiều, có ngủ trưa chắc cũng phải dậy rồi. Trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm. Người ở đây không giống trong nội thành, đa số đến đây là để nghỉ cuối tuần nên rất ghét bị người khác quấy rầy. Biết làm sao được, để giúp con trai hoàn thành bài tập thì cô đành phải cố gắng vậy.

Bấm chuông hồi lâu không thấy trả lời, khuôn mặt Đậu Đậu thất vọng xịu xuống. Hoài Nguyệt không nỡ nhìn, đặt con trai xuống đất dỗ dành: “Cô chủ nhà này không có nhà, mẹ dẫn con đi nhà khác vậy. Nhìn thấy chưa, ngôi nhà phía trước đó nhất định có người ở, con xem quần áo còn phơi bên ngoài kìa”.

Không tìm được láng giềng gần thì phải tìm láng giềng xa vậy. Hai mẹ con vừa xoay người thì cánh cửa phía sau bật mở.

“Hai người tìm ai?” Một người đàn ông xuất hiện phía sau cánh cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương