Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân
-
Chương 40
Năm sau Phó Minh Thời lại bận rộn công việc lần nữa, Chân Bảo vừa khai giảng, không có áp lực thi cử, việc học tạm thời coi như nhẹ nhõm, so sánh với học kỳ trước, duy nhất thay đổi là Phùng Nguyệt.
Mọi người học chung lớp, cùng tầng ký túc xá, cùng tầng dạy học đều khó mà tránh khỏi sẽ gặp phải, từ lúc đầu cười cười nói nói biến thành coi như người qua đường, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xấu hổ. Sau đó Phùng Nguyệt có mấy bạn tốt, kể cả các bạn khác lớp khác khoa trong trường, có đôi khi một mình Chân Bảo trở về từ thư viện thì gặp được đám người Phùng Nguyệt, chỉ gặp thoáng qua nhưng luôn cảm nhận được một số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo không thích dạng này, nhưng cô không quản được người khác.
Buổi tối thứ năm làm xong công việc, Chân Bảo đi ra từ bệnh viện, kinh ngạc thấy bóng dáng Phó Minh Thời ở phía sau chỗ ngồi xe đạp. Hiện tại hai người đã dưỡng thành thói quen hẹn hò, Phó Minh Thời thường tới vào chủ nhật, dù sao anh cũng bận rộn công việc, thường xuyên bay đi trong nước rồi ra nước ngoài, niềm vui bất ngờ như vậy cũng không có nhiều lần.
"Hôm nay không bận sao?" Chân Bảo bước nhanh đi qua, cười hỏi.
Phó Minh Thời ngầm thừa nhận, kéo người đến trong ngực hôn một cái trước: "Cơm tối muốn ăn gì?"
Chân Bảo không kén ăn, theo anh.
Phó Minh Thời đã vô cùng quen thuộc với những nhà hàng ở gần xung quanh đại học A, nên mang Chân Bảo đi ăn cá nướng. Thời gian này đại đa số sinh viên đều đã ăn cơm tối xong, nhà hàng không nhiều người, Phó Minh Thời nắm tay Chân Bảo, chọn một con cá pecca* ở trong bể cá, ông chủ nâng lên cân thì vừa đúng bốn cân. (1kg ở TQ=0,5 kg ở VN)
(*cá pecca: Cá pecca châu Âu là một loài cá pecca săn mồi được tìm thấy ở châu Âu và châu Á. Trong một số khu vực được gọi là pecca vây đỏ hoặc cá pecca Anh, và nó thường được gọi đơn giản là cá pecca.)
"Không phải quá lớn rồi sao?" Chân Bảo nhỏ giọng hỏi.
"Anh đang có khẩu vị tốt." Phó Minh Thời nhìn cô cười, kéo cô đi vào bên trong ngồi. Chỉ ngồi trong chốc lát, cá đã được đưa lên, nước canh sôi ừng ực ừng ực, nóng hôi hổi, làm khuôn mặt của Phó Minh Thời ở đối diện hơi mơ hồ. Chân Bảo thích ăn cay, nhìn thấy những quả ớt hồng hồng đỏ đỏ kia thì khẩu vị càng tốt hơn, nhưng cũng chỉ ăn non nửa một bên đã no căng rồi.
Quả nhiên khẩu vị của Phó Minh Thời không tệ, giải quyết tất cả còn lại, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, bờ môi mê người.
Mắt thấy Phó Minh Thời muốn ngẩng đầu, Chân Bảo cấp tốc thu tầm mắt lại, nhìn điện thoại thì thấy đã chín giờ rồi.
Sau khi ăn xong tính tiền, hai người vẫn mang xe đạp về để ở nhà xe trước, sau đó lại đi dạo sân trường. Nói là đi dạo sân trường, nhưng ban đêm gió lạnh thổi hiu hiu, coi như người yêu cũng không có ngốc đến thật sự đi tản bộ đón gió, Phó Minh Thời trực tiếp kéo Chân Bảo đi sân thể dục, bò lên một bên trên đài cản gió, anh ngồi xuống Chân Bảo ngồi trên đùi anh.
Hôn đối với hai người mà nói đã là không thể thiếu, nhưng mỗi một lần như thế. Phó Minh Thời đều sẽ càng tiến thêm một bước, ví như bây giờ, tay của anh cuối cùng đã đột phá tiến vào bên trong áo lông bên ngoài của Chân Bảo, trằn trọc vuốt ve qua lại bên trên eo nhỏ châu báu mỹ ngọc của cô.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở eo, địa phương khác còn chưa dám chạm đến.
"Đêm mai anh phải bay Hàng Châu, tập đoàn đầu tư Tân Kịch phải quay phim, anh đi gặp đạo diễn." Kết thúc nụ hôn, Phó Minh Thời áy náy nói, vì không thể trải qua chủ nhật với cô.
Chân Bảo cũng không ngại, ngược lại có chút hưng phấn, "Là đạo diễn Lâm Bình sao?"
Năm ngoái lúc Phó Minh Thời dạy cô chơi webo, đã gặp phải đám fan hâm mộ bình luận bát quái về Phó Minh Thời và nữ chính Hạ Dĩnh của《Thịnh Thế Trường An》, Chân Bảo liền biết đến bộ phim《Thịnh Thế Trường An》, đã thế còn biết được Lâm Bình chính là đạo diễn phim cổ trang cô thích nhất này, nên Chân Bảo vẫn rất chờ mong phim này chiếu lên.
Phó Minh Thời ngoài ý muốn nói: "Em thích anh ấy?"
Chân Bảo gật đầu, một hơi khen Lâm Bình rất nhiều.
Phó Minh Thời cười, quyến rũ nói: "Vậy em xin phép nghỉ hai ngày, cùng đi với anh rồi chụp một bức ảnh chung."
Chân Bảo không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, nhiều danh nhân ở cùng một chỗ như vậy, phóng viên Fan hâm mộ chắc chắn rất nhiều, cô sợ bị người ta "đập".
"Vậy anh sẽ giúp em xin chữ ký." Đoán được vị hôn thê xấu hổ sẽ không đi, Phó Minh Thời bất đắc dĩ xoa đầu cô.
Có thể có chữ ký Chân Bảo đã rất thỏa mãn, rất vui vẻ cám ơn anh.
"Cám ơn thế nào đây?" Phó Minh Thời cúi đầu xuống, mắt đen tĩnh mịch, "Anh không thích cảm ơn suông đâu."
Anh trêu chọc càng làm trái tim người ta đập nhanh hơn cả hôn môi, Chân Bảo đỏ mặt nhìn một bên, im lặng mấy giây, bỗng nhiên quay đầu, nhanh chóng hôn ở trên môi Phó Minh Thời một cái, lại rũ cụp lấy đầu nói: "Như vậy được chưa?"
Phó Minh Thời ôm chặt eo cô, cắn lỗ tai cô: "Khi làm xong rồi, trở về sẽ lấy "tiền lợi" từ em."
Chân Bảo che lại lỗ tai sắp bị anh cắn đến tan ra, rầu rĩ nói: "Vậy em không cần chữ ký nữa."
"Quên nói cho em biết, đây là lợi nhuận trong buôn bán, đã quyết định rồi thì sẽ không thể đổi ý." Phó Minh Thời nắm lấy tay cô, hài hước nhìn cô.
Anh giả bộ là một thương nhân bụng dạ đen tối, Chân Bảo lại bị anh chọc cười, co lại đến trong ngực anh, thích cái ôm ấm áp của anh.
~
Chủ nhật Phó Minh Thời đi gặp đạo diễn, Chân Bảo cũng có nhiệm vụ, bên kia còn mấy động vật chưa được người nhận nuôi cần phải vệ sinh, kể cả hai con mèo lang thang mới đưa tới. Hiện tại nghiệp vụ của Chân Bảo vô cùng thuần thục, làm xong tổ trưởng mới giao cho cô nhiệm vụ, cô không vội vã rời đi, mà là ôm lấy con mèo ve vẩy xung quanh cô nửa ngày nay, ngồi ở dưới mặt trời cắt móng cho nó.
Trước kia việc này là Mạnh Kế Ninh làm, sau khi Mạnh Kế Ninh đi, bộ phận kỹ thuật mèo chỉ nhận cô, những người khác không cho đụng vào.
Cắt móng xong, Chân Bảo vuốt lông mèo từng chút từng chút một, con mèo thoải mái lộ ra bụng dưa, trong miệng phát ra âm thanh meo meo, Chân Bảo nghe mà muốn ngủ. Trong lúc ấy, đột nhiên bên trong có người thét “a” thật to, mèo mở choàng mắt, Chân Bảo cũng cấp tốc buông mèo xuống, đi xem tình hình.
"Chân Bảo, nó cắn tay em, chị xem!"
Nhìn thấy Chân Bảo, Vương Lệ sinh viên đại học năm nhất chuyện ngành thực phẩm ủy khuất giơ tay về phía Chân Bảo. Chân Bảo đến gần nhìn, phát hiện cánh tay Vương Lệ chảy máu, bận bịu khuyên cô: "Thế này thì phải đi tiêm vắc xin phòng dại rồi, em mau đi đi, chị tắm giúp em."
Vương Lệ ngẩn người, nhìn cánh tay, có chút do dự nói: "Nhất định phải tiêm sao? Khi còn bé em đã từng bị mèo cào bị thương nhưng đều mặc kệ cả."
Chân Bảo vừa muốn nói chuyện, tổ trưởng đã tiến đến, đã kiểm tra vết thương của Vương Lệ, thái độ của cô ấy và Chân Bảo giống nhau: "Đi thôi, tiêm cho an tâm, bệnh chó dại dễ lây nhiễm, hối hận cũng vô dụng." Lại nói với Chân Bảo: "Em cùng đi với Vương Lệ đi, bên kia em quen thuộc hơn."
Chân Bảo gật đầu, mang túi xách, cưỡi xe đạp đưa Vương Lệ đi tiêm, tiền trên người Vương Lệ không đủ, Chân Bảo đưa thêm một trăm. Tiêm xong cũng gần trưa rồi, Vương Lệ đi trước lấy tiền trả lại cho Chân Bảo, sau đó kiên trì muốn mời Chân Bảo ăn cơm, Chân Bảo nói liên tục không cần, nhưng vẫn bị Vương Lệ kéo đi quán cơm.
"Xui xẻo, chỉ thoáng cái đã mất mấy trăm." Lúc ăn cơm, Vương Lệ vừa nói về “vận rủi” với cô, vừa nhỏ giọng phàn nàn.
Chân Bảo chỉ có thể an ủi cô "Phá tài tiêu tai". (tiền mất thay cho tai họa, ý giống câu của đi thay người)
Không biết Vương Lệ có nghe được hay không, ngay lúc Chân Bảo ăn cơm lại kêu một tiếng. Chân Bảo suýt chụt sặc, lau lau miệng, buồn bực nhìn về phía Vương Lệ.
"Chị xem, scandal của Hạ Dĩnh này!" Vương Lệ đưa di động đưa cho Chân Bảo, cô ấy là fan hâm mộ trung thành của Hạ Dĩnh.
Scandal của Hạ Dĩnh...
Nghĩ tới hôm nay Phó Minh Thời cũng đang ở chỗ quay phim bên kia thì trong đầu Chân Bảo đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, chờ cô nhận điện thoại của Vương Lệ, nhìn thấy người đàn ông trong tấm ảnh scandal của Hạ Dĩnh quả nhiên là Phó Minh Thời, Chân Bảo sững sờ, cũng không phải là bởi vì không tin tưởng.
Cô tin tưởng Phó Minh Thời và Hạ Dĩnh không có gì, cô lo lắng, bạn học trong lớp đã gặp qua Phó Minh Thời cũng có người chú ý tới scandal này, lo lắng có người nghĩ “Thời Minh” và Phó Minh Thời là một.
Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại đã reo lên.
Chân Bảo lật lấy điện thoại ra, là Cổ Tiểu Ngư, bảo cô lập tức trở về phòng ngủ.
Mọi người học chung lớp, cùng tầng ký túc xá, cùng tầng dạy học đều khó mà tránh khỏi sẽ gặp phải, từ lúc đầu cười cười nói nói biến thành coi như người qua đường, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xấu hổ. Sau đó Phùng Nguyệt có mấy bạn tốt, kể cả các bạn khác lớp khác khoa trong trường, có đôi khi một mình Chân Bảo trở về từ thư viện thì gặp được đám người Phùng Nguyệt, chỉ gặp thoáng qua nhưng luôn cảm nhận được một số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo không thích dạng này, nhưng cô không quản được người khác.
Buổi tối thứ năm làm xong công việc, Chân Bảo đi ra từ bệnh viện, kinh ngạc thấy bóng dáng Phó Minh Thời ở phía sau chỗ ngồi xe đạp. Hiện tại hai người đã dưỡng thành thói quen hẹn hò, Phó Minh Thời thường tới vào chủ nhật, dù sao anh cũng bận rộn công việc, thường xuyên bay đi trong nước rồi ra nước ngoài, niềm vui bất ngờ như vậy cũng không có nhiều lần.
"Hôm nay không bận sao?" Chân Bảo bước nhanh đi qua, cười hỏi.
Phó Minh Thời ngầm thừa nhận, kéo người đến trong ngực hôn một cái trước: "Cơm tối muốn ăn gì?"
Chân Bảo không kén ăn, theo anh.
Phó Minh Thời đã vô cùng quen thuộc với những nhà hàng ở gần xung quanh đại học A, nên mang Chân Bảo đi ăn cá nướng. Thời gian này đại đa số sinh viên đều đã ăn cơm tối xong, nhà hàng không nhiều người, Phó Minh Thời nắm tay Chân Bảo, chọn một con cá pecca* ở trong bể cá, ông chủ nâng lên cân thì vừa đúng bốn cân. (1kg ở TQ=0,5 kg ở VN)
(*cá pecca: Cá pecca châu Âu là một loài cá pecca săn mồi được tìm thấy ở châu Âu và châu Á. Trong một số khu vực được gọi là pecca vây đỏ hoặc cá pecca Anh, và nó thường được gọi đơn giản là cá pecca.)
"Không phải quá lớn rồi sao?" Chân Bảo nhỏ giọng hỏi.
"Anh đang có khẩu vị tốt." Phó Minh Thời nhìn cô cười, kéo cô đi vào bên trong ngồi. Chỉ ngồi trong chốc lát, cá đã được đưa lên, nước canh sôi ừng ực ừng ực, nóng hôi hổi, làm khuôn mặt của Phó Minh Thời ở đối diện hơi mơ hồ. Chân Bảo thích ăn cay, nhìn thấy những quả ớt hồng hồng đỏ đỏ kia thì khẩu vị càng tốt hơn, nhưng cũng chỉ ăn non nửa một bên đã no căng rồi.
Quả nhiên khẩu vị của Phó Minh Thời không tệ, giải quyết tất cả còn lại, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, bờ môi mê người.
Mắt thấy Phó Minh Thời muốn ngẩng đầu, Chân Bảo cấp tốc thu tầm mắt lại, nhìn điện thoại thì thấy đã chín giờ rồi.
Sau khi ăn xong tính tiền, hai người vẫn mang xe đạp về để ở nhà xe trước, sau đó lại đi dạo sân trường. Nói là đi dạo sân trường, nhưng ban đêm gió lạnh thổi hiu hiu, coi như người yêu cũng không có ngốc đến thật sự đi tản bộ đón gió, Phó Minh Thời trực tiếp kéo Chân Bảo đi sân thể dục, bò lên một bên trên đài cản gió, anh ngồi xuống Chân Bảo ngồi trên đùi anh.
Hôn đối với hai người mà nói đã là không thể thiếu, nhưng mỗi một lần như thế. Phó Minh Thời đều sẽ càng tiến thêm một bước, ví như bây giờ, tay của anh cuối cùng đã đột phá tiến vào bên trong áo lông bên ngoài của Chân Bảo, trằn trọc vuốt ve qua lại bên trên eo nhỏ châu báu mỹ ngọc của cô.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở eo, địa phương khác còn chưa dám chạm đến.
"Đêm mai anh phải bay Hàng Châu, tập đoàn đầu tư Tân Kịch phải quay phim, anh đi gặp đạo diễn." Kết thúc nụ hôn, Phó Minh Thời áy náy nói, vì không thể trải qua chủ nhật với cô.
Chân Bảo cũng không ngại, ngược lại có chút hưng phấn, "Là đạo diễn Lâm Bình sao?"
Năm ngoái lúc Phó Minh Thời dạy cô chơi webo, đã gặp phải đám fan hâm mộ bình luận bát quái về Phó Minh Thời và nữ chính Hạ Dĩnh của《Thịnh Thế Trường An》, Chân Bảo liền biết đến bộ phim《Thịnh Thế Trường An》, đã thế còn biết được Lâm Bình chính là đạo diễn phim cổ trang cô thích nhất này, nên Chân Bảo vẫn rất chờ mong phim này chiếu lên.
Phó Minh Thời ngoài ý muốn nói: "Em thích anh ấy?"
Chân Bảo gật đầu, một hơi khen Lâm Bình rất nhiều.
Phó Minh Thời cười, quyến rũ nói: "Vậy em xin phép nghỉ hai ngày, cùng đi với anh rồi chụp một bức ảnh chung."
Chân Bảo không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, nhiều danh nhân ở cùng một chỗ như vậy, phóng viên Fan hâm mộ chắc chắn rất nhiều, cô sợ bị người ta "đập".
"Vậy anh sẽ giúp em xin chữ ký." Đoán được vị hôn thê xấu hổ sẽ không đi, Phó Minh Thời bất đắc dĩ xoa đầu cô.
Có thể có chữ ký Chân Bảo đã rất thỏa mãn, rất vui vẻ cám ơn anh.
"Cám ơn thế nào đây?" Phó Minh Thời cúi đầu xuống, mắt đen tĩnh mịch, "Anh không thích cảm ơn suông đâu."
Anh trêu chọc càng làm trái tim người ta đập nhanh hơn cả hôn môi, Chân Bảo đỏ mặt nhìn một bên, im lặng mấy giây, bỗng nhiên quay đầu, nhanh chóng hôn ở trên môi Phó Minh Thời một cái, lại rũ cụp lấy đầu nói: "Như vậy được chưa?"
Phó Minh Thời ôm chặt eo cô, cắn lỗ tai cô: "Khi làm xong rồi, trở về sẽ lấy "tiền lợi" từ em."
Chân Bảo che lại lỗ tai sắp bị anh cắn đến tan ra, rầu rĩ nói: "Vậy em không cần chữ ký nữa."
"Quên nói cho em biết, đây là lợi nhuận trong buôn bán, đã quyết định rồi thì sẽ không thể đổi ý." Phó Minh Thời nắm lấy tay cô, hài hước nhìn cô.
Anh giả bộ là một thương nhân bụng dạ đen tối, Chân Bảo lại bị anh chọc cười, co lại đến trong ngực anh, thích cái ôm ấm áp của anh.
~
Chủ nhật Phó Minh Thời đi gặp đạo diễn, Chân Bảo cũng có nhiệm vụ, bên kia còn mấy động vật chưa được người nhận nuôi cần phải vệ sinh, kể cả hai con mèo lang thang mới đưa tới. Hiện tại nghiệp vụ của Chân Bảo vô cùng thuần thục, làm xong tổ trưởng mới giao cho cô nhiệm vụ, cô không vội vã rời đi, mà là ôm lấy con mèo ve vẩy xung quanh cô nửa ngày nay, ngồi ở dưới mặt trời cắt móng cho nó.
Trước kia việc này là Mạnh Kế Ninh làm, sau khi Mạnh Kế Ninh đi, bộ phận kỹ thuật mèo chỉ nhận cô, những người khác không cho đụng vào.
Cắt móng xong, Chân Bảo vuốt lông mèo từng chút từng chút một, con mèo thoải mái lộ ra bụng dưa, trong miệng phát ra âm thanh meo meo, Chân Bảo nghe mà muốn ngủ. Trong lúc ấy, đột nhiên bên trong có người thét “a” thật to, mèo mở choàng mắt, Chân Bảo cũng cấp tốc buông mèo xuống, đi xem tình hình.
"Chân Bảo, nó cắn tay em, chị xem!"
Nhìn thấy Chân Bảo, Vương Lệ sinh viên đại học năm nhất chuyện ngành thực phẩm ủy khuất giơ tay về phía Chân Bảo. Chân Bảo đến gần nhìn, phát hiện cánh tay Vương Lệ chảy máu, bận bịu khuyên cô: "Thế này thì phải đi tiêm vắc xin phòng dại rồi, em mau đi đi, chị tắm giúp em."
Vương Lệ ngẩn người, nhìn cánh tay, có chút do dự nói: "Nhất định phải tiêm sao? Khi còn bé em đã từng bị mèo cào bị thương nhưng đều mặc kệ cả."
Chân Bảo vừa muốn nói chuyện, tổ trưởng đã tiến đến, đã kiểm tra vết thương của Vương Lệ, thái độ của cô ấy và Chân Bảo giống nhau: "Đi thôi, tiêm cho an tâm, bệnh chó dại dễ lây nhiễm, hối hận cũng vô dụng." Lại nói với Chân Bảo: "Em cùng đi với Vương Lệ đi, bên kia em quen thuộc hơn."
Chân Bảo gật đầu, mang túi xách, cưỡi xe đạp đưa Vương Lệ đi tiêm, tiền trên người Vương Lệ không đủ, Chân Bảo đưa thêm một trăm. Tiêm xong cũng gần trưa rồi, Vương Lệ đi trước lấy tiền trả lại cho Chân Bảo, sau đó kiên trì muốn mời Chân Bảo ăn cơm, Chân Bảo nói liên tục không cần, nhưng vẫn bị Vương Lệ kéo đi quán cơm.
"Xui xẻo, chỉ thoáng cái đã mất mấy trăm." Lúc ăn cơm, Vương Lệ vừa nói về “vận rủi” với cô, vừa nhỏ giọng phàn nàn.
Chân Bảo chỉ có thể an ủi cô "Phá tài tiêu tai". (tiền mất thay cho tai họa, ý giống câu của đi thay người)
Không biết Vương Lệ có nghe được hay không, ngay lúc Chân Bảo ăn cơm lại kêu một tiếng. Chân Bảo suýt chụt sặc, lau lau miệng, buồn bực nhìn về phía Vương Lệ.
"Chị xem, scandal của Hạ Dĩnh này!" Vương Lệ đưa di động đưa cho Chân Bảo, cô ấy là fan hâm mộ trung thành của Hạ Dĩnh.
Scandal của Hạ Dĩnh...
Nghĩ tới hôm nay Phó Minh Thời cũng đang ở chỗ quay phim bên kia thì trong đầu Chân Bảo đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, chờ cô nhận điện thoại của Vương Lệ, nhìn thấy người đàn ông trong tấm ảnh scandal của Hạ Dĩnh quả nhiên là Phó Minh Thời, Chân Bảo sững sờ, cũng không phải là bởi vì không tin tưởng.
Cô tin tưởng Phó Minh Thời và Hạ Dĩnh không có gì, cô lo lắng, bạn học trong lớp đã gặp qua Phó Minh Thời cũng có người chú ý tới scandal này, lo lắng có người nghĩ “Thời Minh” và Phó Minh Thời là một.
Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại đã reo lên.
Chân Bảo lật lấy điện thoại ra, là Cổ Tiểu Ngư, bảo cô lập tức trở về phòng ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook