Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân
-
Chương 33
A lễ giáng giáng sinh này, khắp nơi đều là tuyết trắng xoá, vô cùng có không khí.
Cổ Tiểu Ngư các nàng hẹn buổi tối đi xem phim, Chân Bảo “Có nhà có cửa”, bị ba cô gái tự động bỏ qua. Buổi chiều tan lớp, chứng kiến người đàn ông quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc một trái một phải ôm lấy cánh tay của Chân Bảo, hạ giọng cười: “Buổi tối lái xe chú ý an toàn nhé.”
Mặt Chân Bảo so với trang điểm còn đỏ hơn.
Học đại học được nửa năm, cô đã sớm lĩnh ngộ được cái tầng hàm nghĩa khác của “Lái xe”.
Sắp tới chỗ Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư rất ý vị lên tiếng gọi Phó Minh Thời, đi tới trước.
Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, “Em bị ốm à?”
Chân Bảo ấp úng phủ nhận, ánh mắt cô không dám nhìn về phía Phó Minh Thời, trong đầu không nhịn được hiện lên tình hình ngày đó lúc Phó Minh Thời áp cô ở trên giường. Cùng đám bạn nói chuyện, cô thấy bảo Lễ giáng sinh, lễ tình nhân thì bạn bè nam nữ rất dễ…………Lái xe ngày lễ nhất, Phó Minh Thời sẽ không phải thật sự có cái kế hoạch này chứ?
Ý niệm trong đầu cùng một chỗ, làm tim cô đập loạn.
Phó Minh Thời tiễn cô đến cửa bệnh viện, cô làm bán thời gian, Phó Minh Thời tiếp tục ở Đồ Thư Quán, đợi cô nhanh chóng kết thúc công việc, Phó Minh Thời lại tới đón cô.
“Có đói bụng không?” Sau khi Phó Minh Thời ngồi lên xe đạp, liền kéo bạn gái vào trong ngực.
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời hôn nhẹ lên mặt cô, “Đỗ xe đạp ở bên này, chúng ta lập tức quay về biệt thự, đêm nay mẹ Vương làm món ăn ngon đấy.”
Lễ vật tặng cho anh vẫn còn trong phòng ngủ, Chân Bảo lấy cớ, trở về phòng ngủ trước.
Đến lúc trên xe, mặt Chân Bảo đỏ bừng cầm bọc khăn quàng cổ, găng tay. Phó Minh Thời thắt chặt dây an toàn, theo thói quen nhìn qua cô, nhìn thấy cô chính là đang lôi chiếc khăn quàng cổ lớn mày xám khói ra, Phó Minh Thời vốn còn nghi hoặc, sau một khắc thì trong mắt anh như có ánh sáng lấp lánh, “Quà giáng sinh?”
Chân Bảo ừ, mang thứ đó ra đưa cho anh, cúi đầu nói: “Tự em đan đấy, lúc anh ở bên cạnh em nhớ mang.”
Tại đại học A, anh chẳng qua là một sinh viên bình thường, không cần lo lắng bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân.
Biết được là cô tự tay đan, ánh sáng trong mắt Phó Minh Thời càng sáng hơn, tiếp nhận khăn quàng cổ, nhìn kỹ từng chút từng chút một, lại đem mặt vùi sâu vào khăn quàng cổ. Trên khăn quàng cổ có mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của cô.
Trong xe mở điều hoà, nhưng Phó Minh Thời vẫn đem khăn quàng cổ vị hôn thê quàng lên trên cổ, một bên vừa lái xe vừa sung sướng nói: “Trở về chụp một tấm ảnh cho ông nội xem.”
Chưa nói là thích, nhưng hành động đã biểu hiện ra rồi.
Chân Bảo rất vui vẻ.
Phó Minh Thời bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói xin lỗi: “Anh quên chuẩn bị quà tặng cho em rồi.”
Chân Bảo nghi hoặc: “Không phải là đã đưa cho em rồi sao?” Cái vòng cổ kia có giá trị ít nhất năm con số đấy.
Phó Minh Thời sửa chữa: “Đó là quà đêm giáng sinh.”
Chân Bảo nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Cũng là quà giáng sinh mà.”
Phó Minh Thời không nói tiếp nữa, xe chạy đến một đoạn đường yêu tĩnh, anh dừng xe ở ven đường, quay người lại ý bảo Chân Bảo lại gần, “Nói cho em biệt một chuyện.”
Chân Bảo ngoan ngoãn nghe theo.
Phó Minh Thời cúi người, kề bên tai cô nói: “Lúc em đưa quà cho anh, anh đã muốn hôn em rồi.”
Nói xong, không đợi Chân Bảo kịp tiêu hoá những lời nói này, một tay Phó Minh Thời cầm cằm Chân Bảo, thuần thục hôn lên bờ môi cô. Chân Bảo giờ mới hiểu được chính mình bị mắc mưu, có thể do cô không quản được bản thân mình ưa thích, nên đã vụng trộm cười. Phó Minh Thời phát hiện khoé môi cô nhếch lên, nên nhân cơ hội nụ hôn này mà hôn sâu.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Chân Bảo hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng. Thở gấp.
Phó Minh Thời vẫn chống lưng ghế phụ như cũ, đôi mắt thâm trầm nhìn bên mặt cô, lại muốn một ngụm ăn lấy cô.
Điện thoại Chân Bảo đột nhiên vang lên.
Lúc này Phó Minh Thời mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục lái xe.
Chân Bảo âm thầm thở ra một hơi, nhìn điện thoại, Cổ Tiểu Ngư gửi tới một hình ảnh, ba cô gái ngồi song song trong rạp chiếu phim.
Chân Bảo cười nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, phim bên kia đã bắt đầu chiếu, cô và Phó Minh Thời cũng vừa đến biệt thự.
Mẹ Vương vẫn đang chuẩn bị cơm tối ở bên trong, Phó Minh Thời dắt Chân Bảo lên lầu, đến lầu ba, anh mới đưa Chân Bảo tới trước cửa phòng mình, quay người cô lại áp trên cánh cửa. Chân Bảo không hiểu nên hốt hoảng, cô sợ đám bạn cùng phòng đoán trúng, nhưng chẳng qua là Phó Minh Thời chỉ hôn nhẹ ở bên tai cô, thấp giọng nói: “Đêm nay, chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến nhé.”
Trong đầu Chân Bảo lập tực hiện lên hình ảnh thần tượng trong mấy bộ phim, tuấn nam mỹ nữ, tình cảnh rất lãng mạn.
“Anh đã vì em mà chuẩn bị một bộ lễ phục, em thay nhé?” Phó Minh Thời nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Chân Bảo nhìn quần jean trên người mình, xác thực là không hợp với bữa tối bên ánh nến.
“Ừ.” Chân Bảo nhu thuận trả lời, tối hôm qua Phó Minh Thời nói khá nhiều, lúc này đây, cô không phân tâm mà cân nhắc giá tiền trên bộ lễ phục nữa. Anh ấy chỉ là đang dùng phương phướng của mình để biểu hiện sự yêu thích, hơn nữa cũng chỉ lễ hội mới tiêu pha, cô hà tất phải làm anh mất hứng.
“Lễ phục ở trong phòng, anh lấy ra, hay là...” Phó Minh Thời hôn môi cô, “Em đi vào?”
À. Che giấu giọng điệu, Chân Bảo có chút không chống đỡ nổi, cô tránh ra chỗ khác, để cho anh đi vào lấy đồ.
Phó Minh Thời cuời, lại hôn cửa rồi, lúc này mới vào phòng, rất nhanh đã cầm một cái túi đi ra.
Chân Bảo khẩn trương đi về phía gian phòng của mình, Hắc Đản đi theo phía sau, ánh trăng, giống như cô dâu mới đằng sau cánh đồng hoa. Phó Minh Thời một mực đưa mắt nhìn Chân Bảo vào phòng, rồi mới quay vào phòng đổi âu phục.
Sát vách phòng ngủ, Chân Bảo đặt túi đựng lễ phục lên trên giường, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt cô là một mảnh hoa anh đào. Chân Bảo thích nhất là đồ màu hồng nhạt, chẳng qua màu sắc bộ lễ phục này đã cảm hoá lòng cô, cô mở ra cẩn thận từng li từng tí, làn váy mềm mại trơn bóng như lụa lướt qua ngón tay cô, sờ tới sờ lui rất thoải mái.
Chẳng qua sau khi cô thấy rõ toàn bộ bộ lễ phục, thì gương mặt Chân Bảo nóng lên từng hồi, bởi vì đây là một bộ lễ phục trễ ngực, tuy dây có thể thắt lại phần ngực. Nhưng dù thắt lại thì trước ngực và sau lưng vẫn để lộ ra quá nhiều, chỉ nghĩ mặc nó thôi Chân Bảo đã không dám đi ra ngoài.
Nhưng bộ lễ phục thật xinh đẹp, Chân Bảo nghĩ hay là thử trước, mặc xong đi đến trước gương, liếc nhìn thấy một mảng lớn da thịt trước cổ mình, còn có…Khe, cô xoay người nhìn, phía sau lưng cũng lộ ra một mảng lớn. Cái này với cuộc hẹn của nam nữ trong phim truyền hình không khác nhau lắm, có thể…
Ngay tại lúc Chân Bảo đang chuẩn bị cởi ra, thì có người gõ cửa, “Thay xong chưa?”
Chân Bảo khẩn trương vô cùng.
Bên trong không có động tĩnh gì, Phó Minh Thời thấp giọng cười: “Đừng nói với anh, là em không tiếp thụ được bộ lễ phục này nhé.”
Chân Bảo chính là không tiếp thụ được, đã lớn như vậy, cô cũng chưa ăn mặc bạo như vậy. Váy hở nhiều quá.
“Phượng Bảo, chờ em tốt nghiệp, chờ chúng ta kết hôn, anh sẽ dẫn em đi tham dự rất nhiều nơi, em phải từ từ thích ứng.” Phó Minh Thời đối mặt với cánh cửa, hướng dẫn từng bước, “Em đã xem qua phim truyền hình, anh nói cho em biết, lễ phục trong thực tế còn khoa trương hơn, cái này của em đã là rất bảo thủ rồi.”
Chân Bảo nhìn chằm chằm vào tấm gương, cảm thấy bộ váy thực sự nhìn rất đệp, cũng thực sự rất lộ.
“Mở cửa, cho anh nhìn xem.” Phó Minh Thời lại gõ cửa.
Đầu Chân Bảo như muốn nổ tung, cuối cùng cô soi gương rồi che che ngực, bất chấp khó khăn ra mở cửa.
Cô chậm chạp kéo cửa ra, Phó Minh Thời nhìn cánh cửa dần dần hé mở, trước là thấy váy trên bờ vai của cô, theo đó là khuôn mặt so với chiếc váy còn trắng nõn hơn nhiều, bởi vì cô ngượng ngùng nên cúi đầu, theo bản năng Phó Minh Thời nhìn xuống theo ánh mắt của cô, sau đó ỷ vào lợi thế chiều cao, nhìn phong quang trước ngực cô không sót cái gì.
Phó Minh Thời đã sớm biết cơ thể cô trổ mã rất tốt, nhưng cho tới giờ khắc này, anh mới lĩnh giáo sâu sắc.
Cổ họng chuyển động, Phó Minh Thời nỗ lực dời ánh mắt tới khuôn mặt của cô, khàn giọng tán dương: “Rất đẹp.”
Chân Bảo vẫn còn cúi đầu.
Phó Minh Thời cố gắng hết sức hoá giải lúng túng của cô, lui ra phía sau một bước, ra đề nghị, “Em có thể buông tóc xuống.”
Chân Bảo vô thức sờ sờ mái tóc buộc cao ở phía sau của mình.
Phó Minh Thời đột nhiên tiến lên, cơ thể dán sát vào cô, sau đó cúi đầu giúp cô tháo dây buộc tóc, động tác dịu dàng giúp cô cởi ra. Tóc Chân Bảo vừa mềm lại vừa suôn, thuận theo rơi hướng phía dưới đất tản ra sau lưng cô, có một đám rớt xuống phía trước, sợi tóc đen nhánh kề sát khuôn mặt đỏ ửng, lại làm cô gái thanh thuần, trở nên quyến rũ ngoài ý muốn.
Phó Minh Thời cúi đầu, lại muốn hôn cô.
Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng Mẹ Vương, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Phó Minh Thời đành phải dừng lại, cầm chặt tay cô, “Đi xuống thôi.”
Chân Bảo khom người nhìn chân, cô chính đang đi là dép bông.
Phó Minh Thời bắt buộc bản thân không được nhìn vào ngực cô, giọng nói khàn khàn: “Không sao.”
Anh không ngại, Chân Bảo liền ngoan ngoãn đi cùng anh, lúc xuống dưới lầu mới vụng trộm dò xét Phó Minh Thời, một thân tây trang màu đen, là quần áo Phó Minh Thời thường mặc, được cắt may vừa vặn, nổi bật lên thắt lưng rất nhỏ, chân đặc biệt dài, lúc đi xuống thang lầu hai chân giao nhau, có một mùi vị khó có thể nói.
Phòng khách lầu một rất tối, mẹ Vương không biết đã đi nơi nào, chỉ trước cửa sổ được sắp xếp một chiếc bàn dưới ánh nến. Bên ngoài cửa sổ là tuyết đọng thật dày, bên trong cửa sổ lại ấm áp như mùa xuân, ấm đến mức toàn thân Chân Bảo đều nóng lên, phát ra nhiệt.
Phó Minh Thời kéo ghế thay cô, đỡ cô ngồi xuống, còn săn sóc giúp cô trải khăn ăn.
Khoảng cánh giữa đầu anh và ngực cô quá gần, thân thể Chân Bảo cứng ngắc, thẳng đến khi Phó Minh Thời không chớp mắt ngồi ở phía đối diện, Chân Bảo mới buông lỏng. Quét mắt qua bàn ăn, thấy có một lọ hoa hồng kiều diễm, một chai rượu đỏ, ba ngọn nến đang cháy, còn có mấy món ăn ngon đến mê người.
Chân Bảo đói bụng, bụng đã thì thầm kêu, cách giờ cơm trưa đã hơn tám tiếng rồi.
“Ăn đi.” Phó Minh Thời cười đưa đĩa rau cho cô.
Chân Bảo ăn đặc biệt nghiêm túc, cô muốn thông qua phương pháp này để quên đi bộ lễ phục trên người.
Phó Minh Thời ngồi đối diện, một bữa cơm này không được đếm xỉa tới, ánh mắt anh hầu như không có rời Chân Bảo, mỗi một chỗ của cô anh đều bị hấp dẫn, anh thích sự thanh thuần, thích cô vô tình toát ra vẻ quyến rũ, thích tính cách của cô gái nhỏ, cũng thích, cơ thể thành thục của cô.
Phát hiện Chân Bảo nhìn qua, Phó Minh Thời kịp thời thu lại ánh mắt, rót rượu cho mình.
Chân Bảo liếc chai rượu, mắt thấy chai rượu sắp đến đáy, cô mới uống có một ly nhỏ, còn lại đều vào bụng của Phó Minh Thời.
Chân Bảo bỗng nhiên có chút lo lắng, sợ anh uống rượu say.
“Có khiêu vũ không?” Uống xong ly rượu đỏ cuối cùng, Phó Minh Thời nắm lấy khăn ăn lau miệng, cử chỉ ưu nhã, sau đó hỏi Chân Bảo, đầu hơi cúi thấp, đôi mắt xếch lên, giường như có thâm ý khác.
Chân Bảo hốt hoảng đáp: “Sẽ không.”
“Anh dạy em.”
Phó Minh Thời buông khăn ăn xuống, di chuyển đến bên cô, tay trái để ra sau lưng, tay phải hướng về phía cô cúi người, kỹ thuật tư thế mời hoàn mỹ.
Chân Bảo ngẩng đầu, chứng kiến ánh nến trong mắt anh nhảy nhót.
Cô lập tức quay mặt, nhỏ giọng cự tuyệt: “Em không học được.”
“Anh có kiên nhẫn, cũng có lòng tin có thể dạy được em.” Phó Minh Thời kiên trì nói.
Trên mặt Chân Bảo đều như bốc cháy, cô không sợ học khiêu vũ cùng anh, nhưng cô sợ cái khiêu vũ này sẽ thay đổi hứng thú.
Tay cô đột nhiên bị người cầm chặt, Chân Bảo sợ tới mức giật mình, quay đầu lại nhìn anh, Phó Minh Thời hướng cô cười, một bên lui về phía sau, một bên nằm tay cô rời khỏi chỗ ngồi. Đầu óc Chân Bảo trống rỗng, thẳng đến khi Phó Minh Thời đi tới ôm lấy eo cô, cái một mảnh chỗ trống kia mới oanh một tiếng nổ tung.
“Buông lỏng, làm theo lời anh bảo.” Phó Minh Thời cúi đầu, chậm rãi dậy cô nhấc chân.
Chân Bảo không có bất kỳ kinh nghiệm nào, khó khăn dẫm lên chân anh nhiều lần, Phó Minh Thời rất kiên nhẫn, tựa hồ như nguyện ý dạy cô đến thiên hoang địa lão. Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh chậm rãi mang theo cô vào phòng khách, đi qua có thể thấy cảnh tuyết rơi lãng mạn ở ngoài sân qua cửa sổ sát đất, đi qua có thể nhìn thấy một gốc cây tươi tốt trong bồn ở góc cửa sổ, lại từ từ đi tới sô pha ở giữa phòng khách.
Chân Bảo vừa mới đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào xuống chân của hai người, nhìn một chút, đằng sau chân cô đột nhiên đụng phải cái gì đó, theo bản năng cô ôm sát lấy Phó Minh Thời, hy vọng anh kéo cô một chút, ai ngờ Phó Minh Thời vậy mà cũng theo bản năng ngã xuống!
Không có đau đớn như trong dự liệu, cô ngã trên ghế sô pha co dãn mười phần, dưới đầu là bàn tay rộng lớn của anh.
“Đau không?” Phó Minh Thời chống trên người cô, giọng nói trầm thấp.
Chân Bảo ngửi thấy được mùi rượu đỏ thuần hậu, tim cô đập nhanh hơn, lắc đầu.
“Vậy thì tốt.”
Nếu như cô không có việc gì, Phó Minh Thời cũng yên lòng, anh chặn môi cô lại, đè ép lên người cô.
Cổ Tiểu Ngư các nàng hẹn buổi tối đi xem phim, Chân Bảo “Có nhà có cửa”, bị ba cô gái tự động bỏ qua. Buổi chiều tan lớp, chứng kiến người đàn ông quen thuộc đứng bên ngoài lớp học, Cổ Tiểu Ngư, Tiễn Nhạc Nhạc một trái một phải ôm lấy cánh tay của Chân Bảo, hạ giọng cười: “Buổi tối lái xe chú ý an toàn nhé.”
Mặt Chân Bảo so với trang điểm còn đỏ hơn.
Học đại học được nửa năm, cô đã sớm lĩnh ngộ được cái tầng hàm nghĩa khác của “Lái xe”.
Sắp tới chỗ Phó Minh Thời, Cổ Tiểu Ngư rất ý vị lên tiếng gọi Phó Minh Thời, đi tới trước.
Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào Chân Bảo, “Em bị ốm à?”
Chân Bảo ấp úng phủ nhận, ánh mắt cô không dám nhìn về phía Phó Minh Thời, trong đầu không nhịn được hiện lên tình hình ngày đó lúc Phó Minh Thời áp cô ở trên giường. Cùng đám bạn nói chuyện, cô thấy bảo Lễ giáng sinh, lễ tình nhân thì bạn bè nam nữ rất dễ…………Lái xe ngày lễ nhất, Phó Minh Thời sẽ không phải thật sự có cái kế hoạch này chứ?
Ý niệm trong đầu cùng một chỗ, làm tim cô đập loạn.
Phó Minh Thời tiễn cô đến cửa bệnh viện, cô làm bán thời gian, Phó Minh Thời tiếp tục ở Đồ Thư Quán, đợi cô nhanh chóng kết thúc công việc, Phó Minh Thời lại tới đón cô.
“Có đói bụng không?” Sau khi Phó Minh Thời ngồi lên xe đạp, liền kéo bạn gái vào trong ngực.
Chân Bảo gật đầu.
Phó Minh Thời hôn nhẹ lên mặt cô, “Đỗ xe đạp ở bên này, chúng ta lập tức quay về biệt thự, đêm nay mẹ Vương làm món ăn ngon đấy.”
Lễ vật tặng cho anh vẫn còn trong phòng ngủ, Chân Bảo lấy cớ, trở về phòng ngủ trước.
Đến lúc trên xe, mặt Chân Bảo đỏ bừng cầm bọc khăn quàng cổ, găng tay. Phó Minh Thời thắt chặt dây an toàn, theo thói quen nhìn qua cô, nhìn thấy cô chính là đang lôi chiếc khăn quàng cổ lớn mày xám khói ra, Phó Minh Thời vốn còn nghi hoặc, sau một khắc thì trong mắt anh như có ánh sáng lấp lánh, “Quà giáng sinh?”
Chân Bảo ừ, mang thứ đó ra đưa cho anh, cúi đầu nói: “Tự em đan đấy, lúc anh ở bên cạnh em nhớ mang.”
Tại đại học A, anh chẳng qua là một sinh viên bình thường, không cần lo lắng bị người khác bình phẩm từ đầu tới chân.
Biết được là cô tự tay đan, ánh sáng trong mắt Phó Minh Thời càng sáng hơn, tiếp nhận khăn quàng cổ, nhìn kỹ từng chút từng chút một, lại đem mặt vùi sâu vào khăn quàng cổ. Trên khăn quàng cổ có mùi thơm nhàn nhạt, là mùi của cô.
Trong xe mở điều hoà, nhưng Phó Minh Thời vẫn đem khăn quàng cổ vị hôn thê quàng lên trên cổ, một bên vừa lái xe vừa sung sướng nói: “Trở về chụp một tấm ảnh cho ông nội xem.”
Chưa nói là thích, nhưng hành động đã biểu hiện ra rồi.
Chân Bảo rất vui vẻ.
Phó Minh Thời bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nói xin lỗi: “Anh quên chuẩn bị quà tặng cho em rồi.”
Chân Bảo nghi hoặc: “Không phải là đã đưa cho em rồi sao?” Cái vòng cổ kia có giá trị ít nhất năm con số đấy.
Phó Minh Thời sửa chữa: “Đó là quà đêm giáng sinh.”
Chân Bảo nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Cũng là quà giáng sinh mà.”
Phó Minh Thời không nói tiếp nữa, xe chạy đến một đoạn đường yêu tĩnh, anh dừng xe ở ven đường, quay người lại ý bảo Chân Bảo lại gần, “Nói cho em biệt một chuyện.”
Chân Bảo ngoan ngoãn nghe theo.
Phó Minh Thời cúi người, kề bên tai cô nói: “Lúc em đưa quà cho anh, anh đã muốn hôn em rồi.”
Nói xong, không đợi Chân Bảo kịp tiêu hoá những lời nói này, một tay Phó Minh Thời cầm cằm Chân Bảo, thuần thục hôn lên bờ môi cô. Chân Bảo giờ mới hiểu được chính mình bị mắc mưu, có thể do cô không quản được bản thân mình ưa thích, nên đã vụng trộm cười. Phó Minh Thời phát hiện khoé môi cô nhếch lên, nên nhân cơ hội nụ hôn này mà hôn sâu.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Chân Bảo hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng. Thở gấp.
Phó Minh Thời vẫn chống lưng ghế phụ như cũ, đôi mắt thâm trầm nhìn bên mặt cô, lại muốn một ngụm ăn lấy cô.
Điện thoại Chân Bảo đột nhiên vang lên.
Lúc này Phó Minh Thời mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục lái xe.
Chân Bảo âm thầm thở ra một hơi, nhìn điện thoại, Cổ Tiểu Ngư gửi tới một hình ảnh, ba cô gái ngồi song song trong rạp chiếu phim.
Chân Bảo cười nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, phim bên kia đã bắt đầu chiếu, cô và Phó Minh Thời cũng vừa đến biệt thự.
Mẹ Vương vẫn đang chuẩn bị cơm tối ở bên trong, Phó Minh Thời dắt Chân Bảo lên lầu, đến lầu ba, anh mới đưa Chân Bảo tới trước cửa phòng mình, quay người cô lại áp trên cánh cửa. Chân Bảo không hiểu nên hốt hoảng, cô sợ đám bạn cùng phòng đoán trúng, nhưng chẳng qua là Phó Minh Thời chỉ hôn nhẹ ở bên tai cô, thấp giọng nói: “Đêm nay, chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến nhé.”
Trong đầu Chân Bảo lập tực hiện lên hình ảnh thần tượng trong mấy bộ phim, tuấn nam mỹ nữ, tình cảnh rất lãng mạn.
“Anh đã vì em mà chuẩn bị một bộ lễ phục, em thay nhé?” Phó Minh Thời nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Chân Bảo nhìn quần jean trên người mình, xác thực là không hợp với bữa tối bên ánh nến.
“Ừ.” Chân Bảo nhu thuận trả lời, tối hôm qua Phó Minh Thời nói khá nhiều, lúc này đây, cô không phân tâm mà cân nhắc giá tiền trên bộ lễ phục nữa. Anh ấy chỉ là đang dùng phương phướng của mình để biểu hiện sự yêu thích, hơn nữa cũng chỉ lễ hội mới tiêu pha, cô hà tất phải làm anh mất hứng.
“Lễ phục ở trong phòng, anh lấy ra, hay là...” Phó Minh Thời hôn môi cô, “Em đi vào?”
À. Che giấu giọng điệu, Chân Bảo có chút không chống đỡ nổi, cô tránh ra chỗ khác, để cho anh đi vào lấy đồ.
Phó Minh Thời cuời, lại hôn cửa rồi, lúc này mới vào phòng, rất nhanh đã cầm một cái túi đi ra.
Chân Bảo khẩn trương đi về phía gian phòng của mình, Hắc Đản đi theo phía sau, ánh trăng, giống như cô dâu mới đằng sau cánh đồng hoa. Phó Minh Thời một mực đưa mắt nhìn Chân Bảo vào phòng, rồi mới quay vào phòng đổi âu phục.
Sát vách phòng ngủ, Chân Bảo đặt túi đựng lễ phục lên trên giường, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt cô là một mảnh hoa anh đào. Chân Bảo thích nhất là đồ màu hồng nhạt, chẳng qua màu sắc bộ lễ phục này đã cảm hoá lòng cô, cô mở ra cẩn thận từng li từng tí, làn váy mềm mại trơn bóng như lụa lướt qua ngón tay cô, sờ tới sờ lui rất thoải mái.
Chẳng qua sau khi cô thấy rõ toàn bộ bộ lễ phục, thì gương mặt Chân Bảo nóng lên từng hồi, bởi vì đây là một bộ lễ phục trễ ngực, tuy dây có thể thắt lại phần ngực. Nhưng dù thắt lại thì trước ngực và sau lưng vẫn để lộ ra quá nhiều, chỉ nghĩ mặc nó thôi Chân Bảo đã không dám đi ra ngoài.
Nhưng bộ lễ phục thật xinh đẹp, Chân Bảo nghĩ hay là thử trước, mặc xong đi đến trước gương, liếc nhìn thấy một mảng lớn da thịt trước cổ mình, còn có…Khe, cô xoay người nhìn, phía sau lưng cũng lộ ra một mảng lớn. Cái này với cuộc hẹn của nam nữ trong phim truyền hình không khác nhau lắm, có thể…
Ngay tại lúc Chân Bảo đang chuẩn bị cởi ra, thì có người gõ cửa, “Thay xong chưa?”
Chân Bảo khẩn trương vô cùng.
Bên trong không có động tĩnh gì, Phó Minh Thời thấp giọng cười: “Đừng nói với anh, là em không tiếp thụ được bộ lễ phục này nhé.”
Chân Bảo chính là không tiếp thụ được, đã lớn như vậy, cô cũng chưa ăn mặc bạo như vậy. Váy hở nhiều quá.
“Phượng Bảo, chờ em tốt nghiệp, chờ chúng ta kết hôn, anh sẽ dẫn em đi tham dự rất nhiều nơi, em phải từ từ thích ứng.” Phó Minh Thời đối mặt với cánh cửa, hướng dẫn từng bước, “Em đã xem qua phim truyền hình, anh nói cho em biết, lễ phục trong thực tế còn khoa trương hơn, cái này của em đã là rất bảo thủ rồi.”
Chân Bảo nhìn chằm chằm vào tấm gương, cảm thấy bộ váy thực sự nhìn rất đệp, cũng thực sự rất lộ.
“Mở cửa, cho anh nhìn xem.” Phó Minh Thời lại gõ cửa.
Đầu Chân Bảo như muốn nổ tung, cuối cùng cô soi gương rồi che che ngực, bất chấp khó khăn ra mở cửa.
Cô chậm chạp kéo cửa ra, Phó Minh Thời nhìn cánh cửa dần dần hé mở, trước là thấy váy trên bờ vai của cô, theo đó là khuôn mặt so với chiếc váy còn trắng nõn hơn nhiều, bởi vì cô ngượng ngùng nên cúi đầu, theo bản năng Phó Minh Thời nhìn xuống theo ánh mắt của cô, sau đó ỷ vào lợi thế chiều cao, nhìn phong quang trước ngực cô không sót cái gì.
Phó Minh Thời đã sớm biết cơ thể cô trổ mã rất tốt, nhưng cho tới giờ khắc này, anh mới lĩnh giáo sâu sắc.
Cổ họng chuyển động, Phó Minh Thời nỗ lực dời ánh mắt tới khuôn mặt của cô, khàn giọng tán dương: “Rất đẹp.”
Chân Bảo vẫn còn cúi đầu.
Phó Minh Thời cố gắng hết sức hoá giải lúng túng của cô, lui ra phía sau một bước, ra đề nghị, “Em có thể buông tóc xuống.”
Chân Bảo vô thức sờ sờ mái tóc buộc cao ở phía sau của mình.
Phó Minh Thời đột nhiên tiến lên, cơ thể dán sát vào cô, sau đó cúi đầu giúp cô tháo dây buộc tóc, động tác dịu dàng giúp cô cởi ra. Tóc Chân Bảo vừa mềm lại vừa suôn, thuận theo rơi hướng phía dưới đất tản ra sau lưng cô, có một đám rớt xuống phía trước, sợi tóc đen nhánh kề sát khuôn mặt đỏ ửng, lại làm cô gái thanh thuần, trở nên quyến rũ ngoài ý muốn.
Phó Minh Thời cúi đầu, lại muốn hôn cô.
Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng Mẹ Vương, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Phó Minh Thời đành phải dừng lại, cầm chặt tay cô, “Đi xuống thôi.”
Chân Bảo khom người nhìn chân, cô chính đang đi là dép bông.
Phó Minh Thời bắt buộc bản thân không được nhìn vào ngực cô, giọng nói khàn khàn: “Không sao.”
Anh không ngại, Chân Bảo liền ngoan ngoãn đi cùng anh, lúc xuống dưới lầu mới vụng trộm dò xét Phó Minh Thời, một thân tây trang màu đen, là quần áo Phó Minh Thời thường mặc, được cắt may vừa vặn, nổi bật lên thắt lưng rất nhỏ, chân đặc biệt dài, lúc đi xuống thang lầu hai chân giao nhau, có một mùi vị khó có thể nói.
Phòng khách lầu một rất tối, mẹ Vương không biết đã đi nơi nào, chỉ trước cửa sổ được sắp xếp một chiếc bàn dưới ánh nến. Bên ngoài cửa sổ là tuyết đọng thật dày, bên trong cửa sổ lại ấm áp như mùa xuân, ấm đến mức toàn thân Chân Bảo đều nóng lên, phát ra nhiệt.
Phó Minh Thời kéo ghế thay cô, đỡ cô ngồi xuống, còn săn sóc giúp cô trải khăn ăn.
Khoảng cánh giữa đầu anh và ngực cô quá gần, thân thể Chân Bảo cứng ngắc, thẳng đến khi Phó Minh Thời không chớp mắt ngồi ở phía đối diện, Chân Bảo mới buông lỏng. Quét mắt qua bàn ăn, thấy có một lọ hoa hồng kiều diễm, một chai rượu đỏ, ba ngọn nến đang cháy, còn có mấy món ăn ngon đến mê người.
Chân Bảo đói bụng, bụng đã thì thầm kêu, cách giờ cơm trưa đã hơn tám tiếng rồi.
“Ăn đi.” Phó Minh Thời cười đưa đĩa rau cho cô.
Chân Bảo ăn đặc biệt nghiêm túc, cô muốn thông qua phương pháp này để quên đi bộ lễ phục trên người.
Phó Minh Thời ngồi đối diện, một bữa cơm này không được đếm xỉa tới, ánh mắt anh hầu như không có rời Chân Bảo, mỗi một chỗ của cô anh đều bị hấp dẫn, anh thích sự thanh thuần, thích cô vô tình toát ra vẻ quyến rũ, thích tính cách của cô gái nhỏ, cũng thích, cơ thể thành thục của cô.
Phát hiện Chân Bảo nhìn qua, Phó Minh Thời kịp thời thu lại ánh mắt, rót rượu cho mình.
Chân Bảo liếc chai rượu, mắt thấy chai rượu sắp đến đáy, cô mới uống có một ly nhỏ, còn lại đều vào bụng của Phó Minh Thời.
Chân Bảo bỗng nhiên có chút lo lắng, sợ anh uống rượu say.
“Có khiêu vũ không?” Uống xong ly rượu đỏ cuối cùng, Phó Minh Thời nắm lấy khăn ăn lau miệng, cử chỉ ưu nhã, sau đó hỏi Chân Bảo, đầu hơi cúi thấp, đôi mắt xếch lên, giường như có thâm ý khác.
Chân Bảo hốt hoảng đáp: “Sẽ không.”
“Anh dạy em.”
Phó Minh Thời buông khăn ăn xuống, di chuyển đến bên cô, tay trái để ra sau lưng, tay phải hướng về phía cô cúi người, kỹ thuật tư thế mời hoàn mỹ.
Chân Bảo ngẩng đầu, chứng kiến ánh nến trong mắt anh nhảy nhót.
Cô lập tức quay mặt, nhỏ giọng cự tuyệt: “Em không học được.”
“Anh có kiên nhẫn, cũng có lòng tin có thể dạy được em.” Phó Minh Thời kiên trì nói.
Trên mặt Chân Bảo đều như bốc cháy, cô không sợ học khiêu vũ cùng anh, nhưng cô sợ cái khiêu vũ này sẽ thay đổi hứng thú.
Tay cô đột nhiên bị người cầm chặt, Chân Bảo sợ tới mức giật mình, quay đầu lại nhìn anh, Phó Minh Thời hướng cô cười, một bên lui về phía sau, một bên nằm tay cô rời khỏi chỗ ngồi. Đầu óc Chân Bảo trống rỗng, thẳng đến khi Phó Minh Thời đi tới ôm lấy eo cô, cái một mảnh chỗ trống kia mới oanh một tiếng nổ tung.
“Buông lỏng, làm theo lời anh bảo.” Phó Minh Thời cúi đầu, chậm rãi dậy cô nhấc chân.
Chân Bảo không có bất kỳ kinh nghiệm nào, khó khăn dẫm lên chân anh nhiều lần, Phó Minh Thời rất kiên nhẫn, tựa hồ như nguyện ý dạy cô đến thiên hoang địa lão. Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh chậm rãi mang theo cô vào phòng khách, đi qua có thể thấy cảnh tuyết rơi lãng mạn ở ngoài sân qua cửa sổ sát đất, đi qua có thể nhìn thấy một gốc cây tươi tốt trong bồn ở góc cửa sổ, lại từ từ đi tới sô pha ở giữa phòng khách.
Chân Bảo vừa mới đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào xuống chân của hai người, nhìn một chút, đằng sau chân cô đột nhiên đụng phải cái gì đó, theo bản năng cô ôm sát lấy Phó Minh Thời, hy vọng anh kéo cô một chút, ai ngờ Phó Minh Thời vậy mà cũng theo bản năng ngã xuống!
Không có đau đớn như trong dự liệu, cô ngã trên ghế sô pha co dãn mười phần, dưới đầu là bàn tay rộng lớn của anh.
“Đau không?” Phó Minh Thời chống trên người cô, giọng nói trầm thấp.
Chân Bảo ngửi thấy được mùi rượu đỏ thuần hậu, tim cô đập nhanh hơn, lắc đầu.
“Vậy thì tốt.”
Nếu như cô không có việc gì, Phó Minh Thời cũng yên lòng, anh chặn môi cô lại, đè ép lên người cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook