Em Là Của Chính Tôi
-
Chương 14: Xa cách (1)
Vương Dịch Phong rót một ly nước, pha thêm nước ấm vào, nhấp một ngụm nhỏ để thử nhiệt độ rồi mang tới cho Hoàng Thiên Ân.
- Uống đi.
Hoàng Thiên Ân ngồi ở trên giường bệnh màu trắng, chăn mỏng kéo tới ngang người vươn tay nhận lấy ly nước, im lặng uống. Vương Dịch Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, thở dài một tiếng.
- Giữ sức khỏe một chút, ai cần em liều mạng làm việc như vậy.
Hoàng Thiên Ân uống nước xong đặt trả lại ly trên mặt tủ đầu giường, cô hơi cựa quậy chỉnh lại tư thế thoải mái.
- Cũng không phải là chuyện anh nên lo.
Vương Dịch Phong mím môi im lặng, chuyện hắn kết hôn với Khả Ngân, Hoàng Thiên Ân vẫn chưa chấp nhận được. Cầm lấy bàn tay cô đang đặt ở trên đùi, Vương Dịch Phong còn chưa kịp nói câu nào đã bị Hoàng Thiên Ân lạnh nhạt giật ra, ngay cả mặt hắn cũng không thèm nhìn.
Vương Dịch Phong rũ mi, thu tay lại đặt ở trên đùi. Không gian lại trở về vẻ an tĩnh vốn có. Hoàng Thiên Ân cho dù lạnh nhạt hắn, xa lánh hắn, Vương Dịch Phong cũng không có quyền nổi giận hay đòi hỏi cô không được làm vậy với hắn. Không thể trách được Thiên Ân, người sai là hắn, người phản bội cô cũng là hắn, bây giờ hắn chẳng có tư cách gì với cô, ngay cả sự quan tâm cũng trở nên thừa thãi.
Hai người bọn họ yêu nhau, nhưng Vương Dịch Phong đã kết hôn cùng Khả Ngân, tự tay mình đẩy Thiên Ân thành kẻ thứ ba ngoài cuộc. Cô cũng chỉ là một con người yếu đuối, cô không chịu được sự đả kích khi trở thành kẻ thứ ba, nhìn hắn ngày ngày cùng một người con gái khác chung một mái nhà, nhìn hắn được cả gia đình và xã hội công nhận. Đừng trách Hoàng Thiên Ân ích kỷ, có hay chăng là cô không đủ cao thượng mà thôi.
Mối quan hệ của bọn họ kể từ ngày Khả Ngân bước vào cứ như vậy mà càng ngày càng rạn nứt, hiện tại ngồi trước mặt nhau cả hai lại gượng gạo không nói nên lời, chẳng biết từ khi nào mà cứ thế xa dần nhau. Vương Dịch Phong biết hiện tại Hoàng Thiên Ân đang mệt mỏi, cả thể chất và tâm hồn cho nên chỉ đẩy ghế đứng dậy nói một câu khách sáo.
- Được rồi, em ngủ sớm đi. Anh ở bên ngoài, cần gì thì gọi anh.
Vương Dịch Phong quay người bước ra khỏi phòng, bóng lưng hắn lặng lẽ khuất sau cánh cửa. Hoàng Thiên Ân nhìn hắn rời khỏi hoàn toàn, chậm rãi lôi ra dưới ga giường một tờ giấy xét nghiệm.
Những hàng chữ màu đỏ chập chờn dưới ánh điện, Hoàng Thiên Ân cúi đầu, một giọt nước mắt nhỏ lên trang giấy. Cô giơ tay run rẩy mân mê hàng chữ, ở nơi ghi chú viết tên một căn bệnh đáng sợ: Ung thư máu.
- Uống đi.
Hoàng Thiên Ân ngồi ở trên giường bệnh màu trắng, chăn mỏng kéo tới ngang người vươn tay nhận lấy ly nước, im lặng uống. Vương Dịch Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, thở dài một tiếng.
- Giữ sức khỏe một chút, ai cần em liều mạng làm việc như vậy.
Hoàng Thiên Ân uống nước xong đặt trả lại ly trên mặt tủ đầu giường, cô hơi cựa quậy chỉnh lại tư thế thoải mái.
- Cũng không phải là chuyện anh nên lo.
Vương Dịch Phong mím môi im lặng, chuyện hắn kết hôn với Khả Ngân, Hoàng Thiên Ân vẫn chưa chấp nhận được. Cầm lấy bàn tay cô đang đặt ở trên đùi, Vương Dịch Phong còn chưa kịp nói câu nào đã bị Hoàng Thiên Ân lạnh nhạt giật ra, ngay cả mặt hắn cũng không thèm nhìn.
Vương Dịch Phong rũ mi, thu tay lại đặt ở trên đùi. Không gian lại trở về vẻ an tĩnh vốn có. Hoàng Thiên Ân cho dù lạnh nhạt hắn, xa lánh hắn, Vương Dịch Phong cũng không có quyền nổi giận hay đòi hỏi cô không được làm vậy với hắn. Không thể trách được Thiên Ân, người sai là hắn, người phản bội cô cũng là hắn, bây giờ hắn chẳng có tư cách gì với cô, ngay cả sự quan tâm cũng trở nên thừa thãi.
Hai người bọn họ yêu nhau, nhưng Vương Dịch Phong đã kết hôn cùng Khả Ngân, tự tay mình đẩy Thiên Ân thành kẻ thứ ba ngoài cuộc. Cô cũng chỉ là một con người yếu đuối, cô không chịu được sự đả kích khi trở thành kẻ thứ ba, nhìn hắn ngày ngày cùng một người con gái khác chung một mái nhà, nhìn hắn được cả gia đình và xã hội công nhận. Đừng trách Hoàng Thiên Ân ích kỷ, có hay chăng là cô không đủ cao thượng mà thôi.
Mối quan hệ của bọn họ kể từ ngày Khả Ngân bước vào cứ như vậy mà càng ngày càng rạn nứt, hiện tại ngồi trước mặt nhau cả hai lại gượng gạo không nói nên lời, chẳng biết từ khi nào mà cứ thế xa dần nhau. Vương Dịch Phong biết hiện tại Hoàng Thiên Ân đang mệt mỏi, cả thể chất và tâm hồn cho nên chỉ đẩy ghế đứng dậy nói một câu khách sáo.
- Được rồi, em ngủ sớm đi. Anh ở bên ngoài, cần gì thì gọi anh.
Vương Dịch Phong quay người bước ra khỏi phòng, bóng lưng hắn lặng lẽ khuất sau cánh cửa. Hoàng Thiên Ân nhìn hắn rời khỏi hoàn toàn, chậm rãi lôi ra dưới ga giường một tờ giấy xét nghiệm.
Những hàng chữ màu đỏ chập chờn dưới ánh điện, Hoàng Thiên Ân cúi đầu, một giọt nước mắt nhỏ lên trang giấy. Cô giơ tay run rẩy mân mê hàng chữ, ở nơi ghi chú viết tên một căn bệnh đáng sợ: Ung thư máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook