Editor: Nana Trang

Ban đêm gió sông hơi lạnh.

Gió thổi qua, làm cho ngọn lửa phần phật lên, Ulrica dùng móng chó bao bọc sói con ở trong ngực. Ứng Khúc Hòa cũng kéo Tây Mễ qua, dùng cánh tay che chắn khói đặc bị gió xoắn tới giúp cô.

Tây Mễ lại được Ứng Khúc Hòa đút mấy miếng khoai tây nướng, ăn nhìu đến nổi bụng no căng, gần như ôm bụng về nhà.

...

Về đến nhà, bật đèn ở phòng khách lên.

Ứng Khúc Hòa đi đậu xe vẫn chưa vào, lúc cô lên lầu thì nhìn thấy bình hoa cổ ở chỗ rẽ cầu thang. Bình hoa bị cô đá vỡ đã được sửa xong, có thể nhìn thấy vết rạn rất nhỏ.

Nhớ tới câu nói "trừ cô ấy ra thì không có người thứ hai" của Ứng Khúc Hòa, không hiểu sao mặt cô lại đỏ lên.

Trái tim hai người họ vì thích mà kết hợp, không lúc nào không thu hút lẫn nhau. Cô thích anh, thích đến nối nhiều lần phác họa khuôn mặt anh trong không trung, máu cũng sẽ nhanh chóng sôi trào, mặt lại đỏ bừng.

Cô nhìn qua kẽ hở rào chắn cầu thang thấy Ứng Khúc Hòa vào cửa trước, nhớ tới chuyện hôn môi cắn lưỡi thì bưng mặt chạy trối chết.

Cô dựa vào cánh cửa, dán sát tai vào cánh cửa nghe tiếng động ở hành lang.

Nghe thấy Ứng Khúc Hòa lên lầu, lại không nghe thấy tiếng động đi ngang qua phòng cô. Cô ngừng thở cẩn thận nghe, căn cứ vào ngày thường, ước chừng mười giây sau khi Ứng Khúc Hòa đi ngang qua trước cửa phòng cô, cô sẽ nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng sách hoặc phòng ngủ ở đối diện.

Hiện tại không nghe thấy, vậy có nghĩa là...

Có nghĩ là Ứng Khúc Hòa vẫn còn ở hành lang? Hoặc là ở ngoài cửa phòng cô?

Ý nghĩa này vừa nhảy ra trong đầu, tiếng gõ cửa vang lên, Tây Mễ sợ tới mức trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài. Cô hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mở cửa, "Sao vậy?"

Thấy cô thò đầu tóc quăn rối bù ra, trong lòng Ứng Khúc Hòa rung động một trận, vươn tay qua xoa xoa, đưa một cái giấy cho cô: "Em đi làm cần phải đưa thông tin cho bộ phận nhân sự. Cô nàng Điềm Giản kia ương bướng, cảm thấy anh muốn chia rẽ chị ấy và anh cả, cho nên ngày mai anh phải bay đến thành phố Minh Dương một chuyến, đi tìm Điềm Hạo nói chuyện."

Tây Mễ có nghe Điềm Giản kể chút về Điềm Hạo.

Cô nhận lấy túi giấy, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh trai Điềm Giản có... ra tay với anh không?"

Ứng Khúc Hòa cười nhẹ một tiếng: "Em đang lo lắng cho anh?" Vươn hai tay qua bưng lấy đầu bóc quăn của cô xoa xoa, động tác hết sức cưng chìu: "Yên tâm, không có đâu, anh ta vẫn có chừng mực, nhiều lắm là không muốn gặp anh thôi."

Tây Mễ lắc lắc đầu, cảm thấy mình bị hai tay Ứng Khúc Hòa bưng lên giống như con chó con. Cô ôm túi giấy nói: "Vậy... Anh đi sớm về sớm."

Ứng Khúc Hòa nhìn đầu của cô, lại có xúc động muốn kéo cô ra, ôm cô thật chặt.

Thấy cô đề phòng anh như phòng trộm, lập tức bỏ đi ý nghĩ tiến thêm một bước, nói ngủ ngon.

...

Trước khi đi Ứng Khúc Hòa đã cẩn thận giúp cô làm xong mấy chuyện photo chứng minh thư này kia.

Không phải là lần đầu tiên cô đến Ứng Thực Hiên, nhưng là lần đầu tiên được quản lí của bộ phận nhân sự dẫn đi tham quan.

Ứng Thực Hiên được phân ra sáu khu vực lớn, cách trang trí của mỗi khu vực không giống nhau, mùi vị thức ăn cũng không giống. Ví dụ như lần trước gặp mặt Ứng Khúc Hòa ở phòng bao nấu lẩu, thuộc khu vực vị cay, mùa hè vì để cho khách giảm bớt "cảm giác nóng hực" sau khi ăn uống thỏa thê, cố ý dựng một rừng trúc tĩnh mịch nhỏ.

Khu hải sản có mười mấy phòng bao được hành lang thủy tinh trong suốt móc nối với nhau, dưới chân là sàn nhà trong suốt, cúi đầu là có thể nhìn thấy cá biển bơi qua bơi lại dưới sàn thủy tinh.

Khu phi cầm, đồ ăn chủ yếu dùng chim làm chính, trong hành lang chuyên bố trí khung chim, Tây Mễ và quản lí bộ phận nhân sự đi qua, vẹt King Kong vỗ cánh kêu to: "Khu phi cầm, hoan nghênh đến chơi."

Vẹt... sống?

Diện tích của Ứng Thực Hiên lớn hơn cả trong tưởng tượng của cô, vòng ra vòng vào hết  bốn mươi phút, rốt cục cũng tham quan xong sáu khu vực khác biệt, đến phòng bếp.

Trong phòng bếp có mười mấy đầu bếp đang bận rộn làm việc, phân công rõ ràng, ai có chức nấy.

Quản lí nhân sự dẫn Tây Mễ đến trước mặt một chú đầu bếp, ông chú đang nhấc nồi rau xào, không có thời gian để ý đến đám người bọn họ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi, xòe tay ra, hướng lòng bàn tay lên, "Lưu Dương, canh gà."

Tây Mễ thuận tay lấy canh gà, đưa tới trong tay chú đầu bếp.

Chú đầu bếp đổ canh gà vào trong nồi, đậy nấp lại hấp, có thời gian rảnh lau tay, quay người lại đánh giá Tây Mễ, "Bé gái?"

Quản lí nhân sự giới thiệu nói: "Quỷ Yên Thương*, đây là Tây Mễ, rất có thiên phú xử lý đồ ăn Trung Quốc, sau này làm phiền anh dẫn dắt cô ấy."

(* Yên thương - 烟枪 [yānqiāng] tẩu hút thuốc phiện => có thể hiểu là quỷ nghiện thuốc tẩu)

Quỷ Yên Thương dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi, lấy tẩu thuốc của mình ra hút một hơi, thoải mái ngồi trên ghế dựa, híp mắt đánh giá Tây Mễ.

Tây Mễ đọc hiểu cái nhìn của ông, giành nói trước: "Tiền bối, cháu có thể nhấc di chuyển nồi, việc này chú không cần nghi ngờ."

Chú đầu bếp cầm tẩu thuốc trước mặt chắc là đầu bếp chưởng muỗng*.

(* chắc là đầu bếp chính chuyên nấu ăn á)

Quỷ Yên Thương thổi một hơi khói ra, liếc xéo cô một cái: "Tôi biết, nếu không có chút bản lĩnh đó, vào cánh cửa này tôi có thể đánh gãy chân của cô. Phòng bếp chúng tôi không phải chó mèo nào cũng vào được. Sau này gọi tôi là Quỷ Yên Thương."

Đánh... đánh gãy chân? Tây Mễ vô thức nhúc nhích chân.

Quản lí nhân sự ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Quỷ Yên Thương: "Người của ông chủ, nói chuyện chú ý chút."

Quỷ Yên Thương gõ gõ cái tẩu trên mặt bàn, trừng mắt: "Nơi này của chúng ta ai mà không phải là người của ông chủ?" Ông đánh giá Tây Mễ từ trên xuống dưới, hỏi cô: "Cô bé, mấy tuổi? Quán quân của cuộc thi nào? Tại sao tới nơi này?"

Tây Mễ trả lời: "19 tuổi, quán quân của "Mỹ vị Trung Hoa", cháu muốn làm bếp trưởng."

"Ừ, không tệ, 19 tuổi à, xem ra rất có thiên phú. Người tuổi trẻ có khát vọng không phải là chuyện xấu, nhưng vào đây rồi, chuyện thứ nhất là phải biết người biết ta." Quỷ Yên Thương hít mấy hơi, nâng tay gọi một đầu bếp nhỏ tên Lưu Dương tới, "Tiểu Lưu, tới đây."

Tiểu Lưu hiểu ngầm, vỗ vỗ vai Tây Mễ, cười tươi nói: "Đi theo tôi."

Tây Mễ đi theo Lưu Dương đến bục nước*.

(* bục nước là nơi giết và rửa các loại cá, hải sản. Giúp đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn)

Trình tự căn bản để tiến hành đánh vảy, giết mổ động vật thủy sản đều bắt đầu từ nơi này. Lưu Dương chỉ vào bệ nước nói với cô: "Cô bắt đầu từ nơi cở sở nhất của phòng bếp, dựa vào năng lực của cô, trong ba ngày rời khỏi bục nước không thành vấn đề."

Đương nhiên Tây Mễ biết bục nước này là nơi mệt mỏi cực khổ nhất của phòng bếp, cũng là nơi cấp thấp bẩn nhất. Cô từng làm ở bục nước ba năm, kỹ thuật cắt tỉa cũng bắt đầu luyện từ đây.

Làm ở bục nước này, ngón tay ngón chân thường lở loét, cũng may có thuốc mỡ đặc biệt của bà nội bảo vệ tay chân, mới có thể may mắn thoát nạn.

Vốn tưởng rằng tiến vào phòng bếp là có thể bắt đầu nấu thức ăn, thế mà lại bị xem thành người mới đầy đi đến bục nước, cái cảm giác chênh lệch này quá lớn rồi.

Thậm chí có chút uất ức...

Lưu Dương nhìn ra uất ức của cô gái nhỏ này, nói cho cô biết: "Tôi biết cô, Tây Mễ, Tiểu Tây Qua của Mỹ Thực Đạo, bạn gái của ông chủ chúng tôi. Nhưng phòng bếp là nơi quan trọng do Quỷ Yên Thương quyết định, Quỷ Yên Thương làm ở đây từ khi nhà hàng mở cho đến bây giờ, tuyệt đối là tay cừ, đều không cho ai mặt mũi cả, chú ấy chỉ dựa nào năng lực."

Tây Mễ cầm một con cá, bắt đầu đánh vảy.

Lưu Dương vỗ vỗ vài cô, an ủi nói: "Cô có phát hiện không? Cô là người nữ duy nhất trong phòng bếp chúng ta đấy. Cho nên, vào phòng bếp này rồi cô đừng xem mình là nữ, Trù thần Tam Xuyên, quán quân mỹ thực gì gì đó, tất cả những điều đó chỉ là nước cờ đầu tiên để vào Ứng Thực Hiên thôi, tuyệt đối đừng cảm thấy mình quá trâu bò, đầu bếp trong này, lý lịch của mỗi người đều trâu bò hơn cả cô. Cô đừng thấy tôi nói nhiều, tôi là fan cuồng của Mỹ Thực Đạo đấy, nể mặt anh ấy mới nói nhiều đôi câu, tránh cho cô vừa vào mò mẫm không biết gì."

Tây Mễ gật đầu, nói cảm ơn. Cô cảm thấy Lưu Dương, nhìn hơi quen mắt...

Nhìn chằm chằm vào mặt anh tra, cẩn thận nhìn, rốt cục cũng nhớ tới anh ta là ai.

Đầu bếp thiên tài Lưu Dương ba năm trước lọt vào trận đầu mỹ thực quốc tế cùng Đại sư huynh, khi đó anh ta mới 18 tuổi, thiên phú dị bẩm, sau đó đánh bại Đại sư huynh cô, giành được quán quân.

Tây Mễ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, hỏi: "Anh tới đây bao lâu rồi?"

"Ba năm rồi." Lưu Dương thở dài, "Ba năm, vẫn là trợ thủ cho Quỷ Yên Thương, đau đớn mà."

"..." Trong lòng Tây Mễ quay cuồng mấy vòng.

Đầu bếp thiên phú, lại chỉ là trợ thủ cho người ta? Thật phung phí của trời mà.

Cả buổi sáng Tây Mễ đều đứng ở bục nước, vẫn luôn tuần hoàn công việc giết, rửa. Để bảo vệ tay, cô cố ý đeo bao tay, ông Thủy phụ trách quản lý cả bục nước, thờ ơ nhìn cô: "Cô gái nhỏ, nếu cháu cảm thấy tay cháu quý giá, vậy sáng mai đừng tới đây nữa."

Tây Mễ bất đắc dĩ kéo bao tay ra.

Tây Mễ làm việc đến tối, mười ngón tay đã trắng bệch nhăn nhúm lại, có dấu hiệu lột da. Buổi tối mua miếng thịt bò tươi về nhà, về đến nhà Ulrica dẫn sói con ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới đón.

Tây Mễ ngồi xổm xuống cởi dây xích cho cho Ulrica, sói con nhanh chóng nhảy lên, cào rách túi nhựa treo trên cổ tay Tây Mễ, ngậm cục thịt bò xoay người chạy vào bụi cỏ.

Tây Mễ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mở mạnh bụi cỏ ôm nhóc con kia ra.

Nhóc con bảo vệ thức ăn, một móng sói vỗ mạnh lên mu bàn tay Tây Mễ, trên mu bàn tay cô lập tức có thêm mấy dấu đỏ. Tây Mễ hít một tiếng, dường như trong phút chốc, cô nhìn thấy trong mắt con sói còn này có... tuyệt sát*?

(* sát khí cùng cực)

Tây Mễ cứng rắn kéo cục thịt bò ra khỏi miệng của sói con, trở về phòng đổi thành thức ăn cho chó đưa cho nó, nhóc con kia  lập tức ỉu xìu, gục ở chuồng chó không động đậy nữa.

Buổi tối Tây Mễ điện thoại cho Ứng Khúc Hòa, lại nghe thấy chút chuyện cũ của Ứng Sênh Nam và Điềm Giản.

Lúc nhỏ Điềm Giản đi theo cha mẹ gặp tai nạn, cha mẹ mất đi, cô gái nhỏ vốn thông minh nhưng vì bị đả kích, về sau hành động cử chỉ giao tiếp với người khác không khác gì đứa bé tám tuổi. Nhưng trí nhớ của cô ấy vượt xa người thường, đối với những thứ mình muốn học thì học rất nhanh.

Lúc Điềm Giản đi học, lúc nào cũng bị bạn bè cười nhạo là kẻ ngốc, cô nhi. Ở trường học thường bị ném vào ao nước bẩn, bị phạt đứng nguyên một ngày, bị không ít uất ức.

Sau đó Điềm Hạo về nước, tiến vào công ty dòng họ, dùng sức một người hóa giải mâu thuẫn nội bộ tập đoàn, cũng vì vậy mà trở thành nhân vật tầm cỡ số một Minh Dương, sau đó không có ai tiếp tục dám bắt nạt Điềm Giản nữa.

Điềm Hạo vì em gái mà trả giá rất nhiều.

Anh ta đương nhiên hi vọng em gái có một kết cục tốt, nhưng không thể chấp nhận em rể còn lớn hơn mình mấy tuổi. Càng không thể chấp nhận Ứng Sênh Nam lừa dối Điềm Giản trộm hộ khẩu, giấu anh ta lén lút lĩnh giấy hôn thú.

Tây Mễ ôm điện thoại nằm ở trên giường, trong ống nghe, giọng của Ứng Khúc Hòa như cát đá, lọt vào màng nhĩ người nghe. Cô nói: "Bởi vậy, bản thân em cảm thấy là Ứng Sênh Nam không đúng, người ta bảo vệ em gái nhiều năm như vậy, anh ấy không báo tiếng nào đã mang đi, dựa vào cái gì chứ? Anh... Khi nào trở về?"

Ứng Khúc Hòa: "Chuyện tình cảm nam nữ, khó nói lắm. Cuối tuần quay về, công việc hôm nay của em thế nào?"

Tây Mễ cúi đầu nhìn tay ngâm nước đến trắng bệch, cùng mấy dấu móng tay trên mu bàn tay, nói: "Rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt lắm. Chỉ là em không ngờ Lưu Dương cũng ở Ứng Thực Hiên, Đại sư huynh bại dưới tay anh ta, hi vọng sau này có cơ hội có thể so tài với anh ấy."

Ứng Khúc Hòa có chút ấn tượng với đầu bếp nhỏ này.

Từ trong miệng Tây Mễ nghe tên của người khác phái trừ Quý Đông Lâm, không hiểu sao trái tim Ứng Khúc Hòa như bị nhéo một cái.

Nói chuyện điện thoại với Tây Mễ xong, gần như không chút do dự đặt vé máy bay chiều mai trở về Cẩm Dương.

....

Thứ Bảy, thời điểm bận rộn nhất của phòng bếp là buổi tối.

Tây Mễ nhanh chóng xách đao, đánh vảy cá, động tác đầu bếp ở bục nước cũng rất nhanh, nhưng kỹ thuật cắt tỉa thì lại không có ai vượt qua Tây Mễ.

Ông Thủy cầm đầu ở bục nước không hiểu sao bị so sánh với một cô bé, vốn trong lòng không thoải mái, nhìn thấy Tây Mễ lại đeo bao tay, nói: "Những lời hôm qua ta nói với cháu có phải đều nước đổ đầu vịt rồi không? Nếu tay quý trọng như vậy, về nhà tìm đàn ông làm nũng đi, phòng bếp không phải nơi mấy đứa con gái choi choi như cháu tới!"

Tây Mễ có chút không vui, bắt bẻ nói: "Đao của cháu nhanh hơn mọi người, đợi khi nào đao của chú có thể nhanh hơn cháu thì lên lớp dạy dỗ cháu cũng không muộn."

Ông Thủy tức giận đến mức quăng con cá trong tay đi, bịch một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

"Con nhóc thôi! Mày cho rằng mày là ai hả? Vào đây rồi thì cần phải tuân thủ quy tắc nơi này, đừng có mà xem thường quy tắc."

Tính tình bướng bỉnh của Tây Mễ cũng phát tác: "Phòng bếp cũng nói đến vị tình người, cháu mang bao tay nhưng động tác nhanh hơn mọi người, dựa vào cái gì mà không cho mang?"

Tây Mễ và ông Thủy bốn mắt trừng nhau, một tẩu thuốc đột nhiên bay tới, rơi xuống thớt gỗ trước mặt Tây Mễ, tạo ra tiếng vang "bịch bịch".

Quỷ Yên Thương híp mắt nhìn Tây Mễ, lộ ra nụ cười hòa ái: "Cô gái nhỏ, uất ức hả?"

Tây Mễ nhìn Quỷ Yên Thương, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Nụ cười của Quỷ Yên Thương lập tức tắt ngúm, sắc mặt nhanh chóng tối sầm, trầm giọng nói: "Xin lỗi ông Thủy! Lấy bao tay xuống! Cái quái gì vậy hả."

Âm thanh của Quỷ Yên Thương vang dội, một tiếng rống này gần như khiến tất cả đầu bếp đều liếc nhìn cô.

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Tây Mễ không cam lòng cởi bao tay ra.

Quỷ Yên Thương nói: "Thật sự coi mình là gốc rễ củ hành hả? Nhóc con nên học cách đối nhân xử thế trước đi, sau đó hẵng làm việc, cái tính nết xúc động này mà muốn làm đầu bếp chính? Bục nước này do ông Thủy phụ trách, ông ấy là lãnh đạo của cô. Chê bọn ta cậy già lên mặt, bắt nạt người mới? Muốn tố cáo lại với ông chủ? Nếu ngay cả chút tố chất tâm lý này mà nhóc con cô cũng không có thì khuyên cô nên chặt đứt ý nghĩ bước vào phòng bếp đi, trở về làm nũng với ông chủ lớn, muốn gì mà không có hả? Cần gì phải tới chỗ không hòa vào được này? Thế nào? Còn uất ức?"

Tây Mễ bĩu môi một cái, cúi đầu làm việc, cầm lấy con cá cho vào nước muối rửa sạch, nước muối dính vào mu bàn tay, cảm giác nhoi nhói lập tức đốt cháy da thịt mu bàn tay.

Quỷ Yên Thương cả giận nói: "Hỏi cô đấy, còn uất với ức không hả!"

Giọng nói chấn động này làm đau lỗ tai Tây Mễ. Cô cắn chặt môi lắc đầu, "Không, không uất ức..."

Lúc này Quỷ Yên Thương mới hài lòng gật đầu: "Ừ, làm việc."

Đầu bếp Ứng Thực Hiên từ Thứ hai đến thứ Sáu thay phiên nhau nghỉ ngơi, tối Thứ bảy thì làm đến chín giờ mới có thể tan ca ăn cơm tối.

Tây Mễ làm việc cả ngày, ngay cả sức lực để ăn cơm cũng không còn. Một đám ông lớn ngồi chung một cái bàn nói chuyện lớn tiếng, uống rượu ăn cơm. Tây Mễ là người nữ duy nhất trong phòng bếp, không muốn giao tiếp uống rượu với đám người này, vì vậy ngồi một mình ở trong góc ăn cơm.

Cô phát hiện mu bàn tay đã hoàn toàn đỏ lên, dường như bị nhiễm trùng rồi.

Có người uống say rượu, bắt đầu nói hoang.

Tây Mễ nghe mà mặt đỏ tía tai, cúi đầu xuống, làm bộ không nghe thấy.

Một miếng cơm vẫn chưa nhét vào miệng, Quỷ Yên Thương gọi cô: "Tây Mễ, cô tới đây cùng ăn đi, ngồi xa vậy làm gì?"

Sau đó trên bàn cơm cười vang một trận, anh một lời tôi một câu bắt đầu trêu chọc Tây Mễ:

"Thế nào? Còn coi mình như phụ nữ?"

"Vào phòng bếp rồi thì đừng coi mình là phụ nữ, tới đây, uống rượu, ăn thịt!" Một đầu bếp trung niên dịch sang bên cạnh, cố ý chừa chỗ cho cô, "Tới đây."

Đầu bếp nơi này ngoại trừ Tây Mễ và Lưu Dương là người trẻ tuổi, còn lại đều trên 40 tuổi cả.

Mỗi ngày bọn họ bận rộn công việc, không được lên mạng, không xem tivi, cũng không rảnh rỗi quan tâm tin tức gần đây, không biết bất cứ chuyện gì về Tây Mễ.

Tố chất của nhân viên phục vụ Ứng Thực Hiên tương đối cao, nhân viên ngoài phòng bếp mặc dù biết quan hệ của Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa nhưng cũng sẽ không lén lút nghị luận.

Nhà hàng quy định rõ, không cho phép nói huyên thuyên, không cho phép lén lút nghị luận đồng nghiệp, như bị phát hiện thì sẽ bị đuổi việc.

Tây Mễ ngại ngùng đi sang ngồi, đối diện chính là ông Thủy hung dữ ban ngày và Quỷ Yên Thương. Chống lại ánh mắt của Tây Mễ, ông Thủy lại châm chọc nói: "Mấy đứa nhóc bây giờ không lấy chồng sinh con đi, xuất đầu lộ diện đi theo đám lão già chúng ta tụ tập, không biết nghĩ như thế nào nữa."

Tây Mễ cúi đầu bới cơm, nghe vậy thì dừng lại đặt chén xuống: "Ra ngoài làm việc gọi là xuất đầu lộ diện? Vậy tư tưởng của ngài cũng quá hẹp hòi rồi, thật đáng buồn."

"Ôi u, con bé này lại ương ngạnh với tôi này?"

Lưu Dương đưa tay tới, lẳng lặng thản nhiên chọc chọc lưng cô, ý bảo cô đừng ương ngạnh nữa.

Tây Mễ hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, có đầu bếp nổi lên tâm tư trêu cợt, đưa một ly cho cô.

Một ly rượu lương thực đầy, vô cùng mạnh.

Tây Mễ nhìn một cái chuyển rượu trở lại cho đầu bếp, hỏi: "Làm gì thế?"

Đối phương nói: "Quy tắc. Vào phòng bếp này, quy tắc là bốn ly rượu. Đương nhiên, cô cũng có thể chọn không uống, cô gái nhỏ mà, chúng tôi đều hiểu, õng ẹo thích dán vào trong ngực đàn ông làm nũng, làm gì có thể uống rượu?"

Trên bàn dấy lên một trận cười vang.

Tây Mễ cảm thấy không buồn cười chút nào, vỗ bàn đứng dậy, một bàn người lập tức yên tĩnh. Cô nhìn đầu bếp nam giựt giây, ánh mắt sắc bén: "Nếu tôi có thể uống xong bốn ly, chú kêu tôi một tiếng ông! Dám không?"

Đầu bếp nam thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, sửng sốt một chút: "Ông? Cô có thể uống hết bốn ly, tôi gọi cô một tiếng cha!"

Lưu Dương xuất phát từ lòng tốt kéo cô ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Cô đừng cậy mạnh, uống xong bốn ly, cô còn muốn mạng nữa không hả?" Lưu Dương hoà giải, "Được rồi được rồi, mấy chú đừng làm khó dễ một cô gái, người của ông chủ lớn, tại sao mấy chúcứ bắt nạt người ta như vậy, sau này còn muốn chen chân nữa không?"

Ông Thủy không hiểu rõ ý của Lưu Dương, châm chọc nói: "Đúng rồi, quấn lấy ông chủ lớn làm nũng mới là đường ngay, một cô gái vào phòng bếp tụ tập cùng đám đàn ông, đây là con đường bất chính!"

Tây Mễ nâng ly, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu. Ngụm rượu cuối cùng chưa kịp nuốt xuống, đã lắc lắc đáy ly cho bọn họ xem.

Ly thứ hai, ly thứ ba vẫn phóng khoáng như cũ.

Ly thứ tư, rõ ràng có chút không chống đỡ nổi, loại rượu này quá mạnh, đừng nói cô là một cô gáu, cho dù là đàn ông uống 4 ly liên tục cũng không chịu nổi.

Tây Mễ giữ vững đến bữa tối kết thúc, không biết mình ra khỏi Ứng Thực Hiên như thế nào. Đi đến trạm xe buýt, ôm thùng rác ói mửa đến ruột gan đứt đoạn.

Rượu này mạnh hơn so với cô nghĩ.

Tửu lượng Tây Mễ rất tốt, lúc này lại hoàn toàn bị một đám người lớn chuốc say. Trong thoáng chốc nhìn thấy ông Thủy và Quỷ Yên Thương đứng trước mặt, hai người trách móc mắng cô.

Ầm ĩ chết đi được!

Cô nhặt cục đá lên đập tới, bịch một tiếng, thân thể hai người biến mất, cục đá đập vào tấm thủy tinh ở trạm xe buýt. Tây Mễ dựa vào thùng rác ngồi xuống, tốn sức lấy điện thoại ra gọi điện cho Ứng Khúc Hòa.

Rượu làm đầu cô choáng váng, cảm giác uất ức xông lên. Điện thoại kết nối, Tây Mễ không kìm được tố hết uất ức trong lòng, nước mắt nước mũi cũng không nhịn được mà trào ra ngoài.

Cô dựa vào thùng rác ở bên đường, khóc gọi điện thoại, giọng nói đứt quãng kể hết uất ức của mình, ở trong mắt người qua đường hiển nhiên trở thành một bệnh tâm thần.

Quý Đông Lâm nhận điện thoại đầu tiên là sửng sốt, muốn nói cho cô biết mình là Quý Đông Lâm, mà không phải là Ứng Khúc Hòa, nhưng cậu không có cơ hội lên tiếng. Người trong điện thoại rốt cục cũng ngừng khóc lóc kể lể, Quý Đông Lâm hỏi: "Nữ thần? Em đang ở đâu? Tôi tới đón em."

Đầu Tây Mễ căng lên, ném điện thoại đi, ngã ngồi dưới đất dậm châm, bụm mặt lại cười lên: "Ba ba tôn đạo, gọi tôi là nữ thần? Ba ba tôn đạo gọi tôi là nữ thần?"

Ha ha ha ha... Tây Mễ lại không tim không phổi cười lên.

Hai sinh viên nữ đi ngang qua nhặt điện thoại lên, báo địa chỉ cho Quý Đông Lâm.

Quý Đông Lâm nhanh chóng lái xe tới, nhìn thấy Tây Mễ ôm chân một sinh viên nữ vừa khóc vừa cười, bộ dạng say rượu còn đáng sợ hơn cả Nam Tinh.

Quý Đông Lâm đỡ cô lên xe, lúc thắt dây an toàn giúp cô, khuôn mặt bị Tây Mễ bưng lấy, "Hu hu... mặt của Ứng Khúc Hòa sao biến thành Quý Đông Lâm rồi."

Quý Đông Lâm dùng sức giãy ra khỏi tay cô, thở dài lái xe.

Xe vừa nổ máy không lâu, Tây Mễ vươn tay tới nghịch cái vô lăng, "Ba ba tôn đạo, anh ôm bồn cầu làm gì vậy?"

"..." Quý Đông Lâm bất lực, đành phải đậu xe ở ven đường. Cậu mở bản đồ nhìn thấy gần đây có khách sạn, vịn Tây Mễ qua đường cái.

Ứng Khúc Hòa trở lại Cẩm Dương đã chín giờ, lái xe đến đón Tây Mễ tan làm, trên đường chờ đèn xanh thì nhìn thấy Quý Đông Lâm ôm Tây Mễ đi qua đường. Đợi chuyển đèn xanh, Ứng Khúc Hòa dừng xe ở ven đường, đuổi theo Quý Đông Lâm và Tây Mễ.

Quý Đông Lâm bị Tây Mễ ói cho cả người dơ bẩn, đến cửa khách sạn thì khóc không ra nước mắt: "Nữ thần, mặc dù em đối với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn sẽ không ghét bỏ em."

Quý Đông Lâm dùng chứng minh thư của mình làm thủ tục, vịn Tây Mễ đi về phía cầu thang điện.

Cậu đột nhiên rất đau lòng cho Tây Mễ.

Bị một đám người lớn bắt nạt, say rượu ngã ở ven đường. Nếu không phải cậu đi tới kịp thời, nếu không phải cô gặp được hai cô gái tốt bụng, mà là gặp kẻ xấu biến thái, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến hậu quả, không hiểu sao trong mắt Quý Đông Lâm bốc hỏa.

Quả nhiên, sau khi Ứng Khúc Hòa theo đuổi được nữ thần thì không giả bộ nữa, thậm chí là đón cô về nhà cũng không muốn sao? Loại đàn ông này, sớm nên ném ra ngoài đánh chết cho rồi!

Quý Đông Lâm càng nghĩ càng muốn tức giận, thật sự muốn lập tức nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, xắn tay áo lên hung hăng đánh một trận.

Quý Đông Lâm vịn Tây Mễ đi vào thang máy, lúc cánh cửa sắp khép lại đột nhiên có một bàn tay với vào, cánh cửa cảm ứng lại mở ra hai bên.

Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa tối thui đứng ở ngoài cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương