Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh
-
Chương 37
Editor: Nana Trang
Tây Mễ cầm di động trong tay Quý Đông Lâm qua, xem kỹ bản tin, lại nghiêng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa. Thấy anh nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, vươn tay qua sờ sờ ót cô an ủi: "Đừng lo, Chu Minh sẽ giải quyết."
Quý Đông Lâm chen giữa hai người, liếc nhìn Ứng Khúc Hòa, lại xem kỹ bản tức: "Tôi nói này... Nữ thần, em là cháu gái của Tây Văn Đạo? Trù thần Tam Xuyên của thị trấn cổ Gia Lăng?"
Vẻ mặt cậu vi diệu đánh giá Tây Mễ: "Tôi vẫn cho rằng Tam Xuyên là đàn ông đấy?" Cậu tiếp tục kéo bản tin xuống: "Tôi nói... Nữ thần em mới mười chín tuổi? Mười chín tuổi là tiểu Trù thần thiên tài?"
Nam Tinh đi tới, cướp lấy di dộng trong tay Quý Đông Lâm, nhìn xem, cũng hơi khiếp sợ: "Tây Mễ, Tây Văn Đạo, thị trấn Gia Lăng, tôi nên sớm đoán ra mấy người có quan hệ với nhau, không ngờ cô nổi danh ở thị trấn Gia Lăng như vậy."
Trong bản tin thân phận của Tây Mễ bị phơi bày ra ánh sáng, bị người ta chụp được cảnh lên xe của Ứng Khúc Hòa, cũng nhiều lần ra vào nhà Ứng Khúc Hòa. Càng bị người ta moi ra tin tức cô không dùng thân phận của mình để đăng ký dự thi.
Phóng viên nói, Tây Mễ dự thi chẳng qua chỉ là có "hậu thuẫn" Ứng Khúc Hòa sắp đặt mà thôi.
Ứng Khúc Hòa mời Trù thần Tam Xuyên Gia Lăng dự thi, lại cố ý tạo dựng bối cảnh đầu bếp dân gian, sau đó lại lăng xê người mới, đồng thời đảm bảo tỉ lệ người xem TV, lại có thể mở rộng danh tiếng của Ứng Thực Hiên. Thật ra kết quả vô địch đã sớm quyết định nội bộ rồi, đầu bếp dự thi trong chương trình chẳng qua đều là quân cờ, làm nền thôi. Phóng viên còn nói, Ứng Khúc Hòa bao nuôi "Tam Xuyên"."
Bản tin này vừa đưa ra, tin tức đầu bếp Mỹ vị Trung Hoa liên danh truy tố cũng xuất hiện.
Đọc bản tin xong, Nam Tinh nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Ứng Khúc Hòa: "Khúc Hòa, chuyện này anh định xử lý như thế nào?"
"Tạm hoãn." Ứng Khúc Hòa nướng hồng xong thì thổi cho nguội, đưa cho Tây Mễ.
Tây Mễ lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu lướt blog, blog bị quần công, ngay cả những fan quen mặt ngày thường cũng bắt đầu ác ý suy đoán cô.
Một tràng mắng chửi trong khu bình luận:
"Tây Mễ, cô thật khiến tôi thất vọng, không ngờ cô lại là người như vậy, cô còn trẻ như vậy, lại có thiên phú như thế, đi con đường kia không tốt sao? Lại đi lên con đường được bao nuôi."
"Máu tích tụ trong lòng lão rồi. Cho nên lúc đầu ở trong chương trình Ứng Khúc Hòa độc miệng với cô chỉ là muốn tận lực che dấu sự thật sao? Ai ôi, thất vọng quá."
"Há há há, chó hậu thuẫn, rốt cục cũng phơi bày ra ánh sáng, Thiên Đạo thật luân hồi mà."
"..."
Cô còn muốn kéo xuống xem bình luận, điện thoại bị Ứng Khúc Hòa cướp đi, thay vào đó trong tay có thêm một xiên hồng nướng đã được lột sạch vỏ.
Ứng Khúc Hòa tắt di động Tây Mễ đi, xoay người hỏi Quý Đông Lâm Nam Tinh, ngày mốt tôi và Tây Mễ sẽ xuống núi, hai người thì sao?"
"Còn ở lại thêm ngày nữa hả?" Quý Đông Lâm liếc nhìn Nam Tinh, lại nhìn Tây Mễ bùn hỉu cúi đầu, "Vậy tôi cũng ở lại thêm ngày mai, đi theo giúp nữ thần. Nữ thần, đừng khó chịu, cho dù toàn thế giới đối địch em, tôi cũng sẽ ở về phía em!"
Cậu dùng cùi chỏ đẩy đẩy Nam Tinh đang cúi đầu xem điện thoại: "Này, cô thì sao? Chẳng lẽ cô cũng tin mấy tin tức này? Muốn liên danh khởi tố à?"
Nam Tinh đọc xong tin nhắn, nói, "Tối qua điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn, vì tín hiệu không ổn định nên tôi quên mất kiểm tra tin nhắn này, ba người xem đi."
Nội dung tin ngắn chỉ có một câu: ""Mỹ vị Trung Hoa" có quy tắc ngầm, có hứng thú mời tham gia cùng đưa ra ánh sáng." Phía dưới còn kèm theo một địa chỉ.
Ứng Khúc Hòa nhìn tin nhắn nhưng lại không thấy số đâu.
Nam Tinh suy đoán: "Số gởi đến hẳn là thẻ không gian, tôi rất tò mò là ai lại rảnh rỗi như vậy đấy? Antifan Tây Mễ sao?"
Một trận gió lướt qua, làm đống lửa bắn ra tia lửa nhỏ. Khói đột nhiên bị gió thổi đổi hướng, phả vào mặt Tây Mễ. Cô cúi đầu, dụi hai mắt vào hai đầu gối, thở ra một hơi nói: "Tôi và ông nội đã cắt đứt quan hệ rồi, ông ấy muốn dùng cách này để đè bẹp tôi, muốn tôi ngoan ngoãn về nhà."
"Đây mà là ông nội sao? Vu oan cháu gái của mình được người ta bao nuôi? Có bị bệnh không vậy?" Quý Đông Lâm nâng trán, "So với lão già nhà em thì lão già nhà anh quá hòa ái rồi."
Tây Mễ cắt ngang lời cậu: "Bởi vì trong nhà anh chỉ có mình anh là cháu trai. Nếu tôi là con trai, có lẽ ông ấy cũng sẽ không làm vậy với tôi."
Quý Đông Lâm bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Quả thật bởi vì cậu là cháu trai duy nhất trong nhà, ông cụ với dung túng đủ điều với cậu.
Ứng Khúc Hòa vịn vai Tây Mễ, nói với mọi người: "Được rồi, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi." Đưa Tây Mễ đến cửa phòng ngủ, Ứng Khúc Hòa ôm cô một cái mới cho đi.
Tây Mễ nắm lấy áo của Ứng Khúc Hòa, mấy máy môi, muốn nói lại thôi.
Ứng Khúc Hòa dùng bàn tay bọc lấy khuôn mặt nhỏ của cô, lòng ngón tay vuốt ve vành tai cô: "Chuyện có lớn bằng trời thì đều có anh đây rồi, dáng người anh cao như vậy, chẳng lẽ em còn sợ anh không chống đỡ được vùng trời này giúp em hay sao?"
Khóe môi Tây Mễ giật giật, lời sắp nói ra lại nuốt trở về, tùy tiện tìm một chủ đề thay thế: "Đúng rồi, anh cung gì? Thật sự là cung Xử Nữ à?"
Ứng Khúc Hòa phủ nhận: "Không phải."
Tây Mễ cúi đầu dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh: "Vậy anh cung gì? Để lát nữa em tra xem... chỉ số ghép đôi của hai chúng ta."
Ứng Khúc Hòa nghiêm trang nói: "Ổ điện."
(插座 - [chāzuò] ổ điện: từ 座 - [zuò] có nghĩa là chòm sao, còn 插 [chā] THÁP, SÁP => thành ra chẳng bk là UKH nói giỡn là cung gì, nên t để thẳng là ổ điện lun, cao nhân nào biết thì chỉ với nhé ~)
"..." Tây Mễ vốn vẫn còn đang buồn bực trong lòng bỗng ngẫn ra, rất nhanh phản ứng lại, bật cười nói: "Ứng Khúc Hòa, không ai chọc cười như anh cả đâu!"
Anh nói: "Vui rồi chứ? Cung Kim Ngưu kết hợp với cung Xử Nữ được mười sao đấy, không cần xem, vào đi ngủ đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Tây Mễ xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa lại thì thò đầu ra, "Ổ điện, chúc ngủ ngon."
Ứng Khúc Hòa mỉm cười: "Ngủ ngon."
Trước khi đi ngủ, Ứng Khúc Hòa dùng nick Mỹ Thực Đạo đăng một bài lên tường blog:
"Tiểu Tây Qua không vui.
Cô ấy hỏi tôi: Anh cung gì?
Tôi nói: Ổ điện.
Cô ấy cười.:)"
Khu bình luận lập tức sôi trào:
"Ôi cha mẹ nó ơi!! Nam thần anh bạn gái?? Cho nên anh biến mất lâu như vậy là đang bận yêu đương!"
" A a a nam thân không đăng video lại chuyển sang ân ái đằm thắm? Ôi mạ nó ơi."
" Tiểu Tây Qua... Cái tên này. Nam thần, tôi là Tiểu Đông Qua. Cầu yêu thương."
"Muốn mơ thấy dáng vẻ nam thần nói cười. Hu hu, hẳn là đẹp trai..."
"Lạnh lùng ném loạn thức ăn cho chó.:)"
"Nam thần, anh rất thân với Tây Tây Tây Mễ sao? Cô ấy xảy ra chuyện lớn, anh lại ở đây ân ái đằm thắm?"
...
Nửa tiếng sau, Mỹ Thực Đạo lại post một bài mới lên blog:
"Sở dĩ gọi cô ấy là Tiểu Tây Qua, là vì cô ấy có nhỏ con, nhỏ tuổi."
Khi bình luận lại bùng nổ:
"A a a... Trời ạ hôm nay nam thần lại đăng hai bài lên blog!!"
"Trời ạ! Vật đổi sao dời, mặt trời mọc ở đằng Tây ư?"
"Sức mạnh của tình yêu..."
"Tôi ngửi thấy mùi yêu đường..."
"Nam thần, anh rất thân với Tây Tây Tây Mễ sao? Cô ấy xảy ra chuyện lớn, anh lại ở đây ân ái đằm thắm?"
...
Chuyện xảy ra qua đột ngột, ngày hôm sau ai cũng chẳng có tinh thần đi chơi.
Đến trưa, chú ở trại nuôi gà biết Tây Mễ đã trở lại, tặng một sọt trứng vịt muối qua. Tây Mễ nhận trứng vịt muối, vấn chú: "Chú, gần đây chú có xuống núi không? Nhà hàng họ Tây kia... có truyền ra lời đồn nào không?"
Chú nói: "Sau khi cháu trốn hôn không lâu, không phải tin đồn truyền đầy trong trấn sao? Chú nói chứ, ông nội của cháu quá đáng quá rồi, nếu bà cụ còn sống, cháu cũng không cần phải chịu cái oan này. Được rồi, cháu và bạn cháu cứ yên tâm ở trên núi, đừng lo không có củi gạo dầu muối, trong nhà chú không thiếu chỗ này đâu."
Tiễn chú đi, Tây Mễ ngồi ở phòng bếp đếm trứng vịt, mười cái trứng vịt, đếm đủ nửa tiếng.
"Ulrica?"
"Ulrica? Chó thối, đi đâu rồi?"
Trong sân truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa và Quý Đông Lâm. Tây Mễ để trứng vịt xuống, đi ra hỏi bọn họ: "Sao thế?"
Ứng Khúc Hòa: "Không thấy Ulirca đâu."
"Sao có thể?" Tây Mễ nhìn quanh bốn phía, "Không phải vừa rồi nó còn chơi với khúc xương ở bên kia sao? Sao giờ lại không thấy?"
Quý Đông Lâm nói: "Một con Lưng Đen uy vũ to lớn như thế mà bị ông chủ buộc giảm béo, có phải đói bụng bỏ nhà đi rồi không."
Ứng Khúc Hòa nhíu mày, muốn đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài tìm nó."
Ứng Khúc Hòa nuôi Ulrica đã nhiều năm, rất có tình cảm, đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình.
Ứng Khúc Hòa vừa mở cửa ra, Ulrica ưu nhã đi vào, trong miệng ngậm một con "chó" nhỏ có màu lông giống nó.
Ulirca ngẩng đầu, nhìn vào Ứng Khúc Hòa, ánh mắt ngày thường sắc bén lúc này lại mềm mại chân thành, giống như có tình thương của cha vậy. Nó ngậm "chó" nhỏ trở về ổ chó tạm thời, vuốt ve giúp "chó" nhỏ liếm sạch ghèn ở khóe mắt.
"Chó" nhỏ ô ô chui xuống dưới bụng nó, thử ngậm nụ hoa không hề tồn tại của Ulrica.
Bốn người làm thành một vòng tròn đánh giá Ulrica cùng con chó nhỏ nó đè dưới bụng. Quý Đông Lâm duỗi một ngón tay ra sờ, Ulrica nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp.
Quý Đông Lâm hơi dở khóc dở cười: "Con chó thối này, hại chúng ta lo lắng hồi lâu, thì ra là đi ra ngoài sinh một con chó con về?"
Nam Tinh khinh thường liếc cậu một cái, khinh bỉ nói: "Anh hai à, chó đực nhà cậu biết sinh con hả?"
Quý Đông Lâm chớp chớp mắt, nhìn Ulrica: "Đừng nói là Ulrica nhặt con chó này về nha, dáng vẻ giống nhau thật đấy, không phải lúc còn trẻ phong lưu khắp nơi, làm lớn bụng mấy con chó cái chứ?"
"Chó" nhỏ không ngừng chui vào dưới bụng Ulrica, tiếng kêu ăng ẳng hết sức chói tai, không giống chó, mà giống sói đầu nhỏ nhiều hơn. Ulrica giống như biết đứa nhỏ này đói bụng dữ lắm, nhìn nhìn Ứng Khúc Hòa xin giúp đỡ, dùng một chân vỗ lên mu bàn tay của Ứng Khúc Hòa, tựa như đang nói: Quan dọn phân*, Trẫm mới tìm được Thái tử bị lạc ở dân gian, mau mau đi tìm sữa đến hầu hạ tiểu Thái tử!
(* quan dọn phân: cách gọi chủ nuôi chó, mèo. v.v… của teen TQ)
Tây Mễ ôm "chó" dưới bụng Ulrica ra: "Con chó này hẳn là nó đói bụng đấy, làm sao đây?"
Ứng Khúc Hòa dùng lòng bàn tay nâng đầu chó nhỏ lên, đề nghị: "Còn canh rắn của hôm qua không? Nấu lại nhuyễn nát ra chút rồi đút cho nó uống."
Tây Mễ và Nam Tinh lập tức đứng dậy đi nấu canh rắn, thẳng đến khi băm nát thịt ra thì nấu cho mềm lại, rồi đút cho "chó" con uống. Tiểu Quai Quai uống canh rắn xong, bụng khô quắt trở nên tròn vo, rúc ở dưới bộ lông mềm mại của Ulrica ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ dùng móng vuốt nhỏ mềm mại vỗ vỗ bụng Ulrica, giống như gặp phải ác mộng, trong cổ họng còn phát ra tiếng rầm rầm nho nhỏ.
"Tiểu Quai Quai thật đáng yêu." Nam Tinh dùng ngón tay nhẹ chọc chọc bụng của "chó" nhỏ, xúc cảm mềm mại khiến lòng cô sụt xuống.
Trước kia cô luôn cảm thấy động vật nhỏ rất phiền phức, nhưng bây giờ lại cảm thấy động vật nhỏ thật sự đáng yêu.
Tây Mễ nói: "Con chó này có thể bị vứt bỏ," cô ôm mặt mong chờ nhìn Ứng Khúc Hòa: "Ulrica rất thích Tiểu Qua Qua, chúng ta... mang về nhé?"
Ulrica như nghe hiểu được lời Tây Mễ, vươn chân vỗ vỗ trên đầu gối Ứng Khúc Hòa, phát ra âm khẩn cầu.
Ứng Khúc Hòa nhìn vào ánh mắt mong chờ của Tây Mễ cùng ánh mắt tội nghiệp của Ulrica, mềm lòng đồng ý.
Bởi vì điều kiện trên núi gian khổ, nguyên liệu nấu ăn có hạn, bữa tối vì trông nom cho con chó nhỏ, Tây Mễ nấu chút cơm nhão, ăn với trứng vịt muối chính tông của Gia Lăng.
Lòng trắng trứng vịt muối Gia Lăng non mềm, không giống bị nghẹn bột chua như ở chỗ khác, vừa chọt đầu đũa vào sẽ có mỡ hồng chảy ra, màu của lòng đỏ rất đỏ.
Buổi tối Tây Mễ chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, cửa sổ bị người gõ vang. Nam Tinh nằm trên giường, trùm chăn lên: "Nhất định là tìm cô rồi, đi mở cửa đi."
Tây Mễ mở cửa sổ ra một khe nhỏ, bên ngoài quả nhiên là Ứng Khúc Hòa, sau lưng là đèn sân mờ tối vầng nhuộm hình dáng của anh, giống như một bức tranh tinh vi trên tấm da trâu.
Ứng Khúc Hòa: "Em ra ngoài đi."
Tây Mễ gật đầu dạ một tiếng, đóng cửa sổ, vừa bước ra khỏi nhà chính, đèn trong sân bị tắt đi.
Cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng Ứng Khúc Hòa trong đêm tối, đến gần vươn tay đẩy lưng anh một cái: "Ba ba tôn đạo, sao vậy? Con chó kia lại đói bụng sao?"
Ứng Khúc Hòa cầm một vỏ trứng vịt lấp lánh tỏa sáng xoay người lại, đưa đến trước mặt cô: "Tặng em."
Vỏ trứng vịt đã được làm sạch, ở chỗ đầu rỗng được quét một lớp nhựa trong suốt, bên trong chứa đom đóm, không ngừng đụng vào lớp màng mỏng, như muốn chạy ra tìm đường sống.
Đom đóm ở trong vỏ trứng vịt, lập loè chiếu sáng, ánh sáng lúc ẩn lúc tắt, lúc sáng lúc mờ, cực kỳ đẹp mắt. Tây Mễ cẩn thận dùng hai tay bưng vỏ trứng vịt, mượn ánh sáng mờ nhạt nhìn Ứng Khúc Hòa: "Ba ba tôn đạo, anh gọi em ra chính là để cho em xem cái này?"
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Khúc Hòa, chỉ nghe thấy anh ừ một tiếng, hỏi lại: "Không thích sao? Trong núi không có thứ gì có thể tặng em, thấy còn vỏ trứng vịt muối nên anh bắt mấy con đom đóm bỏ vào."
"Không có, thích lắm." Những thứ lấp lóe ánh áng thế này cô rất thích,"Nhưng đom đóm ở bên trong sẽ bị buồn chết."
Tây Mễ kéo lớp nhựa ra, đom đóm ở bên trong bay ra ngoài, tựa như các ánh sáo nhỏ lan tỏa ra trong lòng bàn tay Tây Mễ.
Khuôn mặt của hai người được đom đóm nhỏ yếu phác họa trở nên mờ mờ ảo ảo, đợi đến khi toàn bộ đom đóm bay đi, giữa hai người lại bị bóng tối bao trùm, mặt Tây Mễ đột nhiên bị tay người đàn ông bưng lên, một hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
Đôi môi ướt át của đối phương nhẹ ngàng ngừng ở trên môi cô.
Xúc cảm trơn bóng khiến cô sững sờ, trong lỗ tai ầm ầm nổ vang. Ứng Khúc Hòa hôn nhẹ một cái, buông cô ra, nói khẽ với cô: "Tây Mễ, chúng ta là người yêu, từ nay về sau có khổ thì cùng hưởng," sau đó ôm chặt lấy hai vai của cô, cúi đầu xuống, dùng trán kề lên trán của cô, dịu dàng nói: "Trở về Cẩm Dương, dù long trời lở đất anh cũng sẽ cùng đối mặt với em."
Mũi Tây Mễ cay cay, vành mắt hơi ươn ướt, nghẹn ngào nói một tiếng "Được".
Trứng vịt muối phát sáng này, có lẽ cả đời Tây Mễ cũng sẽ không quen món quà này.
Mặc kệ sau này kết quả với Ứng Khúc Hòa như thế nào, cô đều nhớ đến trứng vịt muối này.
Đom đóm chớp lóe sáng ngời, không thể thay thế... ổ điện.
...
Ngày hôm sau trở lại Cẩm Dương, một đám phóng viên chặn kín ở cửa tiểu khu.
Tình cảnh rất khoa trương, Tây Mễ không ngờ mình lại có chế độ ngôi sao này, có thể thấy chuyện này huyên náo kịch liệt cỡ nào.
Bên ngoài phóng viên dữ tợn như zombie, khiến cho Ulrica ngửa đầy kêu "gâu gâu", giống như sói. "Chó" nhỏ trong ngực Tây Mễ bị Ulrica kéo theo, động động hai lỗ tai dựng lên, ngẩng đầu, cũng kêu "gâu gâu".
Âm của "chó" nhỏ bén nhọn hơn cả Ulrica, càng sống sói hơn.
Ulrica: "Một đám chó phóng viên, dám viết lung tung về bạn gái của quan dọn phân Trẫm? Tiểu Quai, lấy khí thế tộc sói của con ra! Cắn đứt cổ bọn họ!"
Sói con: "Ô ~ ô ~~ ẳng ẳng ẳng..."
Tây Mễ cầm di động trong tay Quý Đông Lâm qua, xem kỹ bản tin, lại nghiêng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa. Thấy anh nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, vươn tay qua sờ sờ ót cô an ủi: "Đừng lo, Chu Minh sẽ giải quyết."
Quý Đông Lâm chen giữa hai người, liếc nhìn Ứng Khúc Hòa, lại xem kỹ bản tức: "Tôi nói này... Nữ thần, em là cháu gái của Tây Văn Đạo? Trù thần Tam Xuyên của thị trấn cổ Gia Lăng?"
Vẻ mặt cậu vi diệu đánh giá Tây Mễ: "Tôi vẫn cho rằng Tam Xuyên là đàn ông đấy?" Cậu tiếp tục kéo bản tin xuống: "Tôi nói... Nữ thần em mới mười chín tuổi? Mười chín tuổi là tiểu Trù thần thiên tài?"
Nam Tinh đi tới, cướp lấy di dộng trong tay Quý Đông Lâm, nhìn xem, cũng hơi khiếp sợ: "Tây Mễ, Tây Văn Đạo, thị trấn Gia Lăng, tôi nên sớm đoán ra mấy người có quan hệ với nhau, không ngờ cô nổi danh ở thị trấn Gia Lăng như vậy."
Trong bản tin thân phận của Tây Mễ bị phơi bày ra ánh sáng, bị người ta chụp được cảnh lên xe của Ứng Khúc Hòa, cũng nhiều lần ra vào nhà Ứng Khúc Hòa. Càng bị người ta moi ra tin tức cô không dùng thân phận của mình để đăng ký dự thi.
Phóng viên nói, Tây Mễ dự thi chẳng qua chỉ là có "hậu thuẫn" Ứng Khúc Hòa sắp đặt mà thôi.
Ứng Khúc Hòa mời Trù thần Tam Xuyên Gia Lăng dự thi, lại cố ý tạo dựng bối cảnh đầu bếp dân gian, sau đó lại lăng xê người mới, đồng thời đảm bảo tỉ lệ người xem TV, lại có thể mở rộng danh tiếng của Ứng Thực Hiên. Thật ra kết quả vô địch đã sớm quyết định nội bộ rồi, đầu bếp dự thi trong chương trình chẳng qua đều là quân cờ, làm nền thôi. Phóng viên còn nói, Ứng Khúc Hòa bao nuôi "Tam Xuyên"."
Bản tin này vừa đưa ra, tin tức đầu bếp Mỹ vị Trung Hoa liên danh truy tố cũng xuất hiện.
Đọc bản tin xong, Nam Tinh nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Ứng Khúc Hòa: "Khúc Hòa, chuyện này anh định xử lý như thế nào?"
"Tạm hoãn." Ứng Khúc Hòa nướng hồng xong thì thổi cho nguội, đưa cho Tây Mễ.
Tây Mễ lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu lướt blog, blog bị quần công, ngay cả những fan quen mặt ngày thường cũng bắt đầu ác ý suy đoán cô.
Một tràng mắng chửi trong khu bình luận:
"Tây Mễ, cô thật khiến tôi thất vọng, không ngờ cô lại là người như vậy, cô còn trẻ như vậy, lại có thiên phú như thế, đi con đường kia không tốt sao? Lại đi lên con đường được bao nuôi."
"Máu tích tụ trong lòng lão rồi. Cho nên lúc đầu ở trong chương trình Ứng Khúc Hòa độc miệng với cô chỉ là muốn tận lực che dấu sự thật sao? Ai ôi, thất vọng quá."
"Há há há, chó hậu thuẫn, rốt cục cũng phơi bày ra ánh sáng, Thiên Đạo thật luân hồi mà."
"..."
Cô còn muốn kéo xuống xem bình luận, điện thoại bị Ứng Khúc Hòa cướp đi, thay vào đó trong tay có thêm một xiên hồng nướng đã được lột sạch vỏ.
Ứng Khúc Hòa tắt di động Tây Mễ đi, xoay người hỏi Quý Đông Lâm Nam Tinh, ngày mốt tôi và Tây Mễ sẽ xuống núi, hai người thì sao?"
"Còn ở lại thêm ngày nữa hả?" Quý Đông Lâm liếc nhìn Nam Tinh, lại nhìn Tây Mễ bùn hỉu cúi đầu, "Vậy tôi cũng ở lại thêm ngày mai, đi theo giúp nữ thần. Nữ thần, đừng khó chịu, cho dù toàn thế giới đối địch em, tôi cũng sẽ ở về phía em!"
Cậu dùng cùi chỏ đẩy đẩy Nam Tinh đang cúi đầu xem điện thoại: "Này, cô thì sao? Chẳng lẽ cô cũng tin mấy tin tức này? Muốn liên danh khởi tố à?"
Nam Tinh đọc xong tin nhắn, nói, "Tối qua điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn, vì tín hiệu không ổn định nên tôi quên mất kiểm tra tin nhắn này, ba người xem đi."
Nội dung tin ngắn chỉ có một câu: ""Mỹ vị Trung Hoa" có quy tắc ngầm, có hứng thú mời tham gia cùng đưa ra ánh sáng." Phía dưới còn kèm theo một địa chỉ.
Ứng Khúc Hòa nhìn tin nhắn nhưng lại không thấy số đâu.
Nam Tinh suy đoán: "Số gởi đến hẳn là thẻ không gian, tôi rất tò mò là ai lại rảnh rỗi như vậy đấy? Antifan Tây Mễ sao?"
Một trận gió lướt qua, làm đống lửa bắn ra tia lửa nhỏ. Khói đột nhiên bị gió thổi đổi hướng, phả vào mặt Tây Mễ. Cô cúi đầu, dụi hai mắt vào hai đầu gối, thở ra một hơi nói: "Tôi và ông nội đã cắt đứt quan hệ rồi, ông ấy muốn dùng cách này để đè bẹp tôi, muốn tôi ngoan ngoãn về nhà."
"Đây mà là ông nội sao? Vu oan cháu gái của mình được người ta bao nuôi? Có bị bệnh không vậy?" Quý Đông Lâm nâng trán, "So với lão già nhà em thì lão già nhà anh quá hòa ái rồi."
Tây Mễ cắt ngang lời cậu: "Bởi vì trong nhà anh chỉ có mình anh là cháu trai. Nếu tôi là con trai, có lẽ ông ấy cũng sẽ không làm vậy với tôi."
Quý Đông Lâm bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Quả thật bởi vì cậu là cháu trai duy nhất trong nhà, ông cụ với dung túng đủ điều với cậu.
Ứng Khúc Hòa vịn vai Tây Mễ, nói với mọi người: "Được rồi, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi." Đưa Tây Mễ đến cửa phòng ngủ, Ứng Khúc Hòa ôm cô một cái mới cho đi.
Tây Mễ nắm lấy áo của Ứng Khúc Hòa, mấy máy môi, muốn nói lại thôi.
Ứng Khúc Hòa dùng bàn tay bọc lấy khuôn mặt nhỏ của cô, lòng ngón tay vuốt ve vành tai cô: "Chuyện có lớn bằng trời thì đều có anh đây rồi, dáng người anh cao như vậy, chẳng lẽ em còn sợ anh không chống đỡ được vùng trời này giúp em hay sao?"
Khóe môi Tây Mễ giật giật, lời sắp nói ra lại nuốt trở về, tùy tiện tìm một chủ đề thay thế: "Đúng rồi, anh cung gì? Thật sự là cung Xử Nữ à?"
Ứng Khúc Hòa phủ nhận: "Không phải."
Tây Mễ cúi đầu dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực anh: "Vậy anh cung gì? Để lát nữa em tra xem... chỉ số ghép đôi của hai chúng ta."
Ứng Khúc Hòa nghiêm trang nói: "Ổ điện."
(插座 - [chāzuò] ổ điện: từ 座 - [zuò] có nghĩa là chòm sao, còn 插 [chā] THÁP, SÁP => thành ra chẳng bk là UKH nói giỡn là cung gì, nên t để thẳng là ổ điện lun, cao nhân nào biết thì chỉ với nhé ~)
"..." Tây Mễ vốn vẫn còn đang buồn bực trong lòng bỗng ngẫn ra, rất nhanh phản ứng lại, bật cười nói: "Ứng Khúc Hòa, không ai chọc cười như anh cả đâu!"
Anh nói: "Vui rồi chứ? Cung Kim Ngưu kết hợp với cung Xử Nữ được mười sao đấy, không cần xem, vào đi ngủ đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Tây Mễ xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa lại thì thò đầu ra, "Ổ điện, chúc ngủ ngon."
Ứng Khúc Hòa mỉm cười: "Ngủ ngon."
Trước khi đi ngủ, Ứng Khúc Hòa dùng nick Mỹ Thực Đạo đăng một bài lên tường blog:
"Tiểu Tây Qua không vui.
Cô ấy hỏi tôi: Anh cung gì?
Tôi nói: Ổ điện.
Cô ấy cười.:)"
Khu bình luận lập tức sôi trào:
"Ôi cha mẹ nó ơi!! Nam thần anh bạn gái?? Cho nên anh biến mất lâu như vậy là đang bận yêu đương!"
" A a a nam thân không đăng video lại chuyển sang ân ái đằm thắm? Ôi mạ nó ơi."
" Tiểu Tây Qua... Cái tên này. Nam thần, tôi là Tiểu Đông Qua. Cầu yêu thương."
"Muốn mơ thấy dáng vẻ nam thần nói cười. Hu hu, hẳn là đẹp trai..."
"Lạnh lùng ném loạn thức ăn cho chó.:)"
"Nam thần, anh rất thân với Tây Tây Tây Mễ sao? Cô ấy xảy ra chuyện lớn, anh lại ở đây ân ái đằm thắm?"
...
Nửa tiếng sau, Mỹ Thực Đạo lại post một bài mới lên blog:
"Sở dĩ gọi cô ấy là Tiểu Tây Qua, là vì cô ấy có nhỏ con, nhỏ tuổi."
Khi bình luận lại bùng nổ:
"A a a... Trời ạ hôm nay nam thần lại đăng hai bài lên blog!!"
"Trời ạ! Vật đổi sao dời, mặt trời mọc ở đằng Tây ư?"
"Sức mạnh của tình yêu..."
"Tôi ngửi thấy mùi yêu đường..."
"Nam thần, anh rất thân với Tây Tây Tây Mễ sao? Cô ấy xảy ra chuyện lớn, anh lại ở đây ân ái đằm thắm?"
...
Chuyện xảy ra qua đột ngột, ngày hôm sau ai cũng chẳng có tinh thần đi chơi.
Đến trưa, chú ở trại nuôi gà biết Tây Mễ đã trở lại, tặng một sọt trứng vịt muối qua. Tây Mễ nhận trứng vịt muối, vấn chú: "Chú, gần đây chú có xuống núi không? Nhà hàng họ Tây kia... có truyền ra lời đồn nào không?"
Chú nói: "Sau khi cháu trốn hôn không lâu, không phải tin đồn truyền đầy trong trấn sao? Chú nói chứ, ông nội của cháu quá đáng quá rồi, nếu bà cụ còn sống, cháu cũng không cần phải chịu cái oan này. Được rồi, cháu và bạn cháu cứ yên tâm ở trên núi, đừng lo không có củi gạo dầu muối, trong nhà chú không thiếu chỗ này đâu."
Tiễn chú đi, Tây Mễ ngồi ở phòng bếp đếm trứng vịt, mười cái trứng vịt, đếm đủ nửa tiếng.
"Ulrica?"
"Ulrica? Chó thối, đi đâu rồi?"
Trong sân truyền đến tiếng của Ứng Khúc Hòa và Quý Đông Lâm. Tây Mễ để trứng vịt xuống, đi ra hỏi bọn họ: "Sao thế?"
Ứng Khúc Hòa: "Không thấy Ulirca đâu."
"Sao có thể?" Tây Mễ nhìn quanh bốn phía, "Không phải vừa rồi nó còn chơi với khúc xương ở bên kia sao? Sao giờ lại không thấy?"
Quý Đông Lâm nói: "Một con Lưng Đen uy vũ to lớn như thế mà bị ông chủ buộc giảm béo, có phải đói bụng bỏ nhà đi rồi không."
Ứng Khúc Hòa nhíu mày, muốn đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài tìm nó."
Ứng Khúc Hòa nuôi Ulrica đã nhiều năm, rất có tình cảm, đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình.
Ứng Khúc Hòa vừa mở cửa ra, Ulrica ưu nhã đi vào, trong miệng ngậm một con "chó" nhỏ có màu lông giống nó.
Ulirca ngẩng đầu, nhìn vào Ứng Khúc Hòa, ánh mắt ngày thường sắc bén lúc này lại mềm mại chân thành, giống như có tình thương của cha vậy. Nó ngậm "chó" nhỏ trở về ổ chó tạm thời, vuốt ve giúp "chó" nhỏ liếm sạch ghèn ở khóe mắt.
"Chó" nhỏ ô ô chui xuống dưới bụng nó, thử ngậm nụ hoa không hề tồn tại của Ulrica.
Bốn người làm thành một vòng tròn đánh giá Ulrica cùng con chó nhỏ nó đè dưới bụng. Quý Đông Lâm duỗi một ngón tay ra sờ, Ulrica nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp.
Quý Đông Lâm hơi dở khóc dở cười: "Con chó thối này, hại chúng ta lo lắng hồi lâu, thì ra là đi ra ngoài sinh một con chó con về?"
Nam Tinh khinh thường liếc cậu một cái, khinh bỉ nói: "Anh hai à, chó đực nhà cậu biết sinh con hả?"
Quý Đông Lâm chớp chớp mắt, nhìn Ulrica: "Đừng nói là Ulrica nhặt con chó này về nha, dáng vẻ giống nhau thật đấy, không phải lúc còn trẻ phong lưu khắp nơi, làm lớn bụng mấy con chó cái chứ?"
"Chó" nhỏ không ngừng chui vào dưới bụng Ulrica, tiếng kêu ăng ẳng hết sức chói tai, không giống chó, mà giống sói đầu nhỏ nhiều hơn. Ulrica giống như biết đứa nhỏ này đói bụng dữ lắm, nhìn nhìn Ứng Khúc Hòa xin giúp đỡ, dùng một chân vỗ lên mu bàn tay của Ứng Khúc Hòa, tựa như đang nói: Quan dọn phân*, Trẫm mới tìm được Thái tử bị lạc ở dân gian, mau mau đi tìm sữa đến hầu hạ tiểu Thái tử!
(* quan dọn phân: cách gọi chủ nuôi chó, mèo. v.v… của teen TQ)
Tây Mễ ôm "chó" dưới bụng Ulrica ra: "Con chó này hẳn là nó đói bụng đấy, làm sao đây?"
Ứng Khúc Hòa dùng lòng bàn tay nâng đầu chó nhỏ lên, đề nghị: "Còn canh rắn của hôm qua không? Nấu lại nhuyễn nát ra chút rồi đút cho nó uống."
Tây Mễ và Nam Tinh lập tức đứng dậy đi nấu canh rắn, thẳng đến khi băm nát thịt ra thì nấu cho mềm lại, rồi đút cho "chó" con uống. Tiểu Quai Quai uống canh rắn xong, bụng khô quắt trở nên tròn vo, rúc ở dưới bộ lông mềm mại của Ulrica ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ dùng móng vuốt nhỏ mềm mại vỗ vỗ bụng Ulrica, giống như gặp phải ác mộng, trong cổ họng còn phát ra tiếng rầm rầm nho nhỏ.
"Tiểu Quai Quai thật đáng yêu." Nam Tinh dùng ngón tay nhẹ chọc chọc bụng của "chó" nhỏ, xúc cảm mềm mại khiến lòng cô sụt xuống.
Trước kia cô luôn cảm thấy động vật nhỏ rất phiền phức, nhưng bây giờ lại cảm thấy động vật nhỏ thật sự đáng yêu.
Tây Mễ nói: "Con chó này có thể bị vứt bỏ," cô ôm mặt mong chờ nhìn Ứng Khúc Hòa: "Ulrica rất thích Tiểu Qua Qua, chúng ta... mang về nhé?"
Ulrica như nghe hiểu được lời Tây Mễ, vươn chân vỗ vỗ trên đầu gối Ứng Khúc Hòa, phát ra âm khẩn cầu.
Ứng Khúc Hòa nhìn vào ánh mắt mong chờ của Tây Mễ cùng ánh mắt tội nghiệp của Ulrica, mềm lòng đồng ý.
Bởi vì điều kiện trên núi gian khổ, nguyên liệu nấu ăn có hạn, bữa tối vì trông nom cho con chó nhỏ, Tây Mễ nấu chút cơm nhão, ăn với trứng vịt muối chính tông của Gia Lăng.
Lòng trắng trứng vịt muối Gia Lăng non mềm, không giống bị nghẹn bột chua như ở chỗ khác, vừa chọt đầu đũa vào sẽ có mỡ hồng chảy ra, màu của lòng đỏ rất đỏ.
Buổi tối Tây Mễ chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, cửa sổ bị người gõ vang. Nam Tinh nằm trên giường, trùm chăn lên: "Nhất định là tìm cô rồi, đi mở cửa đi."
Tây Mễ mở cửa sổ ra một khe nhỏ, bên ngoài quả nhiên là Ứng Khúc Hòa, sau lưng là đèn sân mờ tối vầng nhuộm hình dáng của anh, giống như một bức tranh tinh vi trên tấm da trâu.
Ứng Khúc Hòa: "Em ra ngoài đi."
Tây Mễ gật đầu dạ một tiếng, đóng cửa sổ, vừa bước ra khỏi nhà chính, đèn trong sân bị tắt đi.
Cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng Ứng Khúc Hòa trong đêm tối, đến gần vươn tay đẩy lưng anh một cái: "Ba ba tôn đạo, sao vậy? Con chó kia lại đói bụng sao?"
Ứng Khúc Hòa cầm một vỏ trứng vịt lấp lánh tỏa sáng xoay người lại, đưa đến trước mặt cô: "Tặng em."
Vỏ trứng vịt đã được làm sạch, ở chỗ đầu rỗng được quét một lớp nhựa trong suốt, bên trong chứa đom đóm, không ngừng đụng vào lớp màng mỏng, như muốn chạy ra tìm đường sống.
Đom đóm ở trong vỏ trứng vịt, lập loè chiếu sáng, ánh sáng lúc ẩn lúc tắt, lúc sáng lúc mờ, cực kỳ đẹp mắt. Tây Mễ cẩn thận dùng hai tay bưng vỏ trứng vịt, mượn ánh sáng mờ nhạt nhìn Ứng Khúc Hòa: "Ba ba tôn đạo, anh gọi em ra chính là để cho em xem cái này?"
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Khúc Hòa, chỉ nghe thấy anh ừ một tiếng, hỏi lại: "Không thích sao? Trong núi không có thứ gì có thể tặng em, thấy còn vỏ trứng vịt muối nên anh bắt mấy con đom đóm bỏ vào."
"Không có, thích lắm." Những thứ lấp lóe ánh áng thế này cô rất thích,"Nhưng đom đóm ở bên trong sẽ bị buồn chết."
Tây Mễ kéo lớp nhựa ra, đom đóm ở bên trong bay ra ngoài, tựa như các ánh sáo nhỏ lan tỏa ra trong lòng bàn tay Tây Mễ.
Khuôn mặt của hai người được đom đóm nhỏ yếu phác họa trở nên mờ mờ ảo ảo, đợi đến khi toàn bộ đom đóm bay đi, giữa hai người lại bị bóng tối bao trùm, mặt Tây Mễ đột nhiên bị tay người đàn ông bưng lên, một hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
Đôi môi ướt át của đối phương nhẹ ngàng ngừng ở trên môi cô.
Xúc cảm trơn bóng khiến cô sững sờ, trong lỗ tai ầm ầm nổ vang. Ứng Khúc Hòa hôn nhẹ một cái, buông cô ra, nói khẽ với cô: "Tây Mễ, chúng ta là người yêu, từ nay về sau có khổ thì cùng hưởng," sau đó ôm chặt lấy hai vai của cô, cúi đầu xuống, dùng trán kề lên trán của cô, dịu dàng nói: "Trở về Cẩm Dương, dù long trời lở đất anh cũng sẽ cùng đối mặt với em."
Mũi Tây Mễ cay cay, vành mắt hơi ươn ướt, nghẹn ngào nói một tiếng "Được".
Trứng vịt muối phát sáng này, có lẽ cả đời Tây Mễ cũng sẽ không quen món quà này.
Mặc kệ sau này kết quả với Ứng Khúc Hòa như thế nào, cô đều nhớ đến trứng vịt muối này.
Đom đóm chớp lóe sáng ngời, không thể thay thế... ổ điện.
...
Ngày hôm sau trở lại Cẩm Dương, một đám phóng viên chặn kín ở cửa tiểu khu.
Tình cảnh rất khoa trương, Tây Mễ không ngờ mình lại có chế độ ngôi sao này, có thể thấy chuyện này huyên náo kịch liệt cỡ nào.
Bên ngoài phóng viên dữ tợn như zombie, khiến cho Ulrica ngửa đầy kêu "gâu gâu", giống như sói. "Chó" nhỏ trong ngực Tây Mễ bị Ulrica kéo theo, động động hai lỗ tai dựng lên, ngẩng đầu, cũng kêu "gâu gâu".
Âm của "chó" nhỏ bén nhọn hơn cả Ulrica, càng sống sói hơn.
Ulrica: "Một đám chó phóng viên, dám viết lung tung về bạn gái của quan dọn phân Trẫm? Tiểu Quai, lấy khí thế tộc sói của con ra! Cắn đứt cổ bọn họ!"
Sói con: "Ô ~ ô ~~ ẳng ẳng ẳng..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook