Em Là Cô Hầu Của Tôi!
-
Chương 4
****
Trong vườn hoa hồng ba con người ba tính cách khác nhau,không khí trùng xuống, im lặng, căng thẳng. Một cô gái xinh đẹp, sắc sảo ăn mặc sang trọng toát lên một vẻ mặn mà quý phái, cô ta đang hướng ánh mắt về phía Nguyên
"cô làm gì ở đây? "
Nguyên không còn ôn hòa như lúc nãy nữa mà giờ đây anh càng lạnh lùng hơn bao giờ hết, coi người con gái ấy như hư vô, anh đang vuốt ve ngắm nhìn những bông hoa hồng:
" cậu chưa tỉa kĩ lá và gai của chúng sao,những chiếc gai vô hại!!!
" xin lỗi....tôi sẽ làm lại thưa cậu chủ"
Anh đang rất bực tức.Đối với con gái anh không bao giờ cư xử thô lỗ nhưng đối với Hạ Lan cậu chỉ muốn khiến cho cô ta không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời vì cô ta đã mắc phải một tội lớn.
" em có chuyện muốn nói với anh " - cô gái dứt khoát
(Chắc là người yêu của cậu chủ đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau yên tâm tôi sẽ để không gian riêng tư cho hai người=_=)
" Xin lỗi cậu chủ tôi sẽ tiếp tục công việc sau "
" cám ơn cậu " - cô gái lịch sự nói
Mộc không nói gì cười rồi toan đi thì Nguyên bình thản nói:
" Không cần làm tiếp công việc của mình đi"
Anh bỏ đi thì bị Hạ lan níu tay
"Anh hãy nghe em nói"
Nguyên hất tay cô ta ra khỏi mình như một thứ gì đó dơ bẩn rồi gằn giọng
"TÔI KHÔNG MUỐN MẤT MẶT TRƯỚC NGƯỜI KHÁC VÌ CÓ QUEN BIẾT CÔ"
Hai người đó rời khỏi,nhìn cảnh tượng này khiến cô cảm thấy coi thường Nguyên vì nghĩ rằng anh là đàn ông mà thật nhỏ nhen thế nhưng cô không hề biết rằng có một sự thật kinh khủng đã xảy ra với Nguyên
Trong phòng khách nhà họ Vũ: sang trọng,lộng lẫy,chứa đồ đạc đáng giá bạc tỉ và là nơi buôn bán trao đổi những hợp đồng đen tối. Hạ Lan ngồi xuống, cẩn trọng uống ngụm trà nóng mà người hầu vừa mang tới
" Anh dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Cô nói thẳng đi đừng vòng vo nữa "
Nguyên hờ hững nâng tách trà lên uống
"em biết mình đã sai, đã có lỗi với anh...."
Nguyên tiếp tục uống trà, mắt nhắm lại như để thưởng thức cốc trà thượng hạng một cách trọn vẹn. Trông anh thật quý phái,anh không khác gì một ông hoàng trong mọi cử chỉ
"mình quay lại anh nhé?"- giọng Hạ Lan ngập ngừng
Nguyên khựng lại vài giây, anh cười nhạt đặt cốc trà xuống, anh đứng lên đi đến gần một chiếc bình hoa. Ngón tay thon dài của anh nhẹ lướt trên từng đường nét tinh xảo của chiếc bình
"Tiểu thư Hạ,hôm qua tôi có đến một buổi đấu giá.."
" vâng..."- Hạ Lan thấy hơi run trước thái độ điềm nhiên của anh
"và tôi đã lấy được chiếc bình này.cô thấy sao"
Cô thấy anh hỏi thì bước đến:
" chúng trông rất đẹp,đường nét rất tinh xảo từ thơì nhà Minh "
Hạ Lan là con của một nhà chuyên buôn bán đồ cổ thật không quá khó
"Tôi đã lấy được nó từ tay hà họ Hoàng cô thấy sao?"
" nhà họ Hoàng..? ý anh là Hoàng thị"
" Hoàng Sinh vẫn khỏe chứ?"
Hạ lan hơi bất ngờ cô cười buồn
" anh vẫn nhớ chuyện năm xưa sao, tại sao anh không tin em,em và anh ấy chỉ là bạn"
Nguyên nhíu mày quay lại,mắt anh như đang rực lửa nhìn Hoàng Lan
********
" Sao cái lão quản gia lắm chuyện thế nhỉ, hết lau nhà đến lau cửa phòng khách, sao lúc nào tôi cũng phải lau lau lau...lau cái đầu hói ông ấy. ÔI! đau cả vai làm từ sáng đến giờ"
Mộc làu bàu mang dụng cụ lau rửa đặc biệt đến phòng khách, số cô đen đủi tính " câu giờ " ngoài vườn hoa rong chơi cho thoải mái thì gặp lão quản gia và giờ thì thế này đây. Cửa phòng khách to như cái cổng thành vừa cao to vừa trạm khắc rất nhiều hình thù nên khó lau rửa, nhìn cánh cửa cô ngán ngẩm đặt bộ lau dọn xuống và chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ khó nuốt
" sao anh không tin em "
" cô đừng nói nữa chính mắt tôi đã thấy cô và Hoàng sinh và những việc tôi không đáng thấy"
Cô nhận ra giọng nói của cặp đôi cô cho là yêu quá nhiều dẫn đến cắn nhau. Áp sát tai mình vào cánh cửa
" Đôi bạn trẻ to tiếng với nhau nữa à???"
"EM GẶP ANH ẤY CHỈ VÌ ĐỂ TÌM NƠI TÂM SỰ SAU BAO LẦN ANH LÀM EM TỔN THƯƠNG ANH KHÔNG HIỂU Ư???? EM VÀ HOÀNG SINH CHỈ LÀ BẠN!!"- Hạ lan hét lên
Nguyên sững sờ và im lặng
Sau tiếng hét của cô gái Mộc càng áp sát tai mình hơn và lẩm bẩm
" Thấy chưa tên biến thái sai rõ rành rành ra còn gì nữa mà nói ai biểu cái tội chưa nghe đã vơ mình đúng,lại còn cộc cằn,khó tính có người xinh như thế thích còn to mồm "
" Thế sau đó cô không một lời giải thích cô đã đi đâu với hân hả??"- lần này Nguyên chỉ nói giọng nhẹ nhưng cũng làm đóng băng không gian hiện tại
" Ố ồ lại còn vậy nữa cơ à?" -Mộc lại lẩm bẩm
Nói đến đây Hạ lan sững sờ
" Em không thể nói với anh được, em quay lại đây với một hi vọng nhưng tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi "- cô định quay đi nhưng một cánh tay đã giữ cô lại
"TẠI SAO KHÔNG THỂ NÓI??"- Lần này Nguyên thật sự đã mất bình tĩnh, Hạ Lan không nói gì chỉ dựt tay mình khỏi tay của Nguyên rồi chạy đi. Cô đẩy cửa chạy ra và "RẦM" - Mộc bị cú hích khiến cho ngã nhào ra. Hạ Lan bất ngóe nhìn Mộc nhưng không nói gì chỉ cười rồi chạy đi. Nguyên cũng chạy theo thấy Mộc cậu hỏi dồn
" Tại sao cậu lại ở đây "
" Cậu chủ?"
Nguyên không muốn tốn thời gian nên không hỏi nữa mà chạy theo Hạ Lan. Mộc ôm đầu miêu máo
"CHẾT MÌNH RỒI "
"Cô làm gì ở đây thế Mộc?"
Nhận ra giọng Nam Hàn cô tiếp tục làm mất hình tượng part 2, mặt cô như mếu
****
Một lúc sau,một tiếng cười như điên dại phát ra từ phòng đọc sách
" ha ha ha sao cô gan quá vậy????"
Nam Hàn sau khi nghe cô kể đầu đuôi thì không nhịn nổi cười và chia buồn cho số phận bạn trẻ đang xị mặt tức tối nhìn cậu
" Thôi được rồi nghiêm túc nghiêm túc...."
Anh lau nước mắt lấy lại bộ mặt hình sự
" giờ phải làm sao đây???"- Mộc nói như khóc
" chịu chắc phải tùy anh ấy xem xét "
" Anh là em anh ta mà không hiểu anh ấy sao "- Mộc hỏi dồn
"Không rõ nhưng lần trước có một tên xảy ra vụ tương tự nhưng không bị té thảm thương như cô "
Nghe đến đây cô vội tiến sát gần Nam Hàn,mặt đối mặt- một khuôn mặt xích đẹp, tim cậu bắt đầu đập thình thịch,sợ cô cảm nhận được nên anh vội đẩy cô về vị trí cũ
" ờ thì tra tấn đó "
"TRA TẤN???"
Thấy cô hoảng hốt vậy mừng thầm, Nguyên cực kì cẩn thận không bao giờ xảy ra chuyện nghe trộm hôm nay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nên cậu mất cảnh giác, và giờ Nam Hàn đang trêu trọc cô
"Đánh bằng thước"- Nam Hàn bắt đầu tiến lại cô
" đánh???" - Mộc sợ hãi
" xích tay"- Nam Hàn lại gần hơn nữa
"ôi mẹ ơi!!"- Mộc bắt đầu khấn
" Đánh bằng roi mây và..."
"và????...."
Mộc nhìn theo ánh mắt của Nam Hàn và cùng dừng mắt ở áo của cô, cô dùng hai tay che trước ngực
"Aaaaaaaaaaa"
Mộc ngã bổ ra đằng sau trong tiếng cười của Nam Hàn
" cô sợ rồi à???"
" KHOAN SAO GIỐNG DÂM TẶC QUÁ VẬY??"- Cô nghi ngờ
"hả???"
" lần trước anh ta làm vậy với đàn ông sao?? boy × boy sao????BIẾN THÁI "
"Ờ ừm... "
Nam Hàn nuốt nước bọt cứng họng trước suy luận của cô. Còn cô thì mếu máo bất thần.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang thất thần sự mong muốn bảo vệ cô bỗng trỗi dậy trong lòng Nam Hàn nhưng không phải yêu chỉ là...bảo vệ mà thôi!
Trong vườn hoa hồng ba con người ba tính cách khác nhau,không khí trùng xuống, im lặng, căng thẳng. Một cô gái xinh đẹp, sắc sảo ăn mặc sang trọng toát lên một vẻ mặn mà quý phái, cô ta đang hướng ánh mắt về phía Nguyên
"cô làm gì ở đây? "
Nguyên không còn ôn hòa như lúc nãy nữa mà giờ đây anh càng lạnh lùng hơn bao giờ hết, coi người con gái ấy như hư vô, anh đang vuốt ve ngắm nhìn những bông hoa hồng:
" cậu chưa tỉa kĩ lá và gai của chúng sao,những chiếc gai vô hại!!!
" xin lỗi....tôi sẽ làm lại thưa cậu chủ"
Anh đang rất bực tức.Đối với con gái anh không bao giờ cư xử thô lỗ nhưng đối với Hạ Lan cậu chỉ muốn khiến cho cô ta không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời vì cô ta đã mắc phải một tội lớn.
" em có chuyện muốn nói với anh " - cô gái dứt khoát
(Chắc là người yêu của cậu chủ đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau yên tâm tôi sẽ để không gian riêng tư cho hai người=_=)
" Xin lỗi cậu chủ tôi sẽ tiếp tục công việc sau "
" cám ơn cậu " - cô gái lịch sự nói
Mộc không nói gì cười rồi toan đi thì Nguyên bình thản nói:
" Không cần làm tiếp công việc của mình đi"
Anh bỏ đi thì bị Hạ lan níu tay
"Anh hãy nghe em nói"
Nguyên hất tay cô ta ra khỏi mình như một thứ gì đó dơ bẩn rồi gằn giọng
"TÔI KHÔNG MUỐN MẤT MẶT TRƯỚC NGƯỜI KHÁC VÌ CÓ QUEN BIẾT CÔ"
Hai người đó rời khỏi,nhìn cảnh tượng này khiến cô cảm thấy coi thường Nguyên vì nghĩ rằng anh là đàn ông mà thật nhỏ nhen thế nhưng cô không hề biết rằng có một sự thật kinh khủng đã xảy ra với Nguyên
Trong phòng khách nhà họ Vũ: sang trọng,lộng lẫy,chứa đồ đạc đáng giá bạc tỉ và là nơi buôn bán trao đổi những hợp đồng đen tối. Hạ Lan ngồi xuống, cẩn trọng uống ngụm trà nóng mà người hầu vừa mang tới
" Anh dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Cô nói thẳng đi đừng vòng vo nữa "
Nguyên hờ hững nâng tách trà lên uống
"em biết mình đã sai, đã có lỗi với anh...."
Nguyên tiếp tục uống trà, mắt nhắm lại như để thưởng thức cốc trà thượng hạng một cách trọn vẹn. Trông anh thật quý phái,anh không khác gì một ông hoàng trong mọi cử chỉ
"mình quay lại anh nhé?"- giọng Hạ Lan ngập ngừng
Nguyên khựng lại vài giây, anh cười nhạt đặt cốc trà xuống, anh đứng lên đi đến gần một chiếc bình hoa. Ngón tay thon dài của anh nhẹ lướt trên từng đường nét tinh xảo của chiếc bình
"Tiểu thư Hạ,hôm qua tôi có đến một buổi đấu giá.."
" vâng..."- Hạ Lan thấy hơi run trước thái độ điềm nhiên của anh
"và tôi đã lấy được chiếc bình này.cô thấy sao"
Cô thấy anh hỏi thì bước đến:
" chúng trông rất đẹp,đường nét rất tinh xảo từ thơì nhà Minh "
Hạ Lan là con của một nhà chuyên buôn bán đồ cổ thật không quá khó
"Tôi đã lấy được nó từ tay hà họ Hoàng cô thấy sao?"
" nhà họ Hoàng..? ý anh là Hoàng thị"
" Hoàng Sinh vẫn khỏe chứ?"
Hạ lan hơi bất ngờ cô cười buồn
" anh vẫn nhớ chuyện năm xưa sao, tại sao anh không tin em,em và anh ấy chỉ là bạn"
Nguyên nhíu mày quay lại,mắt anh như đang rực lửa nhìn Hoàng Lan
********
" Sao cái lão quản gia lắm chuyện thế nhỉ, hết lau nhà đến lau cửa phòng khách, sao lúc nào tôi cũng phải lau lau lau...lau cái đầu hói ông ấy. ÔI! đau cả vai làm từ sáng đến giờ"
Mộc làu bàu mang dụng cụ lau rửa đặc biệt đến phòng khách, số cô đen đủi tính " câu giờ " ngoài vườn hoa rong chơi cho thoải mái thì gặp lão quản gia và giờ thì thế này đây. Cửa phòng khách to như cái cổng thành vừa cao to vừa trạm khắc rất nhiều hình thù nên khó lau rửa, nhìn cánh cửa cô ngán ngẩm đặt bộ lau dọn xuống và chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ khó nuốt
" sao anh không tin em "
" cô đừng nói nữa chính mắt tôi đã thấy cô và Hoàng sinh và những việc tôi không đáng thấy"
Cô nhận ra giọng nói của cặp đôi cô cho là yêu quá nhiều dẫn đến cắn nhau. Áp sát tai mình vào cánh cửa
" Đôi bạn trẻ to tiếng với nhau nữa à???"
"EM GẶP ANH ẤY CHỈ VÌ ĐỂ TÌM NƠI TÂM SỰ SAU BAO LẦN ANH LÀM EM TỔN THƯƠNG ANH KHÔNG HIỂU Ư???? EM VÀ HOÀNG SINH CHỈ LÀ BẠN!!"- Hạ lan hét lên
Nguyên sững sờ và im lặng
Sau tiếng hét của cô gái Mộc càng áp sát tai mình hơn và lẩm bẩm
" Thấy chưa tên biến thái sai rõ rành rành ra còn gì nữa mà nói ai biểu cái tội chưa nghe đã vơ mình đúng,lại còn cộc cằn,khó tính có người xinh như thế thích còn to mồm "
" Thế sau đó cô không một lời giải thích cô đã đi đâu với hân hả??"- lần này Nguyên chỉ nói giọng nhẹ nhưng cũng làm đóng băng không gian hiện tại
" Ố ồ lại còn vậy nữa cơ à?" -Mộc lại lẩm bẩm
Nói đến đây Hạ lan sững sờ
" Em không thể nói với anh được, em quay lại đây với một hi vọng nhưng tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi "- cô định quay đi nhưng một cánh tay đã giữ cô lại
"TẠI SAO KHÔNG THỂ NÓI??"- Lần này Nguyên thật sự đã mất bình tĩnh, Hạ Lan không nói gì chỉ dựt tay mình khỏi tay của Nguyên rồi chạy đi. Cô đẩy cửa chạy ra và "RẦM" - Mộc bị cú hích khiến cho ngã nhào ra. Hạ Lan bất ngóe nhìn Mộc nhưng không nói gì chỉ cười rồi chạy đi. Nguyên cũng chạy theo thấy Mộc cậu hỏi dồn
" Tại sao cậu lại ở đây "
" Cậu chủ?"
Nguyên không muốn tốn thời gian nên không hỏi nữa mà chạy theo Hạ Lan. Mộc ôm đầu miêu máo
"CHẾT MÌNH RỒI "
"Cô làm gì ở đây thế Mộc?"
Nhận ra giọng Nam Hàn cô tiếp tục làm mất hình tượng part 2, mặt cô như mếu
****
Một lúc sau,một tiếng cười như điên dại phát ra từ phòng đọc sách
" ha ha ha sao cô gan quá vậy????"
Nam Hàn sau khi nghe cô kể đầu đuôi thì không nhịn nổi cười và chia buồn cho số phận bạn trẻ đang xị mặt tức tối nhìn cậu
" Thôi được rồi nghiêm túc nghiêm túc...."
Anh lau nước mắt lấy lại bộ mặt hình sự
" giờ phải làm sao đây???"- Mộc nói như khóc
" chịu chắc phải tùy anh ấy xem xét "
" Anh là em anh ta mà không hiểu anh ấy sao "- Mộc hỏi dồn
"Không rõ nhưng lần trước có một tên xảy ra vụ tương tự nhưng không bị té thảm thương như cô "
Nghe đến đây cô vội tiến sát gần Nam Hàn,mặt đối mặt- một khuôn mặt xích đẹp, tim cậu bắt đầu đập thình thịch,sợ cô cảm nhận được nên anh vội đẩy cô về vị trí cũ
" ờ thì tra tấn đó "
"TRA TẤN???"
Thấy cô hoảng hốt vậy mừng thầm, Nguyên cực kì cẩn thận không bao giờ xảy ra chuyện nghe trộm hôm nay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nên cậu mất cảnh giác, và giờ Nam Hàn đang trêu trọc cô
"Đánh bằng thước"- Nam Hàn bắt đầu tiến lại cô
" đánh???" - Mộc sợ hãi
" xích tay"- Nam Hàn lại gần hơn nữa
"ôi mẹ ơi!!"- Mộc bắt đầu khấn
" Đánh bằng roi mây và..."
"và????...."
Mộc nhìn theo ánh mắt của Nam Hàn và cùng dừng mắt ở áo của cô, cô dùng hai tay che trước ngực
"Aaaaaaaaaaa"
Mộc ngã bổ ra đằng sau trong tiếng cười của Nam Hàn
" cô sợ rồi à???"
" KHOAN SAO GIỐNG DÂM TẶC QUÁ VẬY??"- Cô nghi ngờ
"hả???"
" lần trước anh ta làm vậy với đàn ông sao?? boy × boy sao????BIẾN THÁI "
"Ờ ừm... "
Nam Hàn nuốt nước bọt cứng họng trước suy luận của cô. Còn cô thì mếu máo bất thần.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang thất thần sự mong muốn bảo vệ cô bỗng trỗi dậy trong lòng Nam Hàn nhưng không phải yêu chỉ là...bảo vệ mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook