Em Là Cánh Hoa Lưu Ly
Chương 11: Em yêu anh

Tú Long nói cô nên ở lại dưỡng sức thêm một ngày. Tử Di không đồng ý, nhõng nhẽo anh, bắt anh đưa mình về bằng được. Anh chỉ xoa
đầu cô rồi cười cười, cưng nựng một cô nhóc 15 tuổi như con nít. Mấy phút sau khi đã kiểm tra thể trạng sức khỏe của cô, anh mới an tâm
đi mua thêm chút đồ ăn bồi bổ cho cô. Khi anh vừa mới bước ra khỏi cổng, bà chị gái tốt bụng đó liền ùa đến bên cạnh Tử Di, mắt sáng bừng:

- Anh trai bé đó à? Sao chẳng giống nhau gì cả? Người đó rõ ràng khác em một trời một vực. Ôi chị chưa nhìn thấy đôi mắt nào đặc biệt như thế! Không phải là đôi mắt to tròn long lanh mà là đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ. Em có biết Lan Lăng Vương trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc không? Đó, chính là đôi mắt như thế. Còn sống mũi?

Đang ba hoa đủ điều thì tự dưng chị ta quay ngoắt về phía Tử Di, nhìn cô chằm chặp:

- Anh ta có đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Sao sống mũi cao với thẳng vậy? Hừ, thật là ghen tị quá đi mà!

Tử Di nhìn chị ta cười cười, Tú Long của cô tất nhiên phải đẹp trai rồi. Cô còn chưa muốn nói cho chị ta biết, môi của anh rất mềm, rất ấm áp. Một khi đã đặt môi lên làn môi đó, tưởng chừng như không thể dứt ra được.

- Chị gái, chị làm gì thế? Mau xóa bức ảnh đó đi! - Tử Di giật mình khi nhìn thấy ảnh Tú Long trong máy chị gái kia. Chị ta chụp trộm anh lúc nào thế?

- Ầy, em yên tâm, chị chỉ để trong máy ngắm thôi, không có làm gì quá quắt đâu!

Cô lắc đầu ngán ngẩm, ừ thì cô với chị ta cùng chí hướng. Ngắm trai đẹp là điều không thể thiếu trong cuộc sống, haha.

***
Mùi tạp nham trong xe buýt giờ cao điểm suýt làm Tử Di nôn ọe, Tú Long ở bên cạnh không ngừng lo lắng cho cô. Cứ ôm ghì cô ở bên người, sợ cô ngã ra sàn xe lúc nào không biết.

- Tử Di, bám chắc lấy người anh.

Cô gái nhỏ ở bên cạnh khẽ gật gật đầu, từ lúc lên xe thì xe đã chật ních người, đâu còn chỗ ngồi. Anh đứng thì tất nhiên là không sao, nhưng chủ yếu là Tử Di của anh, cô bé còn yếu lắm. Bấy giờ anh mới để ý, trên xe toàn là thanh niên, điều đáng ghét hơn nữa là từ đầu đến cuối họ cứ nhìn Tử Di không rời mắt. Nhân lúc Tử Di đang lơ ngơ, anh vòng tay qua người cô, để cô áp mặt vào trong lồng ngực rộng rãi của mình. Mặc kệ cho cô có nghe thấy tiếng trái tim anh đập rộn rã như ''đồng hồ quả lắc'' hay không.

Khi xuống xe, người đầu tiên Tử Di trông thấy là mẹ nuôi cô - bà Tuyết Liên, kế đó là người mà cô không ngờ tới - Mạnh Hạo. Anh chàng với vẻ mặt thẫn thờ, hai tay đút vào túi quần nhìn cô như người mất hồn. Cô thắc mắc, anh ta đến đây làm gì?

Tú Long ôm Tử Di bước qua người Mạnh Hạo, coi như anh ta là không khí. Mấy giây sau, trong không trung vang lên một giọng nói phảng phất nỗi đau thương:

- Long, cậu giỏi thật đấy! Dám trêu ngươi cả tôi! - Nói xong câu đó, anh ta xoay người đi thẳng.

Dáng người cao cao của anh ta hòa vào ráng chiều trông vô cùng mờ ảo và nhạt nhòa. Tử Di cắn cắn môi, ngước mắt nhìn Tú Long thì chỉ thấy anh lắc đầu, đưa tay dìu cô bước tiếp. Bà Tuyết Liên vẫn lặng lẽ theo sau hai người. Vào đến nhà, Tử Di còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cha nuôi dọa cho sợ đến lạnh ngắt cả sống lưng. Cô run rẩy cất lời chào cha. Ông ta chỉ ậm ờ rồi cầm chai rượu bước vào phòng. Từ ngày Tử Di mất tích, ông ta chẳng đoái hoài quan tâm gì. Thậm chí còn hả hê sung sướng vì bớt được một cái miệng ăn.

- Sao người em lạnh thế? Để anh đưa em lên phòng!

Haizz, cô thật chẳng ra sao. Đã có Tú Long bên cạnh, sao cô phải sợ ông ta? Rõ ràng trong mắt ông ta, Tú Long rất có trọng lựơng, ông ta không bao giờ dám quát nạt Tử Di trước mặt anh. Phải rồi, anh là thần hộ mệnh của cuộc đời cô, cô phải luôn luôn giữ thần hộ mệnh này ở bên cạnh. Bỗng dưng cô muốn anh nói với cô rằng: ''Tử Di, cả đời này anh nhất định sẽ ở bên cạnh em''.

Sau khi tìm được người nhà mất tích, Tú Long có báo cho cảnh sát. Họ đến nhà hỏi Tử Di xem có nhớ mặt bọn bắt cóc không? Cô nói lúc đó mình bị uống thuốc mê, không nhớ được gì hết. Khi nhớ ra rồi thì bọn bắt cóc đã đi mất, để lại cô bơ vơ một mình. Nghe đến đó, cảnh sát không điều tra gì thêm. Tử Di cũng nghĩ nên tha hai thằng cha đó, vì họ vẫn còn tương lai ở phía trước, chi bằng cho họ một cơ hội làm lại từ đầu. Cô cũng không nói cho anh biết hai người đó học cùng trường với Tú Long, bởi nếu anh biết, anh chắc chắn
sẽ không để nguyên cho họ.

***

Tối nào Tử Di cũng mang sách sang nhà Tú Long để học cùng anh, vừa tiện hỏi bài, vừa được ngắm ''trai đẹp''. Nhiều lúc Tú Long có biểu hiện rất dễ thương, ví dụ như có hôm bị cô nhìn nhiều quá mà không làm gì được, anh liền đeo khẩu trang, vừa đeo vừa học bài. Cô chỉ biết ôm miệng cười thích thú.

Tối nay có mưa giông, tiếng mưa rơi ngoài trời to quá khiến cô không thể chú tâm vào bài học nên gập lại trang sách, ngồi ngay ngắn bên cạnh anh. Còn anh vẫn chăm chú làm bài tập bởi anh sắp đi Đại học rồi, mặc kệ cái kẻ là chuyên gia quấy rối ở bên cạnh.

- Tú Long! Nghe em nói nè, một câu thôi!

Anh hơi ngẩng đầu:

- Nói đi!

- Em... yêu anh!

Cây bút trong tay Tú Long chợt dừng lại, người anh hơi run run, trái tim anh đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực, máu trong người lưu thông hình như cũng chậm hơn. Anh đang vui mừng ư?

Tử Di cũng hồi hộp, căng thẳng không kém gì anh, cô lỡ buông lời rồi sao có thể rút lại được đây? Bây giờ chỉ còn cách ngồi im lặng và chờ câu trả lời từ anh mà thôi.

- Nào, nói cho anh nghe cô bé, em hiểu ''yêu'' là như thế nào?

Tử Di suýt ngã từ trên ghế xuống, cô không nghĩ là anh sẽ hỏi cô câu hỏi này. Suy nghĩ nào... suy nghĩ...

- Theo em, yêu là một loại cảm giác hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu, được chăm sóc và bảo vệ người ấy!

Cô trầm ngâm vài giây rồi quay đầu hỏi anh:

- Còn gì nữa không?

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười:

- Anh chỉ có một câu thôi: Yêu là cho đi và không cần nhận lại!

Cô gãi đầu tỏ ý không hiểu, cho cái gì đi mà không cần nhận lại cơ? Trái tim non nớt của cô sao có thể hiểu được câu nói chứa đầy hàm ý của anh? Bực mình quá cô liền đứng dậy và nói thẳng:

- Thế tóm lại là anh có chịu yêu em không?

Nếu cô gái đứng trước mặt anh lớn hơn chút nữa, có lẽ anh sẽ cho cô câu một câu trả lời khác! Sắp tới cô còn thi chuyển cấp, chuyện yêu đương sẽ khiến việc học tập của cô bị sao nhãng. Anh không thể nhận lời cô.

Tử Di nghe anh nói câu đó mặt mũi liền tối sầm lại, nước mắt lưng tròng, trước khi đi còn nói với anh một câu:

- Được rồi! Chúng ta từ nay đường ai nấy đi, anh và em coi như không quen biết nhau!

Cánh cửa phòng anh đóng sầm lại, Tử Di với khuôn mặt nửa buồn bã nửa tức giận chạy vụt ra ngoài. Tú Long sau vài giây đờ đẫn mới giật mình, trời đang mưa sao cô ấy lại bất chấp mà lao ra ngoài như thế?

Bóng dáng nhỏ bé và cô đơn ấy đang hòa mình vào trong màn mưa trắng xóa, anh đã đuổi kịp cô và kéo cô vào trong lòng mình. Tú Long đoảng quá, anh quên mang ô rồi.

- Buông em ra! Anh không nghe em nói chúng ta từ nay đường ai nấy đi rồi hay sao? - Cô vẫy vùng trong vòng tay anh.

- Kệ em, đồ lắm lời!

Tú Long kéo cô chạy nhanh vào nhà cô, anh còn đứng trong nhà và chưa có dấu hiệu rời đi. Cô thắc mắc hỏi anh, trong lòng có chút ấm áp, anh nghĩ lại rồi sao? Thế là cô lại tủm tỉm cười thầm.

Dòng suy nghĩ trong đầu cô bị cắt ngang khi anh trùm cái khăn lau đầu to tướng lên đầu cô, nhẹ nhàng vò qua vò lại mái tóc dài bị mưa làm cho ướt sũng ấy. Cô ngỡ ngàng không cất nổi lời, tự nghĩ thấy bản thân mình hẹp hòi quá!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương