Em Là Cả Thế Giới Của Anh
-
Chương 244: Từ Bỏ
Cô nói dối, đến giờ phút này cô vẫn không chịu lột mặt nạ của mình xuống sao? Cô cho rằng tôi sẽ tin những lời bịa đặt giả tạo đó hay sao? Suốt một tháng đó người ở bên cạnh tôi chỉ có thể là Phương Ly, bởi vì cô mãi mãi không bao giờ có được sự trong sáng lương thiện giống như cô ấy!
Vân Hà nỗ lực giữ lấy nụ cười trên môi mình nhưng không được, ý chí giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Cô, đối với người con trai trước mặt, giờ đây đã không còn bất kì niềm tin hay hy vọng gì.
Sự xuất hiện của cô đối với anh có thể chẳng có chút ý nghĩa nào, và cũng có thể anh xem đó là lời nguyền rủa bản thân muốn xóa bỏ hoàn hoàn.
Thế nhưng anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết được, anh đã từng là phần kí ức cô muốn giữ lại nhất! Chỉ vì sự xuất hiện của anh mà cả thế giới của cô bị đảo lộn, cũng chính vì anh mà có cô của ngày hôm nay…
Giá như tất cả vĩnh viễn dừng lại ở giây phút lần đầu gặp gỡ thì tốt biết bao…
Giữa màn mưa trắng xóa không trung, nỗi đau khổ khiến cơ thể lạnh buốt của Vân Hà như dần đông cứng lại.
Tay chân không thể cử động, cõi lòng lại đau đớn bất lực, đôi mắt vốn trong trẻo giờ đã mờ đục không thể nhìn rõ phía trước, nước mắt như vào hòa vào mưa làm một.
Nhưng thật nực cười là cô thậm chí lại không biết mình khóc vì cái gì, đau lòng vì cái gì…
Chẳng phải trước nay đều là như thế sao, chẳng phải đã sớm quen với chuyện này rồi sao…
Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, đến cuối cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xa dơ bẩn trong mắt người khác…
Bấy nhiêu đó đã đủ lắm rồi, cô mệt rồi, từ nay về sau, cô sẽ không tự biến mình thành một kẻ ngốc trước mặt anh, cũng không mở miệng nhắc đến hay giải thích bất kì thứ gì liên quan đến tháng ngày trước kia, thậm chí, có thể mãi mãi không gặp lại anh nữa...
Bởi vì đến cuối cùng cô cũng biết được, thứ mà anh muốn tin, mãi mãi không phải sự thật…
Mà là Phương Ly…
Đúng đúng sai sai vốn dĩ không quan trọng…
Quan trọng nhất vẫn là Phương Ly…
Thời gian dài đằng đẵng, chấp niệm chưa bao giờ đổi thay…
Một cơn gió mạnh thổi qua, Vân Hà bỗng dưng cảm thấy tất cả dây thần kinh trên khắp cơ thể mình hết thảy đều yếu ớt đến mức không thể trụ được nữa, vô thức lùi về sau, cơ thể như mất trọng lực, lảo đảo rồi đổ sụp xuống…
Đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra đỡ lấy cô, sau đó che đi đôi mắt ướt đẫm không biết là nước mưa hay nước mắt của cô, giọng nói giống như tia sáng ấm áp che chở cô vượt qua cơn lạnh lẽo khắc nghiệt nhất.
- Khóc như thế là quá đủ rồi, chúng ta về nhà thôi…
Trái tim Vân Hà run bần bật, bất giác không kiềm được lòng mình, cô cố gắng ngoái đầu lại.
Gương mặt cô thẫn thờ nhưng nội tâm lại dậy sóng mạnh mẽ…
Đôi mắt lúc này đã như sắp không thể mở nổi nữa nhưng vẫn kịp nhận ra…
Mơ hồ giống như là ảo giác…
Người con trai đó, thân thể cao lớn, đôi tay rắn chắn ôm lấy cô không rời như thể sợ nới lỏng một chút cô sẽ xảy ra chuyện không may hoặc giả nó có thể giúp cô bớt lạnh hơn.
Hình ảnh hai người bị bao phủ bởi màn mưa trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Mưa bỗng trở nên dữ dội hơn, nước từ trên cao không ngừng trút xuống làm toàn thân anh ướt sũng chỉ trong một khoảnh khắc, những giọt mưa như thi nhau nhảy múa cuồng loạn trên gương mặt rất mực ôn nhu đó.
Là anh…
Thì ra đúng thật là anh…
Nhưng tại sao?
Chưa từng gặp nhau trước đó, lại không có bất kì mối quan hệ nào, bản thân cô cũng đã từng công kích anh, ghét bỏ anh, dùng những lời lẽ không hay để nói về anh. Vậy mà vào lúc cô mềm yếu nhất, đau đớn nhất, muốn gục ngã nhất thì không ai khác mà chính là anh xuất hiện bên cạnh cô, che chở cô, an ủi cô, dỗ dành cô?
Hơn nữa, câu nói vừa rồi với cô có ý nghĩa như thế nào anh liệu có biết không?
Người con trai phía trước vẫn đứng lặng yên chứng kiến cảnh tượng đó, anh không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ là đáy mắt u ám lại lãnh đạm đến tột cùng, nhưng bị màn mưa che khuất không ai có thể nhận ra được.
- Tôi…không sao…- Vân Hà cố gắng mở miệng, âm thanh như tiếng nấc vang lên rất nhỏ
Đôi mắt Đỗ Duy Thành sẫm lại, anh mím chặt môi rồi nhẹ nhàng bế cô lên, mà cô, cả người mềm nhũn run rẩy, nằm im không nhúc nhích.
Trước khi quay đầu hướng ra xe rời khỏi vẫn không quên bỏ lại lời nói sắc bén như mũi tên phóng thẳng dành cho người đứng trước mặt mình, hoàn toàn chắc nịch, không hề do dự hay kiêng dè
- Một ngày nào đó anh nhất định sẽ phải hối hận khi đã đối xử với người con gái này như vậy!
Rất nhanh sau đó, khoảng sân trống vắng chỉ còn lại mỗi mình Giang Tuấn.
Ánh mắt anh u uất nhìn chằm chằm vào hai người vừa ôm nhau rời khỏi, đến khi khuất dần không còn nhìn thấy được nữa, màn mưa trắng xóa dày đặc vây quanh cái bóng cô độc lạnh lùng của anh, giống như đang chờ đợi điều gì đó nhưng cũng dường như không phải.
Rõ ràng đối với hạng phụ nữ xấu xa như cô ta, vừa rồi anh đã làm đúng, nhưng tại sao, giây phút ban nãy và trong thời khắc này, lòng anh lại cảm thấy khó chịu rối bời như thế?
Và lúc đưa mắt nhìn xuống chiếc ô ướt đẫm nước mưa khi nãy bị vứt lăn lộn trên mặt đất, trong trái tim, dường như có thứ gì đó khác lạ, mơ hồ không biết từ đâu va mạnh vào…
“Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ phải hối hận khi đã đối xử với người con gái này như vậy!’’
Một ngày nào đó…
Anh sẽ hối hận sao?
……………………………
Đỗ Duy Thành đặt Vân Hà vào trong xe, lấy chiếc áo khoác còn khô do khi nãy anh cố tình vứt lại đắp lên người cô, cài dây an toàn cho cô, sau đó im lặng cho xe chạy nhanh về nhà.
Dọc đường đi anh có khẽ quay đầu nhìn sang, thấy người con gái bên cạnh hai tay vấu chặt vạt áo của mình, run rẩy cắn môi không để tiếng nấc yếu đuối vang lên, đồng thời nhìn thấy những giọt nước lần lượt rơi xuống, anh biết rõ cô đang khóc, còn khóc rất nhiều.
Vậy là những suy đoán của anh đều hoàn toàn đúng…
Tâm tư tình cảm mà cô dành cho người con trai đó…
Vốn dĩ là không nên bắt đầu, nhưng lại không đành lòng kết thúc…
Thôi thì cứ khóc đi, giống như cơn mưa này vậy, cuồn cuộn trút xuống, nhưng đợi khi mưa bão qua đi thì sẽ là trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, cảnh vật đẹp đẽ đến mức làm con người ta bất chợt quên đi chính tại nơi này vừa có một cuồng phong đi qua.
Đến nơi, anh lại bế cô lên, đi vào phòng ngủ, trước đó vẫn không quên căn dặn người trong nhà chuẩn bị nước ấm và quần áo để thay cho cô.
Lúc đặt cô xuống giường, tay anh đột ngột bị cô giữ lại
- Cảm ơn anh…vì tất cả…
Giọng cô mang chút tình cảm dịu dàng, khàn khàn mệt mỏi nhưng không còn sự ghẻ lạnh xa cách giống như trước kia...
Có lẽ, cô đã dần dần mở lòng đón nhận anh, mọi nghi kị đều tan biến theo làn gió…
Nhưng ắt hẳn cô sẽ nghĩ những gì anh làm hết thảy đều là vì lời hứa với Phương Ly…
Nhưng thật ra cho dù không có lời hứa đó...
Anh cũng sẽ không bỏ cô một mình, không để cô phải một mình chống chọi…
Không đợi anh mở miệng, Vân Hà nói tiếp
- Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, đừng kể bất kì điều gì cho Phương Ly biết, xin anh…
Đỗ Duy Thành lặng yên không đáp. Anh chợt nghĩ, bản thân cô bị tổn thương đến mức này mà vẫn còn lo nghĩ cho em gái như vậy, hay là cô lo sợ Phương Ly trả thù kẻ vừa nãy vì những gì đã làm với cô?
Có lẽ là cả hai…
Đột nhiên, anh vươn tay chạm vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lau sạch đi những giọt nước mắt còn sót lại của cô.
Giọng nói chập chờn vang lên, không đơn thuần là an ủi mà còn tiếp thêm cho cô niềm tin
- Chuyện đã qua, bất luận có thế nào cũng không thể thay đổi được, vì thế cô đừng tự trách hay dằn vặt bản thân mình. Những thứ không vui thì hãy quên hết đi, cuộc sống này còn rất nhiều điều tốt đẹp, nước mắt cũng chỉ nên dành cho người xứng đáng mà thôi.
Vân Hà đột nhiên cảm thấy dường như anh luôn hiểu thấu lòng cô mà trước nay cô chẳng hề để ý đến.
Hơn nữa, anh biết quá nhiều chuyện về cô, về em gái cô, nhưng trái lại, cô ngoại trừ cái tên cũng như một chút thông tin ít ỏi về gia thế của anh ra thì mọi thứ còn lại đều như tờ giấy trắng.
Thật sự rất không công bằng…
- Rốt cuộc anh là ai? Vì cái gì mà đối xử tốt với chị em tôi như thế, lại không cầu đền đáp bất kì điều gì?
Dựa vào những gì bản thân đã quan sát về con người này trong suốt thời gian qua, cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy. Và…dường như anh cùng cô và Phương Ly có một mối quan hệ đặc biệt nào đó, thứ mà cô chưa từng được biết…nó thậm chí có thể thay đổi cuộc đời của cô…
Có thể là gì được đây?
- Thật ra, cô không cần phải cảm ơn tôi, tất cả đều là những chuyện tôi phải làm. Câu hỏi này, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho cô đáp án…
…………………………..
Đêm đó, Giang Tuấn lên cơn sốt cao.
Nguyên do là kể từ buổi sáng sau khi bước chân về đến nhà, anh đến bộ quần áo ướt sũng nước mưa trên người cũng không thay, cứ như thế nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo trống trải, tiếp tục bầu bạn cùng bia rượu.
Sự tuyệt vọng dường như đã khiến anh hoàn toàn buông xuôi.
Đến giữa đêm, lại thêm trận mưa to nữa trút xuống. Mưa càng lúc càng to, cánh cửa sổ phòng ngủ mở toang khiến cho gió đêm hòa lẫn nước mưa mạnh mẽ thổi vào, căn phòng cũng đồng thời lạnh toát.
Giang Tuấn vừa say rượu vừa sốt ly bì nằm trên giường. Cơ thể anh nóng rực như lò thêu, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, toàn thân run rẩy, cả người khó chịu co rúm lại.
Giờ phút này Phương Ly đang làm gì? Anh rất muốn được gặp cô, nhưng…anh biết…cô sẽ không bao giờ cho anh bất kì cơ hội nào nữa.
Nước mắt chợt lăn xuống, vô tình rơi trên ra trải giường trắng tinh…
Rốt cuộc thì, ông trời quá tàn nhẫn…
Tất chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi…
Sẽ không có bất kì hôn lễ nào cả…
Đến cuối cùng, cô vẫn chọn hắn ta và bỏ rơi anh…
Cơn ác mộng lúc trước hóa ra lại sắp sửa trở thành hiện thực rồi…
“Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng, nếu như bây giờ…bây giờ anh chết trước mặt em, em cũng nhất quyết gả cho hắn đúng không?”
“Phải”
- Giang Tuấn, con làm sao vậy? Mau nói cho mẹ biết đi, con…
Nghe có tiếng gọi và một bàn tay mang hơi ấm quen thuộc chạm vào trán mình, hàng mi đen nhánh đang khép chặt từ từ mở ra…
- Mẹ…
- Chẳng phải hôm nay con đi gặp Phương Ly để giải thích rõ ràng và mong con bé cho con một cơ hội sao? Vì sao lại thành thế này…
Giang Phu nhân nét mặt tràn ngập hoang mang lo lắng, và trong lòng bà cũng đoán ra được sự tình.
Từ sáng đến giờ bà bận công việc quan trọng phải ở bên ngoài cả ngày, gọi di động cho Giang Tuấn mấy lần để hỏi về kết quả cũng chẳng ai nghe máy, nào ngờ mới bước chân về tới nhà đã được cả đám người làm thông báo tình hình.
Đập cửa mấy lần không có một ai ra mở. Linh cảm bất an, bà liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, không ngoài dự đoán khi phát hiện Giang Tuấn anh trong tình cảnh này!
- Mẹ...- Đôi tay Giang Tuấn nóng ran cố vươn lên chộp lấy cánh tay bà, giọng anh thều thào như chẳng còn chút sức lực nào nữa - Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, nhưng…tất cả đã kết thúc rồi…
- Kết thúc là thế nào chứ? Con bé đã nói gì với con? - Ánh mắt bà xoáy thẳng vào anh
- Chúng ta từ bỏ thôi, Phương Ly sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về con…Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy…Không bao giờ…
- Mẹ không cho phép con nói như vậy, trên đời này không có cái gì là không thể làm được, chẳng qua là do con chưa từng thử qua tất cả khả năng…
- Không đâu, con đã làm tất cả những gì…mình có thể làm được rồi…kể cả những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi nhất….nhưng…đến một tia sáng cũng không có…
Khóe miệng Giang Tuấn gắng gượng nở nụ cười, nụ cười trông lại thê lương như thế
- Đúng như Phương Ly đã nói…có làm thế nào cũng không thể được nữa...Mẹ, con đã quyết định hủy bỏ hôn lễ, con không muốn Phương Ly càng thêm hận con, con muốn lại được nhìn thấy nụ cười của cô ấy…
Đến bây giờ Giang phu nhân mới nhận ra, tính cách Phương Ly thật sự quá giống bà, quá đỗi cố chấp. Nhưng bà là mẹ của nó, bà không tin mình không thay đổi được quyết định của nó. Giang Tuấn có thể thất bại nhưng bà thì nhất quyết sẽ không.
Đôi mắt sáng quắc lên giữa màn đêm tối tăm khiến ai nhìn vào cũng đều khiếp sợ.
Chỉ giây lát sau, sau tiếng thở dài, Giang phu nhân nhìn về phía Giang Tuấn, chất giọng dịu đi rất nhiều so với ban đầu
- Thật đáng tiếc, mẹ thật sự rất quý Phương Ly và muốn con bé trở thành con dâu mình. Nhưng xem ra hai đứa kiếp này hữu duyên vô phận rồi…Nếu đã như thế, hãy đợi sau khi buổi họp báo sắp tới kết thúc mẹ sẽ công bố hủy bỏ hôn lễ, dĩ nhiên bằng một lý do không gây tổn hại cho bất kì ai, bởi vì thời điểm này nếu lên tiếng hủy hôn sẽ gây bất lợi rất lớn đối với con bé, con cũng hiểu mà đúng không? - Bà như thật tâm nói
- Mẹ nói thật sao? Mẹ cũng sẽ không trách Phương Ly vì đã…- Giang Tuấn còn cho rằng mình trong cơn sốt đầu óc choáng váng mà nghe nhầm.
Với tính cách của mẹ anh, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế…
Nhất là khi chỉ mới đêm qua thôi, bà còn ra sức phản đối chuyện này…
- Là thật, mẹ thật sự không gạt con, cũng sẽ không trách con bé. Đều là phụ nữ với nhau mẹ rất hiểu, hôn nhân là thứ không thể cưỡng cầu, nếu đây là ý nguyện của Phương Ly chúng ta nên tôn trọng nó. Dĩ nhiên nếu như từ giờ đến lúc hôn lễ chính thức hủy bỏ con bé thay đổi ý định mẹ vẫn sẽ vui vẻ đón nhận nó làm con dâu một cách vô điều kiện.
Giọng bà nhẹ nhàng như thể mọi chuyện đều tươi đẹp và tràn đầy hy vọng khiến cho Giang Tuấn trong lòng cảm động vô cùng.
- Mẹ, cảm ơn mẹ…
- Việc con cần làm bây giờ không phải cảm ơn mẹ mà là không được tiếp tục đày đọa bản thân mình nữa. Phải phấn chấn lên và trở lại làm con của trước đây, như vậy thì mẹ và ba con mới yên lòng. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi bác sĩ đến khám cho con…
Giang phu nhân bỏ lại những lời dịu dàng ân cần trước khi rời khỏi.
Cánh cửa vừa đóng sập nụ cười trên môi bà liền vụt tắt như chưa từng tồn tại, ngay sau đó nhanh chân trở về phòng lấy điện thoại, cố chấp bấm số di động của Phương Ly. Từng hồi chuông đằng đẵng vang lên cùng với cơn tức giận lan tỏa khắp không gian.
- Phương Ly, xin lỗi vì đã khuya như vậy mẹ còn gọi cho con. Cuối tuần này con có rảnh không?
- ‘’…’’
- Nếu như con thấy không thoải mái mẹ sẽ không ép buộc con! Nhưng mẹ…thật sự rất muốn gặp con…Có được không?
- ‘’…’’
…………………..
Thời gian trôi đi rất nhanh, không bao giờ đợi bất kì ai, thấm thoát đã đến buổi họp báo mà ai nấy đều mong chờ vào tối thứ ba. Các đài truyền hình lớn đều tạm ngưng phát sóng những chương trình khác để nhường chỗ cho tiết mục phát sóng trực tiếp buổi họp báo.
Suốt thời gian gần đây, câu chuyện diễn viên Phương Ly từng có một đứa con riêng vô thừa nhận nhưng vẫn cố lừa dối, giấu giếm phủ nhận để được bước chân vào gia tộc hào môn giống như một quả bom nguyên tử bùng nổ trong giới báo chí, trở thành tiêu điểm thu hút sự quan tâm của hầu hết mọi người.
Các trang mạng không ngừng đăng tải, làn sóng thảo luận ngày càng sôi sục, đủ mọi tình tiết suy đoán, tập trung và tận lực phân tích scandal này. Không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn.
Giống như ngọn lửa ngày một lan rộng, những tin đồn xuất hiện từ lúc cô bước chân vào làng giải trí, hình ảnh cùng chuyện tình sáu năm trước của cô và Lâm tổng lộ ra trước kia cũng bị đào bới lại.
Chán rồi họ lại chuyển sang phân tích lễ cưới, còn có giả thuyết cho rằng sở dĩ nó chưa bị hủy bỏ là do cô đã thành công mang thai cháu đích tôn của Giang gia và dùng đứa trẻ này thay đổi toàn bộ cục diện.
Không khó nhận ra khán giả đã chia thành hai phe rõ rệt.
Một bên vẫn ủng hộ Phương Ly giống như lúc ban đầu cô mới ra mắt vì hai nguyên do. Thứ nhất, tài năng của cô là thứ không thể chối cãi, thứ hai, suy cho cùng những tin tức động trời đó tất cả đều là lời vu khống đơn phương từ phía một nữ diễn viên vô danh, và mọi thứ hoàn toàn chưa được kiểm chứng nên càng không đáng tin, nhất là trong thời đại cái gì cũng có thể làm giả này.
Phe còn lại thì nhất mực tin rằng không có lửa làm sao có khói, phê phán Phương Ly là người phụ nữ xấu xa, bỉ ổi, tâm cơ lớn, muốn trèo cao mà không tiếc mọi thủ đoạn, ấy vậy mà vẫn làm ra bộ mặt ngây thơ để kiếm sự đồng tình và yêu mến của khán giả, thật sự làm dơ bẩn giới giải trí. Vì lẽ đó, họ hết lòng mong đợi giây phút sự giả dối của cô bị vạch trần tại buổi họp báo.
Sự đời thật khó lường, chỉ mới vài ngày trước còn là hình mẫu lý tưởng của hàng nghìn cô gái trong thành phố, chớp mắt một cái mọi thứ đã chuyển biến đến mức không thể nhận ra.
Còn chưa đến giờ, hầu hết phóng viên các tờ báo lớn, đài truyền hình, báo mạng hầu như đều có mặt để tranh thủ cho mình một vị trí thuận lợi dễ dàng tác nghiệp. Thêm vào đó còn có người hâm mộ may mắn được mời, phút chốc lấp đầy cả sảnh khách sạn lớn, đèn flash chớp lia lịa chói mắt.
Không khí hội trường phải nói là cực nóng, cực căng thẳng, mấy chục vệ sĩ cũng được huy động đến để giữ gìn trật tự, khiến người ta không khỏi dự đoán đây sẽ một buổi họp báo đầy sóng gió, thậm chí có thể là sóng gió nhất từ trước đến nay…
Tg: Các bạn có mong đợi gì về cái kết hãy để lại bình luận hoặc inbox facebook cho mình nhé, mình vẫn còn một vài thứ lăn tăn~~.
Cảm ơn vì đã luôn yêu quý và đồng hành với một tác giả chậm chạp như mình đến tận những chương này!
Độc giả của mình cũng chia thành hai phe rồi, một bên muốn được đọc cái kết ngay và luôn vì tò mò và chờ đợi quá lâu rồi, bên còn lại muốn truyện càng dài càng tốt, không nỡ chia tay. Đọc những lời phân tích và nhắn nhủ của các bạn về truyện, về nhân vật mà rơi nước mắt, không biết làm gì khác hơn là sẽ cố gắng viết thật tốt những chương còn lại để không phụ kì vọng của những bạn đã theo dõi truyện và đặt niềm tin vào mình.
Mấy chap nữa là hết nên mọi thứ đều là sóng gió ^^, nhưng hãy bình tĩnh đón chờ cái kết nhé!
Vân Hà nỗ lực giữ lấy nụ cười trên môi mình nhưng không được, ý chí giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Cô, đối với người con trai trước mặt, giờ đây đã không còn bất kì niềm tin hay hy vọng gì.
Sự xuất hiện của cô đối với anh có thể chẳng có chút ý nghĩa nào, và cũng có thể anh xem đó là lời nguyền rủa bản thân muốn xóa bỏ hoàn hoàn.
Thế nhưng anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết được, anh đã từng là phần kí ức cô muốn giữ lại nhất! Chỉ vì sự xuất hiện của anh mà cả thế giới của cô bị đảo lộn, cũng chính vì anh mà có cô của ngày hôm nay…
Giá như tất cả vĩnh viễn dừng lại ở giây phút lần đầu gặp gỡ thì tốt biết bao…
Giữa màn mưa trắng xóa không trung, nỗi đau khổ khiến cơ thể lạnh buốt của Vân Hà như dần đông cứng lại.
Tay chân không thể cử động, cõi lòng lại đau đớn bất lực, đôi mắt vốn trong trẻo giờ đã mờ đục không thể nhìn rõ phía trước, nước mắt như vào hòa vào mưa làm một.
Nhưng thật nực cười là cô thậm chí lại không biết mình khóc vì cái gì, đau lòng vì cái gì…
Chẳng phải trước nay đều là như thế sao, chẳng phải đã sớm quen với chuyện này rồi sao…
Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, đến cuối cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xa dơ bẩn trong mắt người khác…
Bấy nhiêu đó đã đủ lắm rồi, cô mệt rồi, từ nay về sau, cô sẽ không tự biến mình thành một kẻ ngốc trước mặt anh, cũng không mở miệng nhắc đến hay giải thích bất kì thứ gì liên quan đến tháng ngày trước kia, thậm chí, có thể mãi mãi không gặp lại anh nữa...
Bởi vì đến cuối cùng cô cũng biết được, thứ mà anh muốn tin, mãi mãi không phải sự thật…
Mà là Phương Ly…
Đúng đúng sai sai vốn dĩ không quan trọng…
Quan trọng nhất vẫn là Phương Ly…
Thời gian dài đằng đẵng, chấp niệm chưa bao giờ đổi thay…
Một cơn gió mạnh thổi qua, Vân Hà bỗng dưng cảm thấy tất cả dây thần kinh trên khắp cơ thể mình hết thảy đều yếu ớt đến mức không thể trụ được nữa, vô thức lùi về sau, cơ thể như mất trọng lực, lảo đảo rồi đổ sụp xuống…
Đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra đỡ lấy cô, sau đó che đi đôi mắt ướt đẫm không biết là nước mưa hay nước mắt của cô, giọng nói giống như tia sáng ấm áp che chở cô vượt qua cơn lạnh lẽo khắc nghiệt nhất.
- Khóc như thế là quá đủ rồi, chúng ta về nhà thôi…
Trái tim Vân Hà run bần bật, bất giác không kiềm được lòng mình, cô cố gắng ngoái đầu lại.
Gương mặt cô thẫn thờ nhưng nội tâm lại dậy sóng mạnh mẽ…
Đôi mắt lúc này đã như sắp không thể mở nổi nữa nhưng vẫn kịp nhận ra…
Mơ hồ giống như là ảo giác…
Người con trai đó, thân thể cao lớn, đôi tay rắn chắn ôm lấy cô không rời như thể sợ nới lỏng một chút cô sẽ xảy ra chuyện không may hoặc giả nó có thể giúp cô bớt lạnh hơn.
Hình ảnh hai người bị bao phủ bởi màn mưa trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Mưa bỗng trở nên dữ dội hơn, nước từ trên cao không ngừng trút xuống làm toàn thân anh ướt sũng chỉ trong một khoảnh khắc, những giọt mưa như thi nhau nhảy múa cuồng loạn trên gương mặt rất mực ôn nhu đó.
Là anh…
Thì ra đúng thật là anh…
Nhưng tại sao?
Chưa từng gặp nhau trước đó, lại không có bất kì mối quan hệ nào, bản thân cô cũng đã từng công kích anh, ghét bỏ anh, dùng những lời lẽ không hay để nói về anh. Vậy mà vào lúc cô mềm yếu nhất, đau đớn nhất, muốn gục ngã nhất thì không ai khác mà chính là anh xuất hiện bên cạnh cô, che chở cô, an ủi cô, dỗ dành cô?
Hơn nữa, câu nói vừa rồi với cô có ý nghĩa như thế nào anh liệu có biết không?
Người con trai phía trước vẫn đứng lặng yên chứng kiến cảnh tượng đó, anh không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ là đáy mắt u ám lại lãnh đạm đến tột cùng, nhưng bị màn mưa che khuất không ai có thể nhận ra được.
- Tôi…không sao…- Vân Hà cố gắng mở miệng, âm thanh như tiếng nấc vang lên rất nhỏ
Đôi mắt Đỗ Duy Thành sẫm lại, anh mím chặt môi rồi nhẹ nhàng bế cô lên, mà cô, cả người mềm nhũn run rẩy, nằm im không nhúc nhích.
Trước khi quay đầu hướng ra xe rời khỏi vẫn không quên bỏ lại lời nói sắc bén như mũi tên phóng thẳng dành cho người đứng trước mặt mình, hoàn toàn chắc nịch, không hề do dự hay kiêng dè
- Một ngày nào đó anh nhất định sẽ phải hối hận khi đã đối xử với người con gái này như vậy!
Rất nhanh sau đó, khoảng sân trống vắng chỉ còn lại mỗi mình Giang Tuấn.
Ánh mắt anh u uất nhìn chằm chằm vào hai người vừa ôm nhau rời khỏi, đến khi khuất dần không còn nhìn thấy được nữa, màn mưa trắng xóa dày đặc vây quanh cái bóng cô độc lạnh lùng của anh, giống như đang chờ đợi điều gì đó nhưng cũng dường như không phải.
Rõ ràng đối với hạng phụ nữ xấu xa như cô ta, vừa rồi anh đã làm đúng, nhưng tại sao, giây phút ban nãy và trong thời khắc này, lòng anh lại cảm thấy khó chịu rối bời như thế?
Và lúc đưa mắt nhìn xuống chiếc ô ướt đẫm nước mưa khi nãy bị vứt lăn lộn trên mặt đất, trong trái tim, dường như có thứ gì đó khác lạ, mơ hồ không biết từ đâu va mạnh vào…
“Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ phải hối hận khi đã đối xử với người con gái này như vậy!’’
Một ngày nào đó…
Anh sẽ hối hận sao?
……………………………
Đỗ Duy Thành đặt Vân Hà vào trong xe, lấy chiếc áo khoác còn khô do khi nãy anh cố tình vứt lại đắp lên người cô, cài dây an toàn cho cô, sau đó im lặng cho xe chạy nhanh về nhà.
Dọc đường đi anh có khẽ quay đầu nhìn sang, thấy người con gái bên cạnh hai tay vấu chặt vạt áo của mình, run rẩy cắn môi không để tiếng nấc yếu đuối vang lên, đồng thời nhìn thấy những giọt nước lần lượt rơi xuống, anh biết rõ cô đang khóc, còn khóc rất nhiều.
Vậy là những suy đoán của anh đều hoàn toàn đúng…
Tâm tư tình cảm mà cô dành cho người con trai đó…
Vốn dĩ là không nên bắt đầu, nhưng lại không đành lòng kết thúc…
Thôi thì cứ khóc đi, giống như cơn mưa này vậy, cuồn cuộn trút xuống, nhưng đợi khi mưa bão qua đi thì sẽ là trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, cảnh vật đẹp đẽ đến mức làm con người ta bất chợt quên đi chính tại nơi này vừa có một cuồng phong đi qua.
Đến nơi, anh lại bế cô lên, đi vào phòng ngủ, trước đó vẫn không quên căn dặn người trong nhà chuẩn bị nước ấm và quần áo để thay cho cô.
Lúc đặt cô xuống giường, tay anh đột ngột bị cô giữ lại
- Cảm ơn anh…vì tất cả…
Giọng cô mang chút tình cảm dịu dàng, khàn khàn mệt mỏi nhưng không còn sự ghẻ lạnh xa cách giống như trước kia...
Có lẽ, cô đã dần dần mở lòng đón nhận anh, mọi nghi kị đều tan biến theo làn gió…
Nhưng ắt hẳn cô sẽ nghĩ những gì anh làm hết thảy đều là vì lời hứa với Phương Ly…
Nhưng thật ra cho dù không có lời hứa đó...
Anh cũng sẽ không bỏ cô một mình, không để cô phải một mình chống chọi…
Không đợi anh mở miệng, Vân Hà nói tiếp
- Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, đừng kể bất kì điều gì cho Phương Ly biết, xin anh…
Đỗ Duy Thành lặng yên không đáp. Anh chợt nghĩ, bản thân cô bị tổn thương đến mức này mà vẫn còn lo nghĩ cho em gái như vậy, hay là cô lo sợ Phương Ly trả thù kẻ vừa nãy vì những gì đã làm với cô?
Có lẽ là cả hai…
Đột nhiên, anh vươn tay chạm vào má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lau sạch đi những giọt nước mắt còn sót lại của cô.
Giọng nói chập chờn vang lên, không đơn thuần là an ủi mà còn tiếp thêm cho cô niềm tin
- Chuyện đã qua, bất luận có thế nào cũng không thể thay đổi được, vì thế cô đừng tự trách hay dằn vặt bản thân mình. Những thứ không vui thì hãy quên hết đi, cuộc sống này còn rất nhiều điều tốt đẹp, nước mắt cũng chỉ nên dành cho người xứng đáng mà thôi.
Vân Hà đột nhiên cảm thấy dường như anh luôn hiểu thấu lòng cô mà trước nay cô chẳng hề để ý đến.
Hơn nữa, anh biết quá nhiều chuyện về cô, về em gái cô, nhưng trái lại, cô ngoại trừ cái tên cũng như một chút thông tin ít ỏi về gia thế của anh ra thì mọi thứ còn lại đều như tờ giấy trắng.
Thật sự rất không công bằng…
- Rốt cuộc anh là ai? Vì cái gì mà đối xử tốt với chị em tôi như thế, lại không cầu đền đáp bất kì điều gì?
Dựa vào những gì bản thân đã quan sát về con người này trong suốt thời gian qua, cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy. Và…dường như anh cùng cô và Phương Ly có một mối quan hệ đặc biệt nào đó, thứ mà cô chưa từng được biết…nó thậm chí có thể thay đổi cuộc đời của cô…
Có thể là gì được đây?
- Thật ra, cô không cần phải cảm ơn tôi, tất cả đều là những chuyện tôi phải làm. Câu hỏi này, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho cô đáp án…
…………………………..
Đêm đó, Giang Tuấn lên cơn sốt cao.
Nguyên do là kể từ buổi sáng sau khi bước chân về đến nhà, anh đến bộ quần áo ướt sũng nước mưa trên người cũng không thay, cứ như thế nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo trống trải, tiếp tục bầu bạn cùng bia rượu.
Sự tuyệt vọng dường như đã khiến anh hoàn toàn buông xuôi.
Đến giữa đêm, lại thêm trận mưa to nữa trút xuống. Mưa càng lúc càng to, cánh cửa sổ phòng ngủ mở toang khiến cho gió đêm hòa lẫn nước mưa mạnh mẽ thổi vào, căn phòng cũng đồng thời lạnh toát.
Giang Tuấn vừa say rượu vừa sốt ly bì nằm trên giường. Cơ thể anh nóng rực như lò thêu, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, toàn thân run rẩy, cả người khó chịu co rúm lại.
Giờ phút này Phương Ly đang làm gì? Anh rất muốn được gặp cô, nhưng…anh biết…cô sẽ không bao giờ cho anh bất kì cơ hội nào nữa.
Nước mắt chợt lăn xuống, vô tình rơi trên ra trải giường trắng tinh…
Rốt cuộc thì, ông trời quá tàn nhẫn…
Tất chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi…
Sẽ không có bất kì hôn lễ nào cả…
Đến cuối cùng, cô vẫn chọn hắn ta và bỏ rơi anh…
Cơn ác mộng lúc trước hóa ra lại sắp sửa trở thành hiện thực rồi…
“Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng, nếu như bây giờ…bây giờ anh chết trước mặt em, em cũng nhất quyết gả cho hắn đúng không?”
“Phải”
- Giang Tuấn, con làm sao vậy? Mau nói cho mẹ biết đi, con…
Nghe có tiếng gọi và một bàn tay mang hơi ấm quen thuộc chạm vào trán mình, hàng mi đen nhánh đang khép chặt từ từ mở ra…
- Mẹ…
- Chẳng phải hôm nay con đi gặp Phương Ly để giải thích rõ ràng và mong con bé cho con một cơ hội sao? Vì sao lại thành thế này…
Giang Phu nhân nét mặt tràn ngập hoang mang lo lắng, và trong lòng bà cũng đoán ra được sự tình.
Từ sáng đến giờ bà bận công việc quan trọng phải ở bên ngoài cả ngày, gọi di động cho Giang Tuấn mấy lần để hỏi về kết quả cũng chẳng ai nghe máy, nào ngờ mới bước chân về tới nhà đã được cả đám người làm thông báo tình hình.
Đập cửa mấy lần không có một ai ra mở. Linh cảm bất an, bà liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, không ngoài dự đoán khi phát hiện Giang Tuấn anh trong tình cảnh này!
- Mẹ...- Đôi tay Giang Tuấn nóng ran cố vươn lên chộp lấy cánh tay bà, giọng anh thều thào như chẳng còn chút sức lực nào nữa - Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, nhưng…tất cả đã kết thúc rồi…
- Kết thúc là thế nào chứ? Con bé đã nói gì với con? - Ánh mắt bà xoáy thẳng vào anh
- Chúng ta từ bỏ thôi, Phương Ly sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về con…Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy…Không bao giờ…
- Mẹ không cho phép con nói như vậy, trên đời này không có cái gì là không thể làm được, chẳng qua là do con chưa từng thử qua tất cả khả năng…
- Không đâu, con đã làm tất cả những gì…mình có thể làm được rồi…kể cả những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi nhất….nhưng…đến một tia sáng cũng không có…
Khóe miệng Giang Tuấn gắng gượng nở nụ cười, nụ cười trông lại thê lương như thế
- Đúng như Phương Ly đã nói…có làm thế nào cũng không thể được nữa...Mẹ, con đã quyết định hủy bỏ hôn lễ, con không muốn Phương Ly càng thêm hận con, con muốn lại được nhìn thấy nụ cười của cô ấy…
Đến bây giờ Giang phu nhân mới nhận ra, tính cách Phương Ly thật sự quá giống bà, quá đỗi cố chấp. Nhưng bà là mẹ của nó, bà không tin mình không thay đổi được quyết định của nó. Giang Tuấn có thể thất bại nhưng bà thì nhất quyết sẽ không.
Đôi mắt sáng quắc lên giữa màn đêm tối tăm khiến ai nhìn vào cũng đều khiếp sợ.
Chỉ giây lát sau, sau tiếng thở dài, Giang phu nhân nhìn về phía Giang Tuấn, chất giọng dịu đi rất nhiều so với ban đầu
- Thật đáng tiếc, mẹ thật sự rất quý Phương Ly và muốn con bé trở thành con dâu mình. Nhưng xem ra hai đứa kiếp này hữu duyên vô phận rồi…Nếu đã như thế, hãy đợi sau khi buổi họp báo sắp tới kết thúc mẹ sẽ công bố hủy bỏ hôn lễ, dĩ nhiên bằng một lý do không gây tổn hại cho bất kì ai, bởi vì thời điểm này nếu lên tiếng hủy hôn sẽ gây bất lợi rất lớn đối với con bé, con cũng hiểu mà đúng không? - Bà như thật tâm nói
- Mẹ nói thật sao? Mẹ cũng sẽ không trách Phương Ly vì đã…- Giang Tuấn còn cho rằng mình trong cơn sốt đầu óc choáng váng mà nghe nhầm.
Với tính cách của mẹ anh, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế…
Nhất là khi chỉ mới đêm qua thôi, bà còn ra sức phản đối chuyện này…
- Là thật, mẹ thật sự không gạt con, cũng sẽ không trách con bé. Đều là phụ nữ với nhau mẹ rất hiểu, hôn nhân là thứ không thể cưỡng cầu, nếu đây là ý nguyện của Phương Ly chúng ta nên tôn trọng nó. Dĩ nhiên nếu như từ giờ đến lúc hôn lễ chính thức hủy bỏ con bé thay đổi ý định mẹ vẫn sẽ vui vẻ đón nhận nó làm con dâu một cách vô điều kiện.
Giọng bà nhẹ nhàng như thể mọi chuyện đều tươi đẹp và tràn đầy hy vọng khiến cho Giang Tuấn trong lòng cảm động vô cùng.
- Mẹ, cảm ơn mẹ…
- Việc con cần làm bây giờ không phải cảm ơn mẹ mà là không được tiếp tục đày đọa bản thân mình nữa. Phải phấn chấn lên và trở lại làm con của trước đây, như vậy thì mẹ và ba con mới yên lòng. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi bác sĩ đến khám cho con…
Giang phu nhân bỏ lại những lời dịu dàng ân cần trước khi rời khỏi.
Cánh cửa vừa đóng sập nụ cười trên môi bà liền vụt tắt như chưa từng tồn tại, ngay sau đó nhanh chân trở về phòng lấy điện thoại, cố chấp bấm số di động của Phương Ly. Từng hồi chuông đằng đẵng vang lên cùng với cơn tức giận lan tỏa khắp không gian.
- Phương Ly, xin lỗi vì đã khuya như vậy mẹ còn gọi cho con. Cuối tuần này con có rảnh không?
- ‘’…’’
- Nếu như con thấy không thoải mái mẹ sẽ không ép buộc con! Nhưng mẹ…thật sự rất muốn gặp con…Có được không?
- ‘’…’’
…………………..
Thời gian trôi đi rất nhanh, không bao giờ đợi bất kì ai, thấm thoát đã đến buổi họp báo mà ai nấy đều mong chờ vào tối thứ ba. Các đài truyền hình lớn đều tạm ngưng phát sóng những chương trình khác để nhường chỗ cho tiết mục phát sóng trực tiếp buổi họp báo.
Suốt thời gian gần đây, câu chuyện diễn viên Phương Ly từng có một đứa con riêng vô thừa nhận nhưng vẫn cố lừa dối, giấu giếm phủ nhận để được bước chân vào gia tộc hào môn giống như một quả bom nguyên tử bùng nổ trong giới báo chí, trở thành tiêu điểm thu hút sự quan tâm của hầu hết mọi người.
Các trang mạng không ngừng đăng tải, làn sóng thảo luận ngày càng sôi sục, đủ mọi tình tiết suy đoán, tập trung và tận lực phân tích scandal này. Không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn.
Giống như ngọn lửa ngày một lan rộng, những tin đồn xuất hiện từ lúc cô bước chân vào làng giải trí, hình ảnh cùng chuyện tình sáu năm trước của cô và Lâm tổng lộ ra trước kia cũng bị đào bới lại.
Chán rồi họ lại chuyển sang phân tích lễ cưới, còn có giả thuyết cho rằng sở dĩ nó chưa bị hủy bỏ là do cô đã thành công mang thai cháu đích tôn của Giang gia và dùng đứa trẻ này thay đổi toàn bộ cục diện.
Không khó nhận ra khán giả đã chia thành hai phe rõ rệt.
Một bên vẫn ủng hộ Phương Ly giống như lúc ban đầu cô mới ra mắt vì hai nguyên do. Thứ nhất, tài năng của cô là thứ không thể chối cãi, thứ hai, suy cho cùng những tin tức động trời đó tất cả đều là lời vu khống đơn phương từ phía một nữ diễn viên vô danh, và mọi thứ hoàn toàn chưa được kiểm chứng nên càng không đáng tin, nhất là trong thời đại cái gì cũng có thể làm giả này.
Phe còn lại thì nhất mực tin rằng không có lửa làm sao có khói, phê phán Phương Ly là người phụ nữ xấu xa, bỉ ổi, tâm cơ lớn, muốn trèo cao mà không tiếc mọi thủ đoạn, ấy vậy mà vẫn làm ra bộ mặt ngây thơ để kiếm sự đồng tình và yêu mến của khán giả, thật sự làm dơ bẩn giới giải trí. Vì lẽ đó, họ hết lòng mong đợi giây phút sự giả dối của cô bị vạch trần tại buổi họp báo.
Sự đời thật khó lường, chỉ mới vài ngày trước còn là hình mẫu lý tưởng của hàng nghìn cô gái trong thành phố, chớp mắt một cái mọi thứ đã chuyển biến đến mức không thể nhận ra.
Còn chưa đến giờ, hầu hết phóng viên các tờ báo lớn, đài truyền hình, báo mạng hầu như đều có mặt để tranh thủ cho mình một vị trí thuận lợi dễ dàng tác nghiệp. Thêm vào đó còn có người hâm mộ may mắn được mời, phút chốc lấp đầy cả sảnh khách sạn lớn, đèn flash chớp lia lịa chói mắt.
Không khí hội trường phải nói là cực nóng, cực căng thẳng, mấy chục vệ sĩ cũng được huy động đến để giữ gìn trật tự, khiến người ta không khỏi dự đoán đây sẽ một buổi họp báo đầy sóng gió, thậm chí có thể là sóng gió nhất từ trước đến nay…
Tg: Các bạn có mong đợi gì về cái kết hãy để lại bình luận hoặc inbox facebook cho mình nhé, mình vẫn còn một vài thứ lăn tăn~~.
Cảm ơn vì đã luôn yêu quý và đồng hành với một tác giả chậm chạp như mình đến tận những chương này!
Độc giả của mình cũng chia thành hai phe rồi, một bên muốn được đọc cái kết ngay và luôn vì tò mò và chờ đợi quá lâu rồi, bên còn lại muốn truyện càng dài càng tốt, không nỡ chia tay. Đọc những lời phân tích và nhắn nhủ của các bạn về truyện, về nhân vật mà rơi nước mắt, không biết làm gì khác hơn là sẽ cố gắng viết thật tốt những chương còn lại để không phụ kì vọng của những bạn đã theo dõi truyện và đặt niềm tin vào mình.
Mấy chap nữa là hết nên mọi thứ đều là sóng gió ^^, nhưng hãy bình tĩnh đón chờ cái kết nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook