Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 144: Kết thúc hay bắt đầu

*********

Đôi mắt Lâm Hạo từ từ khép lại, nước mắt của anh từ nãy đến giờ đã làm ướt đẫm cả trang giấy.

"Mẹ, con không biết là mẹ đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế."

"Tại sao mẹ không cho con biết, tại sao mẹ lại giấu con đến lúc rời xa thế giới này."

"Con không trách mẹ, Phương Ly dù có biết chuyện nhất định cũng sẽ không trách mẹ, mẹ chẳng làm gì sai cả, tất cả đều là ý trời."

Nhưng mà…

"Mẹ nói dối gạt con rằng con và Phương Ly là anh em ruột của nhau."

Nếu vậy thì…

Phương Ly không phải em gái anh.

Tình yêu anh dành cho cô vốn không phải cấm kị, cũng không phải sai trái, anh và cô hoàn toàn có quyền được sống bên nhau, hạnh phúc như bao nhiêu cặp nam nữ khác trên đời.

Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.

Vì bà là mẹ ruột anh nên anh không một chút nghi ngờ những lời bà nói.

Nhưng còn…bệnh của anh.

Không nghĩ nữa, việc đầu tiên là phải giữ cô ở lại.

Ít ra nếu anh vì lý do này mà rời xa cô thì cô vẫn sẽ sống vui vẻ thanh thản hơn cảm giác tủi nhục vì bị vứt bỏ như bây giờ.

Anh phải đi…

Anh phải giữ cô ở lại…

- Ân Ân, em đi cùng với anh nhé!

Nhưng rồi….

Một lần nữa ông trời vẫn chiến thắng.

…………………

- Huhu, anh hai ơi, anh hai tỉnh lại đi…

- Anh hai hứa dẫn Ân Ân đi gặp chị mà…

Khắp căn phòng vang lên tiếng khóc trẻ con đầy bi ai.

………………….

Phương Ly đứng lên nhìn ra cảnh vật và bầu trời xanh biếc bên ngoài thông qua tấm thủy tinh trong suốt ở sân bay.

Lần này đi không biết bao giờ quay lại, cô nhất định phải nhìn ngắm mỗi thứ thật kĩ càng.

"Xin mời quý khách chuyến bay XXX khẩn trương lên máy bay."

Âm thanh phát ra rất đỗi bình thường, không hiểu vì sao Phương Ly lại ngẩn người đứng chôn chân một chỗ.

Sau đó…

Những giọt nước long lanh như thủy tinh trong suốt chảy dọc hai bên má rồi rơi lên xuống sàn gạch láng bóng.

Đã đến giờ rồi sao!

Cô đã cố tình đến sân bay sớm hơn một tiếng...

"Ngọc Mai, tuy rằng mình bắt cậu thề rằng không nói cho mọi người biết khi nào mình bay, nhưng nếu có người dồn ép cậu hoặc chuốc say cậu thì cậu có thể phá vỡ lời hứa này."

"Đừng tưởng cậu nghĩ gì mình không biết, từ bỏ đi, hắn ta sẽ không bao giờ xuất hiện đâu."

Bỗng dưng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, trái tim Phương Ly đột nhiên đập mạnh mẽ, lập tức ngoảnh đầu nhìn lại.

Nhưng…

Người đó không nhìn tới cô…

Lướt nhanh qua mặt cô…

Hóa ra…chỉ là một hành khách…

Vậy là cái kết có hậu của câu chuyện cổ tích hay như trên phim ảnh thường chiếu rốt cuộc cũng không xảy đến với cô.

Rằng vào thời khắc người con gái mình yêu ra đi, người con trai sẽ chạy đến sân bay, một là mượn loa phát thanh để thổ lộ, hoặc là đứng giữa nơi chốn đông người này hét to tên cô gái rồi dùng những lời lẽ cảm động nhất trời đất này để níu giữ cô ấy ở lại.

Sau đó cả hai hóa giải tất cả hiểu lầm, ôm chầm lấy nhau và sống hạnh phúc mãi về sau.

Phương Ly đem nở một nụ cười thê lương hòa lẫn nước mắt mặn chát.

Thật nực cười khi người đó chưa từng yêu cô mà bản thân cô lại có suy nghĩ đó.

Cho rằng ông trời sẽ ban cho cô kì tích vào giây phút cuối cùng.

Tất cả đã kết thúc thật rồi.

Bàn tay mà cô từng nghĩ sẽ nắm cả đời

Hóa ra từ đầu đã sai người…

Chỉ có cách tiến về phía trước để quên đi nỗi đau này thôi.

Máy bay từ từ cất cánh lướt nhanh trên bầu trời xanh thẳm.

Tạm biệt.

.................

"Tôi của những năm tháng đó cùng anh ấy của những năm tháng đó đã cùng nhau đi một chặng đường rất dài.

Vậy mà…kết cục vẫn là bỏ lỡ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương