Em Là Ánh Sao Của Đời Anh
-
Chương 53: Tà Không Thắng Chính 18
Editor: Saki | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Mùng ba tết, Hình Tín Hàm phim tiếp tục vào đoàn quay bộ phim phòng chống m@ túy《Tà không thắng chính》, Tô Nam cũng đến khoa cấp cứu làm việc.
Hai người đều vì công việc mình yêu thích mà nỗ lực, không thể thường xuyên gặp nhau, mỗi lần hẹn hò đều lén la lén lút, địa điểm là ở nhà.
Bởi vì hai người chưa từng cùng nhau ra vào chung một cửa, hơn nữa Tô Nam cũng nhờ ba mình âm thầm hỗ trợ, cho nên chuyện tình cảm của hai người vẫn được giữ kín, không bị giới truyền thông đưa tin.
Hình Tín Hàm tìm một thời gian cùng Đỗ Nặc Nhiên đến gặp viện trưởng cô nhi viện, cô muốn đích thân giao sô tiền hai người đã chuẩn bị cho viện trưởng để xây dựng cô nhi viện, nhưng sau khi gặp viện trưởng thì được bà nói đã có người tốt bụng hỗ trợ việc xây dựng lại cô nhi viện rồi.
“Là con bé Sở Âm, lúc nhỏ con bé từng sống ở đây, không ngờ đến bây giờ con bé vẫn còn nhớ chúng ta.” Viện trưởng vui mừng nói với Hình Tín Hàm và Đỗ Nặc Nhiên.
Hình Tín Hàm kinh ngạc, Sở Âm? Không phải là cô bé đang yêu đương với Chu Phóng sao?
“Thật sự rất cảm ơn các con, mấy năm nay toàn là các con giúp đỡ cô nhi viện này, số tiền này các con cầm về đi.” Viện trưởng muốn trả lại thẻ cho hai người.
Hình Tín Hàm và Đỗ Nặc Nhiên không chịu nhận, đưa thẻ cho viện trưởng: “Vậy bà giữ lại mua thêm chút đồ cho cô nhi viện đi ạ, mua ít đồ cho bọn nhỏ nữa ạ.” Hình Tín Hàm cười nói.
.
Ngày mười tám tháng giêng trùng với ngày 14 tháng 2, tất cả các cặp đôi đều rất để ý lễ tình nhân, nhưng hôm nay Hình Tín Hàm và Tô Nam không thể ra ngoài đi dạo, hẹn hò như bao cặp đôi khác.
Buổi trưa, lúc đang ăn cơm Hình Tín Hàm nhìn thấy Cáp Thu luôn bình tình đối mặt với mọi việc mà giờ đây lại suýt lật đổ xe bảo mẫu vì một cú điện thoại của ai đó.
Hình Tín Hàm vừa ăn vừa hỏi cô ấy: “Ai gọi thế chị? Nhìn chị có vẻ rất kích động, không lẽ là người đàn ông chị thích tỏ tình với chị đấy à?”
Cô vừa dứt lời, Kỳ Kỳ ngồi cạnh lập tức hóng hớt nhìn về phía Cáp Thu.
Cáp Thu lườm hai người một cái, khinh thường: “Chị là kiểu người vì một người đàn ông mà không kiềm chế được cảm xúc của mình vậy hả?”
Nói xong cô ấy chọc chọc vào trán Hình Tín Hàm: “Chị vui là bởi vì vừa rồi đạo diễn gọi điện thoại tới, nói em được chọn vào vai nữ chính rồi.”
Hình Tín Hàm ngước mắt lên, nhìn cô ấy với vẻ sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thấy nét mặt ngơ ngác của cô, Cáp Thu lên tiếng nhắc nhở nhắc nhở: “Là cái bộ nam chính làm nghề bác sĩ ý, chẳng phải lúc trước em bảo chị để ý bộ này à? Em bảo ếu nhà sản xuất tuyển diễn viên thì kêu em tham gia còn gì? Bây giờ bên họ đã quyết định nữ chính là em luôn rồi.”
Hình Tín Hàm kinh ngạc hỏi: “Em sao?”
Cáp Thu bình tĩnh gật đầu, “Ừm, họ nói là Hình Tín Hàm.”
Một giây sau, Cáp Thu lại vui vẻ giơ tay lên nói với Hình Tín Hàm: “Đập tay nào!”
Hình Tín Hàm lập tức buông đũa xuống, vừa vui vẻ vừa kích động đập tay với Cáp Thu.
Kỳ Kỳ ở bên cạnh cũng giơ hai tay lên, la lên: “Em nữa, em nữa!”
Hình Tín Hàm và Cáp Thu cười, vui vẻ đập tay với cô nàng, Hình Tín Hàm nói: “Sao hai năm nay lại thuận lợi như vậy nhỉ, cũng chẳng cần lo lắng gì cả, nghĩ cái gì thì cái đó đến, vui thật đấy!”
Cáp Thu ngồi xuống bên cạnh, vặn nắp chai nước ra ngửa đầu uống mấy ngụm, nói: “Đương nhiên là vì em có thực lực rồi, cho nên công ty mới nâng đỡ em, được các đạo diễn và nhà sản xuất đánh giá cao.”
Trong đầu Hình Tín Hàm lại hiện lên tất cả tình huống kể từ sau khi cô đến Đông Thịnh, cô quay đầu, đột nhiên hỏi Cáp Thu: “Lần này cũng là ý của chủ tịch Tô ạ?”
Cáp Thu gật đầu, “Ừm, bên đạo diễn nói chủ tịch Tô đích thân đề cử em.
Nhưng bây giờ tin này vẫn chưa được công khai, chờ một thời gian nữa sẽ tiết lộ.”
Hình Tín Hàm mím môi, hỏi Cáp Thu: “Haiz, chị Cáp Thu, chị nói xem vì sao chủ tịch Tô đối xử tốt với em như vậy chứ? Lần trước ông ấy cũng chỉ định em làm nữ chính bộ phim phòng chống m@ túy này.”
“Trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cớ tốt bụng đi giúp đỡ một người mà trước đây chưa từng quen biết chứ?”
Cáp Thu cười nhạo, nói với Hình Tín Hàm: “Em quên rồi à? Chủ tịch Tô từng nói trước mặt mọi người, ông ấy đánh giá em rất cao, còn nói em rất có thiên phú và thực lực trong diễn xuất.”
“Không phải vì chuyện này mà em còn bị các ngôi sao nữ khác trong công ty ghen tị à?”
“Ông ấy giống như là Bá Lạc* vậy, có con mắt nhạy bén, biết nhìn nhận nhân tài, hơn nữa hiện tại em đang rất hot, nếu không chọn em mà chọn người khác thì ông ấy mới nghĩ không thông đấy? Ông ấy không muốn kiếm tiền chắc?”
*Bá Lạc: Chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Hình Tín Hàm hơi mất tự nhiên, “Nhưng em…”
Cáp Thu chọc chọc trán cô, “Bỏ mấy cái suy nghĩ lung tung trong đầu em đi.”
“Chị nói cho em biết, con người chủ tịch Tô cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa còn rất bảo vệ người nhà của mình, cho tới bây giờ, ông ấy chưa từng thể hiện chuyện tình cảm với công chúng, nhưng tất cả mọi người đều biết ông ấy và vợ rất yêu thương nhau, kiểu đàn ông tốt này tuyệt đối không có ý gì với ngôi sao nữ trong công ty đâu.”
“Được rồi, em cứ yên tâm đi.” Cáp Thu nói với Hình Tín Hàm: “Nếu ông ấy muốn làm gì em thật thì tại sao đến giờ vẫn chưa ra tay chứ? Đừng nghĩ xấu mọi người như vậy, mặc dù giới giải trí này là một cái thùng nhuộm lớn, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống như tên cặn bã kia.”
Tên cặn bã trong miệng Cáp Thu là chỉ một nhà sản xuất trước khi Hình Tín Hàm tới Đông Thịnh, vốn tưởng ông ta thật sự tán thưởng thực lực của Hình Tín Hàm, muốn giúp đỡ cô, ai ngờ ông ta lại muốn nhân cơ hội ra tay với Hình Tín Hàm, định để Hình Tín Hàm dùng cơ thể của mình để trao đổi tài nguyên.
Sau khi Hình Tín Hàm thấy rõ bộ mặt thật của người nọ thì không còn tiếp xúc với ông ta nữa, bây giờ nghĩ tới chuyện này cô vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Hình Tín Hàm bĩu môi, bởi vì từng có vết xe đổ ở đó, cô vẫn không yên tâm lắm, nhỏ giọng phản bác: “Vậy nhỡ ông ấy muốn dùng nước ấm để nấu ếch thì sao ạ?”
“Nếu ông ấy thật sự giống với những gì em lo lắng thì chỉ cần cái đuôi hồ ly đó lộ ra, chị sẽ dẫn em rời khỏi Đông Thịnh, từ nay về sau chúng ta sẽ làm ăn riêng lẻ.” Cáp Thu xoa đầu Hình Tín Hàm, giống như một người chị gái bảo vệ đứa em ở phía sau, nói: “Có chị ở đây, em sợ cái gì chứ?”
Hình Tín Hàm mím môi, thản nhiên cười với Cáp Thu, “Dạ.”
Chạng vạng tối, sau khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim, Hình Tín Hàm trở về nhà, hôm nay Tô Nam cũng không cần tăng ca, tan làm đúng giờ.
Hai người một trước một sau về đến nhà, Hình Tín Hàm mở tủ lạnh ra xem thử, quyết định tối nay sẽ đích thân xuống bếp.
Tô Nam nói muốn giúp cô, nhưng cô không cho, hơn nữa còn không chịu để anh đứng bên cạnh xem, Hình Tín Hàm đẩy anh ra khỏi phòng bếp, bảo anh ra phòng chiếu phim chọn xem có phim nào thích hợp để lát xem không.
Tô Nam chẳng biết phải làm sao, đành cười đồng ý, nghe lời cô đi chọn phim.
Hình Tín Hàm đóng cửa nhà bếp lại, bắt đầu rửa rau, thái rau, băm thịt.
Chọn phim xong, Tô Nam quay trở lại phòng khách, Hình Tín Hàm đã đóng chặt cửa bếp, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô xuyên qua cửa kính trong suốt, Tô Nam muốn đi vào giúp cô, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó nên đi ra ngoài.
Chờ đến khi Hình Tín Hàm hoàn thành bữa tối, Tô Nam cũng đã chuẩn bị xong những thứ mình cần.
Hình Tín Hàm vừa bưng đồ ăn ra thì vô cùng kinh ngạc, cô nhìn cánh hoa được dải trên sàn nhà, xung quanh bàn ăn, ánh nến và rượu vang đỏ đặt trên bàn, không khỏi mừng rỡ.
Tô Nam nhận đ ĩa thức ăn nóng hổi trên tay cô, đặt lên bàn ăn.
Đến khi đồ ăn được đặt hết lên bàn rồi, Tô Nam tắt đèn phòng khách đi, kéo ghế ra để Hình Tín Hàm ngồi xuống.
Tô Nam rót rượu vang đỏ cho cô, sau đó nâng ly lên, thản nhiên cười với cô: “Hàm Hàm, lễ tình nhân vui vẻ.”
Hình Tín Hàm nở nụ cười thật tươi, cụng ly với anh: “Lễ tình nhân vui vẻ.”
Hai người cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó đi đến phòng chiếu phim, Hình Tín Hàm hỏi Tô Nam muốn xem gì, Tô Nam cười đầy ẩn ý với cô, “Lát nữa em sẽ biết.”
Một lát sau, khi bộ phim bắt đầu chiếu, Hình Tín Hàm kinh ngạc thốt lên, “Nữ thần!”
Giờ này phút này, cô cực kỳ giống cô gái nhỏ gặp được ngôi sao mà mình yêu thích trên phố, ánh mắt sáng ngời, như ngôi sao trong bầu trời đêm, cực kỳ rực rỡ.
“Oa! Sao anh lại nghĩ đến việc xem bộ phim này thế?” Hình Tín Hàm vô cùng thích thú hỏi Tô Nam.
Tô Nam ngồi xuống bên cạnh cô, cười: “Lúc trước anh tìm tên em trên bách khoa toàn thư, trên đó có đề cập đến nữ thần của em, cho nên anh đã chọn bộ phim kinh điển này.”
Hình Tín Hàm mở to hai mắt, “Sao anh lại tìm tên em?”
“Fan tìm kiếm thần tượng mình thích là chuyện bình thường mà, không phải sao?”
Hình Tín Hàm cười nghiêng ngả, sau đó tựa vào lòng anh, ngẩng mặt nhìn anh hỏi: “Sao anh lại thích em?”
Tô Nam rũ mắt xuống nhìn cô, lát sau, anh cười khẽ, “Em muốn anh trả lời em thế nào?”
Hình Tín Hàm nhếch môi, “Cái gì mà em muốn anh trả lời thế nào chứ, em làm sao mà biết được anh phải nói thế nào, em đâu có đi guốc trong bụng anh đâu.”
Tô Nam im lặng một lát, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, anh đáp: “Anh không biết nữa.”
Hình Tín Hàm hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời vậy, “Hả?”
Tô Nam ôm cô vào lòng, cảm giác như đang ôm cả thế giới của mình, anh nghiêng đầu, tựa vào đầu cô, cọ cọ má mình lên tóc cô, nói tiếp: “Anh cũng không biết tại sao mình lại thích em nữa.”
“Anh chỉ biết, kể từ lần đầu tiên gặp em, có một cảm giác vô cùng xa lạ nhen nhói trong anh, khiến anh phấn khích và vui vẻ.
Lần đầu tiên, chỗ này…” Anh chỉ vào lồ ng ngực trái của mình, “Cảm thấy rung động không khống chế được.”
“Nhiều năm như vậy, không phải không có cô gái nào thích anh, cũng từng có người tán tỉnh anh rồi, nhưng anh chưa từng rung động.” Tô Nam cầm tay Hình Tín Hàm, sau đó cúi đầu nhìn cô, nói từng câu từng chữ với cô: “Nhưng trong lúc vô tình đụng vào em, lại khiến trái tim anh lập tức loạn nhịp.”
“Nhưng…” Hình Tín Hàm cảm thấy khó hiểu, “Nếu lần đầu gặp nhau anh đã có cảm tình với em, vậy thì tại sao suốt một năm đó anh không liên lạc với em? Lúc ấy em đã nói cho anh biết em làm việc ở Đông Thịnh, tên là Hình Tín Hàm rồi mà.”
Tô Nam không trả lời cô ngay, một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Em là ngôi sao, sao anh có thể dễ dàng gặp được em chứ?” Ngay sau đó anh lại bật cười, “Hơn nữa, hành trình của em dày như vậy, một năm bay khắp nơi trên cả nước, có mấy hôm ở thành phố Thẩm đâu? Anh thì ở khoa cấp cứu, ngoại trừ tăng ca thì cũng chỉ có tăng ca, muốn đến tìm em còn khó hơn lên trời nữa.”
“Nếu không phải năm ngoái em vào bệnh viện thì sao bây giờ anh có thể trở thành bạn trai em chứ?”
Hình Tín Hàm khẽ hừ một tiếng, vạch trần anh: “Phải nói nếu không phải em gặp trận động đất đó thì sao bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau được.”
“Em nói trước 27 tuổi không muốn suy nghĩ đến chuyện tình cảm thì anh thật sự định đợi em 27 tuổi rồi nói sau sau à, sao lại ngốc thế hả?” Cô nhỏ giọng than thở.
Tô Nam: “…”
“À, đúng rồi.” Hình Tín Hàm ôm eo anh nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì thế?”
Hình Tín Hàm nói: “Hình như chủ tịch công ty em đang làm việc rất thích em, từ sau khi em vào công ty, tài nguyên của em đều rất tốt, về cơ bản thì mỗi khi em nhắm đến nhân vật nào, sẽ được nhận nhân vật đó.
Ví dụ như bộ phim phòng chống m@ túy em đang quay nè, em vốn rất thích nhân vật nữ chính, không bao lâu sau ông ấy đích thân chọn em làm nữ chính.
Gần đây lại giao cho em làm nữ chính của bộ phim chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết đang rất hot, là cuốn sách có nam chính làm bác sĩ mà em kể với anh lúc trước ý, làm em bây giờ hơi kích động.”
“Kích động gì chứ?” Tô Nam bình tĩnh đáp: “Ông ấy tâng bốc em như vậy chứng tỏ ánh mắt ông ấy rất tốt.”
“Nhưng… anh nói xem ông ấy tốt với em như vậy… liệu có phải là muốn làm chuyện gì xấu với em không?” Hình Tín Hàm nói xong thì tỏ vẻ sợ hãi che hai tay trước ngực.
Tô Nam đang uống nước, nghe cô nói vậy, anh lập tức phun hết chỗ nước vừa uống ra.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook