Em Là Ánh Sao Của Đời Anh
-
Chương 49: Tà không thắng chính 14
Editor: Hổ cái | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Bởi vì Tô Nam chưa ăn cơm tối, mà Hình Tin Hàm cũng chưa nấu gì nên hai người cùng nhau vào bếp làm bữa tối, thật ra cô chỉ phụ trách phụ mấy việc lặt vặt giúp anh thôi, lúc anh chuẩn bị xào rau, cô cầm tạp dề đi vòng ra sau người anh, giúp anh cột dây lại.
Anh xoay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười, kêu cô tránh ra một chút, tránh bị dầu bắn vào người, sau đó quay người lại bắt đầu xào thức ăn.
Lúc đầu cô đứng bên cạnh nhìn anh nấu cơm, sau đó lại chạy ra phía sau anh, đưa tay ôm eo anh.
Tô Nam đang xào đồ ăn chợt dừng lại, đầu cô dán sát vào lưng anh, hai cơ thể dính sát nhau, không có một khe hở nào.
Tô Nam hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Sao thế?”
Cô hỏi anh: “Từ trước tới giờ em chưa từng kể cho anh về ba mẹ em đúng không?”
Anh hơi khó hiểu, chẳng biết tại sao cô lại đột nhiên nhắc tới ba mẹ mình, vì vậy anh hơi sửng sốt: “Hả?”
Cô nghiêng đầu, ngước mặt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh có muốn nghe chuyện của ba em không?”
Mặc dù không hiểu tại sao Hình Tín Hàm lại đột nhiên nhắc tới ba cô, nhưng anh cũng không hỏi, anh nhớ lần trước cô nằm viện, anh từng nghe cô nói chuyện điện thoại với mẹ, có nhắc đến ngày giỗ của ba cô.
Anh nhìn cô cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nếu em chịu nói, anh sẽ sẵn lòng nghe.”
Hình Tín Hàm cười yếu ớt: “Vậy tí nữa em sẽ kể cho anh nghe.”
“Được.”
Anh tưởng lúc ăn cơm cô sẽ kể cho anh nghe chuyện ba cô, nhưng không phải.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn tối, ăn xong, cô kêu anh đi tắm nước nóng còn mình thì dọn dẹp phòng bếp.
Tắm rửa thay quần áo xong, Tô Nam chắp tay sau lưng đi ra, thấy cô đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh đi tới, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với anh: “Anh ngồi đi.”
Tô Nam nhướng mày, thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô, nhân lúc cô không chú ý, anh bỏ cái hộp trên tay ra sau lưng.
Cô đưa kịch bản cho anh, nói: “Là cảnh quay này nè, đã quay hai ba ngày rồi nhưng vẫn chưa xong, tất cả là lỗi của em.”
Tô Nam cúi xuống nhìn kịch bản, Hình Tín Hàm nói tiếp: “Cứ quay đến cảnh này thì em lại nhớ đến ba em, không thể khống chế được cảm xúc của mình, cho nên đã kéo dài tiến độ của đoàn phim.”
Anh đưa mắt nhìn cô, cô lại mỉm cười với anh: “Ba em… là một cảnh sát, ông ấy đã hy sinh lúc em mười một tuổi.”
“Ấn tượng của em về ông ấy rất mơ hồ, bởi vì ông ấy không có thời gian ở cùng em, trong mười một năm ấy, đối với em mà nói, tiếng gọi ‘ba’ là cái gì đó rất xa lạ.”
Anh đưa tay ôm vai cô, cô thuận tiện dựa vào ngực anh, mi mắt rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, dường như cô đang tường thuật chuyện của người khác vậy: “Khi còn bé, trường em thường xuyên tổ chức các hoạt động, nhà trường sẽ mời gia đình cùng học sinh có thể cùng nhau hoàn thành tại trường học, vun đắp tình cảm, những bạn nhỏ khác đều có cha mẹ đi cùng, riêng em thì chỉ có mẹ.”
Cô cười: “Mỗi lần em hỏi mẹ ba đâu rồi, bà luôn nói công việc của ba rất bận, không có thời gian về nhà với chúng ta. Những hôm trời mưa gió, toàn là mẹ một mình đưa đón em, chưa bao giờ em thấy ba xuất hiện cả.”
“Trong trí nhớ của em, chỉ có một lần duy nhất ba đưa em đi chơi công viên, trước khi làm cảnh sát nằm vùng, ông ấy đột nhiên trở về nhà, nói rất nhiều chuyện với mẹ em, sau đó cả nhà cùng ăn cơm, cùng đi chơi, đó là ngày em vui vẻ nhất, bởi vì cuối cùng em cũng có cha mẹ ở cùng, cả nhà em bốn miệng người cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ. Nhưng mà, từ đó về sau, ông ấy không quay về nữa, cũng chẳng có tin tức gì.”
“Ba năm sau, cuối cùng em cũng gặp được ba, tại đám tang của ông ấy.”
Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, cắn phần thịt mềm trong miệng, cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ông ấy hy sinh rồi.”
“Giống người ba trong bộ phim mà em đóng, bị đám buôn ma túy giết chết.”
“Lúc anh gọi, em không phải đang quay cảnh khóc, mà bởi vì em nhớ đến ba mình, đúng không?” Tô Nam nhìn cô hỏi.
Cô mím môi, cười: “Vâng.”
“Lúc đấy em sợ anh lo, hơn nữa nói vài ba câu cũng không giải thích rõ được cho nên mới tìm một lý do nói dối anh.” Cô ôm eo anh, nũng nịu: “Anh bỏ qua cho em nhé, em không cố ý nói dối anh đâu.”
“Nhưng mà,” Cô ngước mắt nhìn anh, hơi xấu hổ nói: “Dường như lại làm anh lo lắng hơn….”
Anh bất đắc dĩ thở dài, vòng tay ôm vai Hình Tín Hàm, xoay người cô lại, nhéo mặt cô: “Bình thường em thông minh lắm mà, sao gần đây lại đần vậy chứ?”
Hình Tín Hàm không phục, “Anh không được nói em đần.”
Anh cười: “Bé ngốc.”
“…”
“Tô Nam!” Cô tức giận quát anh, chọc anh cười khẽ.
“Được rồi, không trêu em nữa.” Anh ôm cô chặt hơn một chút, nói: “Sau này không được giấu anh bất cứ chuyện gì nữa, dù em có vui hay không cũng phải nói với anh, nếu vui thì niềm vui nhân đôi, nếu không vui thì nỗi buồn chia đôi, biết chưa?”
Cô cắn môi dưới, gật đầu, “Vâng ạ.”
“Cảnh này vẫn chưa đạt đúng không?” Tô Nam quan tâm hỏi.
Cô gật đầu, vì muốn anh yên tâm nên cô nói: “Nhưng mà hôm nay, sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Lý Tuấn, thầy Hàn, Trần Dã đã tìm em nói chuyện rồi, lúc nãy về nhà em cũng tập thử rồi, chắc chắn ngày mai sẽ qua.”
“Vậy thì tốt.” Tô Nam giơ tay vén sợi tóc ra sau tai giúp cô, “Anh biết, Hàm Hàm nhà chúng ta là giỏi nhất, có cảnh quay nào làm khó được em chứ?”
Cô vùi đầu trong lòng anh cười khanh khách, “Được rồi, anh không cần nịnh em, em biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, nhưng diễn xuất mà, có thể cải thiện dần trong quá trình đóng phim.”
Anh nghiêm túc phản bác lại: “Nịnh nọt gì chứ? Anh nói sự thật mà.”
“Năm ngoái, kể từ sau khi biết em, anh đã xem hết tất cả các bộ phim mà em đóng, không thể không công nhận diễn xuất của em so với trước đây càng ngày càng tiến bộ, nhưng ngay từ lúc đầu em đã có thực lực rồi, mấy năm trước chưa có tên tuổi chỉ là do thiếu một chút may mắn thôi.”
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên chợt hiểu ra: “Ồ, em biết rồi!”
“Biết gì thế?”
“Biết tại sao hai năm nay em nổi lên rồi.” Cô hăng hái nhìn anh, bị cô nhìn như thế, trái tim Tô Nam như treo lơ lửng giữa không trung, sau đó là rơi thẳng xuống dưới đất hay yên tâm quay về chỗ cũ thì phải nghe xem cô sẽ nói gì.
Mặc dù trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, nhưng Tô Nam vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi cô: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Đột nhiên Hình Tín Hàm ngẩng đầu lên, đưa tay ôm mặt anh, vui vẻ cười: “Bởi vì em đột nhiên phát hiện ra anh chính là thần may mắn của em.”
“Bắt đầu từ khi gặp anh, may mắn vẫn luôn đến với em.”
Lần đầu tiên gặp anh, cũng chính là ngày phòng làm việc của cô ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và truyền hình Đông Thịnh.
Anh âm thầm thở phào một hơi, sau đó cười nhạt, hôn xuống mắt cô, nói: “Vậy em có biết, kể từ khi gặp em, em đã trở thành ánh sao sáng nhất cuộc đời anh không?”
“Hả?” Cô vừa tò mò vừa mơ màng.
“Ánh mắt em giống như ánh sao sáng cực kỳ lộng lẫy giữa bầu trời đêm.”
Ánh mắt của anh trở nên xa xăm, nhớ lại cảnh tượng một năm trước, Tô Nam không tự chủ được cười rộ lên: “Lần đó, ngay khi ánh mắt chúng ta chạm nhau…” Anh kéo tay cô đặt lên ngực trái mình, nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp: “Chỗ này đã chắc chắn chỉ có thể rung động vì em.”
Chỉ vì em mà đập rộn lên.
Trong mắt anh, trong lòng anh, hoàn toàn không có người phụ nữ nào khác.
Cô sững sờ ngửa mặt nhìn anh.
Khóe môi anh nhếch lên, ý cười trên môi càng đậm hơn, giọng nói trong veo như rượu gạo, mang theo hương vị ngọt ngào và mát lạnh: “Có cảm nhận được không? Nó vì em mà đập nhanh như vậy đấy, chẳng có tiết tấu nào cả.”
Hình Tín Hàm nắm chặt áo anh, cô xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó đỏ mặt lùi lại.
Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, ngại ngùng cắn môi, vừa định đứng lên chuẩn bị về phòng ngủ thì Tô Nam ôm eo cô, kéo cô lại.
Cô sợ hãi kêu một tiếng, chớp mắt đã nằm trong lòng anh. Hình Tín Hàm ngồi trên đùi anh, vô thức vòng qua cổ anh, đôi mắt mở to, gọi: “Tô Nam…”
“Hử?” anh nhìn cô chằm chằm.
Cô ngại ngùng nhìn anh, nói tiếp: “Không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi thôi…”
Anh trợn mắt nhìn cô mấy giây, sau đó vùi đầu vào cổ cô, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu trên tóc cô, cả hương thơm trên người cô nữa, giọng nói anh trầm trầm: “Em không thấy làm như thế là quá đáng lắm à?”
Hình Tín Hàm: “???”
“Gì ạ?” Cô hoàn toàn không biết mình quá đáng ở chỗ nào.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, gương mặt hai người cách nhau rất gần, chóp mũi như sắp chạm vào nhau, hơi thở đan xen, hô hấp của cô cũng bắt đầu chậm lại.
“Trêu chọc xong rồi chạy, em nói xem anh ngủ kiểu gì bây giờ?”
Hình Tín Hàm: “…”
Cô mở to mắt, trái tim nhảy vọt lên, khẩn trương đến nỗi ăn nói ấp a ấp úng, cô vô tội nói: “Em đâu có… đâu có trêu chọc anh đâu.”
Tô Nam nhìn cô cười như không cười, chẳng nói tiếng nào.
Cô đột nhiên hốt hoảng: “Vậy… vậy anh… anh muốn làm gì?”
------oOo------
Bởi vì Tô Nam chưa ăn cơm tối, mà Hình Tin Hàm cũng chưa nấu gì nên hai người cùng nhau vào bếp làm bữa tối, thật ra cô chỉ phụ trách phụ mấy việc lặt vặt giúp anh thôi, lúc anh chuẩn bị xào rau, cô cầm tạp dề đi vòng ra sau người anh, giúp anh cột dây lại.
Anh xoay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười, kêu cô tránh ra một chút, tránh bị dầu bắn vào người, sau đó quay người lại bắt đầu xào thức ăn.
Lúc đầu cô đứng bên cạnh nhìn anh nấu cơm, sau đó lại chạy ra phía sau anh, đưa tay ôm eo anh.
Tô Nam đang xào đồ ăn chợt dừng lại, đầu cô dán sát vào lưng anh, hai cơ thể dính sát nhau, không có một khe hở nào.
Tô Nam hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Sao thế?”
Cô hỏi anh: “Từ trước tới giờ em chưa từng kể cho anh về ba mẹ em đúng không?”
Anh hơi khó hiểu, chẳng biết tại sao cô lại đột nhiên nhắc tới ba mẹ mình, vì vậy anh hơi sửng sốt: “Hả?”
Cô nghiêng đầu, ngước mặt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh có muốn nghe chuyện của ba em không?”
Mặc dù không hiểu tại sao Hình Tín Hàm lại đột nhiên nhắc tới ba cô, nhưng anh cũng không hỏi, anh nhớ lần trước cô nằm viện, anh từng nghe cô nói chuyện điện thoại với mẹ, có nhắc đến ngày giỗ của ba cô.
Anh nhìn cô cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nếu em chịu nói, anh sẽ sẵn lòng nghe.”
Hình Tín Hàm cười yếu ớt: “Vậy tí nữa em sẽ kể cho anh nghe.”
“Được.”
Anh tưởng lúc ăn cơm cô sẽ kể cho anh nghe chuyện ba cô, nhưng không phải.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn tối, ăn xong, cô kêu anh đi tắm nước nóng còn mình thì dọn dẹp phòng bếp.
Tắm rửa thay quần áo xong, Tô Nam chắp tay sau lưng đi ra, thấy cô đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh đi tới, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với anh: “Anh ngồi đi.”
Tô Nam nhướng mày, thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô, nhân lúc cô không chú ý, anh bỏ cái hộp trên tay ra sau lưng.
Cô đưa kịch bản cho anh, nói: “Là cảnh quay này nè, đã quay hai ba ngày rồi nhưng vẫn chưa xong, tất cả là lỗi của em.”
Tô Nam cúi xuống nhìn kịch bản, Hình Tín Hàm nói tiếp: “Cứ quay đến cảnh này thì em lại nhớ đến ba em, không thể khống chế được cảm xúc của mình, cho nên đã kéo dài tiến độ của đoàn phim.”
Anh đưa mắt nhìn cô, cô lại mỉm cười với anh: “Ba em… là một cảnh sát, ông ấy đã hy sinh lúc em mười một tuổi.”
“Ấn tượng của em về ông ấy rất mơ hồ, bởi vì ông ấy không có thời gian ở cùng em, trong mười một năm ấy, đối với em mà nói, tiếng gọi ‘ba’ là cái gì đó rất xa lạ.”
Anh đưa tay ôm vai cô, cô thuận tiện dựa vào ngực anh, mi mắt rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, dường như cô đang tường thuật chuyện của người khác vậy: “Khi còn bé, trường em thường xuyên tổ chức các hoạt động, nhà trường sẽ mời gia đình cùng học sinh có thể cùng nhau hoàn thành tại trường học, vun đắp tình cảm, những bạn nhỏ khác đều có cha mẹ đi cùng, riêng em thì chỉ có mẹ.”
Cô cười: “Mỗi lần em hỏi mẹ ba đâu rồi, bà luôn nói công việc của ba rất bận, không có thời gian về nhà với chúng ta. Những hôm trời mưa gió, toàn là mẹ một mình đưa đón em, chưa bao giờ em thấy ba xuất hiện cả.”
“Trong trí nhớ của em, chỉ có một lần duy nhất ba đưa em đi chơi công viên, trước khi làm cảnh sát nằm vùng, ông ấy đột nhiên trở về nhà, nói rất nhiều chuyện với mẹ em, sau đó cả nhà cùng ăn cơm, cùng đi chơi, đó là ngày em vui vẻ nhất, bởi vì cuối cùng em cũng có cha mẹ ở cùng, cả nhà em bốn miệng người cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ. Nhưng mà, từ đó về sau, ông ấy không quay về nữa, cũng chẳng có tin tức gì.”
“Ba năm sau, cuối cùng em cũng gặp được ba, tại đám tang của ông ấy.”
Hình Tín Hàm nhắm mắt lại, cắn phần thịt mềm trong miệng, cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ông ấy hy sinh rồi.”
“Giống người ba trong bộ phim mà em đóng, bị đám buôn ma túy giết chết.”
“Lúc anh gọi, em không phải đang quay cảnh khóc, mà bởi vì em nhớ đến ba mình, đúng không?” Tô Nam nhìn cô hỏi.
Cô mím môi, cười: “Vâng.”
“Lúc đấy em sợ anh lo, hơn nữa nói vài ba câu cũng không giải thích rõ được cho nên mới tìm một lý do nói dối anh.” Cô ôm eo anh, nũng nịu: “Anh bỏ qua cho em nhé, em không cố ý nói dối anh đâu.”
“Nhưng mà,” Cô ngước mắt nhìn anh, hơi xấu hổ nói: “Dường như lại làm anh lo lắng hơn….”
Anh bất đắc dĩ thở dài, vòng tay ôm vai Hình Tín Hàm, xoay người cô lại, nhéo mặt cô: “Bình thường em thông minh lắm mà, sao gần đây lại đần vậy chứ?”
Hình Tín Hàm không phục, “Anh không được nói em đần.”
Anh cười: “Bé ngốc.”
“…”
“Tô Nam!” Cô tức giận quát anh, chọc anh cười khẽ.
“Được rồi, không trêu em nữa.” Anh ôm cô chặt hơn một chút, nói: “Sau này không được giấu anh bất cứ chuyện gì nữa, dù em có vui hay không cũng phải nói với anh, nếu vui thì niềm vui nhân đôi, nếu không vui thì nỗi buồn chia đôi, biết chưa?”
Cô cắn môi dưới, gật đầu, “Vâng ạ.”
“Cảnh này vẫn chưa đạt đúng không?” Tô Nam quan tâm hỏi.
Cô gật đầu, vì muốn anh yên tâm nên cô nói: “Nhưng mà hôm nay, sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Lý Tuấn, thầy Hàn, Trần Dã đã tìm em nói chuyện rồi, lúc nãy về nhà em cũng tập thử rồi, chắc chắn ngày mai sẽ qua.”
“Vậy thì tốt.” Tô Nam giơ tay vén sợi tóc ra sau tai giúp cô, “Anh biết, Hàm Hàm nhà chúng ta là giỏi nhất, có cảnh quay nào làm khó được em chứ?”
Cô vùi đầu trong lòng anh cười khanh khách, “Được rồi, anh không cần nịnh em, em biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, nhưng diễn xuất mà, có thể cải thiện dần trong quá trình đóng phim.”
Anh nghiêm túc phản bác lại: “Nịnh nọt gì chứ? Anh nói sự thật mà.”
“Năm ngoái, kể từ sau khi biết em, anh đã xem hết tất cả các bộ phim mà em đóng, không thể không công nhận diễn xuất của em so với trước đây càng ngày càng tiến bộ, nhưng ngay từ lúc đầu em đã có thực lực rồi, mấy năm trước chưa có tên tuổi chỉ là do thiếu một chút may mắn thôi.”
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên chợt hiểu ra: “Ồ, em biết rồi!”
“Biết gì thế?”
“Biết tại sao hai năm nay em nổi lên rồi.” Cô hăng hái nhìn anh, bị cô nhìn như thế, trái tim Tô Nam như treo lơ lửng giữa không trung, sau đó là rơi thẳng xuống dưới đất hay yên tâm quay về chỗ cũ thì phải nghe xem cô sẽ nói gì.
Mặc dù trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, nhưng Tô Nam vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi cô: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
Đột nhiên Hình Tín Hàm ngẩng đầu lên, đưa tay ôm mặt anh, vui vẻ cười: “Bởi vì em đột nhiên phát hiện ra anh chính là thần may mắn của em.”
“Bắt đầu từ khi gặp anh, may mắn vẫn luôn đến với em.”
Lần đầu tiên gặp anh, cũng chính là ngày phòng làm việc của cô ký hợp đồng với công ty Điện ảnh và truyền hình Đông Thịnh.
Anh âm thầm thở phào một hơi, sau đó cười nhạt, hôn xuống mắt cô, nói: “Vậy em có biết, kể từ khi gặp em, em đã trở thành ánh sao sáng nhất cuộc đời anh không?”
“Hả?” Cô vừa tò mò vừa mơ màng.
“Ánh mắt em giống như ánh sao sáng cực kỳ lộng lẫy giữa bầu trời đêm.”
Ánh mắt của anh trở nên xa xăm, nhớ lại cảnh tượng một năm trước, Tô Nam không tự chủ được cười rộ lên: “Lần đó, ngay khi ánh mắt chúng ta chạm nhau…” Anh kéo tay cô đặt lên ngực trái mình, nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp: “Chỗ này đã chắc chắn chỉ có thể rung động vì em.”
Chỉ vì em mà đập rộn lên.
Trong mắt anh, trong lòng anh, hoàn toàn không có người phụ nữ nào khác.
Cô sững sờ ngửa mặt nhìn anh.
Khóe môi anh nhếch lên, ý cười trên môi càng đậm hơn, giọng nói trong veo như rượu gạo, mang theo hương vị ngọt ngào và mát lạnh: “Có cảm nhận được không? Nó vì em mà đập nhanh như vậy đấy, chẳng có tiết tấu nào cả.”
Hình Tín Hàm nắm chặt áo anh, cô xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó đỏ mặt lùi lại.
Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, ngại ngùng cắn môi, vừa định đứng lên chuẩn bị về phòng ngủ thì Tô Nam ôm eo cô, kéo cô lại.
Cô sợ hãi kêu một tiếng, chớp mắt đã nằm trong lòng anh. Hình Tín Hàm ngồi trên đùi anh, vô thức vòng qua cổ anh, đôi mắt mở to, gọi: “Tô Nam…”
“Hử?” anh nhìn cô chằm chằm.
Cô ngại ngùng nhìn anh, nói tiếp: “Không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi thôi…”
Anh trợn mắt nhìn cô mấy giây, sau đó vùi đầu vào cổ cô, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu trên tóc cô, cả hương thơm trên người cô nữa, giọng nói anh trầm trầm: “Em không thấy làm như thế là quá đáng lắm à?”
Hình Tín Hàm: “???”
“Gì ạ?” Cô hoàn toàn không biết mình quá đáng ở chỗ nào.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, gương mặt hai người cách nhau rất gần, chóp mũi như sắp chạm vào nhau, hơi thở đan xen, hô hấp của cô cũng bắt đầu chậm lại.
“Trêu chọc xong rồi chạy, em nói xem anh ngủ kiểu gì bây giờ?”
Hình Tín Hàm: “…”
Cô mở to mắt, trái tim nhảy vọt lên, khẩn trương đến nỗi ăn nói ấp a ấp úng, cô vô tội nói: “Em đâu có… đâu có trêu chọc anh đâu.”
Tô Nam nhìn cô cười như không cười, chẳng nói tiếng nào.
Cô đột nhiên hốt hoảng: “Vậy… vậy anh… anh muốn làm gì?”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook