Em Là Ánh Sao Của Đời Anh
-
Chương 13: Không nói lời từ biệt 08
Editor: Túc Nguyệt | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Buổi chiều, blog chính thức của công ty điện ảnh và truyền hình Đông Thịnh đã đăng tuyên bố của luật sư, nói thẳng người khởi xướng scandal lần này chính là nhân viên bên cạnh Điền Vũ Nhi.
Ngoài ra còn thuê một vài blogger xúc phạm Hình Tín Hàm.
Trong bài tuyên bố còn liệt kê hành vi chụp lén cũng như mua tài khoản ảo để vu khống Hình Tín Hàm, cuối cùng yêu cầu đối phương công khai xin lỗi nạn nhân Hình Tín Hàm vì đã xâm phạm đến quyền cá nhân và danh dự của cô, đồng thời phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần.
Những blogger trên Weibo bị lôi ra làm gương, cũng phải đền tiền bồi thường cho Hình Tín Hàm.
Mặc dù bài tuyên bố này chủ yếu nhắm tới nhân viên bên cạnh Điền Vũ Nhi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu trong lòng, làm gì có nhân viên nào lại tự ý làm mấy chuyện này, trừ khi bị nghệ sĩ sai khiến.
Thật ra ai cũng biết rõ Điền Vũ Nhi bày mưu tính kế làm hại Hình Tín Hàm.
Nhưng không ngờ Hình Tín Hàm lại có công ty làm chỗ dựa, Điền Vũ Nhi thì lại tự lấy đá đập chân mình.
Sau khi vụ này hạ màn, quan hệ giữa Hình Tín Hàm và Điền Vũ Nhi càng kém hơn, Chu Sở Phong cũng không còn coi Điền Vũ Nhi là bạn như trước nữa.
Nhưng bất kể là ở trong giới giải trí hay ở đâu đi nữa, tất cả mọi người đều giống nhau cả, dù quan hệ có bất hòa thế nào cũng phải tươi cười đối mặt.
Đó không phải đạo đức giả mà là khéo léo.
Tối đó, vừa nhìn thấy Hình Tín Hàm, Điền Vũ Nhi làm tức giả vờ tỏ vẻ áy náy xin lỗi cô, còn nói đã đuổi việc nhân viên kia rồi, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, hy vọng Hình Tín Hàm không để ý, tránh làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
Tục ngữ có câu “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, mặt Hình Tín Hàm không đổi sắc nhìn cô ta nói dối, cuối cùng đáp một cách qua loa: “Không sao. ”
Cứ quay phim như vậy hơn một tuần, bởi vì chuyện lúc trước mà trong lòng Hình Tín Hàm có một nút thắt, không muốn đồng thời xuất hiện với họ, nhưng lại không thể không đối mặt với họ trong công việc, dẫn đến trạng thái ngủ của cô không được tốt lắm.
Tối hôm đó, Hình Tín Hàm ở trong phòng ăn của khách sạn gọi một ly sữa, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Lúc cô đang ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, có một người ngồi xuống đối diện cô.
Hình Tín Hàm cảm nhận được, cô quay đầu lại nhìn, sau đó kinh ngạc mở to mắt.
Người đối diện mỉm cười, hỏi: “Xem ra tâm trang cô có vẻ không tốt lắm. Liệu tôi có vinh hạnh được giải quyết nỗi phiền muộn của cô không?”
Hình Tín Hàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe miệng vô thức cong lên: “Tô Nam?!”
“Sao anh lại ở đây thế?”
Ánh mắt cô trong trẻo, lấp lánh, giây phút vừa nhìn thấy anh thì lập tức sáng lên, giống như ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.
Tô Nam cười, anh nghiêng đầu, nói đùa: “Hạt Đậu nói gần đây tâm trạng của cô không được tốt, kêu tôi tới đây an ủi cô.”
Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, nụ cười trên mặt hơi dịu đi, cô rũ mắt, hàng mi dài lưu tạo một vệt bóng dưới mắt, Hình Tín Hàm xoay ly sữa thủy tinh trong tay, nói: “Anh biết hết mấy chuyện trên mạng rồi à?”
Tô Nam nhíu mày, dựa lưng ra phía sau, vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Một chai Lafite.”
Sau khi nhân viên phục vụ rót xong hai ly rượu vang, Tô Nam đẩy một ly về phía Hình Tín Hàm, cô ngước mắt lên nhìn anh, Tô Nam đặt sữa trong tay cô sang một bên, nói với cô: “Tối nay đừng uống sữa nữa, nếm thử cái này đi.”
Hình Tín Hàm rất khó hiểu: “Hả?”
Tô Nam nâng ly lên, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, mỉm cười giải thích: “Trước khi đi ngủ uống một ít rượu vang đỏ cũng rất tốt cho cơ thể, hơn nữa còn có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ.”
Nói xong khóe môi anh lại cong lên một chút, đưa tay ra muốn cụng ly với cô, trên mặt đầy ý cười: “Nhớ là chỉ uống một chút thôi đó.”
Hình Tín Hàm mím môi cười, đưa tay nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly của anh, “Ừm.”
“Không nói đùa nữa, sao anh lại tới đây?” Hình Tín Hàm nhấp một ngụm rượu rồi hỏi anh.
Tô Nam vẫn cười như gió xuân, trêu cô: “Hạt Đậu nhớ cô nên tôi mới thay nó tới đây thăm cô thật mà.”
Cô bĩu môi, nhưng hoàn toàn không giấu được vẻ vui mừng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không tin.”
Tô Nam cười, lấy điện thoại ra, mở video đã quay từ trước cho Hình Tín Hàm xem.
Trong video là Hạt Đậu, con vẹt thông minh lanh lợi đó.
Hình Tín Hàm nghe thấy trong đoạn video, Tô Nam kêu Hàm Hàm, sau đó Hạt Đậu lập tức hăng hái nói: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, nhớ cô, nhớ cô.”
Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, nhớ cô, nhớ cô.
Hình Tín Hàm bật cười, xem đi xem lại rất nhiều lần mới lưu luyến tắt video đi, sau đó nói: “Anh có thể gửi video này cho tôi không?”
“Đương nhiên rồi!” Anh ra hiểu bảo cô tự gửi đi, Hình Tín Hàm lập tức chia sẻ, kết quả phát hiện ra anh lưu tên cô là Hàm Hàm.
Chẳng biết tại sao, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng.
Hình Tín Hàm âm thầm cắn môi, trong lúc vô thức, cô đã không còn cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa, dường như Tô Nam vừa xuất hiện thì tất cả cảm xúc không vui lập tức tan thành mây khói.
Lúc Hình Tín Hàm trả điện thoại cho Tô Nam, Tô Nam mới nghiêm túc nói: “Được rồi không đùa nữa, thật ra tôi đại diện khoa cấp cứu của bệnh viện đến bệnh viện bên này để hội thảo, trao đổi học thuật.
Hình Tín Hàm tỏ vẻ thì ra là vậy, đồng thời đáy lòng cảm thấy hơi mất mát.
Cô cũng chẳng rõ vì sao nữa.
Nhưng tất nhiên là cô vẫn cảm thấy rất vui, cảm giác mất mát nhỏ bé kia bị cô xem nhẹ bỏ sang một bên.
“Vậy khi nào anh về?”
Tô Nam nói: “Ngày mai, muộn nhất là tối mai, ngày mốt sẽ quay về khoa làm việc bình thường.”
Hình Tín Hàm thở dài, hơi tiếc nuối: “Ồ.”
“Tôi còn tưởng anh ở đây thêm mấy ngày, thế thì chúng ta có thể tìm thời gian nào đó ăn cùng nhau một bữa.”
Tô Nam rất vui, “Sẽ có cơ hội mà.”
“Đúng rồi, nhân lúc tôi còn ở đây, cô có chuyện gì phiền lòng thì có thể trút hết ra.”
Hình Tín Hàm không khỏi bật cười, “Anh định chuyển sang làm bác sĩ tâm lý hả?”
Tô Nam giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Đây là bí mật.”
Nhịp tim Hình Tín Hàm lỡ mất một nhịp, cô hoảng hốt mấy giây, sau đó nở nụ cười, “Thật ra cũng không có gì.”
Thấy cô không muốn nói nhiều, Tô Nam cũng không hỏi nữa, chỉ nói với cô: “Dù cô làm bất kể chuyện gì, đưa ra bất kể quyết định gì, cũng không nên miễn cưỡng chính mình, cũng đừng để bản thân chịu ấm ức, cô thấy vui vẻ mới là điều tốt nhất.”
Hình Tín Hàm tựa như hiểu, lại tựa như không hiểu, gật đầu, “Ừm.”
Cô nâng ly rượu lên, cụng ly với anh, Tô Nam nói: “Uống xong ly này thì mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Hình Tín Hàm ngửa đầu uống rượu vang xong thì lập tức đứng dậy, nói với Tô Nam: “Vậy tôi trở về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim nữa.”
Tô Nam nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Trước khi ngủ, cô đừng để bản thân suy nghĩ nhiều chuyện quá, phải thư giãn thì mới có ngủ ngon giấc được.”
Cô cười gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”
Lúc Hình Tín Hàm muốn nhấc chân rời đi, Tô Nam lại nói: “Chúc ngủ ngon.”
Cô mỉm cười, “Chúc ngủ ngon.”
------oOo------
Buổi chiều, blog chính thức của công ty điện ảnh và truyền hình Đông Thịnh đã đăng tuyên bố của luật sư, nói thẳng người khởi xướng scandal lần này chính là nhân viên bên cạnh Điền Vũ Nhi.
Ngoài ra còn thuê một vài blogger xúc phạm Hình Tín Hàm.
Trong bài tuyên bố còn liệt kê hành vi chụp lén cũng như mua tài khoản ảo để vu khống Hình Tín Hàm, cuối cùng yêu cầu đối phương công khai xin lỗi nạn nhân Hình Tín Hàm vì đã xâm phạm đến quyền cá nhân và danh dự của cô, đồng thời phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần.
Những blogger trên Weibo bị lôi ra làm gương, cũng phải đền tiền bồi thường cho Hình Tín Hàm.
Mặc dù bài tuyên bố này chủ yếu nhắm tới nhân viên bên cạnh Điền Vũ Nhi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu trong lòng, làm gì có nhân viên nào lại tự ý làm mấy chuyện này, trừ khi bị nghệ sĩ sai khiến.
Thật ra ai cũng biết rõ Điền Vũ Nhi bày mưu tính kế làm hại Hình Tín Hàm.
Nhưng không ngờ Hình Tín Hàm lại có công ty làm chỗ dựa, Điền Vũ Nhi thì lại tự lấy đá đập chân mình.
Sau khi vụ này hạ màn, quan hệ giữa Hình Tín Hàm và Điền Vũ Nhi càng kém hơn, Chu Sở Phong cũng không còn coi Điền Vũ Nhi là bạn như trước nữa.
Nhưng bất kể là ở trong giới giải trí hay ở đâu đi nữa, tất cả mọi người đều giống nhau cả, dù quan hệ có bất hòa thế nào cũng phải tươi cười đối mặt.
Đó không phải đạo đức giả mà là khéo léo.
Tối đó, vừa nhìn thấy Hình Tín Hàm, Điền Vũ Nhi làm tức giả vờ tỏ vẻ áy náy xin lỗi cô, còn nói đã đuổi việc nhân viên kia rồi, sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, hy vọng Hình Tín Hàm không để ý, tránh làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
Tục ngữ có câu “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”, mặt Hình Tín Hàm không đổi sắc nhìn cô ta nói dối, cuối cùng đáp một cách qua loa: “Không sao. ”
Cứ quay phim như vậy hơn một tuần, bởi vì chuyện lúc trước mà trong lòng Hình Tín Hàm có một nút thắt, không muốn đồng thời xuất hiện với họ, nhưng lại không thể không đối mặt với họ trong công việc, dẫn đến trạng thái ngủ của cô không được tốt lắm.
Tối hôm đó, Hình Tín Hàm ở trong phòng ăn của khách sạn gọi một ly sữa, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Lúc cô đang ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, có một người ngồi xuống đối diện cô.
Hình Tín Hàm cảm nhận được, cô quay đầu lại nhìn, sau đó kinh ngạc mở to mắt.
Người đối diện mỉm cười, hỏi: “Xem ra tâm trang cô có vẻ không tốt lắm. Liệu tôi có vinh hạnh được giải quyết nỗi phiền muộn của cô không?”
Hình Tín Hàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe miệng vô thức cong lên: “Tô Nam?!”
“Sao anh lại ở đây thế?”
Ánh mắt cô trong trẻo, lấp lánh, giây phút vừa nhìn thấy anh thì lập tức sáng lên, giống như ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.
Tô Nam cười, anh nghiêng đầu, nói đùa: “Hạt Đậu nói gần đây tâm trạng của cô không được tốt, kêu tôi tới đây an ủi cô.”
Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, nụ cười trên mặt hơi dịu đi, cô rũ mắt, hàng mi dài lưu tạo một vệt bóng dưới mắt, Hình Tín Hàm xoay ly sữa thủy tinh trong tay, nói: “Anh biết hết mấy chuyện trên mạng rồi à?”
Tô Nam nhíu mày, dựa lưng ra phía sau, vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Một chai Lafite.”
Sau khi nhân viên phục vụ rót xong hai ly rượu vang, Tô Nam đẩy một ly về phía Hình Tín Hàm, cô ngước mắt lên nhìn anh, Tô Nam đặt sữa trong tay cô sang một bên, nói với cô: “Tối nay đừng uống sữa nữa, nếm thử cái này đi.”
Hình Tín Hàm rất khó hiểu: “Hả?”
Tô Nam nâng ly lên, nhẹ nhàng lắc lư vài cái, mỉm cười giải thích: “Trước khi đi ngủ uống một ít rượu vang đỏ cũng rất tốt cho cơ thể, hơn nữa còn có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ.”
Nói xong khóe môi anh lại cong lên một chút, đưa tay ra muốn cụng ly với cô, trên mặt đầy ý cười: “Nhớ là chỉ uống một chút thôi đó.”
Hình Tín Hàm mím môi cười, đưa tay nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly của anh, “Ừm.”
“Không nói đùa nữa, sao anh lại tới đây?” Hình Tín Hàm nhấp một ngụm rượu rồi hỏi anh.
Tô Nam vẫn cười như gió xuân, trêu cô: “Hạt Đậu nhớ cô nên tôi mới thay nó tới đây thăm cô thật mà.”
Cô bĩu môi, nhưng hoàn toàn không giấu được vẻ vui mừng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không tin.”
Tô Nam cười, lấy điện thoại ra, mở video đã quay từ trước cho Hình Tín Hàm xem.
Trong video là Hạt Đậu, con vẹt thông minh lanh lợi đó.
Hình Tín Hàm nghe thấy trong đoạn video, Tô Nam kêu Hàm Hàm, sau đó Hạt Đậu lập tức hăng hái nói: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, nhớ cô, nhớ cô.”
Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ, nhớ cô, nhớ cô.
Hình Tín Hàm bật cười, xem đi xem lại rất nhiều lần mới lưu luyến tắt video đi, sau đó nói: “Anh có thể gửi video này cho tôi không?”
“Đương nhiên rồi!” Anh ra hiểu bảo cô tự gửi đi, Hình Tín Hàm lập tức chia sẻ, kết quả phát hiện ra anh lưu tên cô là Hàm Hàm.
Chẳng biết tại sao, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng.
Hình Tín Hàm âm thầm cắn môi, trong lúc vô thức, cô đã không còn cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa, dường như Tô Nam vừa xuất hiện thì tất cả cảm xúc không vui lập tức tan thành mây khói.
Lúc Hình Tín Hàm trả điện thoại cho Tô Nam, Tô Nam mới nghiêm túc nói: “Được rồi không đùa nữa, thật ra tôi đại diện khoa cấp cứu của bệnh viện đến bệnh viện bên này để hội thảo, trao đổi học thuật.
Hình Tín Hàm tỏ vẻ thì ra là vậy, đồng thời đáy lòng cảm thấy hơi mất mát.
Cô cũng chẳng rõ vì sao nữa.
Nhưng tất nhiên là cô vẫn cảm thấy rất vui, cảm giác mất mát nhỏ bé kia bị cô xem nhẹ bỏ sang một bên.
“Vậy khi nào anh về?”
Tô Nam nói: “Ngày mai, muộn nhất là tối mai, ngày mốt sẽ quay về khoa làm việc bình thường.”
Hình Tín Hàm thở dài, hơi tiếc nuối: “Ồ.”
“Tôi còn tưởng anh ở đây thêm mấy ngày, thế thì chúng ta có thể tìm thời gian nào đó ăn cùng nhau một bữa.”
Tô Nam rất vui, “Sẽ có cơ hội mà.”
“Đúng rồi, nhân lúc tôi còn ở đây, cô có chuyện gì phiền lòng thì có thể trút hết ra.”
Hình Tín Hàm không khỏi bật cười, “Anh định chuyển sang làm bác sĩ tâm lý hả?”
Tô Nam giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Đây là bí mật.”
Nhịp tim Hình Tín Hàm lỡ mất một nhịp, cô hoảng hốt mấy giây, sau đó nở nụ cười, “Thật ra cũng không có gì.”
Thấy cô không muốn nói nhiều, Tô Nam cũng không hỏi nữa, chỉ nói với cô: “Dù cô làm bất kể chuyện gì, đưa ra bất kể quyết định gì, cũng không nên miễn cưỡng chính mình, cũng đừng để bản thân chịu ấm ức, cô thấy vui vẻ mới là điều tốt nhất.”
Hình Tín Hàm tựa như hiểu, lại tựa như không hiểu, gật đầu, “Ừm.”
Cô nâng ly rượu lên, cụng ly với anh, Tô Nam nói: “Uống xong ly này thì mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Hình Tín Hàm ngửa đầu uống rượu vang xong thì lập tức đứng dậy, nói với Tô Nam: “Vậy tôi trở về trước đây, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim nữa.”
Tô Nam nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Trước khi ngủ, cô đừng để bản thân suy nghĩ nhiều chuyện quá, phải thư giãn thì mới có ngủ ngon giấc được.”
Cô cười gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”
Lúc Hình Tín Hàm muốn nhấc chân rời đi, Tô Nam lại nói: “Chúc ngủ ngon.”
Cô mỉm cười, “Chúc ngủ ngon.”
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook