Em Là Ánh Sao Của Đời Anh FULL
-
55: Bé Cưng Đến 02
Editor: Saki | Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Cuối cùng Tô Nam truyền nước biển cho Trần Mộc, bởi vì lần này Trần Mộc bị bệnh, ba mẹ cậu bé đều chạy tới bệnh viện.
Sau khi bàn bạc xong, tổ chương trình quyết định sẽ tạm dừng quay phim, để Trần Mộc nghỉ ngơi hai hôm, chờ hết bệnh sẽ quay tiếp.
Sau khi ba mẹ Trần Mộc đến, Hình Tín Hàm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, cô nhìn thấy Tô Nam đang đứng ở hành lang, nhưng nhân viên công tác đang đi theo sau Hình Tín Hàm, cho nên hai người cũng không nói gì.
Mãi đến khi Hình Tín Hàm lên xe về nhà rồi, cô mới lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn mà Tô Nam vừa gửi tới.
Tô Nam: 【Ở nhà chờ anh.】
Hình Tín Hàm mỉm cười, trả lời anh: 【Vâng.】
Hình Tín Hàm lái xe về thẳng ngôi nhà bí mất của hai người.
Sau khi về đến nhà, Hình Tín Hàm vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài, bởi vì quay chương trình mệt quá, chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi, buổi sáng, lúc Tô Nam tan ca đêm trở về nhà thì Hình Tín Hàm vẫn còn đang ngủ.
Tô Nam không làm ồn đến cô, anh về phòng tắm rửa, sau đó bắt đầu làm bữa sáng, lúc Hình Tín Hàm thức giấc thì Tô Nam cũng vừa làm xong, cô rửa mặt thay quần áo rồi ra khỏi phòng, Tô Nam vừa cởi tạp dề xuống, anh ngước mắt nhìn cô, cười: “Dậy rồi à?
Hình Tín Hàm gật đầu, “Vâng.”
“Lại đây ăn sáng đi em.”
Hình Tín Hàm đi tới ngồi xuống, Tô Nam đưa cho cô một miếng sandwich, Hình Tín Hàm nhận lấy, chậm rãi ăn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người đối diện.
Nhận ra ánh mắt của cô, Tô Nam ngước mắt lên, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh hơi khó hiểu, sờ mặt mình, “Sao thế?”
Hình Tín Hàm lắc đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ muốn nhìn anh một chút thôi, cảm giác đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
Tô Nam nhếch môi, đưa ly sữa ấm cho cô: “Đúng là lâu rồi, tính từ lần trước đến giờ là 17 ngày lẻ 8 tiếng rồi.”
Hình Tín Hàm kinh ngạc, “Hả?”
Tô Nam nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Có cần anh đếm cụ thể phút và giây không?”
Hình Tín Hàm: “…” Cô không ngờ Tô Nam lại âm thầm tính toán trong đầu đã bao lâu rồi họ không gặp mặt và liên lạc với nhau.
Hành động này của anh quả thực có hơi trẻ con, không giống chuyện người sắp ba mươi tuổi làm chút nào, nhưng lại khiến cô rung động, làm lòng cô tràn đầy ấm áp.
Hình Tín Hàm nén cười cúi đầu ăn tiếp, sau khi ăn bữa sáng, Tô Nam bận rộn cả đêm rồi nên muốn đi ngủ, còn Hình Tín Hàm thì cũng không nhàn rỗi lắm, bắt đầu đọc kịch bản của bộ phim《Trái tim bác sĩ hướng về trời quang》được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết của Tiêu Miểu.
Tô Nam không về phòng ngủ, Hình Tín Hàm tựa vào sô pha xem kịch bản, anh gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người không ai làm ồn đến nhau.
Rèm cửa sổ để mở một nửa, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa kính, chiếu lên người anh, sau khi xem kịch bản một lát, Hình Tín Hàm cúi đầu xuống, lúc này cô mới phát hiện ánh mặt trời ấm áp đáng chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, phác họa đường cong hoàn mỹ trên gò má anh.
Hàng lông mi vừa dài vừa dày của người đàn ông cụp xuống, sống mũi thẳng, môi hơi mỏng, khuôn mặt lúc ngủ trông yên tĩnh lạnh nhạt, rất thoải mái.
Cô cúi đầu nhìn anh, bất giác giơ tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, Hình Tín Hàm chậm rãi miêu tả đường nét trên khuôn mặt anh, cuối cùng nhẹ nhàng ấn nhẹ lên chóp mũi anh, khóe môi vô thức nhếch lên.
Lúc cô chuẩn bị buông ra thì bỗng bị anh nắm lấy tay, trái tim Hình Tín Hàm nhảy dựng lên, căng thẳng nhìn về phía anh, nhưng Tô Nam vẫn chưa thức giấc, hoặc có thể nói, anh vẫn ý thức được những chuyện xung quanh, nhưng không mở mắt ra nổi, một giây sau lại ngủ thiếp đi.
Anh cứ nắm lấy tay cô như vậy, đặt ở trước ngực mình, ngủ rất an tĩnh.
Hình Tín Hàm bị anh nắm một tay, chỉ có thể đặt kịch bản lên tay vịn của ghế sô pha, một tay lật kịch bản.
Tô Nam ngủ hơn bốn tiếng.
Buổi trưa, lúc Hình Tín Hàm đang nấu cơm trong bếp, anh mới tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra, Tô Nam phát hiện mình tựa đầu lên gối, đắp chăn, ánh mặt trời bên ngoài rất ấm áp, sưởi ấm cả người anh, rất dễ chịu.
Anh duỗi người, sau đó ngồi dậy, vén chăn ra định đứng dậy vào bếp xem Hình Tín Hàm, trong lúc liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy quyển kịch bản của Hình Tín Hàm đặt ở bên cạnh, mặt trên đó được đánh dấu rất nhiều chỗ, Tô Nam cầm lên xem thử, chợt nhận ra phần lớn chỗ được đánh dấu đều là cảnh của đối phương.
Điều này làm cho anh rất bất ngờ, cũng hơi khó hiểu.
Tại sao phải chú ý đến cảnh diễn của đối phương như vậy chứ?
Hình Tín Hàm bưng thức ra khỏi bếp, thấy Tô Nam đã tỉnh, cô “Ấy” một tiếng, đặt đĩa lên bàn ăn, mỉm cười đi tới, thuận miệng hỏi: “Anh dậy rồi à?”
Sau đó nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, đến giờ cơm rồi.”
Tô Nam quơ quơ quyển kịch bản của cô, hỏi: “Sao em lại ghi chú lại những phần cảnh của nam chính thế?”
Hình Tín Hàm đang định xoay người vào bếp xới cơm, nghe anh hỏi như vậy, cô quay đầu lại, “Dạ?”
Tô Nam lại quơ quơ quyển kịch bản, Hình Tín Hàm chợt hiểu ra, “Cái này à.” Cô cười: “Cá nhân em cảm thấy, thật ra khi hai người diễn với nhau, kịch bản đều nằm trên người đối phương, đối phương mạnh, thì mình cũng sẽ mạnh theo.”
“Cũng không phải là em không xem phần của mình, mà là đồng thời phân tích cảnh diễn của đối phương, hiểu rõ rồi thì lúc đó sẽ diễn tố hơn.”
Tô Nam không ngờ Hình Tín Hàm lại am hiểu về diễn xuất như vậy.
Anh nhướng mày, đặt kịch bản xuống, đi theo Hình Tín Hàm vào bếp, mỉm cười nói: “Em đấy, rõ ràng có thể thoải mái dựa vào nhan sắc để kiếm sống, nhưng hết lần này đến lần khác lại dựa vào thực lực để nói chuyện.”
Hình Tín Hàm cười haha, nói đúng trọng tâm: “Kiếm sống mà dựa vào nhan sắc thì không thể lâu dài được, thực lực mới là quan trọng nhất.”
“Hơn nữa, nếu em đã lựa chọn làm diễn viên rồi thì phải cố gắng làm một diễn viên giỏi, là một diễn viên, đối với nghề diễn xuất của mình em luôn cảm thấy kính nể.”
Tô Nam nhướng mày, tán thành: “Điều này thì anh hiểu, giống như bác sĩ bọn anh, đối với nghề nghiệp của mình cũng có một phần kính nể.”
Hình Tín Hàm đưa cơm cho anh, hai người bưng cơm ra ngoài, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, hơn nửa tiếng sau mới kết thúc bữa trưa.
Ăn trưa xong, Hình Tín Hàm muốn để Tô Nam nghỉ ngơi tiếp, nhưng Tô Nam nói mình ngủ đủ rồi nên ngồi ở phòng khách xem ti vi, Hình Tín Hàm ôm gối ôm ngồi khoanh chân cạnh anh, tiếp tục xem kịch bản.
Không biết qua bao lâu sau, Hình Tín Hàm cảm thấy hơi mệt, cô đặt kịch bản xuống, đi vào bếp rót một ly nước uống, đúng lúc này, điện thoại của Hình Tín Hàm lại vang lên, là tin nhắn Trịnh Bác Luân gửi đến.
Tô Nam vốn không cố ý nhìn tin nhắn trong điện thoại của cô, nhưng điện thoại đặt ở ngay cạnh anh, anh vừa quay đầu lại là thấy được nội dung trên màn hình:【Tín Hàm, tôi đã hỏi tổ chương trình rồi, tối mai Mộc Mộc có thể trở về, tối nay chúng ta có nên qua phòng nhỏ dọn dẹp một chút, chuẩn bị cho thằng bé một bất ngờ không?】
Nếu tối mai mới trở về thì ngày mai có rất nhiều thời gian chuẩn bị mà, sao cứ hết lần này tới lần khác gọi cô đến chứ?
Tô Nam không vui nghĩ.
Hình Tín Hàm đứng ở cửa bếp hỏi anh: “Anh có muốn uống nước không?
Tô Nam rời mắt khỏi điện thoại của cô, trả lời: “Anh không.”
Hình Tín Hàm bưng ly nước đi quay lại, uống vài ngụm rồi đặt ly nước lên bàn, cô cầm kịch bản lên xem tiếp, ánh mắt Tô Nam vẫn nhìn chằm chằm vào TV, làm như vô tình hỏi: “Gần đây nam minh tinh mà em hợp tác lúc trước còn tiếp cận em không, cái người có ý với em ấy?”
Hình Tín Hàm vẫn chưa phản ứng được Tô Nam đang nói ai, cô ngơ ngác nhìn anh, hỏi: “Ai cơ ạ?”
Trí nhớ của Tô Nam rất tốt, lập tức nói tên: “Chu Sở Phong.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Hình Tín Hàm cảm thấy rất buồn cười.
Cô cầm điện thoại lên, định cho anh xem gì đó, kết quả lại thấy tin nhắn Trịnh Bác Luân gửi, lúc này Hình Tín Hàm mới hiểu tại sao Tô Nam lại đột nhiên hỏi về nam minh tinh có ý với cô, cô im lặng bĩu môi, lập tức trả lời:【Ngày mai đi, vẫn kịp mà.】
Sau khi trả lời xong, cô tìm lịch sử trò chuyện của mình và Chu Sở Phong, sau đó đưa cho Tô Nam xem.
Tô Nam khó hiểu nhận lấy, sau đó nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Hình Tín Hàm và Chu Sở Phong.
Chu Sở Phong thật sự đã từng tỏ tình với cô, hỏi cô có muốn làm bạn gái anh ta không, còn nói anh ta có thể chờ đến khi cô muốn công khai rồi mới công khai, dù bao lâu cũng không sao.
Nhưng Hình Tín Hàm không cho anh ta cơ hội nào, lập tức từ chối lời tỏ tình của anh ta, cô nói rất rõ ràng, cuối cùng Chu Sở Phong chúc cô hạnh phúc, sau đó hai người không liên lạc gì nữa.
Tô Nam nhìn ngày gửi tìn nhắn, là một ngày sau buổi lễ mừng năm mới hàng năm.
Hình Tín Hàm cầm ly nước lên, chậm rãi nói: “Bây giờ bọn em đang quay chung một chương trình, nhưng em sẽ không để lại cho anh ta bất kỳ suy nghĩ nào khác đâu.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, cười với Tô Nam: “Lúc anh ghen không đáng yêu chút nào cả.”
Tô Nam: “???”
Anh để diện thoại của cô sang bên cạnh, lại nghe Hình Tín Hàm nói: “Anh còn kêu em ngốc, anh cũng rất ngốc còn gì.”
“Haiz.” Cô đặt ly nước xuống, vỗ vỗ vai Tô Nam, “Anh yên tâm đi, ánh mắt của em cao như vậy cơ mà, trừ anh ra thì em sẽ không để ý người đàn ông nào khác đâu.”
Tô Nam bị cô chọc cười, đang định nói gì đó thì Hình Tín Hàm lại cúi đầu xem kịch bản.
Anh bất đắc dĩ cười, đưa tay xoa đầu cô, khóe môi Hình Tín Hàm nhếch lên.
Không bao lâu, Tô Nam lại bắt đầu quay sang xem ti vi, Hình Tín Hàm vừa dùng bút đánh dấu kịch bản vừa nhỏ giọng lầm bầm: Cảnh này ngọt ngào quá đi!
Tô Nam nghiêng người, phát hiện đây là cảnh nam chính Giang Độ dùng sự chân thành của mình làm nữ chính Hướng Tình rung động và thành công cầu hôn cô ấy.
Dựa theo lời thoại của Hình Tín Hàm, câu tiếp theo chắc hẳn là của Giang Độ.
Tô Nam nhìn câu nói kia, không biết tại sao, anh lại thốt lên thành lời, như là thay Giang Độ hỏi Hướng Tình, nhưng lại càng giống hỏi cho chính mình.
“Em có bằng lòng gả cho anh không?”
Một câu rất bình thường, dường như ai cầu hôn đều sẽ hỏi câu này, nhưng bởi vì người cầu hôn có một tấm lòng chân thành tha thiết, cho nên câu nói này luôn trở nên long trọng như vậy.
Hình Tín Hàm vốn đang đắm chìm trong thế giới diễn xuất của mình bỗng nhiên sửng sốt, cứ phản ứng theo bản năng, nhưng cũng hoàn toàn trùng khớp với phản ứng của nữ chính Hướng Tình khi nghe Giang Độ cầu hôn mình.
Đôi mắt cô trong suốt, kinh ngạc nhìn anh, vài giây sau, nước mắt cô gần như rơi xuống, gật đầu đáp, “Em bằng lòng.”
Khoảnh khắc đó, Tô Nam có cảm giác không nói nên lời.
Có cảm giác thỏa mãn, nhưng không quá hài lòng.
Anh thở dài, lau nước mắt cho cô, ôm cả người cô vào lòng, cười khẽ, nỉ non bên tai cô: “Lúc anh cầu hôn sẽ long trọng hơn thế này.”
“Anh sẽ dành cho em tất cả những gì tốt nhất.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook