Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể
-
Chương 9
Tiêu Viễn An lúc bé là một cậu bé vô cùng dễ thương, trắng trẻo tròn tròn như cục bột.
Mọi người nhìn dáng vẻ ấy của Tiêu Viễn An liền yêu thích không rời mắt cũng vì vậy mà được cả nhà cưng như trứng hứng như hoa.
Vì được nuông chiều mà cậu dần sinh ra cái tính khó chiều, cậu muốn cái gì thì phải có được thứ đó.
Lên cấp một, trong một lần tranh giành đồ chơi với bạn học mà cậu vô tình đẩy ngã bạn học đó té cầu thang.
Tiêu Viễn An lúc đó cầm món đồ chơi nằm ở trong tay đứng trên bậc thang nhìn bạn học té giữa vũng máu mà mặt mày bình tĩnh, một lúc sau có giáo viên đi qua nhìn thấy mới hoảng hốt gọi cứu thương cùng ba mẹ của cậu lên trường làm việc.
"Con đâu làm gì sai, là bạn đó tự buông tay ra rồi té mà.
Con không có đẩy bạn ấy." Tiêu Viễn An còn không chịu sai cố cãi lại.
Thầy hiệu trưởng cũng chỉ thở dài quay qua nói chuyện với Tiêu Trừng và Đinh Kiều.
Đinh Kiều vì cưng con trai quá đà dẫn đến tâm lý của trẻ nhỏ có một chút sai lệch, cho rằng mọi người phải cho nó mọi thứ mà nó muốn nên gây ra những hành động nguy hiểm của trẻ nhỏ.
Điều đó dẫn đến hành động đẩy ngã bạn học của Tiêu Viễn An.
"Cũng may là đứa nhỏ không sao, chỉ bị chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm đến tính mạng.
Hai vị có thể dành thời gian quan tâm đứa trẻ nhiều hơn để đứa trẻ không cảm thấy thiếu thốn thứ gì." Thầy hiệu trưởng cũng rất kiêng dè về gia thế nhà họ Tiêu này nên không muốn đụng chạm gì nhiều tới Tiêu Trừng và Đinh Kiều.
Đinh Kiều khi biết tin con trai mình làm ra hành động gây chết người ấy liền rơi nước mắt, bà không thể tin sự thật này rằng con trai bà lại làm ra hành động như vậy.
Tiêu Viễn An mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được mọi người đang nói đến chuyện gì, nhìn thấy mẹ mình cố nén nước mắt thì khó chịu ra mặt.
Tiêu Trừng một bên điềm tĩnh nghe thầy hiệu trưởng nói có chút không nhịn được mà nhìn con trai nhỏ đang đứng bên mình, không biết phải đấp lại lời của hiệu trưởng như thế nào ông chỉ đành cúi đầu xin lỗi.
"Tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ về xem lại con trai, còn chuyện hôm nay tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không để phía ngài phải chịu thiệt thòi."
"Như vậy thì tốt quá." Hiệu trưởng sau khi nghe xong câu này của Tiêu Trừng thì lén thở phào một hơi.
Dù sao cũng là nhà tai to mặt lớn, chứ danh hiệu trưởng nhỏ bé này của ông không đụng độ nổi với người ta.
Tiêu Trừng cũng đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện nhưng vẫn không ngăn được một số người nhiều chuyện.
Mẹ của cậu bé kia vì tức giận mà đã kể chuyện cho những phụ huynh của học sinh khác, còn thêm mắm dặm muối khiến những phụ huynh kia khi nhìn thấy cậu thì không còn cảm thấy cậu đáng yêu ngoan ngoãn nữa mà xem cậu như ác quỷ đội lốt người.
Cũng từ đó mà cậu liền trở nên cô độc, không có lấy một người bạn.
Câu chuyện cậu đẩy ngã bạn học theo cậu đến tận bây giờ, lúc đầu Tiêu Viễn An không thể chấp nhận được mọi người xung quanh đều rời xa cậu nhưng sau dần lớn lên cậu mới thấu hiểu mọi thứ.
Tiêu Viễn An cậu không cần người khác quan tâm đến, cậu vẫn là thiếu gia của nhà tai to mặt lớn, vẫn muốn có gì thì được nấy, hà cớ gì cậu vẫn phải quan tâm đến người khác.
Tiêu Trừng và Đinh Kiều cũng kê từ cái ngày đó liền giảm bớt sự cưng chiều dành cho cậu, muốn cho cậu hiểu ra sự sai lầm trong cái hành động đó nhưng mọi thứ như muối bỏ biển, Tiêu Viễn An càng lớn càng ngỗ nghịch, tính tình cũng không còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa.
Luôn quậy phá cho dù chỉ có một mình cậu.
Tiêu Trừng cũng không thể nói nổi con trai mình, Đinh Kiều vẫn là vì thương con mà bỏ qua mọi chuyện cậu làm.
Tiêu Viễn An ngỗ nghịch cho đến khi gặp được Vương Vũ Phong, Vương Vũ Phong là người bạn đầu tiên của cậu cũng là người duy nhất thay đổi được cái tính khí nghịch ngợm đấy của cậu.
Cả nhà Tiêu gia không biết bằng một thế lực nào đó mà Tiêu Viễn An ngày càng trở nên nghe lời hơn, nhưng việc học vẫn không thay đổi.
Chỉ như vậy đối với Tiêu gia mà nói là trong họa có phúc.
Nhưng không phải nói thay đổi thì là thay đổi liền, người xưa có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Tính tình của Tiêu Viễn An vẫn còn đấy, cậu chỉ là kiềm chế lại cái tính kiêu căng ấy.
Tiêu Viễn An đến khi gặp tai nạn chết đi rồi mới hiểu ra mọi thứ.
Vậy nên khi được sống lại, Tiêu Viễn An cố gắng trở thành con người tốt nhất có thể, bỏ đi sự kiêu căng quá thể cùng tính cách nghịch ngợm.
Tiêu Viễn An kết thúc lớp học trong mơ màng, đi đến tiệm cà phê mà Vương Vũ Phong đang làm, cùng phụ Vương Vũ Phong vài chút việc vặt.
Khi cậu đẩy cửa bước vào, mọi người trong tiệm bỗng đưa mắt nhìn cậu khiến cậu cảm thấy ngại ngùng nhanh chóng bước vào phòng thay đồ cho nhân viên để cất đồ rồi quay ra đứng cùng với Vương Vũ Phong.
Dù sao ở tiệm cũng không hẳn là thiếu nhân viên, chỉ là cậu muốn giúp mọi người một tay xem như tích đức cho con cháu sau này.
Nhân viên trong tiệm cũng đã quen với việc cậu đến phụ, quản lý của tiệm cũng vui vẻ đón chào cậu thậm chí còn trả tiền lương như những nhân viên khác, mặc dù cậu không thiếu tiền nhưng tiền tự tay mình làm ra vẫn khiến Tiêu Viễn An cảm thấy đặc biệt hơn, vui vẻ hơn.
"Anh Viễn An tới rồi, em có làm chút bánh quy anh có muốn ăn thử không?" cô bé nhỏ nhắn với hai bím tóc, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu mỉm cười.
Cô bé này là học sinh cấp ba ở gần đây tên Thu Uyển, Thu Uyển làm cùng lúc với Vương Vũ Phong nhưng cậu rất ít khi tiếp xúc với cô bé.
"Được, cảm ơn em." Tiêu Viễn An nhìn những chiếc bánh quy có rắc thêm vài hạt sô cô la trên mặt mà không khỏi ngỡ ngàng, mùi thơm của bánh kích thích khứu giác của cậu, cậu cầm một cái lên ăn bất ngờ là bánh quy mà cô bé làm thật sự rất ngon.
"Bánh ngon lắm, em có bí quyết gì đó phải không."
Thu Uyển được Tiêu Viễn An khen thì ngại ngùng cúi mặt.
"Không có, em chỉ làm theo công thức bình thường mà thôi."
"Ra được thành phẩm ngon như vậy cũng rất tuyệt rồi."
"Em..
Em cám ơn anh." Thu Uyển ngại ngùng đỏ mặt nhìn Tiêu Viễn An rồi chạy đi chỗ khác.
"Anh Phong có muốn ăn bánh quy không?" Tiêu Viễn An cầm bịch bánh quay sang hỏi Vương Vũ Phong đang nhìn chằm chằm Thu Uyển, cậu nhìn theo ánh mắt của Vương Vũ Phong thì thấy Thu Uyển đang phục vụ cho khách ở gần đó.
Tiêu Viễn An như chợt nhận ra được cái gì đó, liền che miệng cười.
Thì ra anh Phong thích bé Thu Uyển, vậy mà lại không nói cho mình biết.
Tiêu Viễn An nhìn bánh quy trên tay, bỗng có một logic nhảy qua đầu cậu, chẳng lẽ Thu Uyển cũng thích Vương Vũ Phong nhưng ngại không dám đưa bánh cho anh ấy nên nhờ cậu sao.
Vương Vũ Phong nghe thấy tiếng cười khúc khích của cậu thì hồi hồn lại, cũng tại cô bé ấy tặng bánh cho Tiêu Viễn An mà làm hắn mất tập trung.
Nhìn Tiêu Viễn An nhỏ bé trước mặt mình, trái tim Vương Vũ Phong như lỡ mất một nhịp.
"Sao thế." Nhìn xuống túi bánh quy trong tay Tiêu Viễn An hắn liền cảm thấy không vui, cầm lấy bịch bánh trên tay cậu mang đi khiến Tiêu Viễn An có chút tiếc nuối, cậu còn chưa ăn đủ đâu nha.
"Bánh này để sau rồi ăn, mau tập trung làm việc đi."
Tiêu Viễn An mặc dù tiếc nuối nhưng cũng nhìn được một mặt khác của Vương Vũ Phong, là do cậu ăn bánh của Thu Uyển nên Vương Vũ Phong mới ghen tuông lấy lại bịch bánh không cho cậu ăn nữa.
Ôi, ngọt ngào như vậy làm cậu xỉu mất.
"Em biết rồi." Đã như thế thì cậu sẽ làm mọi cách để hai người này đến với nhau, không phải Vương Vũ Phong chưa có bạn gái sao, vừa đúng lúc Thu Uyển cũng còn đang độc thân.
Tiêu Viễn An thích thú nhìn Thu Uyển rồi lại quay sang nhìn Vương Vũ Phong, hai người này quả thật xứng đôi vừa lứa, Thu Uyển dịu dàng còn biết làm bánh ngon, Vương Vũ Phong đẹp trai tài năng, hai người này thật khiến con tim người ta rung động mà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook