Cuối cùng cũng tới nhà Vũ Nhật An, Trần Ái Vy nhập mật khẩu, cánh cửa nhận được đúng mật khẩu cô liền mở cửa đi vào.

Trong nhà không có một chút ánh sáng, cô mò theo tường tìm công tắc, vừa chạm vào công tắc cô liền bật lên.

Trần Ái Vy cố gắng đỡ Vũ Nhật An đến ghế sofa, vừa đỡ Vũ Nhật An nằm xuống là cô thở như chưa bao giờ được thở.
“Anh ta nặng thế không biết”
Trần Ái Vy nhìn xung quanh, mọi thứ đều rất gọn gàng và sạch sẽ.

Cô không ngờ Vũ Nhật An là một người sống rất ngăn nắp.

Đột nhiên điện thoại Trần Ái Vy reo lên, người gọi đến là Tạ Minh.
“Alo, em nghe”
“Cuối tuần này em có rảnh không Vy?” giọng nói trầm ấm của Tạ Minh vang lên ở đầu dây bên kia.
“Dạ cuối tuần em rảnh, có việc gì không anh?”
“Vậy anh hẹn em cuối tuần nha, anh sẽ đón em vào lúc 8 giờ, chúng ta sẽ đi hẹn hò”

“Hẹn…hò ạ?” Trần Ái Vy đỏ mặt ngượng ngùng hỏi.
“Đúng vậy, hẹn hò cuối tuần, anh muốn được hiểu em nhiều hơn”
Lồng ngực Trần Ái Vy đập liên hồi, có khi nào Tạ Minh sẽ tỏ tình với cô không? Tự nhiên thấy hồi hộp quá.
“Dạ được, vậy hẹn gặp anh vào cuối tuần”
“Được, tạm biệt em”
Cúp máy, Trần Ái Vy vẫn còn lâng lâng niềm vui, vừa định đi vào bếp rót cho Vũ Nhật An một ly nước thì đột nhiên cánh tay cô bị Vũ Nhật An nắm lấy, anh đứng dậy đối mặt với cô tuy có chút loạng choạng.
“Cô…thích người vừa rồi sao?”
Trần Ái Vy kinh ngạc, nãy giờ anh nghe hết cuộc trò chuyện của cô, anh không hề ngủ.
“Chưa hẳn là thích, tôi và anh ấy vẫn đang tìm hiểu, anh hỏi để làm gì?”
Vũ Nhật An không nói, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Ái Vy, từ từ tựa lên vai cô.

Trần Ái Vy bất ngờ trước hành động của anh, cô định đẩy anh ra thì bất ngờ bị Vũ Nhật An ôm chặt.
“Đừng thích người đó được không?”
Hôm nay Vũ Nhật An bị làm sao vậy? Những hành động của anh hôm nay không giống bình thường.

Trần Ái Vy vừa cố gắng đẩy Vũ Nhật An ra vừa nói.
“Anh buông tôi ra trước đã, chuyện của tôi đâu có liên quan đến anh”
“Nếu liên quan đến em thì cũng liên quan đến tôi”
Nói xong, Vũ Nhật An càng ôm chặt Trần Ái Vy hơn, anh không cho cô cơ hội để thoát.
“Hôm nay anh bị làm sao vậy? Hành động, lời nói của anh hôm nay lạ lắm, không giống bình thường, anh đừng làm tôi sợ” Trần Ái Vy hơi hoảng, Vũ Nhật An bắt đầu làm cô sợ rồi.
“Tôi vẫn là tôi, chỉ là hôm nay…” Vũ Nhật An buông lỏng Trần Ái Vy, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, đôi tay vẫn giữ lấy vai cô, anh sợ cô sẽ chạy mất.
“Tôi muốn nói với em…tôi thích em…cho nên…em đừng thích người khác ngoài tôi…có được không?”
Trần Ái Vy bất động, không tin vào tai mình, Vũ Nhật An đang tỏ tình với cô.

Không thể nào, anh không thể nào tỏ tình với cô được, không phải Vũ Nhật An không ưa cô sao?
“Anh say rồi, anh biết mình đang nói gì không?”
“Biết, đương nhiên là biết, tôi chưa say đến độ không nhận ra người đứng trước mặt tôi là người tôi thích đâu”

Vũ Nhật An tiến lại gần khuôn mặt Trần Ái Vy, cô cảm thán, gần quá rồi.
“Em là Trần Ái Vy, cô vệ sĩ ngốc nghếch mà”
Tay trái Vũ Nhật An nhẹ nhàng nâng cầm Trần Ái Vy lên, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô, hơi thở ấm áp và nặng mùi rượu.

Môi anh tìm đến môi cô một cách vụng về, nhưng đầy khát khao, khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận.

Trần Ái Vy bất ngờ bị Vũ Nhật An hôn, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra nhưng không chút dịch chuyển.

Nụ hôn ướt át, lẫn vào đó là vị của rượu khiến cô có chút run rẩy.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, có hơi mất kiểm soát một chút nhưng nhịp điệu nụ hôn ấy không hề bị ngắt quảng.

Dần dần Trần Ái Vy cũng không đẩy anh nữa mà nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của anh, hai tay cô đặt lên vai anh.

Nụ hôn kéo dài khá lâu, Trần Ái Vy ra hiệu cho Vũ Nhật An buông cô ra, hôn nữa là cô sẽ chết vì ngạt mất.

Vũ Nhật An luyến tiếc rời khỏi đôi môi Trần Ái Vy, cô tựa vào vòng tay của anh, mặt cô đỏ như trái cà chua và cố gắng hít thở liên tục.
“Khi hôn em phải thở bằng mũi chứ, cô gái ngốc” Vũ Nhật An trêu chọc.
Trần Ái Vy xoay mặt vào trong lòng Vũ Nhật An, cô nói:
“Đây là lần đầu tôi hôn, tôi đâu có kinh nghiệm” ngượng chết cô rồi.

“Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi, em chịu trách nhiệm đi”
Trần Ái Vy ngẩng mặt lên nhìn Vũ Nhật An, người đàn ông này giả say làm bậy đây mà, cô đẩy anh ra.
“Anh không hề say đúng không? Là anh hôn tôi trước, tôi mới là người phải nói câu đó”
Vũ Nhật An bước lại gần Trần Ái Vy, anh tiến một bước thì cô lùi một bước, đến khi lưng cô chạm vào tường thì lúc đó không lùi được nữa.

Vũ Nhật An chóng tay lên tường, chặn không cho Trần Ái Vy chạy, anh tinh nghịch nói.
“Giờ em phát hiện có hơi muộn không? Đúng là tôi giả say nhưng những lời tôi nói với em đều là thật, tôi thích em là thật, tôi hôn em cũng là thật, vì tôi biết người trước mặt tôi là Trần Ái Vy, là em tôi mới dám làm bừa, là em tôi mới dám hành động như vậy”
Vũ Nhật An nhìn thẳng vào mắt Trần Ái Vy, anh không trốn tránh ánh mắt của cô mà thay vào đó là ánh mắt thâm tình.

Có lẽ Vũ Nhật An thật sự không nói dối cô nhưng cũng có thể anh đang trêu đùa cô không chừng.
“Tôi….tôi không biết tôi có nên tin anh không, nhiều lúc anh nửa đùa nửa thật, không biết đâu là thật, đâu là giỡn, tôi cần thêm thời gian”
“Được, tôi sẽ chứng minh với em, tôi thật sự thích em và…”
Vũ Nhật An ghé sát vào tai Trần Ái Vy, thì thầm nói.
“Em sẽ không thoát khỏi tôi được đâu, cô gái nhỏ”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương