Sau cuộc gặp vừa rồi, Vũ Ngọc Quỳnh như vơi đi một gánh nặng, thoải mái nói với Trần Ái Vy:
"Hôm nay chị đang rất vui, đi ăn với chị, lâu rồi chúng ta cũng không gặp nhau nên sẵn tiện hôm nay đi hoàng huyên tâm sự luôn"
"Dạ chị" Trần Ái Vy vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu.
"Vậy đi thẳng đến nhà hàng Gia Đình nào"
Vũ Ngọc Quỳnh lấy điện thoại gọi về nhà báo chiều nay cô không về và không cần phải nấu bữa tối.

Sau đó, Vũ Ngọc Quỳnh âm thầm gửi tin nhắn cho Vũ Nhật An.
‘Chị và Ái Vy sẽ ăn tại nhà hàng Gia Đình, em tự tìm lý do mà đến gặp bọn chị’
Tin nhắn vừa gửi đi thì Vũ Ngọc Quỳnh liền nhận được phản hồi ngay lập tức.
‘10 phút nữa em qua đó’
Vũ Ngọc Quỳnh mỉm cười có phần gian xảo, hôm nay phải cho hai người gặp mặt nhau chứ, biết đâu được sẽ phát triển thêm bước nữa.

Không lâu sau, xe đã đậu trước nhà hàng Gia Đình.


Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy xuống xe đi vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô liền tiến lại gần.
"Xin chào đại tiểu thư, mời đại tiểu thư đi hướng này"
Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy được dẫn vào căn phòng VIP của nhà hàng, hai người ngồi vào bàn, Trần Ái Vy nhìn vào menu, cô hoảng hốt vì giá tiền.

Ôi thần linh ơi, con ăn một bữa như thế này bằng một tháng tiền lương của con.

Trần Ái Vy buông menu xuống, nhìn thêm nữa cô sẽ choáng mất.

Vũ Ngọc Quỳnh lúc này cũng đang gọi món, quay sang hỏi Trần Ái Vy.
"Em có muốn kêu thêm gì nữa không?"
"Dạ không ạ" Trần Ái Vy lắc đầu, kêu thêm nữa chắc cô chỉ dám nhìn chứ không ăn đâu.
Vũ Ngọc Quỳnh gật đầu rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ:
"Ừm, tạm thời nhiêu đây trước đi, tôi sẽ kêu thêm nếu cần"
"Vâng thưa đại tiểu thư"
Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Vũ Ngọc Quỳnh hỏi chuyện Trần Ái Vy:
"Dạo gần đây em như nào?"
"Dạ cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều là đang có một người theo đuổi em" Trần Ái Vy ngại ngùng nói.
"Là ai vậy? Chị có biết người này không?" không ngờ Vũ Nhật An cũng làm được việc nhỉ.
"Dạ em nghĩ là chị không biết người này đâu"
Câu trả lời của Trần Ái Vy khiến Vũ Ngọc Quỳnh xịt keo, người theo đuổi Trần Ái Vy không phải là Vũ Nhật An, vậy là ai?
"Em nói thử xem, biết đâu được là người quen của chị không chừng"
"Anh ấy tên là Tạ Minh, hôm em gặp anh ấy là anh ấy bị cướp, em ra tay giúp đỡ, anh ấy vì muốn trả ơn em bằng cách mời em ăn một bữa nên xin phương thức liên lạc của em để tiện liên hệ.

Thế là tụi em ngày nào cũng trò chuyện với nhau khi rảnh hết" Trần Ái Vy tươi cười nói.
Xong đời Vũ Nhật An, Trần Ái Vy sắp bị người khác cướp mất rồi, hôm trước cô đã cho số điện thoại của Trần Ái Vy mà sao không làm gì hết vậy.
"À vậy tụi em quen nhau lâu chưa?"
"Dạ cũng được một tuần rồi ạ" Trần Ái Vy thành thật trả lời.

Vũ Ngọc Quỳnh thở phào nhẹ nhỏm, không sao chỉ mới có một tuần, còn cứu được.

Lúc này cánh cửa phòng VIP mở ra, nhân viên phục vụ đem đồ ăn đến, đặt lên bàn xong rồi rời đi thì Vũ Nhật An cũng vừa tới.

"Hé lô chị hai"
"Chà, tới rồi sao? Ngồi xuống đi"
Trần Ái Vy mặt ngơ ngác, không phải Vũ Ngọc Quỳnh nói chỉ có hai chị em thôi sao, sao thành ba chị em luôn rồi.
“Ái Vy cũng ở đây sao? Lâu quá không gặp cô, cô khỏe không?” Vũ Nhật An nói với Trần Ái Vy, vờ như không biết Trần Ái Vy sẽ có mặt trong bữa ăn này.
“À, tôi khỏe, cảm ơn anh đã hỏi thăm” Trần Ái Vy ngại ngùng trả lời.
Vũ Ngọc Quỳnh nghe câu trả lời khách sáo của Trần Ái Vy mà tức cô muốn đánh Vũ Nhật An vài cái, xem ra cô phải đốc thúc hai người này nhanh mới được.
“Nhật An, em biết gì không? Ái Vy sắp thoát khỏi danh hiệu độc thân rồi đó”
Vũ Nhật An sựng người, sắp thoát khỏi danh hiệu độc thân, anh nhìn qua Trần Ái Vy, thấy cô đang níu áo của Vũ Ngọc Quỳnh với gương mặt ngại ngùng.
“Ai mà xui nhắm trúng cô vậy? Cô đừng hại đời người ta chứ” Vũ Nhật An nói với khuôn mặt có chút méo mó.
“Anh nói vậy là sao? Tôi hại đời người khác là có ý gì hả?” Trần Ái Vy tức giận nói.
“Không phải sao!? Ai mà quen cô chắc người đó bị đần mới đi yêu cô” Vũ Nhật An nói lớn.
“Ai mà quen anh người đó mới khổ á”
Vũ Ngọc Quỳnh nhìn đôi trai gái trước mặt cãi nhau, hình như cô làm hơi quá tay rồi.
“Hai đứa, chị còn ở đây mà, sao hai đứa xem chị như không khí luôn rồi?”

“Em xin lỗi” Trần Ái Vy nhỏ giọng nói.
Vũ Nhật An không nói gì, nhấn nút kế bên gọi phục vụ, nhân viên phục vụ vừa đi vào Vũ Nhật An liền kêu một chai rượu mạnh.

Vũ Ngọc Quỳnh và Trần Ái Vy ngớ người.
“Sao em gọi rượu mạnh vậy? Chút nữa em say ai đưa em về?”
“Em đến đây ăn với chị và em biết chị có xe nên em không có lái xe đến đây, lúc nãy em đi taxi” Vũ Nhật An vừa nói vừa rót rượu mà nhân viên phục vụ đã đem đến.
‘Ái chà chà, vậy là Nhật An đã tính toán sẵn rồi’ Vũ Ngọc Quỳnh gật gù nghĩ.
Biểu cảm Trần Ái Vy có chút không vui khi nhìn thấy Vũ Nhật An uống rượu liên tiếp mấy ly mà chưa ăn một chút gì.

Nói với anh ta chưa chắc chịu nghe.
“Anh ăn một chút gì đi chứ, uống rượu không vậy?”
“Mặc tôi” Vũ Nhật An khó chịu nói.
‘Biết ngay mà, mà mặc kệ anh ta đi, mình quan tâm làm gì không biết’ Trần Ái Vy lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa, cô gắp thức ăn vào chén của mình, ăn cho đã trước rồi tính sau.
Vũ Ngọc Quỳnh nhìn Vũ Nhật An và Trần Ái Vy mà bất lực, không lẽ cô đi sai đường nào sao, sao mọi chuyện diễn ra lạ vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương