Em Là Ánh Dương
-
Chương 45: Chương 45
Không kịp nghe anh trả lời thì di động liền tắt máy ngang.
Cô rất ít dùng đến điện thoại nên không để ý nhiều đến lượng pin,bây giờ nó liền sập nguồn luôn rồi.
Nhét đại điện thoại vào túi áo khoác cô mau chóng đi đến cửa chính.
Lúc này trong phòng khách đã không còn ai hẳn là hai người kia về rồi.
Cô xỏ lấy dép đi bên ngoài rồi đi nhanh về phía thang máy.
Lúc này bên ngoài sắc trời đã tối hẳn nhưng bên trong sảnh chung cư lại sáng trưng.
Nhìn từ xa cô liền nhận ra bóng lưng của anh.
Bóng lưng cao lớn,dáng người thẳng tắp mà tựa vào bồn hoa lớn bên ngoài.
Dù là ở khoảng cách xa nhưng trông anh cực kì chói mắt,sáng ngời ngời như thể mọi ánh sáng đều tập trung trên người của anh vậy.
Cô tiến lại bên cạnh anh,hơi thở có hơi hỗn loạn do vừa chạy nhanh xuống.
Giọng nhỏ mềm tựa lông vũ vang lên.
-Di động của tớ hết pin nên cúp ngang mất.
Hai mắt đen láy của anh nhìn cô rồi đưa tay với gọn làn tóc ra sau tai,chỉ vừa nhìn rõ ngũ quan của cô anh liền nhíu mày.
Bàn tay đang đặt trên bả vai cô có hơi siết lại.
Sau lại thả lỏng sờ nhẹ vào bên má sưng đỏ của cô gằn giọng.
-Ai đánh cậu?
Tầm mắt cô dời lên,chạm phải ánh mắt sắc lạnh kia của anh.
Lòng chợt run lên nhưng vẫn nhỏ giọng lái sang chuyện khác,mặt hơi nghiêng đi tránh ánh mắt đấy của anh.
-Muộn vậy rồi cậu tìm tớ có chuyện gì sao.
Mặt mày Bạch Nhất Dương tái nhợt lại,khuôn mặt cô vừa dời đi thì tay anh liền đặt trên không siết chặt nắm đấm lại rồi hạ xuống.
Cô không muốn nói thì anh cũng tự tìm cách để biết được.
Hơi thở gấp gáp không chịu nổi liền được anh kiềm lại.
Anh cũng không trả lời cô, liền dẫn cô ngồi vào chiếc xe đang đậu gần đó.
Cô rất ngoan ngoãn mà để anh kéo đi vừa ngồi vào ghế xe thì tài xế liền nhấn ga chạy.
Không đợi cô hỏi thì anh đã lên tiếng.
-Dẫn cậu đi ăn tối trước.
Chỉ một câu rồi anh liền dời tầm mắt xuống di động,chăm chú xem thứ gì đó.
Cô biết rõ tính khí người này,đã muốn làm gì thì cô có từ chối anh cũng không buông tha đâu.
Nên mới nghe lời mà đi theo anh cũng không từ chối.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng lớn có tên là*Lâu Lan Quán*.
Cô biết nhà hàng này,trước đây từng được dì Chu dẫn đến ăn một lần.
Giá cả ở đây cực kì đắt không gian lại vô cùng yên tĩnh không hề náo nhiệt như những nơi khác.
Nhìn vẻ mặt thất thần của cô gái nhỏ,anh liền nắm gọn lấy cổ tay cô dẫn vào bên trong.
-Đi vào bên trong thôi ngoài này lạnh.
Anh dẫn cô đến một gian phòng ăn cho hai người,nội thất ở đây đa phần làm từ gỗ.
Vì thế không gian luôn có một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của gỗ tỏa ra.
Để cô ngồi vào chỗ anh không nói câu nào rồi rời đi.
Nhìn vẻ mặt tức giận kia của anh cô cũng không dám hỏi nhiều.
Không biết từ bao giờ cô liền ỷ lại vào anh như thế dường như dần dần mọi việc cô đều ngoan ngoãn mà nghe theo anh.
Khoảng trừng 10 phút sau thì anh cũng quay trở lại.
Trên tay cầm một túi giấy nhỏ cô cũng không nhìn được vật ở bên trong.
Cho đến lúc anh kéo ghế ngồi kế bên cô rồi lôi từng thứ ở bên trong ra.
Cô sững sờ nhìn một loạt lọ thuốc trị rát,giảm sưng,trị bỏng!.
Khoảng trừng 20 lọ thuốc khác nhau.
Nếu cô mà còn không tỉnh táo lên tiếng nữa thì hẳn cái người này sẽ bôi từng thứ lên da mặt cô luôn.
Anh đây là muốn bào mòn da mặt cô luôn hả.
-Cậu! cậu làm gì.
-Ngồi yên nào.
Khuôn mặt của anh vẫn chưa nguôi giận,biểu cảm dọa người thế kia không dọa cô mới là lạ đấy.
Cô thở dài một hơi rồi chỉ tay về lọ giảm sưng kia.
-Bôi lọ này là được rồi.
Quả thật khi nãy gấp quá anh không có thời gian lựa chọn nên mới dứt khoác đặt hết một đống.
Còn đang suy nghĩ nên bôi loại nào là tốt đây.
Vừa nghe thấy giọng nhỏ mềm của cô thì anh mới nhìn xuống lọ mà cô chỉ vào.
Không chần chừ mà cầm lấy.
Lần đầu anh tự tay thoa thuốc nên có chút vụng về,trước đây bị thương nhỏ thì cũng được bác sĩ riêng trong nhà xử lý.
Anh chỉ việc ngồi một chỗ đợi người khác đến hầu hạ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh phải tự tay làm việc nhỏ nhặt này cho ai.
Còn bây giờ cô gái nhỏ của anh bị thương thế này anh thà để bản thân tự làm chứ không muốn ai được phép đụng vào người cô.
Một sợi tóc cũng không được chỉ có anh mới được đụng-được sờ cô thôi.
Sở Ngữ Yên rất biết chuyện,vô cùng yên tĩnh mà để anh thoa thuốc.
Sức của con trai lớn, càng không nói đến vị thiếu gia này.
Tay chân lóng ngóng nhưng anh lại vô cùng cẩn thận,cô có thể cảm nhận được độ run nhẹ từ tay anh.
Là anh đang ra sức tỉ mỉ mà thoa thuốc cho cô.
Trong lòng liền cảm thấy ấm áp không thôi.
Cảm giác được người khác đau lòng thay,chăm sóc là như vậy sao.
Tầm mắt cô hướng xuống về dưới chân liền trợn tròn mắt.
Mọi hôm đi ngủ cô đều bận quần dài nhưng khi nãy lúc tắm xong vết bỏng ngay chân cũng chưa xử lý thế là liền dứt khoác mặc quần ngắn.
Ban nãy chỉ lo nghĩ chạy xuống gặp anh cô quên béng mất.
Nếu mà để anh thấy vết bỏng này thì anh còn nổi cáu thế nào,trên má chỉ đỏ một chút thế kia mà anh đã mặt nặng mặt nhẹ rồi.
Phản ứng của cơ thể quá nhanh cô vội che dấu đi chân của mình.
Nào ngờ vừa thụt chân thì vết bỏng đụng vào chân ghế.
Cơn nhức nhối từ bắp chân truyền thẳng lên khiến cô phải xuýt xoa một tiếng rõ to.
Âm thanh vừa thốt ra cô theo bản năng che miệng lại ngước mắt nhìn anh.
Lúc này trong đầu cô chỉ thầm cầu nguyện anh không nghe tiếng khi nãy cô rên lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook