Em Là Ánh Dương
-
Chương 42: Chương 42
Vừa vào đên bên trong nhà cô liền nhận được tin nhắn của anh họ.
Trong tin nhắn Lý Hy Thần dặn dò từng chút một:
-Ba mẹ tối nay sẽ về muộn lắm,hôm nay anh có việc ở bên Hội cũng không về sớm được.
Mẹ có nhờ Thím qua trông nom Hy Nhã,em về nhà thì cứ nghỉ ngơi nhé đừng để ý đến thím.
Đọc đoạn tin nhắn thì cô cũng hiểu được ý của anh họ,dù sao người kia cũng là thím của anh.
Cũng không thể bọc bạch sau lưng được.
Người thím đó không ai khác là mẹ của Lý Kiều.
Anh họ vốn biết bà ta không ưa cô còn hay gây khó dễ nên mới nhắn tin trước cho cô.
Quả thật cô rất không muốn phải chạm mặt với bà ta nhưng biết sao được,chuyện gì đến thì cũng đến thôi.
Sở Ngữ Yên khẽ ngao ngán trong lòng rồi thay giày ra.
Vừa bước đến phòng khách liền thấy Triệu Hâm đang ngồi trên sofa xem tivi.
Cô đi lại chào hỏi một tiếng rồi định trong lòng đi kiếm Hy Nhã.
Từ lúc vào cửa đã không thấy bóng dáng con bé đâu.
Triệu Hâm thảnh thơi ngồi trên ghế,nghe thấy giọng của cô thì liền trở mặt.
Nhìn ra là cô muốn tìm con bé Hy Nhã kia thì liền cười nhếch môi.
-Con bé ngủ rồi,mau đi thay quần áo rồi xuống dưới dọn dẹp nhà cửa đi.
Cô không nhanh không chậm đáp lại một tiếng,dù sao cũng không phải lần đầu bà ta sai bảo cô như thế.
Biết sao được cô cũng chỉ là con nhóc 16 tuổi ăn nhờ ở đậu nhà dì Chu.
Cũng không thể lên tiếng như chủ nhà được.
Bên ngoài cửa Lý Kiều cũng hậm hực bước vào,cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng kia của Sở Ngữ Yên.
Rồi tiện tay vứt bừa đôi tất vừa tháo ra xuống sàn.
Lý Kiều đi lại gần sofa rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình,thuận tay với lấy túi đồ ăn vặt.
Miệng vừa nhai vừa lải nhải.
-Mẹ con đói quá,mẹ mau đi xem trong nhà có gì ăn không.
-Đợi con nhỏ kia xuống rồi bảo nó vào bếp làm cơm.
Con ráng chịu đói một lát đi,con gái con đứa chỉ biết ăn.
!.
Sau khi lên trên tầng cô đi qua phòng xem Hy Nhã một lát rồi mới trở về phòng của mình thay đồ ra.
Dù chỉ là sốt nhẹ nhưng cơ thể vẫn rất mệt mỏi,mau xuống dưới làm cho xong rồi lại nghỉ ngơi vậy.
Cô bước xuống dưới tầng thì chợt nhíu mày,căn hộ này cũng coi như là lớn.
Mọi ngày đều ngăn nắp gọn gàng cũng không hề có một chút rác vụn rải rác thế này.
Dưới sàn gối ôm trên sofa nằm lộn xộn.
Cả thêm mấy gói ăn vặt vứt bừa trên bàn, chưa kể đến vụn bánh nằm bên dưới.
Gạch nhà vốn màu trắng bây giờ không hẳn là thấy vết chân đen nhưng vẫn rất bẩn.
Ngước mắt nhìn đến hai mẹ con kia đang ngồi ngon lành xem tivi ăn bánh thì không thể nào chấp nhận nổi.
Dì Chu nhờ đến đây trông Hy Nhã chứ có phải gọi họ đến xả rác đâu kia chứ.
Tính cách của cô vốn ôn hòa không cay nghiệt hay khích ai nên đành lòng đi dọn lại đồ đạc.
Xong xuôi việc cô nhìn đồng hồ thì cũng đã 6 rưỡi.
Cô còn chưa kịp nhấc chân đến nhà bếp làm cơm thì giọng điệu chua ngoa của Triệu Hâm văng vẳng.
-Dọn xong thì đi nấu cơm đi.
Ở nhờ nhà người khác thì nên biết điều một tí.
!.
Vẫn là dáng vẻ thờ ơ đấy cô không đáp lại liền vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Bên trong tủ lạnh thức ăn đều đẩy đủ cả.
Anh họ rất thích đi chợ nên là đồ ăn trong nhà lúc nào cũng nhiều không thiếu đồ để nấu.
Sở Ngữ Yên tấp bật bên trong nấu ăn cũng mất thêm hẳn 1 tiếng nữa.
Cô nấu nhiều hơn mọi khi vì trong nhà lại thêm hai miệng ăn kia mà.
Lý Kiều ngửi được mùi thơm tỏa ra thì li3m mép bước vào trong phòng bếp.
Lúc này Sở Ngữ Yên bê lấy tô canh nóng đặt trên bàn.
Vừa đặt lên thì ngước mắt nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của Lý Kiều.
Chị ta lại muốn làm gì nữa đây,vẻ mặt đấy thì không chỉ là đến xem thôi đâu.
Cô không để ý nữa lại tiếp tục đứng cạnh bồn rửa rau.
Vẻ mặt của Lý Kiều sa sầm lại,cô ta ghét nhất là vẻ mặt giả bộ thanh cao kia của cô.
Nấu có bữa cơm thì ngon chắc.
Cô ta tiến đến bên cạnh cô cố ý đẩy mạnh bả vai của cô một cái rồi nhếch mép cười.
Mắt thấy cô nhìn sang thì cô ta khẽ nhấc bả vai xem như không có cố ý rồi lấy chiếc ly gần đó.
Mỗi lần đến nhà bác cả chơi cô ta đều cực kì thích uống loại bột cacao này nên lấy ly để pha một cốc uống.
Loại này cực kì đắt bỏ tiền mua thức uống đắt thế này thì chẳng có mấy ai.
Đứng đợi ấm phích pha nước sôi quá nhàm chán cô ta lại tiếp tục dò hỏi.
-Thật sự là đang quen Bạch Nhất Dương sao?
Cô cảm thấy vấn đề này cô mà không cho chị ta câu trả lời thì chị ta hẳn không để cô yên đâu thế là cô cũng thành thật đáp lại.
-Chỉ là bạn bè thôi.
-Vậy sao cậu ta lại đưa mày về chứ?Bạn bè sao,mày nghĩ tao tin mày chắc.
Chắc chắn là mày dùng cái gương mặt hồ ly tinh này đi dụ dỗ cậu ta vô liêm sỉ thật mà.
Cô khẽ thở dài rồi nhìn lên chị ta,đã nói là bạn bè thì sao lại hỏi lắm như vậy kia chứ.
Cô cũng quên mất chị ta cũng nằm trong đống bạn gái cũ của Bạch Nhất Dương nhỉ.
Cảm giác nhức đầu ập đến,cơ thể cô vốn đã mệt lả rồi còn phải đứng đây chịu sự đôi co nhục mạ của chị ta nữa thì khác nào tra tấn.
Cô có thể nhịn nhưng cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi,cô cũng chẳng sợ chị ta,thế là quay lại việc rửa rau rồi nhàn nhã đáp.
Trong lòng khẽ xin lỗi người nào đó bị cô mang ra để chọc tức chị ta.
-Tôi xinh đẹp thế này không dùng để câu dẫn cậu ta thì phí quá!.
Chị nói có đúng không?Tôi biết tôi đẹp chị cũng không cần lúc nào cũng đến để châm chọc vậy đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook