Em Là Ai? - Mộc Hy
-
Chương 8
"Từ Tuyết, em tỉnh lại rồi. "
Giọng nói mừng rỡ của Trình Tranh lọt vào tai Ôn Noãn khiến cô hơi sững người. Cô nheo mắt, vẻ mặt mang đầy sự rối rắm nhìn hắn.
Từ Tuyết? Sao hắn lại gọi cô là Từ Tuyết?
"Anh gọi tôi là gì? "
"Từ Tuyết, anh đang gọi em mà, em làm sao thế?"
Hắn bước lại giường cô, nhanh chóng ngồi xuống nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
"Từ Tuyết, không sao nữa rồi, ca phẫu thuật rất thành công, thận của Ôn Noãn rất phù hợp với cơ thể em, chỉ cần em tịnh dưỡng cho tốt, một tuần sau là em đã có thể xuất viện rồi. "
Trình Tranh nắm lấy tay Ôn Noãn, hắn thấy cô vẫn khoẻ mạnh thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó Trình Tranh ngoài người ôm người cô vào lòng, nhẹ giọng.
"Từ Tuyết, sau này đừng hù doạ anh như vậy nữa, được không? Anh rất sợ mất em. "
Ôn Noãn nằm gọn vào người hắn, trong lòng cô vừa hoảng loạn vừa chua xót. Cô không biết bản thân mình đã trở thành cái dạng gì rồi, cũng không biết người đang ôm cô ở đây có bao nhiêu giả dối và tàn ác.
"Buông tôi ra. "
Ôn Noãn lạnh giọng mở miệng trong ánh mắt khó hiểu của Trình Tranh.
"Từ Tuyết, em làm sao thế? "
Từ Tuyết chưa bao giờ dùng thái độ lạnh lùng như vậy nói với hắn, có phải cô ấy còn giận dỗi hắn hay không?
Trình Tranh bị đẩy nhẹ ra, hắn hơi mỉm cười nhìn cô. Sau đó hắn chậm rãi dùng tay nâng khuôn mặt cô lên. Giọng nói mang theo sự thoả hiệp.
"Từ Tuyết, đừng giận anh nữa mà. Anh đã biết anh sai rồi, trong tim anh em chính là người quan trọng nhất. Anh rất yêu em, xin em hãy tin tưởng anh thêm một lần nữa mà tha thứ lỗi lầm cho anh được không? "
Ôn Noãn nhìn cổ tay bị rạch của thân thể này, đáy lòng dâng lên một sự đau đớn đến thấu xương. Trình Tranh... Anh cần gì phải lừa dối tôi? Anh cần gì lo lắng cho tôi khi mà người anh yêu lúc nào cũng là Từ Tuyết?
Trình Tranh... tôi đối với anh như vậy chưa đủ tốt hay sao?
"Vậy còn Ôn Noãn? "
Ôn Noãn có cảm giác cổ họng của mình bị nghẹn chặt, âm thanh phát ra đã có chút bén nhọn, nhưng cô vẫn gắng gượng hỏi lại.
"Cô ta..."
Trình Tranh hơi lưỡng lự, hắn vô thức ngước xuống nhìn khuôn mặt đang cúi gầm của Ôn Noãn, hắn cũng chẳng biết là cô đang tức giận hay hỏi thật lòng. Trình Tranh khó khăn nuốt nước bọt, nặng nề nói.
"Cô ta không liên quan đến anh. "
Hắn cô chặt cô vào lòng, trầm thấp nói tiếp.
"Từ Tuyết, từ bây giờ trở đi anh sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ không rời xa em nữa. "
Cả người Ôn Noãn nghe xong liền lạnh dần, đôi mắt màu đen của cô đã nhiễm một tầng tăm tối. Ôn Noãn ngẩng đầu lên, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Trình Tranh khiến hắn hơi sợ hãi, hắn buông người cô ra, lùi về sau, lắp bắp hỏi.
"Từ Tuyết, em... em sao lại nhìn anh như thế? Đừng... đừng làm anh sợ. "
"Hahaha... "
Ôn Noãn cười lên như một kẻ bị bệnh tâm thần, ánh mắt như con dao sắc ghim chặt vào người trình tranh, trong đôi mắt đen kịt ấy đã vương đầy tia máu.
"Trình Tranh, anh đi chết đi. "
Sợi dây chuyền màu lục trên cổ Ôn Noãn phát sáng, cô giống như nột con rối bị điều khiển mà vô cảm dùng tay đánh vào vai Trình Tranh. Một cỗ lực màu đen hất văng cả người Trình Tranh ra khỏi giường rồi tống mạnh hắn ra ngoài cửa. Cửa kính phòng bệnh vỡ nát, cơ thể hắn dính đầy máu nằm sóng soài trên lớp thủy tinh rơi vỡ. Hắn ôm lấy ngực, khó khăn nói.
"Từ Tuyết, em... "
#còn.
Giọng nói mừng rỡ của Trình Tranh lọt vào tai Ôn Noãn khiến cô hơi sững người. Cô nheo mắt, vẻ mặt mang đầy sự rối rắm nhìn hắn.
Từ Tuyết? Sao hắn lại gọi cô là Từ Tuyết?
"Anh gọi tôi là gì? "
"Từ Tuyết, anh đang gọi em mà, em làm sao thế?"
Hắn bước lại giường cô, nhanh chóng ngồi xuống nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
"Từ Tuyết, không sao nữa rồi, ca phẫu thuật rất thành công, thận của Ôn Noãn rất phù hợp với cơ thể em, chỉ cần em tịnh dưỡng cho tốt, một tuần sau là em đã có thể xuất viện rồi. "
Trình Tranh nắm lấy tay Ôn Noãn, hắn thấy cô vẫn khoẻ mạnh thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó Trình Tranh ngoài người ôm người cô vào lòng, nhẹ giọng.
"Từ Tuyết, sau này đừng hù doạ anh như vậy nữa, được không? Anh rất sợ mất em. "
Ôn Noãn nằm gọn vào người hắn, trong lòng cô vừa hoảng loạn vừa chua xót. Cô không biết bản thân mình đã trở thành cái dạng gì rồi, cũng không biết người đang ôm cô ở đây có bao nhiêu giả dối và tàn ác.
"Buông tôi ra. "
Ôn Noãn lạnh giọng mở miệng trong ánh mắt khó hiểu của Trình Tranh.
"Từ Tuyết, em làm sao thế? "
Từ Tuyết chưa bao giờ dùng thái độ lạnh lùng như vậy nói với hắn, có phải cô ấy còn giận dỗi hắn hay không?
Trình Tranh bị đẩy nhẹ ra, hắn hơi mỉm cười nhìn cô. Sau đó hắn chậm rãi dùng tay nâng khuôn mặt cô lên. Giọng nói mang theo sự thoả hiệp.
"Từ Tuyết, đừng giận anh nữa mà. Anh đã biết anh sai rồi, trong tim anh em chính là người quan trọng nhất. Anh rất yêu em, xin em hãy tin tưởng anh thêm một lần nữa mà tha thứ lỗi lầm cho anh được không? "
Ôn Noãn nhìn cổ tay bị rạch của thân thể này, đáy lòng dâng lên một sự đau đớn đến thấu xương. Trình Tranh... Anh cần gì phải lừa dối tôi? Anh cần gì lo lắng cho tôi khi mà người anh yêu lúc nào cũng là Từ Tuyết?
Trình Tranh... tôi đối với anh như vậy chưa đủ tốt hay sao?
"Vậy còn Ôn Noãn? "
Ôn Noãn có cảm giác cổ họng của mình bị nghẹn chặt, âm thanh phát ra đã có chút bén nhọn, nhưng cô vẫn gắng gượng hỏi lại.
"Cô ta..."
Trình Tranh hơi lưỡng lự, hắn vô thức ngước xuống nhìn khuôn mặt đang cúi gầm của Ôn Noãn, hắn cũng chẳng biết là cô đang tức giận hay hỏi thật lòng. Trình Tranh khó khăn nuốt nước bọt, nặng nề nói.
"Cô ta không liên quan đến anh. "
Hắn cô chặt cô vào lòng, trầm thấp nói tiếp.
"Từ Tuyết, từ bây giờ trở đi anh sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ không rời xa em nữa. "
Cả người Ôn Noãn nghe xong liền lạnh dần, đôi mắt màu đen của cô đã nhiễm một tầng tăm tối. Ôn Noãn ngẩng đầu lên, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Trình Tranh khiến hắn hơi sợ hãi, hắn buông người cô ra, lùi về sau, lắp bắp hỏi.
"Từ Tuyết, em... em sao lại nhìn anh như thế? Đừng... đừng làm anh sợ. "
"Hahaha... "
Ôn Noãn cười lên như một kẻ bị bệnh tâm thần, ánh mắt như con dao sắc ghim chặt vào người trình tranh, trong đôi mắt đen kịt ấy đã vương đầy tia máu.
"Trình Tranh, anh đi chết đi. "
Sợi dây chuyền màu lục trên cổ Ôn Noãn phát sáng, cô giống như nột con rối bị điều khiển mà vô cảm dùng tay đánh vào vai Trình Tranh. Một cỗ lực màu đen hất văng cả người Trình Tranh ra khỏi giường rồi tống mạnh hắn ra ngoài cửa. Cửa kính phòng bệnh vỡ nát, cơ thể hắn dính đầy máu nằm sóng soài trên lớp thủy tinh rơi vỡ. Hắn ôm lấy ngực, khó khăn nói.
"Từ Tuyết, em... "
#còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook