Cô ta thực sự đã nhảy lầu tự vẫn!

Ôn Noãn thực sự dám nhảy lầu!

Trình Tranh hốt hoảng mở cửa xe ra, hắn bàn hoàng khi thấy rất nhiều máu chảy dọc trên mui xe. Chúng uốn lượn ngoằn ngoèo rồi chầm chậm chảy xuống cửa xe. Cả cơ thể Ôn Noãn nằm trên đó tựa như tắm trong máu tanh, vô cùng ghê rợn. Trong ánh sáng yếu ớt của màn đêm, Trình Tranh như người bị tướt đoạt mất hồn phách, hắn nhìn chằm chằm khoé miệng đang rỉ máu của cô, hơi run rẩy gọi.

"Ôn Noãn, cô tỉnh lại đi Ôn Noãn. "

Cả cơ thể Ôn Noãn lạnh ngắt như một khối băng, mi mắt khép chặt lại không còn sức sống. Hắn cố nén sợ sệt trong lòng mà gắng gượng ôm cô xuống xe, lái xe chạy nhanh đến bệnh viện.

__________

"Anh đã bao giờ yêu em chưa? "

"Thế, anh có yêu cô ấy không? "

"Thế, anh có bao giờ hối hận khi cưới em không? "

Giọng nói ngọt ngào pha lẫn đau đớn ấy cứ vang vọng trong đầu hắn. Trình Tranh ngồi sụp xuống ghế trước cửa phòng bệnh viện, cả cơ thể căng cứng vì lo lắng.

Có phải hắn đã sai ở chỗ nào không?

Trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy đôi mắt nhuốm đầy bi thương của cô, đáng lẽ hắn không nên bỏ cô ở đấy, đáng lẽ hắn không nên vội vã đến với Từ Tuyết như vậy.

Phải nhất định là như vậy? Hắn đã sai, sai thật rồi.

"Ôn Noãn, xin cô đừng có chuyện gì, làm ơn. "

Nước mắt muộn màng của hắn cuối cùng cũng chảy xuống.Trình Tranh nhắm mắt, hình ảnh cô đứng ở sân thượng trong làn váy trắng dường như khảm sâu vào đôi mắt hắn. Cho dù nhắm hay mở mắt, hắn vẫn không thể nào xoá bỏ được.

"Thế, nếu em biết mất khỏi nơi này, anh sẽ cảm thấy vui chứ? "

"Không, tôi sẽ không vui..."

Hắn thì thầm trong miệng, tay hơi chạm vào ngực. Vì sao? Vì sao tim hắn lại đau đến như vậy?Tựa như, tựa như có cái gì đó đang vỡ ra...

Trình Tranh ngồi trước cửa phòng cấp cứu gần năm tiếng, hắn tựa như một bức tượng được tạc ra, chỉ ngồi đó, im lặng, cúi đầu.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Ôn Noãn. "

Hắn khó khăn ngẩng đầu, lững thững đứng lên.

"Là tôi. "

Vị bác sĩ nhìn anh, hơi lắc đầu.

"Bệnh nhân bị chấn thương rất nặng, nhất là ở phần đầu. Có thể sẽ khó mà tỉnh lại. "

"Không còn cứu được nữa hay sao? "

Hắn thều thào nói.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. "

Vị bác sĩ nhanh chóng vào phòng, hắn nhìn cánh cửa màu trắng đóng lại, cõi lòng run lên từng hồi.

Cô sẽ không tỉnh lại?!

Tay Trình Tranh chạm vào cánh cửa lạnh ngắt, đầu gục vào. Bất chợt một âm thanh mang theo tin tức chấn động khác lọt vào tai hắn.

"Trình Tổng, Từ tiểu thư xảy ra chuyện rồi. "

#còn

______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương