Em Là Ai? - Mộc Hy
-
Chương 13
Thi Thẩm nhìn dáng vẻ quật cường của con trai mình, lòng nhói lên đau đớn. Ông rút chiếc lưỡi hái khỏi cổ Thi Vực, giọng trầm xuống hẵng.
"Thi Vực, nếu con đã muốn cược, được! Được! Ta cược với con. Còn bây giờ con lập tức theo ta trở về. "
Thi Vực lưu luyến nhìn Ôn Noãn, sau đó hắn cụp mắt xuống, gượng bước về phía trước. Bàn tay ôm lấy ngực siết chặt, trái tim trong lòng ngực đập càng ngày càng dồn dập, hắn biết bản thân đã sử dụng quá nhiều huyền năng ánh sáng trong cùng một lúc, có lẽ bây giờ đã đến cực hạn.
Thi Thẩm trầm ngâm nhìn Thi Vực, một lúc sau khi Thi Vực đã đi khuất bóng, ông liền phất tay, một luồng ánh sáng nhạt màu tràn vào phòng, chúng cuốn lấy những mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn trở lại khung cửa nguyên vẹn như lúc ban đầu, vết thương trên người của Ôn Noãn lẫn Trình Tranh cũng dần biến mất. Thi Thẩm nhìn Ôn Noãn đang nằm trên giường bệnh, thở dài.
"Ôn Noãn, ta mong rằng cô mãi cũng sẽ không nhớ ra con của ta là ai, như thế mới thực sự là điều tốt nhất cho cả hai. "
Chỉ có như thế tính mạng của Thi Vực lẫn Ôn Noãn mới được đảm bảo an toàn. Nếu là như vậy, ông sẽ nguyện làm người xấu đến cùng, ông sẽ khiến Trình Tranh lẫn Ôn Noãn quên hết kí ức kinh hoàng lúc nãy, rồi Trình Tranh sẽ lại yêu Ôn Noãn lần nữa.
Thi Thẩm nhìn ngón tay Ôn Noãn hơi động đậy, ông đau lòng lắc đầu rồi thu lại lưỡi hái, sau đó xoay người biến mất.
____
Mai trong hoa viên nở vàng rực, từng cánh hoa mang màu của ánh nắng nhẹ nhàng khoe sắc, chúng ra sức nở rộ rồi ra sức tắm mình trong ánh bình minh, hương thơm ngọt ngào đến động lòng người của những cánh hoa ấy cứ theo từng cơn gió lạ lan tràn trong không gian, vấn vít ngập khoang mũi.
"Tiểu Thư, mai ở Thanh Hoa Viên này thật sự rất xinh đẹp, rất giống dung nhan của người. "
"Tiếu Tiếu, tại sao cái miệng nhỏ của em lại dẻo đến như vậy chứ. "
Nữ tử với khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ khẽ nhéo lấy cánh mũi của cô hầu gái, nàng bước từng bước chậm rãi về phía trước, bàn tay trắng tựa tuyết chạm vào cánh hoa mềm mịn, cười khẽ một tiếng.
"Hoa ở đây, đẹp thật! "
Duyên kiếp của nữ tử ấy và chàng cũng bắt đầu từ mùa hoa mai năm đó.
Khi ấy, đôi mắt họ chạm phải nhau, một cảm xúc kì lạ bỗng chốc len lỏi vào tận sâu tâm hồn họ.
Khi ấy, nàng chỉ lướt qua nhẹ nhàng như thế trong một khắc, lại vô tình cướp lấy trái tim của chàng cả một đời.
[…]
"Noãn Nhi, nàng sẽ đợi ta đúng không? "
Chàng ôm lấy nàng vào lòng, bàn tay đan lấy tay nàng, ánh trăng của ngày rằm soi lấy hai bóng người quấn quýt xuống mặt hồ, sáng vằng vặc.
"A Vực, ta nguyện ý dùng cả đời này đợi chàng trở về. "
Nàng tựa dầu vào ngực chàng, lời thề son sắt vang lên.
Gió lạnh tháng ba phảng phất khói sương trắng vừa kéo đến cũng là lúc nàng nhận được tin chàng tử trận. Nàng cầm giá y đang thêu dỡ, trái tim rơi xuống vực thẳm không lối thoát.
Nàng không khóc không nháu, im lặng như một pho tượng tạc ra từ đá xanh, không ăn không uống ba ngày liền, sau khi ngất xỉu tỉnh lại, nàng quyết để tang chàng ba năm.
Ba năm sau, người con gái mang theo trái tim vẹn tình vẹn nghĩa lìa trần. Nàng không tự vẫn, chỉ là lúc nàng áp khuôn mặt của mình lên bia mộ của chàng, máu tươi trong miệng bỗng chốc tuôn trào như suối. Sau đó nàng cười, ánh mắt long lanh như trăng sáng của nàng cong lên, tựa như tâm tình của nàng đang vô cùng vui vẻ, thoả mãn, và rồi, ánh mắt đẹp đẽ ấy... vĩnh viễn khép chặt.
[…]
Ôn Noãn bị một lực lạ xô đẩy, chèn ép. Cuối cùng cô rơi vào một thế giới tràn ngập sương mù trắng xoá, cô bước từng bước chậm chạm về phía trước, bàn tay mò mẫn liên tục, bất chợt tay Ôn Noãn vô tình chạm vào một vật bằng đá lạnh lẽo, cô cố gắng mở to mắt nhìn rồi tròn mắt, cả người chợt run rẩy. Sống lưng Ôn Noãn lạnh toát, cô còn nghe thấy tiếng rù rì cạnh vành tay mình, Ôn Noãn lùi về sau nhìn kĩ tên bia mộ nhưng không tài nào nhìn rõ, dường như tên trên bia mộ bị một vật gì đó che phủ, giống như một mảnh lụa mỏng màu trắng cuốn lấy mắt cô, trước mắt Ôn Noãn lần nữa mờ dần, còn lại chỉ là âm thanh văng vẳng của hai giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc liên tục vọng đến.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm rơi lư hương của anh, tôi xin lỗi, huhu... tôi xin lỗi anh. Anh đừng hại tôi mà huhu..."
Bóng dáng mảnh khảnh đang run sợ của người con gái hiện lên trước mặt Ôn Noãn, cô nheo nheo mắt, cố gắng nhìn thật cẩn thận cô gái kia nhưng không tài nào nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta.
"Cô đã phạm đến tôi lại dám nói không cố ý. Cô phải theo tôi cả đời. "
Cô gái ngã phịch xuống đất, khóc thút thít.
"Tôi thật sự không cố ý mà. Anh đừng ám tôi nữa...huhuhu."
[…]
Anh trách em sinh ra quá trễ.
Em trách anh ra đi quá sớm.
Cuối cùng, dù chúng ta có đi chung đường, trái tim có đập chung nhịp vẫn không tài nào thoát khỏi hiện thực tàn nhẫn. Anh và em vốn không tồn tại chung một thế giới. Hai chúng ta, sẽ mãi mãi không thể đi cùng nhau đến già.
[…]
"Thi Vực, nếu con đã muốn cược, được! Được! Ta cược với con. Còn bây giờ con lập tức theo ta trở về. "
Thi Vực lưu luyến nhìn Ôn Noãn, sau đó hắn cụp mắt xuống, gượng bước về phía trước. Bàn tay ôm lấy ngực siết chặt, trái tim trong lòng ngực đập càng ngày càng dồn dập, hắn biết bản thân đã sử dụng quá nhiều huyền năng ánh sáng trong cùng một lúc, có lẽ bây giờ đã đến cực hạn.
Thi Thẩm trầm ngâm nhìn Thi Vực, một lúc sau khi Thi Vực đã đi khuất bóng, ông liền phất tay, một luồng ánh sáng nhạt màu tràn vào phòng, chúng cuốn lấy những mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn trở lại khung cửa nguyên vẹn như lúc ban đầu, vết thương trên người của Ôn Noãn lẫn Trình Tranh cũng dần biến mất. Thi Thẩm nhìn Ôn Noãn đang nằm trên giường bệnh, thở dài.
"Ôn Noãn, ta mong rằng cô mãi cũng sẽ không nhớ ra con của ta là ai, như thế mới thực sự là điều tốt nhất cho cả hai. "
Chỉ có như thế tính mạng của Thi Vực lẫn Ôn Noãn mới được đảm bảo an toàn. Nếu là như vậy, ông sẽ nguyện làm người xấu đến cùng, ông sẽ khiến Trình Tranh lẫn Ôn Noãn quên hết kí ức kinh hoàng lúc nãy, rồi Trình Tranh sẽ lại yêu Ôn Noãn lần nữa.
Thi Thẩm nhìn ngón tay Ôn Noãn hơi động đậy, ông đau lòng lắc đầu rồi thu lại lưỡi hái, sau đó xoay người biến mất.
____
Mai trong hoa viên nở vàng rực, từng cánh hoa mang màu của ánh nắng nhẹ nhàng khoe sắc, chúng ra sức nở rộ rồi ra sức tắm mình trong ánh bình minh, hương thơm ngọt ngào đến động lòng người của những cánh hoa ấy cứ theo từng cơn gió lạ lan tràn trong không gian, vấn vít ngập khoang mũi.
"Tiểu Thư, mai ở Thanh Hoa Viên này thật sự rất xinh đẹp, rất giống dung nhan của người. "
"Tiếu Tiếu, tại sao cái miệng nhỏ của em lại dẻo đến như vậy chứ. "
Nữ tử với khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ khẽ nhéo lấy cánh mũi của cô hầu gái, nàng bước từng bước chậm rãi về phía trước, bàn tay trắng tựa tuyết chạm vào cánh hoa mềm mịn, cười khẽ một tiếng.
"Hoa ở đây, đẹp thật! "
Duyên kiếp của nữ tử ấy và chàng cũng bắt đầu từ mùa hoa mai năm đó.
Khi ấy, đôi mắt họ chạm phải nhau, một cảm xúc kì lạ bỗng chốc len lỏi vào tận sâu tâm hồn họ.
Khi ấy, nàng chỉ lướt qua nhẹ nhàng như thế trong một khắc, lại vô tình cướp lấy trái tim của chàng cả một đời.
[…]
"Noãn Nhi, nàng sẽ đợi ta đúng không? "
Chàng ôm lấy nàng vào lòng, bàn tay đan lấy tay nàng, ánh trăng của ngày rằm soi lấy hai bóng người quấn quýt xuống mặt hồ, sáng vằng vặc.
"A Vực, ta nguyện ý dùng cả đời này đợi chàng trở về. "
Nàng tựa dầu vào ngực chàng, lời thề son sắt vang lên.
Gió lạnh tháng ba phảng phất khói sương trắng vừa kéo đến cũng là lúc nàng nhận được tin chàng tử trận. Nàng cầm giá y đang thêu dỡ, trái tim rơi xuống vực thẳm không lối thoát.
Nàng không khóc không nháu, im lặng như một pho tượng tạc ra từ đá xanh, không ăn không uống ba ngày liền, sau khi ngất xỉu tỉnh lại, nàng quyết để tang chàng ba năm.
Ba năm sau, người con gái mang theo trái tim vẹn tình vẹn nghĩa lìa trần. Nàng không tự vẫn, chỉ là lúc nàng áp khuôn mặt của mình lên bia mộ của chàng, máu tươi trong miệng bỗng chốc tuôn trào như suối. Sau đó nàng cười, ánh mắt long lanh như trăng sáng của nàng cong lên, tựa như tâm tình của nàng đang vô cùng vui vẻ, thoả mãn, và rồi, ánh mắt đẹp đẽ ấy... vĩnh viễn khép chặt.
[…]
Ôn Noãn bị một lực lạ xô đẩy, chèn ép. Cuối cùng cô rơi vào một thế giới tràn ngập sương mù trắng xoá, cô bước từng bước chậm chạm về phía trước, bàn tay mò mẫn liên tục, bất chợt tay Ôn Noãn vô tình chạm vào một vật bằng đá lạnh lẽo, cô cố gắng mở to mắt nhìn rồi tròn mắt, cả người chợt run rẩy. Sống lưng Ôn Noãn lạnh toát, cô còn nghe thấy tiếng rù rì cạnh vành tay mình, Ôn Noãn lùi về sau nhìn kĩ tên bia mộ nhưng không tài nào nhìn rõ, dường như tên trên bia mộ bị một vật gì đó che phủ, giống như một mảnh lụa mỏng màu trắng cuốn lấy mắt cô, trước mắt Ôn Noãn lần nữa mờ dần, còn lại chỉ là âm thanh văng vẳng của hai giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc liên tục vọng đến.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm rơi lư hương của anh, tôi xin lỗi, huhu... tôi xin lỗi anh. Anh đừng hại tôi mà huhu..."
Bóng dáng mảnh khảnh đang run sợ của người con gái hiện lên trước mặt Ôn Noãn, cô nheo nheo mắt, cố gắng nhìn thật cẩn thận cô gái kia nhưng không tài nào nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta.
"Cô đã phạm đến tôi lại dám nói không cố ý. Cô phải theo tôi cả đời. "
Cô gái ngã phịch xuống đất, khóc thút thít.
"Tôi thật sự không cố ý mà. Anh đừng ám tôi nữa...huhuhu."
[…]
Anh trách em sinh ra quá trễ.
Em trách anh ra đi quá sớm.
Cuối cùng, dù chúng ta có đi chung đường, trái tim có đập chung nhịp vẫn không tài nào thoát khỏi hiện thực tàn nhẫn. Anh và em vốn không tồn tại chung một thế giới. Hai chúng ta, sẽ mãi mãi không thể đi cùng nhau đến già.
[…]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook