Tắm rửa xong, Thư Nhiên lau qua tóc một chút rồi nằm dài trên giường xem điện thoại.

Thỉnh thoảng lướt thấy có bài đăng về vai diễn của cô, các fan bên dưới đều khen cô xinh đẹp, cô liền vui vẻ mà ấn thích.

Còn có mấy bài đăng của đoàn làm phim cập nhật tiến độ quay phim, cô đều like cả.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Cô đặt điện thoại sang một bên rồi đi ra mở cửa.

Thân hình người đàn ông to lớn cứ thế đập vào người cô, tác phong nhanh nhẹn lại vội vàng đóng cửa lại, hai tay cứng rắn áp chặt cô trên tường rồi hôn ngấu nghiến như kẻ nô lệ giữa sa mạc gặp hồ nước mát.
Cô bị động tiếp nhận sự xâm lược của anh, cả cơ thể liền mềm nhũn ra, hai tay vô lực đặt trên ngực anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp mà anh mang lại.
Một lát sau, anh mới thỏa mãn mà buông tha cho cô.
“Anh… anh không nhịn nổi một ngày à?”
Cô vừa thở dốc vừa nói
“Không nhịn được!” – anh làm như không có gì nhưng bàn tay bên dưới đã chui vào trong váy ngủ của cô nghịch ngợm – “Vừa nãy, trông thấy hoa nhà mình sắp bị đem đi chỗ khác cắm, sao em không phản ứng gì thế hả?”
Bên dưới bị anh kích thích, cô kêu nhỏ một tiếng, hai vai run nhẹ, bàn tay đặt trên ngực anh vội vàng đưa xuống ngăn chặn hành vi bỉ ổi bên dưới
“Là vì cha mẹ ở đó! Em có thể làm gì?”
Cô đẩy không nổi tay anh ra, chỉ có thể mặc cho anh hành sự
“Ừm! Anh nhẹ chút!”
“Bảo bối, em thật không ngoan đó!”
Giữa lúc cô chuẩn bị lên đỉnh, anh đột nhiên thu tay lại, mặc cho cô khó chịu
“Tạ Bắc Thần! Anh chơi em!”

“Là hình phạt cho em!”
Nói xong anh liền đi tới giường ngồi xuống, vẻ mặt thư thái nói
“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
Cô cau mày, hai má phồng lên giận dỗi.

Hừ! Anh vậy mà dám làm vậy với cô sao!
Tạ Thư Nhiên đứng thẳng, ưỡn ngực, mái tóc còn ướt dính lên sườn mặt cùng cần cổ thiên nga trắng mịn.

Cô bước từng bước nhỏ về phía anh, đôi mắt dịu dàng lại đầy mê luyến, bờ môi không son phấn nhưng hồng hào như đóa hoa giấy chớm nở.

Bàn tay mềm mại chậm rãi lướt trên da thịt chính mình, từ xương quai xanh đến vùng đồi núi căng mọng và dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn.

Lúc này, vị trí của cô cũng là ngay trước mặt anh.
Tạ Bắc Thần vẫn giữ vẻ bình thản trên gương mặt.

Anh nhìn cô gái gác một chân lên giường, thân thể thơm ngát cúi xuống đối mặt với anh, khung cảnh bên trong không chút che chắn liền lồ lộ ra trước mắt.

Một tay cô vuốt nhẹ trên ngực anh, tay kia từ từ kéo dây áo mỏng xuống, dáng vẻ không khác gì hồ ly chín đuôi vừa ngây thơ lại ma mị, quyến rũ chết người.
Cô nhìn anh ở khoảng cách gần, cảm nhận hơi thở của anh phả lên mặt mình, quan sát từng sợi mi khẽ lay động và yết hầu kìm không được phải nuốt khan một ngụm.

Cô cười
“Ca ca, anh thật sự không muốn em sao?”
Phòng cách âm ở đây rất tốt, chỉ cần cửa không mở là không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Đôi nam nữ vì vậy mà chẳng kiêng nể, quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn.

Dưới ánh trăng bạc, thân thể nữ nhân như phát sáng, tiếng rên rỉ kiều mị chỉ dành riêng cho người đàn ông phía trên.
“Em đúng là tiểu yêu tinh mà!”
“Tiểu yêu tinh chỉ của anh thôi, được không?”
“Được!”
.
.
.
Cơn kích tình đi qua, người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên giường, cánh tay cường tráng bao lấy cả thế giới của mình.

Cô gái kiệt sức, cơ thể yếu ớt gối trên ngực anh, tận hưởng sự mềm mại mà anh mang lại.

“Hôm qua em đến Dạ Sắc hả?”
Đột nhiên anh nhắc đến chuyện này, cô có chút giật mình.


Nhưng với tính cách của anh, nếu anh đã biết một phần thì chắc chắn đã biết toàn bộ câu chuyện, vậy nên cô không nên giấu giếm bất cứ thứ gì.
“Phải! Là Du Thừa Hạo gọi em đến!”
“Tại sao?”
Cô véo nhẹ vào ngực anh
“Chẳng phải vì anh sao!”
“Hửm?”
“Cái lần anh hôn em trước cổng trường, hắn đã vô tình quay lại được.

Hắn uy hiếp em nếu không tới bar thì sẽ đăng đoạn video đó lên mạng, đến lúc đó không chỉ sự nghiệp diễn viên của em mà cả Tạ thị cũng có thể lao đao! Nhưng anh đừng lo, hắn không làm gì được em cả, đoạn video cũng bị em xóa đi rồi!”
“Sao không nói với anh?”
Từ đoạn camera giám sát mà Giang Triều Vỹ cho anh xem, anh đã biết cô không để bọn họ bắt nạt sai khiến, nhưng mà, dù sao thì hành động này cũng quá liều lĩnh rồi.

Nếu đổi lại không phải thằng ngốc họ Du kia mà là một tay chơi khét tiếng, thì những chuyện tiếp theo anh thật sự không dám tưởng tượng.
“Em thấy anh dạo này rất bận rộn, không muốn khiến anh mệt mỏi thêm! Hơn nữa, trước khi vào đó em đã chuẩn bị cả vũ khí, chỉ là chưa kịp dùng đến thôi!”
Cô biết anh lo lắng, liền cười cười lấy lòng
“Đừng giận em mà Thần Thần!”
Anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô
“Anh không giận em.

Nhưng lần sau, có chuyện gì cũng phải nói với anh, anh sẽ giải quyết, được không? Em là người quan trọng nhất của anh, bảo vệ em sớm đã trở thành yêu cầu bắt buộc đối với sự tồn tại của anh rồi! Nếu em có xảy ra mệnh hệ gì, anh thực sự không thể tha thứ cho chính mình được, anh sẽ dằn vặt cả đời hoặc là…”
Lời chưa nói hết đã bị chặn bởi nụ hôn ngọt ngào của cô gái nhỏ.

Cô đau lòng ôm lấy anh thật chặt.

Cô biết, đối với Tạ Bắc Thần mà nói, việc trở thành người đứng đầu của Tạ gia vốn chẳng phải ước mơ của anh, mà đó là trách nhiệm mà anh buộc phải hoàn thành.


Tính tình anh không phải tự nhiên mà lạnh lùng, lãnh đạm, đó là do sự huấn luyện, dạy bảo nghiêm khắc từ nhỏ buộc anh phải chai sần với mọi thứ có thể làm lung lay quyết định sáng suốt của anh, bao gồm cả ái tình.

Kể cả với cha mẹ Tạ, anh kính trọng họ như một cách báo đáp công ơn dưỡng dục.

Còn với em gái, anh lại càng giữ khoảng cách.

Nếu như cô không cố tình xông vào cuộc sống của anh hết lần này tới lần khác, có lẽ trái tim sắt thép này sẽ chẳng thể mở lòng với bất kì ai.

Mà chính sự khác biệt này đã khiến anh càng coi trọng sự tồn tại của cô hơn, giống như việc một người khi đã nếm trải sự giàu sang sẽ chẳng bao giờ muốn quay lại cái ổ tồi tàn ban đầu của mình.
Chàng trai của cô được mọi người kính nể, nhưng hiếm ai biết rằng, phía sau một tài năng lại là vô cùng nhiều hi sinh cùng sự cô đơn kéo dài lê thê.

Vì vậy, hiện tại và tương lai, có thể cô không giúp được nhiều cho anh, nhưng cô muốn là người đồng hành cùng anh trên mọi hành trình, vì anh cũng vì chính cô.
“Bắc Thần, em sai rồi! Thật xin lỗi anh!”
Anh sững sờ một lát rồi liền đáp lại cái ôm của cô.

Một lát sau, cô ngóc đầu dậy rồi nói
“Còn nữa, em muốn sớm tiết lộ sự thật với cha mẹ! Hiện tại, chỉ có người thân thiết với gia đình chúng ta mới biết mặt em, nếu như chuyện này được giải quyết nội bộ thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, em muốn sớm được công khai với anh!”
Anh gật đầu
“Đều nghe theo em cả!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương