Em không ngoan
Chương 34:

Lòng bàn tay Thương Dư Mặc đặt lên tay nắm cửa phòng ngủ, rồi lại từ từ thả lỏng.

Bàn tay thon dài sạch sẽ đặt trên cổ áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang, trông giống như một món đồ thủ công được chế tác cực kỳ tinh xảo. Anh nới lỏng cổ áo, động tác có hơi thô bạo giật đứt mất hai cúc áo.

Lộc cộc lộc cộc lăn xuống cầu thang, từng bậc từng bậc, sau đó dừng lại ở góc bật thang cuối cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Nghiêu im như thóc.

Làm việc bên cạnh Thương Dư Mặc lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ thấy anh để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

Tính đến tối nay xem như anh ta nhìn thấy được hai lần.

Một lần là ở bệnh viện, lúc nghe tin vợ yêu bị dị ứng nặng.

Một lần là bây giờ.

“Trợ lý Lục.”

Lục Nghiêm vẫn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng gọi tên anh ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta ngay lập tức hồi thần lại, nhanh chóng trả lời: “Đây.”

Đôi mỏng của Thương Dư Mặc khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh lùng từ tốn phát ra từng chữ rõ ràng: “Anh mau đi đặt một chiếc nhẫn cưới mới.”

Anh ngừng một lát, sao đó nói tiếp: “Kim cương có bao nhiêu màu đều khảm vào hết, mỗi màu một viên, lấy hình ảnh bọt sóng làm chủ đề thiết kế.”

Lục Nghiêu theo phản xạ nhìn về phía ngón tay của anh.

Lúc này đã trống không.

Rõ ràng lúc nãy anh ngồi dưới phòng khách lướt Weibo, trên tay vẫn còn mang nhẫn.

Trong đầu Lục Nghiêu đột nhiên hiện ra hình ảnh Thương Dư Mặc đi ngang qua cửa sổ ở hành lang, sau đó có một tia sáng nhỏ vụt bay ra ngoài cửa sổ, anh ta hít sâu một hơi….

Chiếc nhẫn trị giá cả trăm vạn cứ như vậy ném đi mất??

Nghĩ đến vẻ mặt thản nhiên khi ném nhẫn của ông chủ nhà mình, Lục Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “Dự toán khoản bao nhiêu?”

Thương Dư Mặc đã đẩy cửa phòng ngủ ra, vẻ mặt vô cùng hờ hững, liếc nhìn anh ta: “Anh nói xem?”

Lục Nghiêu nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi hiểu rồi, là không có giới hạn.”

Bên trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh như trước lúc anh rời đi.

Chỉ là cái chăn bông trên người Ninh Già Dạng, lúc đầu bị Thương Dư Mặc kéo đến thắt lưng, không biết từ lúc nào đã bị cô kéo lên lại.

Thương Dư Mặc đứng bên cạnh giường, cái bóng dài của anh dường như bao phủ toàn bộ bức tường, chỉ thấy chiếc bóng đó đang từ từ khom lưng, giơ hai tay nhẹ nhàng cầm góc chăn, lại lần nữa kéo về lại thắt lưng.

Vén lọng tóc đen mượt trên chiếc cổ mảnh mai của cô, để lộ ra dấu vết đỏ sẫm đã mờ đi được một chút.

Vết đỏ sẫm từ cổ lan xuống bên dưới lớp áo, trên làn da trắng như tuyết xuất hiện nhiều vết lốm đốm đỏ sẫm, cực kỳ gai mắt.

Có lẽ thuốc tiêm giảm dị ứng đã có có hiệu quả, giấc ngủ của cô ổn định, hô hấp đều đặn.


Nghĩ đến những lời Ninh Già Dạng đã nói trước khi thiếp đi, anh duỗi những ngón tay trắng nõn mang theo hơi lạnh chạm nhẹ vào đuôi mắt cô.

Ninh Già Dạng theo bản năng cọ má vào gối, bàn tay anh chưa kịp thu về, lại vô tình lại bị gò má cô đè lên. Môi đỏ khẽ mở, giọng nói mơ hồ, lẩm bẩm: “Tên chó cặn bã, mau mang người đẹp bóng hồng xinh đẹp của ngươi tránh xa bổn tiên nữ.”

Thương Dư Mặc nghe rõ từng chữ một.

Anh không tức giận. Thay vào đó, đôi môi mỏng gợi lên một vòng cung nhỏ.

Lòng bàn tay lành lạnh áp vào gò má mềm mại của cô, anh giữ nguyên tư thế ngắm cô một hồi lâu. Đến khi các ngón tay tê cứng, Thương Dư Mặc mới bóp nhẹ vào má cô, cô xoay người nằm ngửa, anh liền nhanh chóng rút tay lại.

Thương Dư Mặc rất mệt, nhưng không buồn ngủ, anh uể oải ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh giường, chỉ cần anh đưa tay ra thì có thể chạm vào đầu ngón tay trắng mịn, lộ ra bên ngoài lớp chăn mỏng của Ninh Già Dạng.

Anh ngước mắt nhìn cảnh đêm xa xa bên ngoài bức tường kính.

Một lúc sau, anh đột ngột ngồi thẳng lại, lưu loát lấy điện thoại chụp lại cảnh đêm bên ngoài.

Trăng sao lấp lánh trên màn trời đêm, bị thu nhỏ trong lòng bàn tay anh, dường như còn được phủ lên một lớp sương mỏng.

Mở app màu cam do Tần Vọng Thức cài đặt trên chiếc điện thoại cá nhân của anh, vừa định đăng lên Weibo.

Chợt dừng lại vài giây.

Anh chuyển sang mở wechat, gửi một tin nhắn cho Lục Nghiêu, người đang hoang mang ngồi chọn mẫu nhẫn cưới:

[ Gửi tài khoản và mật khẩu của nick Weibo đó sang cho tôi. ]

Vài giây sau trợ lý Lục gửi tài khoản và mật khẩu sang, thuận miệng hỏi: [ Anh định làm gì vậy? Có cần nhờ bên bộ phận công chúng viết một bài không? ]

Thương Dư Mặc: [ Anh đặt được nhẫn chưa? ]

Lục Nghiêu: […]

Chưa.



Gần đến bình minh, fan hâm mộ đã tăng lên gần 20 triệu người chỉ sau một đêm, tài khoản Weibo được nhiều cư dân mạng và giới truyền thông theo dõi, cuối cùng cũng đăng bài viết đầu tiên.

Thương Dư Mặc V: Rực rỡ không phải là hoa hồng, mà là bọt sóng nhỏ, tựa như dải ngân hà không bao giờ tàn lụi.

Đính kèm.

Góc mà bức ảnh được chụp, đẹp đẽ giống như một bức tranh vậy. Màn đêm buông xuống, lộ ra dòng sông đầy ánh sao, nơi bầu trời và biển lớn giao nhau, từng làn bọt sóng xanh nhấp nhô bao quanh hòn đảo nhỏ.

Dễ thấy hơn nữa là lớp kính trong suốt phản chiếu hình ảnh bên trong căn phòng.

Thân hình người đàn ông cao lớn, dáng ngồi thẳng tắp vắt chéo chân trên ghế sofa, một ‘bàn tay thần tiên’ thon dài trắng nõn tùy ý đặt trên giường, lòng bàn tay hơi vùi vào bên trong lớp chăn mỏng. Chăm chú nhìn thì có thể thấy rõ, ngón tay thon dài của anh chạm vào đầu ngón tay nhỏ nhắn của người con gái đang ngủ yên trên chiếc giường trắng.

Vừa đăng lên Weibo.

Toàn bộ cú đêm đều tỉnh ngủ.

「Aaaaa, Đây có phải là thông báo chính thức không vậy? Chúc thần tiên Thương và bóng hồng xinh đẹp trăm năm hạnh phúc」


「Lầu trên bị mù à? Thần tiên Thương nói ‘không phải là hoa hồng’ rồi mà. Má ơi, công khai rồi, công khai rồi, cmn là làm sáng tỏ nè!!!」

「Thần tiên Thương xứng đáng là người tuân thủ nam đức số 1. Bảng xếp hạng từ khóa nóng bùng nổ rồi, lần đầu tiên đăng bài lại là để làm sáng tỏ mọi chuyện, thuận tiện còn tỏ tình với bà Thương ‘chân chính’!」

「Bọt sóng nhỏ, Aaaaaa ngọt chết tôi rồi, ‘tựa như dải ngân hà, không bao giờ tàn lụi’ Hay quá xá! Chắc chắn ở trong lòng thần tiên Thương, bọt sóng nhỏ của anh ấy sinh ra là để kiêu ngạo, mãi mãi trọn vẹn như hoa cẩm tú cầu, mãi mãi tỏa sáng rực rỡ. Tôi cảm thấy bóng hồng xinh đẹp kia làm sao xứng để đem ra so sánh với bà Thương được」

「Rất vui được làm quen với lầu trên nha, trong đầu tôi cũng đột nhiên hiện ra thêm 1 câu: Vẻ đẹp vô song tỏa sáng như mặt trời rực lửa!」

「Vậy ra, tối hôm qua chúng ta lăn lộn cả một đêm, mà viên kẹo đường kia của hoàng đế và hoàng hậu thật ra là giả?」

「Nhưng mà, làm sao xác định được Bọt sóng nhỏ chính là Bà Thương? Bài viết trên cũng có thể hiểu là thần tiên Thương cảm thấy danh xưng ‘bóng hồng xinh đẹp’ không xứng với nữ thần Bùi, mà ‘bọt sóng nhỏ không bao giờ lụi tàn’ mới xứng với cô ấy」

「Thực ra giải thích của lầu trên cũng đúng nha!」

「Cạn lời mà, mấy fans CP đừng cố chấp nữa, Bọt sóng nhỏ rõ ràng là một cái tên, Blog chính thức của chương trình [ Những người thừa kế dũng cảm ] cũng nhân cơ hội này đăng ảnh để cọ độ hot đó, mau đi xem đi」

Không sai, chỉ có thể nói không hổ danh là đội ngũ của đạo diễn Giang, không bao giờ để lãng phí chút độ hot nào cả.

Sau khi Thương Dư Mặc đăng bài lên Weibo, Giang Vân Sầu liền trực tiếp chia sẻ bài viết, còn đính kèm thêm một bức ảnh:

Blog [ Những người thừa kế dũng cảm ] V: Chúc Bác sĩ Thương và Bà Thương trăm năm hạnh phúc! Ảnh.jpg

Bức ảnh chụp từ máy bay không người lái và ảnh chụp màng hình khung trò chuyện trên Wechat với Bà Thương của Thương Dư Mặc, cái tên mà anh ghi chú cho Bà Thương là: Bọt sóng nhỏ

「Hóa ra ‘Bọt sóng nhỏ’ là thật, đọc kỹ lại bài viết sẽ thấy, thần tiên Thương không hổ danh là cao tài sinh[1], một câu hai nghĩa, mắng người nhưng không thô tục」

[1] Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.

「Bài viết này còn có thể dịch ra là: Dù là hoa hồng hoang dại cũng không thể chạm tới bọt sóng nhỏ mà bổn tiên nuôi dưỡng」

「Haha, hoa hồng hoang dại cũng chỉ là trò cười thôi」

Ngay khi mọi người bắt đầu pha trò đùa cợt, bên fans CP cũng xuất chiến.

「Cũng chỉ là một bài viết trên Weibo, sao có thể xóa sạch quá khứ của nữ thần Bùi?」

「Trang viên Hoa Hồng luôn luôn dành cho nữ thần Bùi rồi. Đúng là, mận xanh còn đẹp hơn thứ từ trên trời rơi xuống kia」

「…」

Những bình luận này vừa xuất hiện đã lôi kéo sự chú ý của mọi người về lại câu chuyện giữa Thương Dư Mặc và Bùi Chước Chước, lúc hai người còn ngồi học trên ghế nhà trường.

Đến tận….

Luật sư Mục Minh Triệt lúc còn trẻ cũng từng là một ảnh đế, có khoảng hơn trăm triệu người theo dõi, cũng đã share lại bài viết của Thương Dư Mặc.

Mục Minh Triệt V: Lý do cậu thức đến nửa đêm, chính là muốn san bằng cả Trang viên Hoa Hồng để xây lâu đài cho Bọt sóng nhỏ?

! ! !

Đến đây, Weibo cuối cùng cũng sập!


Tiếng nói chung của cư dân mạng: Người đàn ông này ngầu quá xá!!!



Ngày hôm sau.

Ninh Già Dạng vừa mở mắt, nhìn thấy cặp mắt đầy phấn khích của Tiểu Lộc.

Vừa mới thức dậy nên giọng nói cô hơi khàn: “Em đang làm gì vậy?”

Hai má Tiểu Lộc đỏ bừng vì phấn kích: “Chị! Chị còn nhớ chuyện đêm qua không!!”

“Phát sinh chuyện gì à?”

Hình như cô bị dị ứng?

Ninh Già Dạng ngồi thẳng dậy, vừa chuẩn bị mở miệng, nào ngờ tới lúc cô ngồi dậy, dây áo thắt hình cánh bướm ở trên vai bỗng nhiên bị lỏng, chiếc váy lụa mềm mại trượt xuống.

Cô theo phản xạ giơ tay giữ chặt chiếc váy lụa, để tránh bản thân bị lộ hàng.

Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là: Tối hôm qua không buộc chặt dây áo sao?

Khóe mắt thoáng qua cánh tay đang chống trên ga giường.

Qua một đêm, trên cánh tay trắng nõn chỉ còn lại một ít vết hồng nhạt.

Cô nhớ mình bị dị ứng rất nặng với tôm, hồi học cấp 2 có một lần cô vô ý ăn trúng tôm, phải mất đến vài ngày những vết đỏ trên cơ thể cô lúc đó mới từ từ biến mất.

Vẻ mặt của Ninh Già Dạng hơi sững sờ, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh về giấc mơ đêm qua, người đàn ông nửa quỳ bên cạnh cô, những ngón tay thon dài sạch sẽ, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên da cô.

Sau đó, lúc cô cảm thấy ngứa, anh còn giúp cô thổi nhẹ.

Toàn bộ quá trình đều cực kỳ kiên nhẫn.

Ra đó không phải là giấc mơ.

Vậy… cả câu từ chối nhổ sạch vườn hoa hồng kia của anh cũng không phải là mơ.

Ninh Già Dạng rũ hàng mi thanh tú, đôi môi đỏ mím chặt, sự xấu hổ đột nhiên ùa tới, liệu trong lòng anh có đang cười nhạo hành động ngu xuẩn đó của cô không? Tất cả đều là do cơn sốt cao kia, làm cô hồ đồ mới nói ra những lời như vậy!

Aaaaaa!

Không được, phải ly hôn!

Nhất định phải ly hôn!

Bổn tiên nữ không thể có bất kỳ lịch sử đen tối nào!

“Chị, Chị đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Lộc bla bla nói nói một hồi mới phát hiện tiên nữ vẫn đang ngồi ngây người, “Chị mau nhìn…(Weibo)”.

Vẫn chưa nói xong hai từ cuối.

Ninh Già Dạng theo phản xạ trả lời lại: “Muốn ly hôn aaaa.”

Những lời phía sau của Tiệu Lộc đột ngột im bặt.



Bầu khí rơi vào một khoảng im lặng.

Một lúc sau.


Giọng nói cao vút như sát bên tai của Tiểu Lộc vang lên: “Cái gì?”

Ninh Già Dạng xoa xoa đôi tai nhỏ nhắn như bạch ngọc của mình, không ngờ Tiểu Lộc lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô tỏ vẻ vô tội: “Ly hôn.”

“Chẳng phải mấy ngày trước em đã nói tiên nữ như chị, muốn nuôi bao nhiêu tiểu thịt tươi, ngoan ngoãn, lanh lợi thì nuôi bấy nhiêu, không cần phải treo mình trên một cái cây đó hay sao?”

Tiểu Lộc ấp úng nói: “Đó là bởi vì…” Em ấy nghĩ rằng sau khi ánh trăng sáng của nam chính trở về, sẽ ném vợ cũ là tiên nữ nhà mình ra làm bia đỡ đạn.

Nào ngờ tới….
Nghĩ đến đây, Tiểu Lộc định thần lại, “Đợi chị đọc bài viết trên Weibo này, chắc chắn sẽ không muốn ly hôn nữa đâu!”

“Má ơi, bác sĩ Thương đúng là cao thủ sát gái mà.”

“Công khai tỏ tình trên Weibo cũng được rồi, tối hôm qua nghe tin chị bị dị ứng, bay trong đêm để đến đây luôn, cả đêm canh trực bên giường, giúp chị bôi thuốc mỡ tận 3 lần. Em nghe nói sáng hôm qua bác sĩ Thương có ca phẫu thuật lớn, kéo dài gần mười tiếng đồng hồ.”

“Vừa thâm tình vừa chu đáo, nuông chiều chị giống như công chúa nhỏ vậy á.”

“…”

Vừa thâm tình vừa chu đáo?

Đây là vị thần tiên Thương không tình, không dục vọng, không buồn, không vui đó sao?

Ninh Già Dạng cảm thấy tin này chắc chắn là giả, hoặc đây là mánh khóe PR của Thương gia, cô bây giờ không có tâm trạng, thờ ơ liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình.

Đập vào mắt cô là bài viết đăng trên Weibo của Thương Dư Mặc, đôi mắt chỉ lướt qua một lần rồi dừng lại. Cô đọc đi đọc lại bài viết chỉ vỏn vẹn có 20 từ đó, dường như từng chữ một đã in sâu vào tâm trí cô.

Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh đó:

Dưới dãy ngân hà, là bọt sóng bao quanh hòn đảo nhỏ.

Đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Ning Già Dạng nhẹ nhàng chọt chọt vào hòn đảo trong bức ảnh. Sau đó ánh mắt cô chầm chậm di chuyển, nhìn lên bức tường kính, lúc này dòng sông đầy sao trên bầu trời đã biến mất, chỉ còn lại mặt trời rực rỡ.

Dưới mặt trời rực rỡ, từng làn bọt sóng trắng bạc đang cuộn tròn, nhấp nhô xô đẩy, đánh vào hòn đảo giữa biển lớn.

Hòn đảo đứng vững giữa biển lớn, bình thản để mặc bọt sóng xô đẩy.

“Chị có ông chồng tốt như vậy còn muốn ly hôn để tìm tiểu thịt tươi ư! Em tuyệt đối không đồng ý!”

Tiểu Lộc bla bla một hồi, sau đó mạnh mẽ chốt lại một câu.

Ninh Già Dạng đã bị sốc bởi giọng nói kinh thiên động địa của Tiểu Lộc, vừa muốn mở miệng nói…

Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài, cực kỳ áp bức ngoài cửa.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lam, để mở hai cúc trên cùng, lộ ra xương quai xanh và chiếc cổ xinh đẹp, đầu tóc xoăn hơi rối, vài lọn tóc ngắn tùy ý phủ hai bên thái dương, lông mi rũ xuống. Lúc nhìn qua, ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa thờ ơ.

Chỉ thấy anh chậm rãi bước tới, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Ly hôn?”

Đôi mi cong của Ninh Già Dạng run lên, không nhìn anh, mà nhìn thẳng vào đầu sỏ gây tội.

Đầu sỏ gây tội giả vờ bản thân là không khí, men dọc theo bức tường lẻn ra khỏi phòng ngủ, còn không quên đóng lại cửa.

Ninh Già Dạng: “…”

Người đàn ông chầm chậm đến gần.

Thậm chí cô còn cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn.

Nghe thấy giọng nói âm u của anh: “Tiểu, thịt, tươi?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương