Em không ngoan
Chương 33:

Hòn đảo nhỏ mà bọn họ đi nghỉ dưỡng lần này, nổi tiếng có phong cảnh đẹp và yên tĩnh. Khi màn đêm buông xuống, ngàn vì sao lấp lánh, đẹp tựa như chốn thần tiên.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Ninh Già Dạng đi thẳng về phòng, sau đó cũng không thấy cô bước ra khỏi phòng nửa bước.

Người phụ trách của hãng C rất hào phóng, còn sắp xếp cho bọn họ ở trong một căn biệt thự xa hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Lộc liếc mắt nhìn đồng hồ.

Bây giờ mới mười giờ tối, vẫn chưa tới giờ đi ngủ tiên nữ.

Tiểu Lộc cầm một đĩa hoa quả, đi tới gõ nhẹ cửa phòng của Ninh Già Dạng.

Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ chị ấy ngủ rồi?”

Em ấy tự hỏi một câu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, định vào kiểm tra một chút.

Đập vào mắt là một bức tường kính một chiều rất lớn, từ chỗ này có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh về đêm của hòn đào, màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh chiếu lên người cô gái xinh đẹp đang say giấc trên chiếc giường lớn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị ơi?”



Ninh Già Dạng không đáp lại, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê sứ thấm đẫm mồ hôi, có vẻ rất khó chịu, hai hàng lông mi nhắm chặt, thỉnh thoảng còn run nhẹ, giống như con bướm đung đưa trong gió, ngủ không yên giấc.

Tiểu Lộc theo phản xạ sờ tay lên trán Ninh Già Dạng.

Thật nóng.

Sau đó như nhận ra điều gì đó, Tiểu Lộc với tay kéo tấm chăn bông bị Ninh Già Dạng quấn chặt quanh người, thực sự….

Gạt mái tóc đen mượt của Ninh Già Dạng qua một bên, để lộ ra cái cổ mảnh mai yếu ớt, chỉ thấy trên làn da trắng nõn mịn màng đã nổi lên một mảng đỏ thẫm, làn da giống như bị in lên một hoa văn bí ẩn, màu máu đỏ thẫm từ trên cổ lan xuống vùng ngực trắng tuyết, rồi ẩn vào trong lớp váy lụa màu vàng nhạt.

Đây là triệu chứng của người bị dị ứng nặng.

Lúc này, hai hàng lông mi của Ninh Già Dạng run lên, đôi mắt khẽ mở một nửa, ánh mắt không có tiêu cự, có chút mờ ảo nặng trĩu.

Cô hé mở đôi môi đỏ hơi khô, nhưng lại không thể nói ra tiếng.

"Chị bị dị ứng rồi?"

Nghĩ đến tối nay cô chỉ ăn một nửa miếng tôm sống, sau đó cũng không thấy cô ăn thêm món gì.

Chẳng lẽ là bị dị ứng với tôm?

Ánh sáng trong phòng hơi ảm đạm, khắp người Ninh Già Dạng giống như bị lửa thiêu đốt, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy ngay cả ánh sao bên ngoài cũng cực kỳ chói mắt.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lộc gặp phải tình huống này, vì vậy tay chân cứ luống cuốn.

Càng sợ hơn là, trong căn biệt thự to lớn này chỉ có em ấy và Ninh Già Dạng.

Tiểu Lộc lập tức đi tìm thuốc giảm dị ứng.

Em ấy mở tủ đựng thuốc dự phòng, lục lọi trong đống thuốc ghi chằng chịt chữ nước ngoài, khó khăn lắm mới tìm thấy thuốc giảm dị ứng.

Nghĩ tới thuốc giảm dị ứng cũng được phân thành nhiều loại, không thể sử dụng bừa bãi.

Trong mắt Tiểu Lộc lóe lên một tia sáng.

Suýt nữa thì quên mất, chồng của tiên nữ là bác sĩ mà!

Chắc chắn biết loại nào có thể uống được.

Vì vậy Tiểu Lộc cầm theo hộp đựng thuốc, xồng xộc chạy thẳng lên phòng ở tầng 3, nhìn một hồi lâu cũng không tìm thấy điện thoại của Ninh Già Dạng.

“Chị nhớ số điện thoại của chồng chị không ạ?”

Tiểu Lộc vừa lục lọi tìm kiếm, vừa thuận miệng hỏi một câu.


Nhưng cũng không ôm hy vọng gì, dù sao thì những người trẻ hiện nay, có ai còn tự nhớ số điện thoại nữa chứ!

Ninh Già Dạng bởi vì bị sốt, mơ mơ màng màng nghe thấy ai đó hỏi cô số điện thoại của Thương Dư Mặc, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn dư lại một dãy số cực kỳ rõ ràng.

Một căn phòng lớn như vậy, vô cùng yên tĩnh.

Qua một lúc lâu.

Tiểu Lộc đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ được.

Giống như một dãy số?

Đợi một chút!

Dãy số?

Tiểu Lộc trừng lớn đôi mắt to tròn, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đưa tay lại gần đôi môi đang đóng mở của Ninh Già Dạng, ngón tay luống cuống nhấn từng con số vừa nghe được rồi nhấn gọi.

Thật sự gọi đi được?

“Bác sĩ Thương?”

Bên kia truyền đến một giọng nói lạnh nhạt và thờ ơ của người đàn ông: “Cô là?”

Là thật nè!

Đôi mắt của Tiểu Lộc thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Xin chào bác sĩ Thương, tôi là Tiểu Lộc, trợ lý của Ninh Già Dạng, chị ấy bị dị ứng, bây giờ đang sốt rất cao…”

Chờ khi em ấy nói xong tình hình bên kia, Thương Dư Mặc mới chầm chậm thở ra một hơi, anh tìm lại lý trí sau đó hướng dẫn cho Tiểu Lộc từng bước sơ cứu khẩn cấp và cách dùng thuốc.

Tiểu Lộc lập tức làm theo những điều anh nói, thực hiện từng bước, nhìn thấy Ninh Già Dạng đã ổn định lại một chút.

Tâm trạng nhẹ nhõm.

Trước khi cúp điện thoại, Tiểu lộc mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khởi động xe ở đầu dây bên kia.

11 giờ đêm, một chiếc máy bay tư nhân màu trắng cắt ngang màn đêm u buồn của Lăng Thành, bay thẳng đến một hòn đảo nhỏ.

Ngay lúc này.

Trên diễn đàn Bệnh viện Lăng Thành cũng chào đón một buổi náo nhiệt chưa từng có.

#Bất ngờ: Trên mạng xuất hiện tin đồn một vị đại gia bỏ ra vài tỷ, mua hết tất cả tác phẩm được chạm khắc bằng ngọc thạch để tặng cho vợ yêu, chính là người đàn ông đẹp trai nhất bệnh viện của chúng ta - Thương Dư Mặc! #

Chủ bài viết: Như trong tiêu đề, chính tai tôi nghe được, nếu tôi nói dối thì mỗi lần trực ca đêm đều sẽ bị ‘Thần ca đêm’ quan tâm.



Ngay sau khi bài viết này xuất hiện, chưa tới nửa tiếng đã trở thành lọt top bài biết hot nhất trong tháng.

Sau đó bài viết được một người chia sẻ lên Weibo.

Đến cùng tin tức đại gia bỏ ra vài tỷ để mua món đồ bằng ngọc thạch, vẫn đang được các phương tiện truyền thông đào bới thông tin.

Mọi người sẽ không ngờ tới, rằng tên đại gia phá của chỉ vì muốn dỗ dành vợ yêu và vị thần tiên không nhiễm thất tình lục dục mà mọi người biết đến kia, là cùng một người.

Không mất quá nhiều thời gian, lượt tìm kiếm bài viết đó trên Weibo liền bùng nổ.

Chỉ là, đối tượng được nhắc trong bài viết lúc này đã đáp máy bay xuống một hòn đảo, nơi vợ yêu đang nghỉ dưỡng.

Bây giờ là 3 giờ rưỡi sáng.

Tiểu Lộc đang ngồi ngủ gật bên cạnh bức tường kính một chiều lớn, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘Rầm’.

Theo phản xạ nhìn ra bên ngoài.

Xa xa, là một chiếc máy bay tư nhân màu trắng, đang đậu trên đường băng dài duy nhất của hòn đảo.

Rất nhanh, từ bên trong có hai người bước xuống.


Người đàn ông bước xuống đầu tiên mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, gần như hòa mình vào màn đêm, dáng vẻ thành thục, từ tốn. Trên thực tế thì cực kỳ nhanh nhẹn, bước nhanh về phía khu biệt thự.

Bước chân lộn xộn phía sau là một người đàn ông mặc vest, tay cầm một hộp thuốc lớn màu trắng, giống như không theo kịp.

Khoảng cách ngày càng gần.

Tiệu Lộc nâng tay dụi dụi đôi mắt, mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn người đàn ông.

Đây chẳng phải là thần tiên Thương trong chương trình truyền trình trực tiếp mà gần đây Tiểu Lộc vẫn hay xem đây sao!

Lúc đầu Tiểu Lộc có hơi hoảng loạn, không nghĩ tới bác sĩ Thương không chỉ hướng dẫn tỉ mỉ trình tự các bước sơ cứu khẩn cấp, mà còn trực tiếp đến đây!

Má ơi!

Tâm hồn tàn lụi theo bài viết xào CP lúc trước, lại bắt đầu bùng cháy dữ dội.

Đêm hôm khuya khoắt, bởi vì vợ yêu bị dị ứng, liền vội vàng ngồi máy bay lao đến đây, vèo vèo…

Nếu như không hề có tình cảm, thì người đàn ông này sao có hành động như vậy?

Hai hàng lông mày của Thương Dư Mặc toát lên vẻ lạnh nhạt, vừa mở miệng hỏi về các triệu chứng lúc trước của Ninh Già Dạng, giơ tay nhận lấy hộp thuốc Lục Nghiêu đưa tới, nhẹ giọng nói: “Tôi tự làm được rồi.”

Sau đó cửa phòng bị đóng sầm lại.

Tiểu Lộc: …

Không biết vì sao trong đầu Tiểu Lộc bây giờ xuất hiện 4 từ ‘vắt chanh bỏ vỏ’.

Lục Nghiêu cười nhẹ: “Cô có thể về phòng nghỉ ngơi, ở đây có tôi canh chừng được rồi.”

Tiểu Lộc: “…” Sao giống quá vậy?

Bên trong phòng không bật đèn.

Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo và ánh sao lấp lánh xuyên qua bức tường kính lớn tràn vào khắp căn phòng.

Có lẽ vì Ninh Già Dạng thấy trong người khó chịu, cơ thể hơi cuộn tròn lại, mắt vẫn nhắm chặt.

Ánh mắt Thương Dư Mặc rơi trên người cô, đôi mắt xinh đẹp xưa nay vẫn không để lộ bất cứ cảm xúc gì, toàn bộ đều bị giấu trong bóng tối.

Anh yên lặng ngồi lên cạnh giường, nâng tay ôm lấy nửa người cô, để cô dựa vào lòng anh, sau đó lấy một liều thuốc giảm dị ứng trong hộp thuốc, nhẹ nhàng đút cho cô.

Động tác nhẹ nhàng, những cái chạm lạnh lẽo vẫn khiến Ninh Già Dạng giật mình tỉnh giấc.

Nửa người cô dựa vào lòng người đàn ông, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, hàng mi dài khẽ run nhẹ, ánh mắt nhìn lên bầu trời vô vàng ngôi sao và mặt trăng bên ngoài tấm kính, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại.

Vài giây tiếp theo.

Lòng bàn của người đàn ông che tầm mắt cô lại: “Nhắm mắt.”

Trong bóng tối, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp pha một chút mát lạnh dịu êm của Thương Dư Mặc, Ninh Già Dạng cảm thấy bản thân như đang ở trong mơ.

Bởi vì Thương Dư Mặc chưa bao giờ dịu dàng đến như vậy.

Anh vẫn luôn hờ hững và lý trí dù trong bất cứ tình huống nào.

Bên trong lòng bàn tay anh, đôi mi cong của cô chớp chớp hai cái, Thương Dư Mặc khẽ rũ mắt, tấm mắt rơi vào vùng da đỏ thẫm từ cổ xuống ngực của cô, lập tức lấy thuốc mỡ ra.

Bởi vì bị dị ứng nên làn da càng thêm nhạy cảm.

Ngay cả khi bị lớp lụa mềm mại cọ qua làn da mẫn cảm, cơn đau cũng bị phóng đại lên vô số lần.

Đau đến nỗi cô phải để lộ ra hàm răng trắng sáng cắn chặt làn môi dưới, thật lâu sau mới thốt ra được một chữ: “Đau…”

Ngay lập tức.


Một chất lỏng hơi trơn mượt đổ xuống làn da ửng đỏ của cô.

Chất lỏng cuối cùng tích tụ ở giữa cổ chân tinh xảo.

Đầu ngón tay Thương Dư Mặc phủ đầy lớp thuốc mỡ màu trắng nhạt, chầm chậm xoa đều lên những chỗ bị dị ứng trên cơ thể cô.

Phòng ngủ của cô hướng ra biển lớn, bao trùm toàn bộ tấm kính lớn trong suốt là bầu trời đêm đầy ánh sao rực rỡ, giống như nhìn thấy dải ngân hà, biển xanh yên tĩnh giao nhau với bầu trời đêm rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Càng đẹp hơn chính là bên dưới cảnh đêm rực rỡ, có một cô gái xinh đẹp với làn da trắng tuyết, cơ thể mềm mại chìm vào chiếc giường màu trắng như mây.

Bên cạnh là người đàn ông mặc áo sơ mi đen, khuôn mặt chăm chú, chân dài nửa quỳ trên giường, đầu ngón tay xinh đẹp chầm chậm bôi thuốc mỡ lên da của cô gái.

Đôi mắt màu nâu nhạt sâu thẳm, ánh lên một chút dịu dàng.

Thuốc mỡ mát lạnh bao phủ khắp cơ thể, thoang thoảng truyền tới một mùi thơm thanh nhã của thảo dược, Ninh Già Dạng cảm nhận được cơn đau rát khắp cơ thể cô dần dịu xuống, ánh mắt hơi mơ hồ, dường như cô nhìn thấy được một bóng hình quen thuộc.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn mang theo hơi nóng nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông.

Thương Dư Mặc đưa mắt nhìn dọc theo cánh tay mảnh mai của cô.

Sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ninh Già Dạng. Cô chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ một chút sẽ thấy được ánh mắt không có tiêu cự của cô.

Có lẽ đầu óc cô vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, giọng nói hơi lộn xộn: “Tên đàn ông không sạch sẽ này, tránh xa bổn tiên nữ một chút…thật bẩn.”

Đôi mắt màu nâu của Thương Dư Mặc trở nên u ám, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tỉnh rồi.”

Qua một lúc.

Ninh Già Dạng thả cổ tay anh ra, hai hàng lông mày thanh tú hơi cau lại, “Ngứa…”

Nói xong, cô giơ tay lên, muốn gãi chỗ bị dị ứng trên da.

Thương Dư Mặc khóa chặt cổ tay cô, mi mắt run nhẹ, đợi tâm trạng ổn định lại một chút, mới nói: “Đừng gãi loạn.”

Lập tức ôm người vào lòng, đôi môi mỏng hoàn hảo của anh dán gần tới vùng da ửng đỏ ở cổ cô, nhẹ nhàng thổi.

Hai hàng lông mi của Ninh Già Dạng hơi rũ xuống. Chỗ vùng da nóng ngứa, ửng đỏ trên người cô, sau khi được anh thổi nhẹ cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đầu óc trống rỗng vì cơn sốt cao cũng dần rõ ràng.

Men theo ánh trăng, đôi mắt đào hơi ngước lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm anh một lúc.

Chờ đến khi cảm thấy không còn ngứa nữa, cô đột ngột duỗi ra cánh tay nhỏ nhắn, dứt khoát đẩy nhẹ đầu anh ra.

Khóe môi gợi lên một vòng cung giễu cợt: “Tin đồn đúng là sự thật, em phải tự mình thỉnh giáo rồi.”

Người đàn ông khựng lại vài giây, chậm rãi nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, lại lần nữa bôi lên một lớp thuốc mỡ mỏng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Tự mình thỉnh giáo?”

Bất cứ lúc nào anh cũng đều mang vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, vẫn là dáng vẻ mười phần lý trí đó của anh, Ninh Già Dạng trước giờ vẫn luôn chịu đựng, nhưng chợt nhận ra bản thân đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, “Cũng đúng, một người có thể cứu đời giúp người, dưới có thể cùng người ta trồng hoa, tối đến còn có thể sưởi ấm cho cô vợ hờ này, phải công nhận anh chính là nam Bồ Tát đầu tiên của giới Y khoa.”

Thương Dư Mặc thong thả cầm khăn ướt lau sạch thuốc mỡ dính lại trên đầu ngón tay, thờ ơ mở miệng hỏi: “Phải chăng bà Thương có hiểu lầm gì với ông Thương hay không?”

Ninh Già Dạng lười trả lời lại.

Là một người cầu toàn, nếu người đàn ông của cô đã không còn sạch sẽ, thì cũng giống như tình yêu được chạm khắc bằng ngọc thạch nhưng lại mang theo khuyết điểm.

Vẻ ngoài có hoàn hảo đến đâu, cũng khiến người ta mất hứng.

“Bọt sóng nhỏ…”

Thương Dư Mặc kéo lại váy ngủ cho cô, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh chầm chậm cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Lại ghen rồi?”

Ninh Già Dạng nằm lại trên giường, kéo chăn che đi toàn bộ cơ thể cô, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng sao người đàn ông có thể tha cho cô dễ dàng như vậy, bàn tay thon dài kéo nhẹ chiếc chăn bông của cô: “Thuốc mỡ vừa bôi vẫn chưa thấm hết đâu.”

Giọng nói từ tính pha thêm một chút dịu dàng.

Trong đầu Ninh Già Dạng lại hiện lên hình ảnh lúc nãy, anh kiên nhẫn giúp cô bôi thuốc, sau đó còn dùng miệng thổi nhẹ từng vùng da bị dị ứng của cô.

Đầu ngón tay bấu chặt vào chăn bông, không muốn bị anh nhìn thấu những suy nghĩ mà ngay cả chính bản thân cô cũng không muốn nhìn thẳng vào đó.

Không biết đã trôi qua bao lâu, một làn sóng mệt mỏi bỗng ùa đến, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu.

“Phải làm sao thì Bà Thương mới hết giận đây?”

Cô đối mặt với bức tường kính, cố gắng nâng hai hàng lông mi lên, trước mắt cô là một mảng tối đen và mờ ảo, chỉ có một dòng sông sao uốn lượn trên bầu trời đêm như kết thành hình hoa hồng.

Ninh Già Dạng hé đôi môi đỏ mọng, lẩm bẩm nói: “Nếu như… em muốn anh tự tay nhổ hết tất cả hoa hồng trong vườn thì sao.”



Bầu không khi giữa hai người chìm vào im lặng.


Thời gian trôi qua lâu đến mức, khi ý thức của Ninh Già Dạng sắp tan biến.

Thương Dư Mặc mới kéo xuống chăn mỏng phủ từ cằm đến eo của cô, khuôn mặt lạnh lùng bình thản, chầm chậm nói: “Tác cả tác phẩm được chạm khắc bằng ngọc thạch mà em thích đều đã được chuyển về Thanh Hạc Loan, khi về đến nhà em có thể thỏa thích ngắm nghía.”

Trước khi ý thức Ninh Già Dạng tan biến, cô nghe thấy rõ ràng lời từ chối ẩn dấu trong giọng nói lạnh nhạt thờ ơ của anh, đôi môi đỏ khẽ nhếch đầy giễu cợt, như mất đi hết sức lực, cuối cùng dần dần vụt tắt.



Đêm càng tối, Thương Dư Mặc ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng khách biệt thự, lộ ra vẻ mặt đầy mệt mỏi, những ngón tay thon dài chậm rãi xoa xoa hai bên thái dương.

Hôm qua có một ca phẫu thuật, hôm nay suốt đêm lại chạy đến chỗ cô, khiến anh gần như bị kiệt sức.

Lúc này, phản ứng bị dị ứng của Ninh Già Dạng đã hoàn toàn ổn định, sau khi dây thần kinh căng thẳng được thư giãn, những việc tiếp theo mới thật sự khiến người ta mệt mỏi.

Vốn dĩ Lục Nghiêu không muốn làm phiền anh lúc này, nhưng…

Sự việc đã phát triển đến mức, anh ta không thể tự mình đưa ra quyết định được.

Thế là Lục Nghiêu pha một tách cà phê rồi mang đến, thuận tay đặt máy tính lên đùi của Thương Dư Mặc: “Anh lên bảng xếp hạng từ khóa nóng rồi…”

Thương Dư Mặc nhấp một ngụm cà phê đắng, mới tỉnh táo lại được một chút.

Nhìn lướt qua bảng xếp hạng từ khóa nóng trên Weibo----

#Lộ ảnh vợ yêu nhà thần tiên Thương Dư Mặc của giới Y khoa#

#Bà Thương chính là bóng hồng xinh đẹp – Bùi Chước Chước#

Vẻ mặt Thương Dư Mặc vẫn bình tĩnh, ngón tay dài lướt lướt màn hình.

Weibo bùng nổ.

「Tôi còn có bằng chứng khác, chứng minh bóng hồng xinh đẹp kia chính là bà Thương, có một trang đã share lại bài viết trên diễn đàn bệnh viện của thần tiên Thương. Cách đây vài ngày, có một vị đại gia đã chi ra vài tỷ mua hết tác phẩm chạm khắc bằng ngọc thạch để tặng cho vợ yêu, vị đại gia đó chính là Thương Dư Mặc. Mọi người chắc cũng biết, một trong những sở thích của bóng hồng Bùi Chước Chước là sưu tầm các tác phẩm chạm khắc bằng ngọc thạch đó, ảnh.jpg」

Là ảnh chụp màn hình trang ins của Bùi Chước Chước.

Cô ta đã từng đăng một tấm ảnh lên ins, trong phòng thay đồ có một tủ kính duy nhất được để mở, tất cả món đồ được chạm khắc bằng ngọc thạch đều được đặt trong đó, có cả đồ trang sức yêu thích thường ngày của cô ta, chiếc vòng tay cũng được làm từ ngọc thạch.

「Aaaaa ws thần tiên Thương đã trở thành chồng của nhà người ta rồi sao!!!」

「Từ gửi cả một trang viên trồng đầy hoa hồng, đến gửi một loạt tác phẩm chạm khắc bằng ngọc thạch có giá trị lên tới vài tỷ, từ việc trích tiên Thương công khai bản ‘gia quy’ cho bà Thương xem, đến cả chuyện nữ thần Bùi lặng lẽ khoe nhẫn cưới cũng bị đào ra. Không hổ danh là tình yêu của hoàng đế và hoàng hậu giới Y học."」

「Còn có tin đồn thần tiên Thương thật ra là xuất thân từ giới hào môn, bóng hồng xinh đẹp kia xuất thân từ gia đình có truyền thống Y học, hai người bọn họ chính là một đôi ‘môn đăng hộ đối’.」

「Thần tiên Thương bảo vệ bà Thương cũng quá tốt rồi, chỉ đăng ảnh lên album, chính là sợ bị chúng ta phát hiện đó」

「Lúc này tôi chỉ muốn cùng bà Thương hoán đổi linh hồn thôi, ngưỡng mộ quá đi aaaa 」

「…」

Hai hàng lông mày của Thương Dư Mặc cau lại.

“Chuyện gì đây?”

Xem ra, nguyên nhân là từ mấy bộ chạm khắc bằng ngọc thạch kia của anh, nhưng cái ‘Trang viên Hoa Hồng’ rồi ‘nhẫn cưới’ kia toàn bộ đều là Bùi Chước Chước tự biên tự diễn, toàn là chuyện vô lý.

Bởi vì hôm qua có một ca phẫu thuật, Thương Dư Mặc bận đến nổi không có thời gian để xem mấy bài viết trên diễn đàn.

Lục Nghiêu đã chụp hết toàn bộ bài viết đã đăng rồi xóa đi của Bùi Chước Chước.

Thương Dư Mặc lật từng bức ảnh chụp trong màn hình, anh đọc rõ từng chữ một trong bài viết, đôi môi mỏng đột nhiên mím lại thành một đường vòng cung vô cùng lạnh lùng.

Đầu ngón tay bóp mạnh chiếc máy tính bảng.

Mí mắt Lục Nghiêu nhảy lên, chỉ sợ cái máy tính bảng mới mua của anh ta, bị bàn tay kia bóp thành bột mất.

Thương Dư Mặc rũ mi, vẻ mặt vô cảm đọc hết từng bài một, sau đó đột ngột đứng dậy rồi đi lên lầu.

Lúc đi qua khung cửa sổ hơi mở ở hành lang.

Ánh mắt thoáng qua cửa kính, nhìn thấy một tia sáng nhỏ lấp lánh phản chiếu từ đầu ngón tay anh, bước chân dừng lại.

Nét mặt lạnh lùng, nâng tay tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, sau đó không chút do dự ném ra ngoài cửa sổ.

Gió biển thổi mạnh.

Chiếc nhẫn bị cuốn theo chiều gió, văng xa ra phía biển.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương