Tình thế hiện tại chính là đang ở trong bệnh viện, nhưng không phải là cô đi tái khám mà chính là anh đến thăm bệnh. Cái quan trọng ở đây, chính là người bệnh là Tịnh Khiết

Tối hôm qua, Tịnh Khiết bị rối loạn tiêu hóa nên không ngừng ăn uống không tiêu, thường xuyên ói mửa nên sáng nay phải nhập viện. Nhưng hai vị phụ huynh không quên bỏ lỡ cơ hội này mà cho hai con trẻ thân thiết nhau hơn

Chính là bắt anh phải chăm sóc Tịnh Khiết, mà tình trạng hiện tại, anh đang phải đút cháo cho con bé ăn trưa dù người bị rối loạn tiêu hóa vẫn có thể tự mình ăn được

Thế nhưng, bởi vì anh là một người quá ân cần, quá ôn nhu. Sự đối đãi bình thường của anh, lại là một sự mập mờ quá lớn. Còn Tịnh Khiết lại là cô gái quá ngây thơ, nên bị sự đối đã của anh làm cho mê luyến. Một căn phòng chỉ tồn tại hai người, mập mờ ám muội đến như vậy nên đã bỏ lỡ một ánh mắt. Là một ánh mắt quen thuộc khẽ lướt qua phòng bệnh này...

[...]

_Này Nguyệt Nhi

Cô ngoáy đầu lại, nhìn xem ai đang bất chợt gọi tên mình

Người đó là Lâm Phong - bạn thân của Dương Minh và cũng là bác sĩ theo dõi tình trạng sức khỏe chân của cô

_Sao em lại đến bệnh viện, hôm nay đâu phải ngày tái khám đâu

Cô nhìn Lâm Phong như có tí trách móc, hờn dỗi mà trả lời

_Đâu phải đến bệnh viện là phải tái khám chớ, em chỉ là đi thăm bạn học a

Nghe cô nói thăm bạn, anh bỗng dưng lại liên tưởng tới cảnh tượng khi nãy mà không ngần ngại hỏi cô

_Bạn học của em... tên là Tịnh Khiết sao ???

"Tịnh Khiết" - cái tên mà cô nghe thấy liền ngập tràn chua xót và có lỗi, cái tên mà dành cho cô gái vừa trong sáng lại đáng yêu, thế nhưng, lại quá lụy tình...

_Không phải. Nhưng tại sao... tại sao anh lại nhắc tới người tên Tịnh Khiết đó?

Trong ánh mắt Lâm Phong ánh lên tia phức tạp, nhưng lại nhanh chóng lãng tránh sang chuyện khác

_À không có gì đâu. Thôi anh có ca trực rồi, anh đi trước nhé. Có gì thì cứ liên lạc với anh

_Vâng

Nhìn bóng lưng Lâm Phong rời khỏi, trong lòng cô không ngừng cảm thấy rối ren. Không biết vì sao Lâm Phong lại nhắc đến cái tên ấy, nhưng sự tình đằng sau hẳn là không đơn giản tí nào

Nhắc đến việc thăm bệnh, người mà cô đến thăm chính là một bạn học cùng khóa, cô ấy trong quá trình luyện võ thì bị chấn thương. Vốn dĩ trước đây cô không hề thân với cô gái này, thế nhưng 3 năm sau, cô gái ấy vì hôn nhân đỗ vỡ nên nghĩ quẩn, sinh ra hành động tự vẫn. Một cô gái tốt như vậy, cũng vì lụy tình mà phải chịu nhiều đớn đau

Cô gái này cũng thật có nét giống Tịnh Khiết...

[...]

Sau hơn một tiếng ngồi tâm sự, chia sẻ "kinh nghiệm" về những loại thức ăn bổ dưỡng giúp hồi phục canxi và những điều cần nên kiêng kị. Cô rời khỏi phòng bệnh với đầy ắp phiền muộn trong lòng

Nhưng không ngờ, sau một hồi chờ đợi thang máy, người xuất hiện trong đấy không ai xa lạ mà lại chính là anh

_ A, Nguyệt Nhi. Sao em lại ở đây

Anh kinh ngạc nhìn cô, trong lòng có chút giật nảy mình. Cô cũng khá kinh ngạc khi có thể vô tình gặp anh, rồi ngập ngừng trả lời

_ Em chỉ đến thăm bệnh thôi. Còn anh sao cũng ở đây, anh có vấn đề gì về sức khỏe sao

_Anh cũng chỉ đến thăm bạn mà thôi

Cô lẳng lặng bước vào thang máy, đứng cạnh bên anh rồi nhỏ giọng trả lời

_Vậy sao?

Cô nhìn anh, không hiểu sao lại nhìn thấy lấp ló những tia nói dối

Liệu rằng, người mà anh đến thăm có phải là Tịnh Khiết hay không?

Chỉ cần nghĩ tới điều đó liền làm tim cô quặn thắt...

Ở đây, hai người, một thang máy nhưng lại chẳng ai nói với ai câu nào

Về phía anh, cho dù là anh bị ép buộc phải đến chăm sóc cho Tịnh Khiết, nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại có cảm giác như mình vừa mới đi ăn vụng vậy. Nên dù không làm gì có lỗi nhưng vẫn không biết làm cách nào để lại mở lời với cô

Còn cô, cô đang chú tâm suy nghĩ về cô, về anh, về mối quan hệ của hai người, và cả về Tịnh Khiết nữa. Nếu như, dù đã đi một vòng lớn như vậy, nhưng anh lại vẫn thuộc về Tịnh Khiết. Vậy cô phải làm sao đây ???

_ Em đang suy nghĩ gì vậy, để anh đưa em về nhà

_ Vâng

Cô nhỏ giọng trả lời, nhưng đôi mắt lảng tránh, không nhìn trực tiếp vào anh

Đối với một mối quan hệ có quá nhiều điều để bận lòng như vậy, có nên tiếp tục duy trì hay không?

[...]

Anh cùng cô đi xe buýt về nhà, cô ngồi bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngắm khung cảnh bên đường đang dần dần di chuyển. Còn anh, anh không ngừng nhìn ngắm cô, rồi đột nhiên khẽ vuốt nhẹ vào mái tóc mềm mại ấy

_ Làm sao lại trầm tư như vậy

Cô nhìn anh nở một nụ cười nhẹ như để anh an lòng hơn, rồi đột ngột khoác tay rồi tựa đầu vào vai anh

_ Chỉ là gặp bạn cũ làm nhớ lại nhiều chuyện lúc xưa thôi

Cô khẽ khép hờ đôi mắt, không tiếp tục nói chuyện nữa

_ Chuyện cũ rồi, những gì có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi. Phiền muộn làm gì

Cô dụi dụi đầu vào vai anh, vẫn tiếp tục im lặng

Có những chuyện cũ, cô thật muốn cho qua đi. Nhưng để làm được điều đó quả thực không dễ dàng gì

Đột nhiên điện thoại trong túi xách lại reo lên, cô ngồi thẳng người lên rồi mò mẫm xem vị trí của điện thoại đang ở đâu

Thì ra là tin nhắn vừa mới gửi đến, mà người gửi này lại chính là Lâm Phong

"Mối quan hệ của em với Hàn Vũ vẫn đang tiến triển tốt chứ"

Cô đã đọc, thế nhưng lại lặng người thật lâu mới từ từ nhắn tin trả lời

Quả thực hôm nay Lâm Phong rất kì lạ. Đầu tiên là đột ngột nhắc tới Tịnh Khiết, sau đó lại hỏi về mối quan hệ của cô và anh

Thật sự rất kì lạ, làm cô đây cũng có chút nghi ngờ...

Cô chậm rãi gõ bàn phím, hồi âm tin nhắn của Lâm Phong

"Tụi em vẫn rất tốt"

Cô tự hỏi, có phải bản thân mình đang dối lòng hay không?

Thế nhưng tiếng thông báo tin nhắn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô

"Anh mong là như vậy. Anh không muốn cô em gái nhỏ của anh lại phải đau lòng"

Lặng lẽ ngước lên nhìn anh, tâm sự của cô lại càng thêm nặng trĩu trong lòng

Cô cũng mong là như vậy

Nhưng sự đời, liệu có chịu thuận theo lòng người

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương