Em Không Là Gì Sao Anh Lại Khóc
-
C13: Là hàng giả
Khi tất cả chìm vào tĩnh lặng, Âu Thế Bảo dè dặt quan sát biểu cảm của người đàn ông quyền lực trước mặt sau đó cất tiếng:
- T… Tôi không nghĩ tôi lại chọc giận tới Cố tổng, v… vốn dĩ tôi chỉ muốn anh có thể được vui vẻ và thoải mái tận hưởng dịch vụ của khách sạn.
Ấn đường Cố Lăng Phong vô thức cau lại, lần đầu của cô gái kia vậy mà hắn dám nói vậy sao?
Nhìn sắc mặt của Cố Lăng Phong biến động, Âu Thế Bảo cười trong âm thầm rồi tiếp tục cất lời:
- Cô gái xinh đẹp đó thực ra là người mà tôi dụng tâm sắp xếp cho anh, trước đây đối tác của ba tôi trải nghiệm dịch vụ của khách sạn cũng là tôi muốn mọi người được tận hưởng thoải mái chứ không hề có ý gì khác!
- Vậy anh Âu còn đặc biệt dụng tâm quay lại cả clip?
Bị nói trúng tim đen, Âu Thế Bảo thoáng chốc giật mình rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn anh đầy bất đắc dĩ rồi cất tiếng.
- Thực ra… tôi không muốn nói với anh vì dù sao cũng là con gái, chắc anh Cố cũng biết tầm ảnh hưởng và độ nổi tiếng của anh ở thành phố H này mà, cô gái đó cũng không phải ngoại lệ, cô ta ngưỡng mộ anh đã lâu, muốn nhờ tôi giúp đỡ để có thể làm hài lòng anh. Có phải sau khi xong chuyện cô ta khóc lóc rất thảm thương đúng không? Cũng phải thôi bởi nếu làm vậy sẽ khiến anh áy náy, cô ta cũng dễ dàng đạt được mục đích của mình. Đoạn video đó là do tôi may mắn phát hiện thấy nên vội cất giấu giữ lại danh dự cho anh mà thôi… Cô gái kia cũng nhiều lần hỏi tôi về đoạn video đó, nếu anh không tin tôi có thể mở tin nhắn cho anh xem!
Nói rồi Âu Thế Bảo lấy ở trong máy đoạn tin nhắn giữa cô và hắn. Cả một dãy tin nhắn cứ cách vài ba ngày lại xuất hiện với những nội dung tương tự nhau, dài tới nỗi lướt mãi mà chẳng thể thấy nổi những tin nhắn đe dọa trước đó của hắn…
“Anh mau giao đoạn video đó cho tôi!”
“Tốt nhất anh nên biết điều, anh giữ đoạn video đó không có ích lợi gì cho anh cả!”
“Rốt cuộc anh cần bao nhiêu tiền để bán lại đoạn clip đó, tôi nhất định sẽ trả đủ, cầu xin anh!”
“Rốt cuộc bao nhiêu tiền mới đủ?”
...
Rất rất nhiều các dòng tin nhắn dạng tương tự đó xuất hiện trong hộp thư đến, Cố Lăng Phong không biểu lộ xúc cảm gì, đạo mạo bước đi. Đối với anh mà nói mọi chuyện dù sao cũng đã kết thúc, dù là hạng người như Âu Thế Bảo hay cô gái bất chấp thủ đoạn kia thì điều cần giải quyết cũng đã giải quyết xong, không ảnh hưởng đến địa vị và danh dự của anh là được. Những thứ khác anh không có thời gian bận tâm.
…
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc cô lại phải trở về nhà. Mỗi năm đến ngày này trong lòng cô đều dâng lên cảm giác tủi thân tột độ nhưng năm nay không hiểu sao nữa, cô chỉ thấy trong lòng chẳng còn mảy may quan tâm quá nhiều. Sinh nhật Hạ Liên thường được tổ chức rất lớn, chỉ cần nhìn vào ai cũng có thể thấy con bé được cưng chiều tới cỡ nào. Hiện tại cô vẫn đang ngồi ở trọ chờ taxi tới, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xa xăm.
Bất chợt Mộng Đình từ phía tủ quần áo nói vọng ra:
- Kiến Đen, chiếc váy đỏ lần trước mặc đi bar cậu trả mình chưa nhỉ, mình định mấy nữa mặc về đọ sắc với con nhỏ mình ghét!
Chiếc váy ấy hôm đó đã bị người đàn ông kia cuồng bạo xé rách, đây còn là phiên bản giới hạn khó khăn lắm Mộng Đình mới mua được nữa.
Ninh Hạ Ngân né tránh ánh mắt nghi vấn của Mộng Đình, bất đắc dĩ tiến về phía tủ quần áo của mình tìm kiếm.
- Để mình tìm lại xem!
Mộng Đình đứng ở phía sau tò mò dõi theo hành động cô bạn khờ khạo của mình, lục lọi tìm tòi một hồi vẫn là không có kết quả gì, Mộng Đình chuyển dần ánh mắt hao hức sang thất vọng. Xem ra lần này cô lại tiếp tục bị khịa kháy nữa cho coi.
Toan xua tay thì bất chợt chiếc váy trắng xinh đẹp thu ngay vào tầm mắt. Mộng Đình lập tức cầm nó lên thích thú.
- Chà, gu thẩm mĩ của cậu cũng có lúc tốt thế này sao? Chiếc váy này còn đẹp hơn cả chiếc váy đỏ kia nữa!
Đây chẳng phải là thứ mà nhân viên khách sạn đưa cho cô sao? Hôm ấy mặc về giặt rồi bỏ tủ lúc nào cô cũng không hay biết, xem ra trong cái họa có cái may đi.
- Cho cậu đó!
Mộng Đình ngạc nhiên nhìn cô, cả Diệu Ái lẫn Sam Châu cũng trố mắt. Diệu Ái vội chạy tới nhìn chiếc váy trên tay Mộng Đình ngắm nghía một hồi rồi kết luận.
- Hàng real phiên bản cực cực giới hạn này từ đâu mà cậu có vậy? Sành hàng hiệu như mình tìm mua còn không thể!
Trái tim đập mạnh thịch một cái rồi tăng dần. Ninh Hạ Ngân lo lắng lắp bắp:
- H… Hàng giả thôi mà, các cậu nhìn nhầm rồi!
Diệu Ái nghe xong thì không được vui bởi trước giờ cô tuyệt đối chưa bao giờ nhầm lẫn, kẻ sai chỉ có thể là đối phương.
- Cậu dám nghi ngờ mình?
Thấy Diệu Ái quắc mắt nhìn mình, Ninh Hạ Ngân nuốt một ngụm nước bọt rồi co người lại. Cô im lặng dè dặt nhìn sang phía Mộng Đình, Mộng Đình hiểu ý liền xua tay:
- Bỏ đi, bỏ đi, cái váy này thuộc về mình. Thật giả không quan trọng, quan trọng là nó đẹp.
Nói rồi liền cố ý quay sang nhìn Ninh Hạ Ngân:
- Không phải hôm nay cậu về nhà sao? Taxi sắp tới rồi kìa!
- T… Tôi không nghĩ tôi lại chọc giận tới Cố tổng, v… vốn dĩ tôi chỉ muốn anh có thể được vui vẻ và thoải mái tận hưởng dịch vụ của khách sạn.
Ấn đường Cố Lăng Phong vô thức cau lại, lần đầu của cô gái kia vậy mà hắn dám nói vậy sao?
Nhìn sắc mặt của Cố Lăng Phong biến động, Âu Thế Bảo cười trong âm thầm rồi tiếp tục cất lời:
- Cô gái xinh đẹp đó thực ra là người mà tôi dụng tâm sắp xếp cho anh, trước đây đối tác của ba tôi trải nghiệm dịch vụ của khách sạn cũng là tôi muốn mọi người được tận hưởng thoải mái chứ không hề có ý gì khác!
- Vậy anh Âu còn đặc biệt dụng tâm quay lại cả clip?
Bị nói trúng tim đen, Âu Thế Bảo thoáng chốc giật mình rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn anh đầy bất đắc dĩ rồi cất tiếng.
- Thực ra… tôi không muốn nói với anh vì dù sao cũng là con gái, chắc anh Cố cũng biết tầm ảnh hưởng và độ nổi tiếng của anh ở thành phố H này mà, cô gái đó cũng không phải ngoại lệ, cô ta ngưỡng mộ anh đã lâu, muốn nhờ tôi giúp đỡ để có thể làm hài lòng anh. Có phải sau khi xong chuyện cô ta khóc lóc rất thảm thương đúng không? Cũng phải thôi bởi nếu làm vậy sẽ khiến anh áy náy, cô ta cũng dễ dàng đạt được mục đích của mình. Đoạn video đó là do tôi may mắn phát hiện thấy nên vội cất giấu giữ lại danh dự cho anh mà thôi… Cô gái kia cũng nhiều lần hỏi tôi về đoạn video đó, nếu anh không tin tôi có thể mở tin nhắn cho anh xem!
Nói rồi Âu Thế Bảo lấy ở trong máy đoạn tin nhắn giữa cô và hắn. Cả một dãy tin nhắn cứ cách vài ba ngày lại xuất hiện với những nội dung tương tự nhau, dài tới nỗi lướt mãi mà chẳng thể thấy nổi những tin nhắn đe dọa trước đó của hắn…
“Anh mau giao đoạn video đó cho tôi!”
“Tốt nhất anh nên biết điều, anh giữ đoạn video đó không có ích lợi gì cho anh cả!”
“Rốt cuộc anh cần bao nhiêu tiền để bán lại đoạn clip đó, tôi nhất định sẽ trả đủ, cầu xin anh!”
“Rốt cuộc bao nhiêu tiền mới đủ?”
...
Rất rất nhiều các dòng tin nhắn dạng tương tự đó xuất hiện trong hộp thư đến, Cố Lăng Phong không biểu lộ xúc cảm gì, đạo mạo bước đi. Đối với anh mà nói mọi chuyện dù sao cũng đã kết thúc, dù là hạng người như Âu Thế Bảo hay cô gái bất chấp thủ đoạn kia thì điều cần giải quyết cũng đã giải quyết xong, không ảnh hưởng đến địa vị và danh dự của anh là được. Những thứ khác anh không có thời gian bận tâm.
…
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc cô lại phải trở về nhà. Mỗi năm đến ngày này trong lòng cô đều dâng lên cảm giác tủi thân tột độ nhưng năm nay không hiểu sao nữa, cô chỉ thấy trong lòng chẳng còn mảy may quan tâm quá nhiều. Sinh nhật Hạ Liên thường được tổ chức rất lớn, chỉ cần nhìn vào ai cũng có thể thấy con bé được cưng chiều tới cỡ nào. Hiện tại cô vẫn đang ngồi ở trọ chờ taxi tới, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xa xăm.
Bất chợt Mộng Đình từ phía tủ quần áo nói vọng ra:
- Kiến Đen, chiếc váy đỏ lần trước mặc đi bar cậu trả mình chưa nhỉ, mình định mấy nữa mặc về đọ sắc với con nhỏ mình ghét!
Chiếc váy ấy hôm đó đã bị người đàn ông kia cuồng bạo xé rách, đây còn là phiên bản giới hạn khó khăn lắm Mộng Đình mới mua được nữa.
Ninh Hạ Ngân né tránh ánh mắt nghi vấn của Mộng Đình, bất đắc dĩ tiến về phía tủ quần áo của mình tìm kiếm.
- Để mình tìm lại xem!
Mộng Đình đứng ở phía sau tò mò dõi theo hành động cô bạn khờ khạo của mình, lục lọi tìm tòi một hồi vẫn là không có kết quả gì, Mộng Đình chuyển dần ánh mắt hao hức sang thất vọng. Xem ra lần này cô lại tiếp tục bị khịa kháy nữa cho coi.
Toan xua tay thì bất chợt chiếc váy trắng xinh đẹp thu ngay vào tầm mắt. Mộng Đình lập tức cầm nó lên thích thú.
- Chà, gu thẩm mĩ của cậu cũng có lúc tốt thế này sao? Chiếc váy này còn đẹp hơn cả chiếc váy đỏ kia nữa!
Đây chẳng phải là thứ mà nhân viên khách sạn đưa cho cô sao? Hôm ấy mặc về giặt rồi bỏ tủ lúc nào cô cũng không hay biết, xem ra trong cái họa có cái may đi.
- Cho cậu đó!
Mộng Đình ngạc nhiên nhìn cô, cả Diệu Ái lẫn Sam Châu cũng trố mắt. Diệu Ái vội chạy tới nhìn chiếc váy trên tay Mộng Đình ngắm nghía một hồi rồi kết luận.
- Hàng real phiên bản cực cực giới hạn này từ đâu mà cậu có vậy? Sành hàng hiệu như mình tìm mua còn không thể!
Trái tim đập mạnh thịch một cái rồi tăng dần. Ninh Hạ Ngân lo lắng lắp bắp:
- H… Hàng giả thôi mà, các cậu nhìn nhầm rồi!
Diệu Ái nghe xong thì không được vui bởi trước giờ cô tuyệt đối chưa bao giờ nhầm lẫn, kẻ sai chỉ có thể là đối phương.
- Cậu dám nghi ngờ mình?
Thấy Diệu Ái quắc mắt nhìn mình, Ninh Hạ Ngân nuốt một ngụm nước bọt rồi co người lại. Cô im lặng dè dặt nhìn sang phía Mộng Đình, Mộng Đình hiểu ý liền xua tay:
- Bỏ đi, bỏ đi, cái váy này thuộc về mình. Thật giả không quan trọng, quan trọng là nó đẹp.
Nói rồi liền cố ý quay sang nhìn Ninh Hạ Ngân:
- Không phải hôm nay cậu về nhà sao? Taxi sắp tới rồi kìa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook