Em Không Cần Lại Cô Đơn
-
Chương 58: 11 giờ 18 phút
Không nỡ nhìn chị bơ vơ
......
Các bạn đã nghe nói đến cuộc thi làm bánh trôi chưa?
Giản Mộc Tư tham gia đó!
Ôn Dương cứ nghĩ đến khuôn mặt dính đầy bột nếp của Giản Mộc Tư là lại thấy vui, đặc biệt là...
Nếu chỉ cho nguyên liệu thôi thì tuyệt biết mấy!
Cảnh sát Ôn-gian-xảo lập tức gửi tin nhắn cho Minh Lạp:
Chị Minh,
Về cuộc thi làm bánh trôi, nếu đã có sẵn vỏ bánh thì người ta sẽ không thích xem lắm đâu ha.
Nàng nói như thể nàng là người của Trung tâm Cấp cứu vậy, lại còn đưa ra những gợi ý quý giá của mình.
Người từ Cục Công an quan tâm đến cuộc thi làm bánh trôi trong Trung tâm Cấp cứu đến như vậy, chắc hẳn không có ý định "tốt" nào đâu.
......
Cảnh sát Ôn nhất quyết sẽ đi và phải đi xem cuộc thi làm bánh trôi để hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt, vì vậy nàng đã kết thúc sớm chuyến thăm người thân và bạn bè trong dịp Tết Nguyên Tiêu.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, sau khi trực xong ca ngày, Ôn Dương về ăn tết với ông bà nội và bà ngoại.
Nàng lấy cớ là hôm sau phải tăng ca, vì vậy không thể đón lễ cùng ông bà.
Nhưng thật ra, cô nàng này mới sáng sớm đã vội đến đơn vị bên cạnh để góp vui trong dịp Tết Nguyên Tiêu.
Người ham vui không hề kém cạnh ai như sĩ quan Ôn thậm chí còn mang theo một chiếc ghế nhựa tới.
Nàng lẻn vào phòng họp lớn của Trung tâm Cấp cứu, đặt chiếc ghế ngay vị trí trung tâm hàng đầu tiên.
Ây da, bắt đầu thôi nào.
Tiếp theo, sĩ quan Ôn còn nhiệt tình giúp đỡ những lãnh đạo ở đó (chẳng hạn như Minh Lạp) chuẩn bị một số nguyên liệu lát nữa sẽ dùng cho cuộc thi.
Không biết có phải do Minh Lạp đã tiếp thu ý kiến của Ôn Dương hay không, nhưng đúng là bên trong những bát bột nếp tại cuộc thi thực sự trống rỗng, không có vỏ bánh trôi làm sẵn.
Sĩ quan Ôn vui mừng khôn xiết khi bày những bát bột ra.
Người sống trên đời, lúc đỏ lúc đen, ô hô hô.
Có được cơ hội xem Giản Mộc Tư nhào bánh, còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc trúng xổ số 10 cục tiền.
Đang là ngày nghỉ lễ, hôm nay sĩ quan Ôn mặc một bộ thường phục thanh thoát, ngọn gàng.
Tuy vẫn là mùa đông, nhưng một chút cũng không cồng kềnh như những người khác.
Chiếc áo len bó sát kết hợp với quần tây nhung cừu tôn lên hết cỡ vòng eo của sĩ quan Ôn.
Mái tóc dài qua vai không cần phải búi lên nữa, cũng không cần buộc thành tóc đuôi ngựa...
Khi Trương Lộ Chi và Trần Phi đến góp vui, suýt chút nữa thì không nhận ra Ôn Dương.
Thoạt nhìn cứ tưởng Trung tâm Cấp cứu có thêm nhân viên mới, hơn nữa lại là một người mới có tấm lưng xinh đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Dương khi quay người lại...
Hai anh em lập tức không dám bàn luận bừa bãi sau lưng nữa.
Người mới này rõ ràng là người "cũ", chưa kể còn là một người "cũ" mà họ yêu mến và kính trọng.
"Đại ca, không phải chị thích ở nhà trong những ngày nghỉ sao? Cơn gió nào đã thổi chị tới đây góp vui vậy?"
Ôn Dương lườm Trương Lộ Chi.
Thầm nghĩ, biết là đến góp vui, còn hỏi làm gì?
Ôn Dương không thể nói ra tiếng lòng mình được.
Đùa thôi, nàng phải giữ hình tượng kiêu ngạo trước mặt hai đứa em trai.
Hơn nữa, nếu nàng thừa nhận mình đến góp vui, vậy mục đích nàng đến là gì chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Tối nay chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng, chị đến đây xem có thể rủ vài người đến xem cùng hay không."
Sĩ quan Ôn-nói-dối-không-cần-kịch-bản đã khiến hai anh em tin sái cổ.
"Thật à đại ca? Chùa Đường có lễ hội đèn lồng thật sao? Hai năm trước người ta đồn chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu, năm nào em cũng đến nhưng toàn ôm thất vọng trở về."
"Năm nay tổ chức thật đó."
Một trong những nhà tài trợ cho Lễ hội đèn lồng năm nay, chính là công ty do bạn tốt của Ôn Dương điều hành - Giản Thính.
"Công ty của bạn chị là nhà tài trợ năm nay."
"Ôi, tuyệt vời! Vậy buổi tối cùng đi xem Lễ hội đèn lồng đi? Vừa hay chùa Đường cũng có rất nhiều đồ ăn, vừa ăn vừa đi dạo, không cần đẹp quá."
"Đồng ý! Đi thôi, đi thôi, đại ca, chị đi cùng bọn em nè."
"Còn phải hẹn chị em nữa. Lát nữa chị ấy sẽ đến, để em hỏi chị ấy. Chỉ cần tham gia hết cuộc thi là có thể đi cùng chúng ta, cả ngày ở trong ký túc xá buồn lắm."
Ôn Dương gật đầu.
Nếu Giản Mộc Tư sẵn sàng đi dạo xem đèn lồng, có gì mà chị ấy không làm được chứ?
Dù sao thì ban nãy mình lôi Lễ hội đèn lồng ra cũng chỉ là một cái cớ.
Nên biết là, thường ngày nàng ấy ghét nhất những nơi chen lấn đông đúc, cái "góp vui" của sĩ quan Ôn cũng chỉ là "vui" có giới hạn.
Nhưng nếu lát nữa Ôn Dương đạt được mục đích trong cuộc thi, thì dù phải lên núi dao hay xuống biển lửa, nàng đều tự nguyện.
......
20 phút trước khi bắt đầu cuộc thi, Giản Mộc Tư mới thong dong đến muộn.
Bước vào địa điểm thi, người đầu tiên Giản Mộc Tư thấy là Minh Lạp đang chuẩn bị kịch bản MC.
Cô vốn định đến chỗ Minh Lạp điểm danh, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy ba người ở hàng ghế đầu đang cười ngốc với mình.
Hai anh em đang cười khúc khích, còn có sĩ quan Ôn cười rất gian tà.
Giản Mộc Tư khựng lại.
Cô không ngạc nhiên khi Trương Lộ Chi và Trần Phi xuất hiện ở đây, nhưng Ôn Dương...
Cô rũ mắt xuống, thầm nghĩ, đáng lẽ Ôn Dương không biết chuyện thi thố này mới phải...
Lạnh lùng nhìn hai anh em đang cười ngớ ngẩn, lúc này trong lòng đã biết đáp án.
"Chị Minh, em đây."
"Đến đây, Mộc Tư."
Minh Lạp chợt nhớ ra gì đó, tự vỗ nhẹ đầu mình:
"Ôi, Mộc Tư, thật xin lỗi, hôm qua chị quên không thông báo cho em, cuộc thi hôm nay không có vỏ bánh trôi chuẩn bị sẵn, mọi người phải tự nhào..."
Đôi môi đỏ của Giản Mộc Tư giật giật.
Người luộc rau bằng nước lã, chỉ cần thêm muối làm gia vị như cô, chị bắt cô ấy đi nhào bột mì sao?
Trong mười năm Giản Mộc Tư sống ở Anh, món sủi cảo duy nhất cô ăn cũng là do Chi Châu làm.
Nếu Chi Châu không đến London hồi Tết năm ấy, có lẽ cô ấy có thể lót dạ bằng đồ Anh quanh năm suốt tháng.
Vào lúc này, Giản Mộc Tư không biết phải đáp lại Minh Lạp như thế nào.
Đã lỡ đâm lao, sao có thể không theo lao?
Rõ ràng Giản Mộc Tư không nhìn nhầm vẻ mặt đang cố nhịn cười của Minh Lạp ấy.
Cô không biết chính xác bà chị Minh này đã trở nên khác thường từ khi nào, bây giờ đã biết trêu chọc cô rồi.
......
Một trong những điều mà hồi nhỏ sĩ quan Ôn hay bị người lớn trêu chọc, chính là vì nàng có một đôi tai dài.
Tai dài, tai dài, nàng ấy có thể nghe thấy tất cả những câu chuyện phiếm từ mọi ngóc ngách.
Khi nói chuyện, rõ ràng mọi người đều cảm thấy mình đã nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị lỗ tai dài của Ôn Dương nghe thấy, hơn nữa có thể nghe thấy rõ mồn một.
Cuộc hội thoại của Minh Lạp và Giản Mộc Tư, Ôn Dương nghe được hết.
Giản Mộc Tư quay lưng lại với Ôn Dương.
Mặc dù Ôn Dương không tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Giản Mộc Tư, nhưng Giản Mộc Tư không trả lời, nếu chị ấy đã biết chuyện nhào bánh này từ trước thì sẽ không đến mức im lặng như vậy đúng không?
"Pfff hahaha~"
Cảnh sát Ôn vui vẻ, âm thầm đứng dậy, ghé vào bên tai Giản Mộc Tư, nói: "Giản Mộc Mộc, chị không những không biết nấu cơm, đến cả nhào bánh cũng không làm được sao?"
Cơm thì cũng biết nấu, nhưng nhào bánh...
Trong mấy chục năm cuộc đời, Giản Mộc Tư luôn sống dựa trên nguyên tắc: bớt chuyện, bớt thời giờ.
Chuyện nhào bánh này, quá lãng phí thời giờ.
Giản Mộc Tư đứng sang một bên, né tránh sự quấy rầy của sĩ quan Ôn từ phía sau.
"Có muốn em dạy chị không? Dù sao còn có mấy phút nữa là tới giờ thi, đầu bếp Ôn có dư thời gian dạy chị."
Giản Mộc Tư chỉ nhìn chằm chằm Ôn Dương, không nói gì cả.
Nhìn cho đến khi khiến người ta né tránh tầm mắt của mình, cô mới cảm thấy hài lòng.
Cô tự mình tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau, lùi về phía sau để Ôn Dương và Minh Lạp thấy nhau rõ hơn.
Ôn Dương không còn cách nào khác ngoài tự chữa quê:
"Chị Minh, chị xem tin nhắn hôm qua em gửi chưa?"
Minh Lạp cốc đầu Ôn Dương:
"...Thật ra chị cũng rất muốn nhìn thấy Mộc Tư bối rối."
Minh Lạp "suỵt" một cái với Ôn Dương, ra hiệu giữ bí mật:
"Chị đã biết từ trước, Mộc Tư chưa từng nấu đồ ăn Trung Quốc hồi còn ở Anh."
"Pff haha~~~
Sĩ quan Ôn cảm thấy nàng đã tìm thấy đồng minh, hoá ra chị Minh cũng muốn thấy Giản Mộc Tư mất mặt.
......
Nhưng khi nhìn thấy Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm vào bột gạo nếp và cau mày, sĩ quan Ôn lại không nỡ nhìn tiếp.
Nín nhịn chưa được vài giây, nàng đứng dậy đi đến cạnh Giản Mộc Tư, mỉm cười với giám khảo phía sau.
"Dù sao thì chúng ta thi cho vui là chính, không cần quá quy cách."
Nói xong, sĩ quan Ôn đã tự ý nhúng tay vào làm viện trợ của Giản Mộc Tư.
Thêm một lượng nước ấm vừa phải vào bột gạo nếp, thoạt nhìn thao tác nhào bột đã biết rất lão luyện.
Thoắt cái, bột nếp đã biến thành từng viên tròn có độ dính trong lòng bàn tay nàng.
Giản Mộc Tư bên cạnh chỉ yên lặng nhìn Ôn Dương, chú ý nhất cử nhất động của tay đối phương.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dương không còn cà khịa cô nữa.
Cong ngón tay bị thương lên, hoàn toàn không đụng phải bát bột gạo.
Trong khi bận nhào bột, nàng nhẹ nhàng giải thích từng bước cho Giản Mộc Tư một cách rất chi tiết.
Để tăng thêm hương vị cho lớp vỏ bánh trôi, nàng vo thêm một viên bột nhỏ khác rồi cho vào nồi nước lã, đun nóng.
Đợi đến khi viên bột sánh lại và chín, tắt bếp.
Đắp lớp bột đã được nhào với bột đã nấu chín lại với nhau, trộn đều.
Sau đó nhào bột đã được trộn thành dải dài, chia thành từng phần nhỏ.
Vo viên những phần nhỏ lại, ép dẹt.
Sau đó, trộn hạt mè và đường trắng dạng bột lại với nhau.
Như một màn trình diễn vậy, lấy một chiếc thìa nhỏ, xúc một thìa nhân bánh vào giữa, rồi gói lớp vỏ lại cho kín.
Làm xong viên bánh trôi, Ôn Dương trả lại nhân và bột bánh cho Giản Mộc Tư:
"Của chị đây, Giản Mộc Mộc. Bỏ những viên bánh trôi vào nồi đun đến khi chúng nổi lên là được."
Cuối cùng, sĩ quan Ôn còn nói nhỏ một câu:
"Thật kỳ lạ, em có phải là người thi đâu."
Cảnh sát Ôn không phải là người thi, nhưng nàng ấy đã làm xong tất tần tật mọi việc.
Giản Mộc Tư mỉm cười, nhìn Ôn Dương trở lại chỗ ngồi.
Không chỉ hài lòng về sự giúp đỡ của tiểu ranh ma, điều khiến cô hài lòng hơn cả là Ôn Dương không đụng vào ngón tay bị thương của nàng.
Cô làm theo các bước làm bánh trôi như Ôn Dương đã làm, nặn ra vài viên bánh trôi rất bắt mắt.
Cuộc thi vui là chính này đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều nhờ có sự tham gia bất ngờ của sĩ quan Ôn.
Những thí sinh khác thấy Giản Mộc Tư có viện trợ, liền nhanh trí kêu gọi viện trợ của mình lên sân khấu.
Bầu không khí căng thẳng của cuộc thi ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại những tràng cười sảng khoái vui vẻ.
Sau khi những viên bánh trôi được nấu chín, các thí sinh cần chia bánh trôi cho những khán giả có mặt tại cuộc thi.
Giản Mộc Tư vớt bánh trôi ra ba bát, mỗi bát có ba viên.
Ôn Dương nhận lấy chiếc bát mà Giản Mộc Tư đưa cho, thăm dò bên trong.
"Chị sẽ không trả lại cho em hết số bánh trôi em làm chứ?"
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cười:
"Không đâu."
"Được thôi."
Ôn Dương gắp một viên bánh trôi lên, ra hiệu với Giản Mộc Tư:
"Chúc chị viên mãn nhé, Giản Mộc Mộc."
Những viên bánh trôi mà Ôn Dương tự tay làm được Giản Mộc Tư giữ lại trong bát cô ấy.
Tổng cộng có 10 viên.
......
Cuộc thi làm bánh trôi đã kết thúc trong một bầu không khí vui vẻ.
Trần Phi kéo theo Trương Lộ Chi để tiếp thêm lòng can đảm, chặn Giản Mộc Tư sắp rời khỏi đơn vị lại.
"Chị, nghe nói tối nay ở chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng... đẹp lắm... đúng không thằng Lộ?"
"Vâng... vâng vâng vâng! Đúng đúng đúng! Đẹp tuyệt vời! Chùa Đường đã nhiều năm không tổ chức lễ hội đèn lồng, đây là một cơ hội không nên bỏ lỡ!"
"Đúng vậy, chùa Đường đã không tổ chức Lễ hội đèn lồng mấy năm rồi. Chị, chị thấy đấy, chị vừa về nước là chùa Đường tổ chức Lễ hội đèn lồng ngay, tối nay chị muốn đi xem cùng chúng em không?"
Trần Phi chỉ vào Ôn Dương đang nói chuyện với Minh Lạp:
"Đại ca Ôn cũng đi, chị đi cùng chúng em nhé? Càng đông càng vui!"
Giản Mộc Tư gật đầu:
"Được."
"Tuyệt vời!"
"Tuyệt vời!"
"Đại ca, chị em cũng đi xem đèn lồng cùng chúng ta!"
Trần Phi quá phấn khích, giọng nói cũng phóng đại lên cao vút.
Ôn Dương liếc nhìn Trần Phi kích động quá mức, không khỏi bàn tán với Minh Lạp: "Không phải chỉ là Giản Mộc Tư đi xem đèn lồng sao? Có cần vui đến vậy không?"
Minh Lạp nhìn Ôn Dương, thấy hơi buồn cười.
Còn nói người khác, vậy khóe môi nhếch lên không che giấu nổi của Ôn Dương đây là có ý gì?
Ôn Dương quay về bên cạnh Giản Mộc Tư, chọt chọt vai Giản Mộc Tư như đang nghịch thứ gì đó rất thú vị.
"Vậy tối nay phiền sếp Giản đãi một chầu nhé! Nào, hai người, cùng chị cảm ơn sếp Giản!"
Trần Phi và Trương Lộ Chi lập tức đứng vào hàng với đại ca Ôn, ba người cùng cúi đầu đều tăm tắp trước Giản Mộc Tư: "Cảm ơn sếp Giản."
......
Các bạn đã nghe nói đến cuộc thi làm bánh trôi chưa?
Giản Mộc Tư tham gia đó!
Ôn Dương cứ nghĩ đến khuôn mặt dính đầy bột nếp của Giản Mộc Tư là lại thấy vui, đặc biệt là...
Nếu chỉ cho nguyên liệu thôi thì tuyệt biết mấy!
Cảnh sát Ôn-gian-xảo lập tức gửi tin nhắn cho Minh Lạp:
Chị Minh,
Về cuộc thi làm bánh trôi, nếu đã có sẵn vỏ bánh thì người ta sẽ không thích xem lắm đâu ha.
Nàng nói như thể nàng là người của Trung tâm Cấp cứu vậy, lại còn đưa ra những gợi ý quý giá của mình.
Người từ Cục Công an quan tâm đến cuộc thi làm bánh trôi trong Trung tâm Cấp cứu đến như vậy, chắc hẳn không có ý định "tốt" nào đâu.
......
Cảnh sát Ôn nhất quyết sẽ đi và phải đi xem cuộc thi làm bánh trôi để hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt, vì vậy nàng đã kết thúc sớm chuyến thăm người thân và bạn bè trong dịp Tết Nguyên Tiêu.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, sau khi trực xong ca ngày, Ôn Dương về ăn tết với ông bà nội và bà ngoại.
Nàng lấy cớ là hôm sau phải tăng ca, vì vậy không thể đón lễ cùng ông bà.
Nhưng thật ra, cô nàng này mới sáng sớm đã vội đến đơn vị bên cạnh để góp vui trong dịp Tết Nguyên Tiêu.
Người ham vui không hề kém cạnh ai như sĩ quan Ôn thậm chí còn mang theo một chiếc ghế nhựa tới.
Nàng lẻn vào phòng họp lớn của Trung tâm Cấp cứu, đặt chiếc ghế ngay vị trí trung tâm hàng đầu tiên.
Ây da, bắt đầu thôi nào.
Tiếp theo, sĩ quan Ôn còn nhiệt tình giúp đỡ những lãnh đạo ở đó (chẳng hạn như Minh Lạp) chuẩn bị một số nguyên liệu lát nữa sẽ dùng cho cuộc thi.
Không biết có phải do Minh Lạp đã tiếp thu ý kiến của Ôn Dương hay không, nhưng đúng là bên trong những bát bột nếp tại cuộc thi thực sự trống rỗng, không có vỏ bánh trôi làm sẵn.
Sĩ quan Ôn vui mừng khôn xiết khi bày những bát bột ra.
Người sống trên đời, lúc đỏ lúc đen, ô hô hô.
Có được cơ hội xem Giản Mộc Tư nhào bánh, còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc trúng xổ số 10 cục tiền.
Đang là ngày nghỉ lễ, hôm nay sĩ quan Ôn mặc một bộ thường phục thanh thoát, ngọn gàng.
Tuy vẫn là mùa đông, nhưng một chút cũng không cồng kềnh như những người khác.
Chiếc áo len bó sát kết hợp với quần tây nhung cừu tôn lên hết cỡ vòng eo của sĩ quan Ôn.
Mái tóc dài qua vai không cần phải búi lên nữa, cũng không cần buộc thành tóc đuôi ngựa...
Khi Trương Lộ Chi và Trần Phi đến góp vui, suýt chút nữa thì không nhận ra Ôn Dương.
Thoạt nhìn cứ tưởng Trung tâm Cấp cứu có thêm nhân viên mới, hơn nữa lại là một người mới có tấm lưng xinh đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ôn Dương khi quay người lại...
Hai anh em lập tức không dám bàn luận bừa bãi sau lưng nữa.
Người mới này rõ ràng là người "cũ", chưa kể còn là một người "cũ" mà họ yêu mến và kính trọng.
"Đại ca, không phải chị thích ở nhà trong những ngày nghỉ sao? Cơn gió nào đã thổi chị tới đây góp vui vậy?"
Ôn Dương lườm Trương Lộ Chi.
Thầm nghĩ, biết là đến góp vui, còn hỏi làm gì?
Ôn Dương không thể nói ra tiếng lòng mình được.
Đùa thôi, nàng phải giữ hình tượng kiêu ngạo trước mặt hai đứa em trai.
Hơn nữa, nếu nàng thừa nhận mình đến góp vui, vậy mục đích nàng đến là gì chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Tối nay chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng, chị đến đây xem có thể rủ vài người đến xem cùng hay không."
Sĩ quan Ôn-nói-dối-không-cần-kịch-bản đã khiến hai anh em tin sái cổ.
"Thật à đại ca? Chùa Đường có lễ hội đèn lồng thật sao? Hai năm trước người ta đồn chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu, năm nào em cũng đến nhưng toàn ôm thất vọng trở về."
"Năm nay tổ chức thật đó."
Một trong những nhà tài trợ cho Lễ hội đèn lồng năm nay, chính là công ty do bạn tốt của Ôn Dương điều hành - Giản Thính.
"Công ty của bạn chị là nhà tài trợ năm nay."
"Ôi, tuyệt vời! Vậy buổi tối cùng đi xem Lễ hội đèn lồng đi? Vừa hay chùa Đường cũng có rất nhiều đồ ăn, vừa ăn vừa đi dạo, không cần đẹp quá."
"Đồng ý! Đi thôi, đi thôi, đại ca, chị đi cùng bọn em nè."
"Còn phải hẹn chị em nữa. Lát nữa chị ấy sẽ đến, để em hỏi chị ấy. Chỉ cần tham gia hết cuộc thi là có thể đi cùng chúng ta, cả ngày ở trong ký túc xá buồn lắm."
Ôn Dương gật đầu.
Nếu Giản Mộc Tư sẵn sàng đi dạo xem đèn lồng, có gì mà chị ấy không làm được chứ?
Dù sao thì ban nãy mình lôi Lễ hội đèn lồng ra cũng chỉ là một cái cớ.
Nên biết là, thường ngày nàng ấy ghét nhất những nơi chen lấn đông đúc, cái "góp vui" của sĩ quan Ôn cũng chỉ là "vui" có giới hạn.
Nhưng nếu lát nữa Ôn Dương đạt được mục đích trong cuộc thi, thì dù phải lên núi dao hay xuống biển lửa, nàng đều tự nguyện.
......
20 phút trước khi bắt đầu cuộc thi, Giản Mộc Tư mới thong dong đến muộn.
Bước vào địa điểm thi, người đầu tiên Giản Mộc Tư thấy là Minh Lạp đang chuẩn bị kịch bản MC.
Cô vốn định đến chỗ Minh Lạp điểm danh, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy ba người ở hàng ghế đầu đang cười ngốc với mình.
Hai anh em đang cười khúc khích, còn có sĩ quan Ôn cười rất gian tà.
Giản Mộc Tư khựng lại.
Cô không ngạc nhiên khi Trương Lộ Chi và Trần Phi xuất hiện ở đây, nhưng Ôn Dương...
Cô rũ mắt xuống, thầm nghĩ, đáng lẽ Ôn Dương không biết chuyện thi thố này mới phải...
Lạnh lùng nhìn hai anh em đang cười ngớ ngẩn, lúc này trong lòng đã biết đáp án.
"Chị Minh, em đây."
"Đến đây, Mộc Tư."
Minh Lạp chợt nhớ ra gì đó, tự vỗ nhẹ đầu mình:
"Ôi, Mộc Tư, thật xin lỗi, hôm qua chị quên không thông báo cho em, cuộc thi hôm nay không có vỏ bánh trôi chuẩn bị sẵn, mọi người phải tự nhào..."
Đôi môi đỏ của Giản Mộc Tư giật giật.
Người luộc rau bằng nước lã, chỉ cần thêm muối làm gia vị như cô, chị bắt cô ấy đi nhào bột mì sao?
Trong mười năm Giản Mộc Tư sống ở Anh, món sủi cảo duy nhất cô ăn cũng là do Chi Châu làm.
Nếu Chi Châu không đến London hồi Tết năm ấy, có lẽ cô ấy có thể lót dạ bằng đồ Anh quanh năm suốt tháng.
Vào lúc này, Giản Mộc Tư không biết phải đáp lại Minh Lạp như thế nào.
Đã lỡ đâm lao, sao có thể không theo lao?
Rõ ràng Giản Mộc Tư không nhìn nhầm vẻ mặt đang cố nhịn cười của Minh Lạp ấy.
Cô không biết chính xác bà chị Minh này đã trở nên khác thường từ khi nào, bây giờ đã biết trêu chọc cô rồi.
......
Một trong những điều mà hồi nhỏ sĩ quan Ôn hay bị người lớn trêu chọc, chính là vì nàng có một đôi tai dài.
Tai dài, tai dài, nàng ấy có thể nghe thấy tất cả những câu chuyện phiếm từ mọi ngóc ngách.
Khi nói chuyện, rõ ràng mọi người đều cảm thấy mình đã nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị lỗ tai dài của Ôn Dương nghe thấy, hơn nữa có thể nghe thấy rõ mồn một.
Cuộc hội thoại của Minh Lạp và Giản Mộc Tư, Ôn Dương nghe được hết.
Giản Mộc Tư quay lưng lại với Ôn Dương.
Mặc dù Ôn Dương không tận mắt nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Giản Mộc Tư, nhưng Giản Mộc Tư không trả lời, nếu chị ấy đã biết chuyện nhào bánh này từ trước thì sẽ không đến mức im lặng như vậy đúng không?
"Pfff hahaha~"
Cảnh sát Ôn vui vẻ, âm thầm đứng dậy, ghé vào bên tai Giản Mộc Tư, nói: "Giản Mộc Mộc, chị không những không biết nấu cơm, đến cả nhào bánh cũng không làm được sao?"
Cơm thì cũng biết nấu, nhưng nhào bánh...
Trong mấy chục năm cuộc đời, Giản Mộc Tư luôn sống dựa trên nguyên tắc: bớt chuyện, bớt thời giờ.
Chuyện nhào bánh này, quá lãng phí thời giờ.
Giản Mộc Tư đứng sang một bên, né tránh sự quấy rầy của sĩ quan Ôn từ phía sau.
"Có muốn em dạy chị không? Dù sao còn có mấy phút nữa là tới giờ thi, đầu bếp Ôn có dư thời gian dạy chị."
Giản Mộc Tư chỉ nhìn chằm chằm Ôn Dương, không nói gì cả.
Nhìn cho đến khi khiến người ta né tránh tầm mắt của mình, cô mới cảm thấy hài lòng.
Cô tự mình tìm một chỗ trống ở hàng ghế sau, lùi về phía sau để Ôn Dương và Minh Lạp thấy nhau rõ hơn.
Ôn Dương không còn cách nào khác ngoài tự chữa quê:
"Chị Minh, chị xem tin nhắn hôm qua em gửi chưa?"
Minh Lạp cốc đầu Ôn Dương:
"...Thật ra chị cũng rất muốn nhìn thấy Mộc Tư bối rối."
Minh Lạp "suỵt" một cái với Ôn Dương, ra hiệu giữ bí mật:
"Chị đã biết từ trước, Mộc Tư chưa từng nấu đồ ăn Trung Quốc hồi còn ở Anh."
"Pff haha~~~
Sĩ quan Ôn cảm thấy nàng đã tìm thấy đồng minh, hoá ra chị Minh cũng muốn thấy Giản Mộc Tư mất mặt.
......
Nhưng khi nhìn thấy Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm vào bột gạo nếp và cau mày, sĩ quan Ôn lại không nỡ nhìn tiếp.
Nín nhịn chưa được vài giây, nàng đứng dậy đi đến cạnh Giản Mộc Tư, mỉm cười với giám khảo phía sau.
"Dù sao thì chúng ta thi cho vui là chính, không cần quá quy cách."
Nói xong, sĩ quan Ôn đã tự ý nhúng tay vào làm viện trợ của Giản Mộc Tư.
Thêm một lượng nước ấm vừa phải vào bột gạo nếp, thoạt nhìn thao tác nhào bột đã biết rất lão luyện.
Thoắt cái, bột nếp đã biến thành từng viên tròn có độ dính trong lòng bàn tay nàng.
Giản Mộc Tư bên cạnh chỉ yên lặng nhìn Ôn Dương, chú ý nhất cử nhất động của tay đối phương.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dương không còn cà khịa cô nữa.
Cong ngón tay bị thương lên, hoàn toàn không đụng phải bát bột gạo.
Trong khi bận nhào bột, nàng nhẹ nhàng giải thích từng bước cho Giản Mộc Tư một cách rất chi tiết.
Để tăng thêm hương vị cho lớp vỏ bánh trôi, nàng vo thêm một viên bột nhỏ khác rồi cho vào nồi nước lã, đun nóng.
Đợi đến khi viên bột sánh lại và chín, tắt bếp.
Đắp lớp bột đã được nhào với bột đã nấu chín lại với nhau, trộn đều.
Sau đó nhào bột đã được trộn thành dải dài, chia thành từng phần nhỏ.
Vo viên những phần nhỏ lại, ép dẹt.
Sau đó, trộn hạt mè và đường trắng dạng bột lại với nhau.
Như một màn trình diễn vậy, lấy một chiếc thìa nhỏ, xúc một thìa nhân bánh vào giữa, rồi gói lớp vỏ lại cho kín.
Làm xong viên bánh trôi, Ôn Dương trả lại nhân và bột bánh cho Giản Mộc Tư:
"Của chị đây, Giản Mộc Mộc. Bỏ những viên bánh trôi vào nồi đun đến khi chúng nổi lên là được."
Cuối cùng, sĩ quan Ôn còn nói nhỏ một câu:
"Thật kỳ lạ, em có phải là người thi đâu."
Cảnh sát Ôn không phải là người thi, nhưng nàng ấy đã làm xong tất tần tật mọi việc.
Giản Mộc Tư mỉm cười, nhìn Ôn Dương trở lại chỗ ngồi.
Không chỉ hài lòng về sự giúp đỡ của tiểu ranh ma, điều khiến cô hài lòng hơn cả là Ôn Dương không đụng vào ngón tay bị thương của nàng.
Cô làm theo các bước làm bánh trôi như Ôn Dương đã làm, nặn ra vài viên bánh trôi rất bắt mắt.
Cuộc thi vui là chính này đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều nhờ có sự tham gia bất ngờ của sĩ quan Ôn.
Những thí sinh khác thấy Giản Mộc Tư có viện trợ, liền nhanh trí kêu gọi viện trợ của mình lên sân khấu.
Bầu không khí căng thẳng của cuộc thi ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại những tràng cười sảng khoái vui vẻ.
Sau khi những viên bánh trôi được nấu chín, các thí sinh cần chia bánh trôi cho những khán giả có mặt tại cuộc thi.
Giản Mộc Tư vớt bánh trôi ra ba bát, mỗi bát có ba viên.
Ôn Dương nhận lấy chiếc bát mà Giản Mộc Tư đưa cho, thăm dò bên trong.
"Chị sẽ không trả lại cho em hết số bánh trôi em làm chứ?"
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cười:
"Không đâu."
"Được thôi."
Ôn Dương gắp một viên bánh trôi lên, ra hiệu với Giản Mộc Tư:
"Chúc chị viên mãn nhé, Giản Mộc Mộc."
Những viên bánh trôi mà Ôn Dương tự tay làm được Giản Mộc Tư giữ lại trong bát cô ấy.
Tổng cộng có 10 viên.
......
Cuộc thi làm bánh trôi đã kết thúc trong một bầu không khí vui vẻ.
Trần Phi kéo theo Trương Lộ Chi để tiếp thêm lòng can đảm, chặn Giản Mộc Tư sắp rời khỏi đơn vị lại.
"Chị, nghe nói tối nay ở chùa Đường tổ chức lễ hội đèn lồng... đẹp lắm... đúng không thằng Lộ?"
"Vâng... vâng vâng vâng! Đúng đúng đúng! Đẹp tuyệt vời! Chùa Đường đã nhiều năm không tổ chức lễ hội đèn lồng, đây là một cơ hội không nên bỏ lỡ!"
"Đúng vậy, chùa Đường đã không tổ chức Lễ hội đèn lồng mấy năm rồi. Chị, chị thấy đấy, chị vừa về nước là chùa Đường tổ chức Lễ hội đèn lồng ngay, tối nay chị muốn đi xem cùng chúng em không?"
Trần Phi chỉ vào Ôn Dương đang nói chuyện với Minh Lạp:
"Đại ca Ôn cũng đi, chị đi cùng chúng em nhé? Càng đông càng vui!"
Giản Mộc Tư gật đầu:
"Được."
"Tuyệt vời!"
"Tuyệt vời!"
"Đại ca, chị em cũng đi xem đèn lồng cùng chúng ta!"
Trần Phi quá phấn khích, giọng nói cũng phóng đại lên cao vút.
Ôn Dương liếc nhìn Trần Phi kích động quá mức, không khỏi bàn tán với Minh Lạp: "Không phải chỉ là Giản Mộc Tư đi xem đèn lồng sao? Có cần vui đến vậy không?"
Minh Lạp nhìn Ôn Dương, thấy hơi buồn cười.
Còn nói người khác, vậy khóe môi nhếch lên không che giấu nổi của Ôn Dương đây là có ý gì?
Ôn Dương quay về bên cạnh Giản Mộc Tư, chọt chọt vai Giản Mộc Tư như đang nghịch thứ gì đó rất thú vị.
"Vậy tối nay phiền sếp Giản đãi một chầu nhé! Nào, hai người, cùng chị cảm ơn sếp Giản!"
Trần Phi và Trương Lộ Chi lập tức đứng vào hàng với đại ca Ôn, ba người cùng cúi đầu đều tăm tắp trước Giản Mộc Tư: "Cảm ơn sếp Giản."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook