Khắc Thiên ở nhà đang lo sốt vó lên thì nghe tiếng xe vào nhà. Vội bước ra xem là xe của nó. Cuối cùng cũng về. Nhưng sao chỉ có Rin bước ra?

-Any đang ngủ trên xe-Rin nhìn Khắc Thiên đứng trước là biết ngay ngồi từ nãy giờ để đợi Any về, Rin lâu rồi chưa thấy bộ mắt gấp gút của câu ta như vậy.

-Chị về phòng đi, để em đưa Any về phòng-Nói chuyện với Rin mà ánh mắt thì cứ dán chặt vào chiếc xe

-Uh, chị cũng đang mệt đây-Rin bước lên phòng mình

Khắc Thiên vừa lại chiếc xe Lomous màu đen, mở cửa sau. Là cả thế giới của anh đang nằm ngủ trong xe, không hiểu sao anh luôn không thể nào dời mắt khỏi người con gái này, anh không đủ tự tin để nó tự mình bước ra ngoài vì anh lo sợ nó sẽ đi về hướng khác không phải anh.

Nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Lại gầy đi rồi, ôm nó cứ như ôm đứa trẻ 6 tuổi ấy, thật sự phải bồi bổ thêm rồi. Dường như không thoải mái trong giấc ngủ nó dịu dịu vào khuôn ngực rắn chắc của anh, dáng vẻ như con mèo nhỏ tìm được cái chăn êm mà chui vào. Anh thầm cười, nếu bình thường có ai chạm vào nó là nó đã lập tức tỉnh giấc vậy mà hôm nay lại ngủ say như vậy, chắc là nó rất mệt.

Phòng của nó là phòng lớn nhất, được thiết kế chu đáo từ sàn nhà cho đến tường phòng, dưới sàn được trải tấm thảm lông cừu mịn màng, trắng muốt đều tại nó có thói quen mang chân trần nên 3 người đàn ông kia liền đặt ngay tấm thảm này trải vào phòng nó, vì ai kêu nó là bảo bối tâm can của bọn họ làm chi.

Khắc Thiên đặt nó lên giường đắp chăn lại cho nó rồi bước ra khỏi căn phòng làm anh lưu luyến này, mùi hoa hồng nhẹ đã ám ảnh anh rồi.

Sáng hôm sau, nó mệt mỏi kinh khủng, chắc hôm qua làm việc nhiều quá nên thân thể mỏi nhừ. Nó khịt khịt cái mũi nhỏ xinh, mùi gì thơm vậy? Lần theo dấu vết mùi hương nó đã xác định được chỗ phát ra cái mùi quyến rũ ấy. Là ngay trên bàn làm việc của nó, cháo thịt bằm. Không cần nghĩ nó cũng biết là ai làm bát chào này, chỉ có một người hiểu nó thích ăn gì nhất thôi, chính là Khắc Thiên. Anh lúc nào cũng vậy ngoài lạnh trong nóng, nó cười hạnh phúc, ăn một muỗng cháo. Tuyệt vời! tay nghề Khắc Thiên càng ngày càng tiến bộ. Bên cạnh bát cháo là ly sữa và 3 viên thuốc. Nó uống nửa ly sữa và 3 viên thuốc kia, nó không quá ngạc nhiên khi thấy những viên thuốc này.

Nó bước xuống nhà đợi Rin đến, thì đã thấy Khắc Thiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

-Em ăn chưa?-Khắc Thiên dùng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể

-Ăn rồi-Nó làm ra vẻ lạnh lùng

-Uống thuốc chưa?-Anh cũng đã quá quen với cái tính lạnh lùng của nó nên ko quá ngạc nhiên

-Rồi. Rin đâu?-Thật sự thì nó cũng đâu còn giận anh đâu. Nhưng phải để con trai chủ động chứ

-Đang trên đường đến. Mà em có gặp anh ta ko?-Khắc Thiên

-Có-Nó làm ra vẻ như không có gì nhưng Khắc Thiên có thể thấy trong đôi mắt xám khói mê người kia có một làn sóng dao động rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chắc nó cũng không phát hiện ra đâu.

-Nếu anh ta đột ngột nói yêu em, em sẽ đồng ý?-Khắc Thiên

-Sẽ không-Nó trả lời chắc nịch

Tiếng kèn xe bên ngoài vang lên là Rin đến, nó bước ra ngoài

-Nhi, không được làm quá sức-Khắc Thiên nắm tay nó lại nói. Sự chân thành của nó trong câu nói lúc nãy làm anh nửa vui nửa lo. Liệu nó là đang thương hại anh hay thật sự yêu anh

-Uhm-Nó nhìn anh vài giây rồi trả lời nhẹ nhàng. Có lẽ nó nên cho mình và cho cả anh một cơ hội

Trên xe

-Hôm nay làm việc đến mấy giờ vậy, Rin-Nó dựa vào ghế sau lười biếng trả lời, may là lúc sáng có ăn cháo và uống thuốc nếu không nó sẽ không trụ nổi rồi. Nó không muốn hắn thấy nó trong bộ dạng yếu đuối, nhu nhược như ngày xưa.

-Có thể khoảng 6h tối

-Vậy là được về sớm nghỉ ngơi rồi

-À, Any..-Rin ấp úng nhìn nó

-Chuyện gì vậy Rin?

- giám đốc Phàm muốn em đến biệt thự để ăn tối

-Đến biệt thự của anh ta?-Nó có chút ngạc nhiên

-Uh

-Được rồi cứ nói là em sẽ đến-Nó thật muốn xem anh ta lại giở trò gì đây

-Được, để chị thông báo-Rin cũng không ngờ nó sẽ nhận lời cứ tưởng nó sẽ nổi giận mà từ chối chứ.

Tòa nhà Phàm Thị

-Giám đốc, cô Any đã đồng ý –Cô thư ký cung kính nói lễ phép

-Được rồi, nhớ sai người đến biệt thự tôi dọn dẹp sạch sẽ, mời đầu bếp giỏi nhất nước đến làm bữa tối, chuẩn bị cả hoa hồng cho tôi.-Anh phân phó cho thư ký của mình. Nếu nó đã tạo cơ hội vậy sao anh không nắm bắt, đã không giữ được một lần rồi thì lần này phải nắm chặt trong tay.

-Vâng-Cô thư ký cũng không dám hỏi thêm bất cứ gì nữa. Lần đầu tiên cô thấy giám đốc nhẹ nhàng với phụ nữ như vậy, kể ra thì cô còn động lòng với nhan sắc kia thì sao giám đốc lại không ngã được chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương