-Không hợp khẩu vị sao?-Hắn đã dặn đầu bếp nổi tiếng nhất nấu những món mà nó thích, nhìn nó càng ngày càng gầy, hắn có chút xót.

-Ba tôi đâu-Nó chẳng thèm để ý đến ánh mắt quan tâm của hắn mà nhẹ nhàng nói. Mặc dù ba nó đã gây không ít tổn thương cho nó và mẹ nhưng dù sao đó cũng là người thân của nó

-Đây là món cá hồi mà em rất thích này-Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh gấp miếng cá vào chén nó

-Ba tôi đâu-Nó gằn giọng. Hắn là đang thử thách tính nhẫn nại của nó sao?

-Chỉ cần em ngoan ngoãn thì tôi bảo đảm ông ta không mất một cọng tóc nào-Hắn bây giờ vẫn không thể xác định được hắn đối với nó rốt cuộc là loại tình cảm gì. Nhưng hắn muốn nó phải ở bên cạnh hắn.

-Được-Nó không biết hắn muốn gì nhưng giờ phải nghe theo lời hắn trước đã.

-Được rồi, vậy từ giờ đây là nhà của em-Hắn dường như không quá ngạc nhiên với thái độ thờ ơ của nó

-Anh xem tôi là gì?-Nó thấy bình tĩnh đến lạ thường. Nếu là ngày xưa khi nhắc đến câu hỏi này nó sẽ rất lo sợ nghe câu trả lời nhưng giờ thì cảm giác ấy đã không còn nữa.

-Điều ấy không quan trọng. Chì cần biết anh sẽ là người bảo vệ em dù cho có chuyện gì xảy ra-Hắn nói giọng chắc nịch

-Anh muốn chơi trò gia đình chứ gì? Tôi chơi với anh-Nó cười lạnh, sao nó lại hy vọng về câu trả lời của anh thế chứ.

-Không phải em bắt đầu trò chơi này trước sao?

-Phải, nhưng anh đâu bao giờ muốn tham gia trò chơi này

-Vậy từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không?

-Được thôi-Nó trả lời như đó là một chuyện hiển nhiên vậy

Sau khi ăn xong nó đi dạo quanh biệt thự, vẫn là những hình ảnh ám ảnh nó từ hồi ấu thơ, ngày đó nó có một gia đình hạnh phúc mà mọi người hằng mong ước nhưng rồi ông trời cũng cướp đi tất cả, gia đình, hai từ này đối với nó bây giờ là một thứ vô cùng xa xỉ.

-Đại tiểu thư-Một bà lão đứng trước mặt nó cung kính

-Thím Trần-Thím Trần là quản gia của nhà nó đã hơn 30 năm, là người nuôi nó từ lúc nhỏ nên nó xem bà như người mẹ thứ 2 của mình.

-Tiểu thư, có phải người thật không?-Bà chứng kiến nó từ lúc sinh ra đến lớn vì phu nhân sức khỏe kém nên tiểu thư được bà chăm sóc từng li từng tí, nhìn tiểu thư lớn lên từng ngày thì tình cảm dành cho tiểu thư đã như 1 người mẹ đối với con mình.

-Thím Trần, là con đây-Nó cũng rất vui mừng hi gặp lại bà, có thể nói số lần gặp mặt bà còn nhiều hơn mẹ ruột của nó nữa.

-Tiểu thư, người ở đâu suốt mấy năm trời, làm cho bà già này lo lắng vô cùng-Nói đến đây mắt bà rươm rướm

-Con xin lỗi-Nó cuối đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi

-Lão gia và lão phu nhân rất lo cho tiểu thư- Nhìn thấy tiểu thư lớn lên đã trở thành một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, bà cũng rất vui. Nhưng sao bà không nhìn thấy nụ cười hồn nhiên cùng ánh mắt trong sáng năm xưa.

-Con biết, ngày mai con sẽ về thăm ông bà nội-Nó cười nhìn bà, một nụ cười chân thật khó thấy được từ nó.

-Tiểu thư còn ông chủ..

-Thím Trần, công việc của bà rất nhàn rỗi sao?-Hắn cắt ngang lời bà, nếu để nó biết thì sẽ ra sao chứ?

-Tiểu thư, người nhớ bảo trọng-Bà xoay người đi vào biệt thự, không nói lời nào nữa

-Anh muốn giấu tôi đến bao giờ-Thật ra nó đã cho người điều tra tin tức của ba nhưng là vẫn trở về con số 0

-Đến khi em toàn tâm toàn ý bên cạnh tôi-Dù cho phải sử dụng thủ đoạn gì hắn cũng phải có được nó.

-Toàn tâm toàn ý? Anh nghĩ tôi vẫn là một con ngốc năm xưa đứng chờ anh quay đầu lại nhìn sao? Phàm Thiên Hàn, anh đừng vọng tưởng nữa.

-Anh sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để có được em đâu, Tiểu Nhi-Anh ghé sát vào tai nó nói nhỏ

-Tôi sẽ chờ-Nó nói giọng không cảm xúc

Hắn đã nói là làm. Đồ đạc của nó được chuyển về biệt thự của hắn

-Phòng tôi?

-Vẫn không thay đổi-Hắn cười nhìn nó, nụ cười này đặc biệt chỉ dành cho nó thôi

Nó bước lên tầng 2, đi vào căn phòng cuối hành lang. Mọi thứ vẫn như cũ, căn phòng không có ai ở mười mấy năm nhưng vẫn không có một hạt bụi nào chứng tỏ ba nó đã cho người dọn dẹp hằng ngày.

Căn phòng rộng hơn căn phòng của nó ở Black một chút, màu chủ đạo là trắng và tím, sàn nhà cũng được trải thảm lông cừu trắng muốt, chiếc giường kingsize màu tím nhạt trên giường có tới 4 con gấu bông to bằng người, phía trong góc là một cái bàn làm việc và tủ sách khá to.

Nó nhìn quanh phòng, rồi ánh mắt dừng lại trên cái khung hình đặt ở đầu giường. Trong hình có 4 người đang cười vô cùng hạnh phúc, 2 đứa trẻ khoảng 4-5 tuổi vô cùng dễ thương, 1 trai 1 gái. Bé gái được một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp bồng trên tay, bé trai đứng bên cạnh cùng người đàn ông rất nghiêm nghị. Là ảnh gia đình nó, có ba, có mẹ, có nó và có cả hắn nữa, 4 người cùng nhau cười hạnh phúc như 1 gia đình thực sự. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Chỉ có nó là ảo tưởng rằng gia đình này luôn tồn tại thôi thật sự chỉ là để che mắt thiên hạ, đâu ai biết nó đã không phải là gia đình từ lâu rồi.

Nó bước tới cầm tấm ảnh một hồi lâu rồi bỏ vào ngăn tủ khóa lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương