Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
-
Chương 69: Ngoan
*******
Y Y nhấc chân chuẩn bị rời xa vị Nhị ca thích lừa em gái này.
[ ta vì nhị ca rầu thúi ruột, nhị ca lại chỉ muốn lừa ta. ]
Y Y cảm thấy chua xót cực kỳ.
Đồng thời còn ở trong lòng tổ chức lễ truy điệu cô mất đi thịt bò khô, cá khô nhỏ cùng que cay, nga, đúng rồi, còn có một hộp sữa dâu tây đã chọc ra lại không được uống một ngụm!
Mục Vân Tu thấy thế vội vàng đưa bàn tay Nhĩ Khang ra.
"Đừng đi mà, em muốn đi đâu, mặc kệ nhị ca sao? Y Y? Tiểu bảo bối?"
"Chuyện tới bây giờ, làm nũng nữa cũng vô dụng, em cùng nhị ca đã không thể chơi đùa nữa rồi, em muốn đi lưu lạc sa mạc, đừng cản em."
Y Y quay đầu lại để lộ ra khuôn mặt nhỏ tràn đầy tang thương, móng vuốt nhỏ vung lên, bóng dáng kiên quyết.
Mục Vân Tu nhịn không được mà xì cười.
Y Y bóng dáng lại càng kiên quyết, bước chân nhỏ giống như tráng sĩ phải ra trận, cổ tay tuy ngắn nhưng khí thế quyết tâm đến chín trâu hai hổ cũng không kéo về được.
Bàn tay Nhĩ Khang nho nhỏ của người họ Mục nào đó, hoàn toàn không có hiệu quả, sau khi phát ra kỹ năng, lòng vòng một hồi lại quay về vạch xuất phát, tất cả đều là miss.
Mục nhị cuối cùng cũng nhận thấy chính mình chơi quá trớn, vội vàng sửa sai để dỗ dành.
"Đừng mà, Y Y, nhị ca sai rồi, điều kiện trước đó đều bỏ hết đi, anh đem thịt bò khô, cá khô nhỏ que cay đều cho em hết, kẹo cao su của nhị ca cũng cho em, còn có sữa bò, ừm, mau tới uống sữa bò, anh không đoạt với em nữa."
"Thật sự?" Y Y quay đầu lại, biểu cảm tang thương trên khuôn mặt nhỏ tan đi không ít.
"Đương nhiên là thật." Mục Vân Tu vội vàng đem đồ ăn vặt bóc lột được đều lấy hết ra ngoài.
"Nhị ca cười, là tâm tình tốt, đúng không?" Y Y nghiêm túc hỏi.
"...... Xác thật cũng không tệ lắm." Mục Vân Tu sờ sờ cái mũi, cười cười.
Tiểu gia hỏa trong mắt đều là ý tứ "Anb dám nói không, em liền lập tức quay đầu đi", mười phần uy hiếp.
Cứ như vậy, hắn còn có thể nói cái gì.
Đừng hỏi hắn vì sao có thể từ nhìn ra nhiều thứ như vậy trong mắt tiểu gia hỏa, hắn chính là đã nhìn ra, không cần hỏi nhiều.
Mục Vân Tu mới vừa nói xong, đôi mắt tiểu gia hỏa tạch một cái mà càng sáng hơn.
Tiếp theo, chỉ thấy tiểu gia hỏa dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Mục Vân Tu, đem đồ ăn vặt đều ôm vào trong lòng của mình.
Sau khi ôm được đồ ăn vặt, tang thương trên khuôn mặt nhỏ của Y Y hoàn toàn biến mất.
Cô đem mấy túi đồ ăn vặt cho vào ba lô trước, lại cắn cái ống hút trên hộp sữa, quai hàm phát ra tiếng bẹp một cái rồi nhanh chóng đem sữa bò vừa trở về tới tay hoàn toàn tiêu diệt, một giọt cũng không còn.
Sau đó vươn móng vuốt nhỏ tới chỗ Mục Vân Tu.
"Nhị ca, kẹo cao su."
Mục Vân Tu khóe miệng hơi co rút, từ trong túi móc ra kẹo cao su đưa cho tiểu gia hỏa.
Kẹo cao su đóng gói rất nhỏ, bên trong chỉ còn ba viên, Y Y lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, nhai đi nhai lại, mắt to vừa nhìn vẻ mặt của nhị ca dần trở lại như cũ vừa còn ngẫm lại dư vị của cái kẹo.
Mục Vân Tu vạch đen đầy mặt.
Đây là "Tiểu nhân"* đắc chí à.
*Ở đây có vẻ như Mục Vân Tu dùng cách nói hàm ý, "tiểu nhân" dùng với Y Y vừa nói rằng cô là một người bé xíu vừa muốn tỏ vẻ Y Y là một đứa bé tham ăn hẹp hòi.
Y Y đắc ý một phen, mới ngẩng đầu cùng đồng Mục Vân Tu tiếp tục chuyện vừa rồi đang nói với nhau.
"Nhị ca đúng là anh trai tốt."
"Đương nhiên......" Người nào đó đang chuẩn bị khoe khoang chính mình một đợt, chứng minh bản thân là một anh trai tốt, ai ngờ đã bị Y Y vô tình đánh gãy.
"Anh trai tốt đều phải nghiêm túc làm việc."
"......"
"Kế tiếp em sẽ giám sát nhị ca làm việc."
"......"
"Nhị ca, anh phải nỗ lực hơn, chậm trễ là không thể được."
"Bé Y Y nói rất đúng, làm tấm gương tốt mới là anh trai tốt." Chu Đồ lúc nào cũng tới cắm một chân, làm lơ người nào đó đang trừng mắt, không nhịn được mà nhếch miệng cười đến sung sướng.
Gặp gỡ khắc tinh đi.
Cho cậu ngông cuồng, cho cậu ham chơi, hiện giờ cho dù thế nào thì cậu không có biện pháp phản kháng được đâu!
Mục Vân Tu cắn răng, xoa nhẹ khuôn mặt tiểu gia hỏa một phen.
"Bà quản sự nhỏ, đều nghe em, được rồi, đi."
"Nhị ca ngoan, chúng ta vẫn có thể tiếp tục có phúc cùng hưởng, có đồ ăn vặt cùng ăn, que cay này cho anh một cây."
Câu nói "Ngoan" chọc đến tim Mục nhị, tại lúc tầm mắt người nào đó tỏ vẻ "Vui mừng" hạ xuống, phần thưởng là một que cay đến từ cô em gái bốn tuổi cũng vừa đưa tới.
Y Y nhấc chân chuẩn bị rời xa vị Nhị ca thích lừa em gái này.
[ ta vì nhị ca rầu thúi ruột, nhị ca lại chỉ muốn lừa ta. ]
Y Y cảm thấy chua xót cực kỳ.
Đồng thời còn ở trong lòng tổ chức lễ truy điệu cô mất đi thịt bò khô, cá khô nhỏ cùng que cay, nga, đúng rồi, còn có một hộp sữa dâu tây đã chọc ra lại không được uống một ngụm!
Mục Vân Tu thấy thế vội vàng đưa bàn tay Nhĩ Khang ra.
"Đừng đi mà, em muốn đi đâu, mặc kệ nhị ca sao? Y Y? Tiểu bảo bối?"
"Chuyện tới bây giờ, làm nũng nữa cũng vô dụng, em cùng nhị ca đã không thể chơi đùa nữa rồi, em muốn đi lưu lạc sa mạc, đừng cản em."
Y Y quay đầu lại để lộ ra khuôn mặt nhỏ tràn đầy tang thương, móng vuốt nhỏ vung lên, bóng dáng kiên quyết.
Mục Vân Tu nhịn không được mà xì cười.
Y Y bóng dáng lại càng kiên quyết, bước chân nhỏ giống như tráng sĩ phải ra trận, cổ tay tuy ngắn nhưng khí thế quyết tâm đến chín trâu hai hổ cũng không kéo về được.
Bàn tay Nhĩ Khang nho nhỏ của người họ Mục nào đó, hoàn toàn không có hiệu quả, sau khi phát ra kỹ năng, lòng vòng một hồi lại quay về vạch xuất phát, tất cả đều là miss.
Mục nhị cuối cùng cũng nhận thấy chính mình chơi quá trớn, vội vàng sửa sai để dỗ dành.
"Đừng mà, Y Y, nhị ca sai rồi, điều kiện trước đó đều bỏ hết đi, anh đem thịt bò khô, cá khô nhỏ que cay đều cho em hết, kẹo cao su của nhị ca cũng cho em, còn có sữa bò, ừm, mau tới uống sữa bò, anh không đoạt với em nữa."
"Thật sự?" Y Y quay đầu lại, biểu cảm tang thương trên khuôn mặt nhỏ tan đi không ít.
"Đương nhiên là thật." Mục Vân Tu vội vàng đem đồ ăn vặt bóc lột được đều lấy hết ra ngoài.
"Nhị ca cười, là tâm tình tốt, đúng không?" Y Y nghiêm túc hỏi.
"...... Xác thật cũng không tệ lắm." Mục Vân Tu sờ sờ cái mũi, cười cười.
Tiểu gia hỏa trong mắt đều là ý tứ "Anb dám nói không, em liền lập tức quay đầu đi", mười phần uy hiếp.
Cứ như vậy, hắn còn có thể nói cái gì.
Đừng hỏi hắn vì sao có thể từ nhìn ra nhiều thứ như vậy trong mắt tiểu gia hỏa, hắn chính là đã nhìn ra, không cần hỏi nhiều.
Mục Vân Tu mới vừa nói xong, đôi mắt tiểu gia hỏa tạch một cái mà càng sáng hơn.
Tiếp theo, chỉ thấy tiểu gia hỏa dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Mục Vân Tu, đem đồ ăn vặt đều ôm vào trong lòng của mình.
Sau khi ôm được đồ ăn vặt, tang thương trên khuôn mặt nhỏ của Y Y hoàn toàn biến mất.
Cô đem mấy túi đồ ăn vặt cho vào ba lô trước, lại cắn cái ống hút trên hộp sữa, quai hàm phát ra tiếng bẹp một cái rồi nhanh chóng đem sữa bò vừa trở về tới tay hoàn toàn tiêu diệt, một giọt cũng không còn.
Sau đó vươn móng vuốt nhỏ tới chỗ Mục Vân Tu.
"Nhị ca, kẹo cao su."
Mục Vân Tu khóe miệng hơi co rút, từ trong túi móc ra kẹo cao su đưa cho tiểu gia hỏa.
Kẹo cao su đóng gói rất nhỏ, bên trong chỉ còn ba viên, Y Y lấy ra một viên bỏ vào trong miệng, nhai đi nhai lại, mắt to vừa nhìn vẻ mặt của nhị ca dần trở lại như cũ vừa còn ngẫm lại dư vị của cái kẹo.
Mục Vân Tu vạch đen đầy mặt.
Đây là "Tiểu nhân"* đắc chí à.
*Ở đây có vẻ như Mục Vân Tu dùng cách nói hàm ý, "tiểu nhân" dùng với Y Y vừa nói rằng cô là một người bé xíu vừa muốn tỏ vẻ Y Y là một đứa bé tham ăn hẹp hòi.
Y Y đắc ý một phen, mới ngẩng đầu cùng đồng Mục Vân Tu tiếp tục chuyện vừa rồi đang nói với nhau.
"Nhị ca đúng là anh trai tốt."
"Đương nhiên......" Người nào đó đang chuẩn bị khoe khoang chính mình một đợt, chứng minh bản thân là một anh trai tốt, ai ngờ đã bị Y Y vô tình đánh gãy.
"Anh trai tốt đều phải nghiêm túc làm việc."
"......"
"Kế tiếp em sẽ giám sát nhị ca làm việc."
"......"
"Nhị ca, anh phải nỗ lực hơn, chậm trễ là không thể được."
"Bé Y Y nói rất đúng, làm tấm gương tốt mới là anh trai tốt." Chu Đồ lúc nào cũng tới cắm một chân, làm lơ người nào đó đang trừng mắt, không nhịn được mà nhếch miệng cười đến sung sướng.
Gặp gỡ khắc tinh đi.
Cho cậu ngông cuồng, cho cậu ham chơi, hiện giờ cho dù thế nào thì cậu không có biện pháp phản kháng được đâu!
Mục Vân Tu cắn răng, xoa nhẹ khuôn mặt tiểu gia hỏa một phen.
"Bà quản sự nhỏ, đều nghe em, được rồi, đi."
"Nhị ca ngoan, chúng ta vẫn có thể tiếp tục có phúc cùng hưởng, có đồ ăn vặt cùng ăn, que cay này cho anh một cây."
Câu nói "Ngoan" chọc đến tim Mục nhị, tại lúc tầm mắt người nào đó tỏ vẻ "Vui mừng" hạ xuống, phần thưởng là một que cay đến từ cô em gái bốn tuổi cũng vừa đưa tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook