Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
-
Chương 39: Sao lại ở chỗ này!
Edit: thattinhchoimotminh
Beta: Sơ Nặc
__________________________
Hai cha con trấn an hiệu quả không lớn, Kiều Hân vẫn như cũ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.
Lúc này, Mục Vân Tu đột nhiên nhớ tới còn có người ngoài ở đây.
Hắn vẫy vẫy tay với Lưu Giai Di, “Cô đi đi, bữa khác sẽ mời cô ăn cơm.”
Lưu Giai Di đứng lên lại không lập tức rời đi, biểu tình có chút vô thố.
Thật vất vả mới vào được cửa lớn Mục gia, ai ngờ còn chưa được ngồi nóng ghế thì đã bị đuổi đi!
Ả cắn cắn cánh môi, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình đừng làm người dư thừa, nhưng mà vẫn càng ngày càng không cam lòng.
Dù hiểu rõ địa vị của chính mình, Lưu Giai Di vẫn không nhịn được tâm sinh vọng tưởng, trước kia nhị thiếu chưa bao giờ dẫn người về nhà, đây là việc mà người trong vòng đều biết đến.
Nhưng hôm nay nhị thiếu phá lệ.
Cô được nhị thiếu tự mình mang vào Mục gia!
Như vậy có phải chứng minh rằng cô ta có hi vọng hay không?
Mục Vân Tu nhíu mày, “Cô sao còn chưa đi?”
“Nhị thiếu, phu nhân thoạt nhìn không thoải mái, tôi ơt lại chiếu cố phu nhân.” Lưu Giai Di mặt đầy lo lắng, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn mười phần ý tốt.
Cái này đối với cô mà nói cũng không khó, cô tin tưởng vào kỹ thuật diễn xuất của chính mình.
Nếu không phải trước kia không có tài nguyên tốt, cô ta đã sớm nổi tiếng.
Lần này nếu có thể thành công ở lại đây, có lẽ……
Mục Vân Tu thật sâu nhìn thoáng qua đôi mắt của ả ta, trong lòng thở nhẹ ra.
Vốn dĩ tưởng là một người hiểu quy củ, lại không nghĩ có dã tâm thật lớn.
Hắn vừa định lần nữa mở miệng đuổi người, cửa truyền đến động tĩnh, tầm mắt mọi người đột nhiên dời đi, bao gồm cả Kiều Hân cảm xúc không ổn định.
Chờ mọi người nhìn đến là Mục Vân Phong, nháy mắt lại liền di rời ánh mắt.
Mục Vân Phong:…… Hình như có cảm giác bản thân bị ghét bỏ?
Chính mình một lần nữa làm người, đến thời gian liền ngoan ngoãn về nhà, chờ đợi hắn không phải nên là ba mẹ vui mừng, anh trai…… Từ từ, nhị ca sao cũng có mặt ở đây?
Ồ, đúng rồi, đời trước nhị ca hình như cũng trở về vào thời gian này.
Bất luận là đời trước hay đời này, Mục Vân Phong cũng đã sớm thành thói quen bên người nhị ca luôn xuất hiện đủ loại phụ nữ, càng biết “Quy củ” của hắn, cho nên, cũng không quá để ý đến người phụ nữ đang ở đây.
Xoay chuyển ánh mắt, vừa mới chuẩn bị bỏ qua, lại như là đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên đem tầm mắt một lần nữa nhìn lại.
“Lưu Giai Di!”
Tai họa này sao lại ở đây?
Người phụ nữ đời trước này cũng ở đây bây giờ sao?
Mục Vân Phong nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình cũng không nhớ rõ, hắn chưa từng chú ý đến bạn gái của nhị ca.
Mục Vân Tu nhướng mày.
“Tiểu tứ biết cô ấy sao?”
Em trai ngốc nhà mình có cái đức hạnh gì, hắn thật sự rất rõ ràng, một vài minh tinh lớn cũng không thấy biết được mấy người, huống chi là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám không có danh khí gì.
Nhưng mà, xem bộ dáng này thì thật đúng là có quen biết.
Cùng là tuyến mười tám, nhưng hắn không cho rằng Lưu Giai Di có cái gì khác so với các nghệ sĩ bình thường.
Có thể làm em trai ngốc nhớ kỹ cũng thật là hiếm lạ.
Để hắn nhớ lại xem Lưu Giai Di đã diễn qua cái gì.
Viên chức nhỏ trong kịch bản đô thị?
Nha hoàn trong phim cổ trang?
Mục Vân Phong cũng không biết nói một chút mà nhị ca nhà mình trong nháy mắt liền nghĩ tới nhiều như vậy, hắn biết phản ứng quá lớn của mình rất quái dị, càng rối rắm với chuyện có nên đem những gì hắn biết nói cho nhị ca hay không.
Hắn đem việc đời trước nói cho tam ca, một là bởi vì thời gian thức tỉnh của hắn “Thức tỉnh” quá trùng hợp, vừa vặn là trên đường đến Viện phúc lợi, hắn cần thiết ngăn cản tam ca đem Hạ Tư Vũ về nhà, thứ hai là tam ca đáng tin cậy.
So với tam ca, nhị ca liền……
Trong khoảnh khắc, Mục Vân Phong liền đem chữ không đáng tin đắp lên người Mục Vân Tu, cũng quyết định không đem việc đời trước nói cho đối phương.
Mục Vân Phong dời tầm mắt đi, nhàn nhạt nói, “Không quen biết, chỉ là trong lúc vô tình được nghe bạn học nhắc tới.”
Lưu Giai Di vốn còn tưởng rằng tứ thiếu là fans của mình, nháy mắt bị chữ không quen biết làm cho mặt đầy xấu hổ, sự đắc ý lặng lẽ nhè nhẹ kia dưới đáy lòng tan thành mây khói.
Mục Vân Tu trong mắt đầy ý cười vui vẻ.
Em trai ngốc trưởng thành, cũng có bí mật nhỏ rồi……
Beta: Sơ Nặc
__________________________
Hai cha con trấn an hiệu quả không lớn, Kiều Hân vẫn như cũ đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.
Lúc này, Mục Vân Tu đột nhiên nhớ tới còn có người ngoài ở đây.
Hắn vẫy vẫy tay với Lưu Giai Di, “Cô đi đi, bữa khác sẽ mời cô ăn cơm.”
Lưu Giai Di đứng lên lại không lập tức rời đi, biểu tình có chút vô thố.
Thật vất vả mới vào được cửa lớn Mục gia, ai ngờ còn chưa được ngồi nóng ghế thì đã bị đuổi đi!
Ả cắn cắn cánh môi, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình đừng làm người dư thừa, nhưng mà vẫn càng ngày càng không cam lòng.
Dù hiểu rõ địa vị của chính mình, Lưu Giai Di vẫn không nhịn được tâm sinh vọng tưởng, trước kia nhị thiếu chưa bao giờ dẫn người về nhà, đây là việc mà người trong vòng đều biết đến.
Nhưng hôm nay nhị thiếu phá lệ.
Cô được nhị thiếu tự mình mang vào Mục gia!
Như vậy có phải chứng minh rằng cô ta có hi vọng hay không?
Mục Vân Tu nhíu mày, “Cô sao còn chưa đi?”
“Nhị thiếu, phu nhân thoạt nhìn không thoải mái, tôi ơt lại chiếu cố phu nhân.” Lưu Giai Di mặt đầy lo lắng, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn mười phần ý tốt.
Cái này đối với cô mà nói cũng không khó, cô tin tưởng vào kỹ thuật diễn xuất của chính mình.
Nếu không phải trước kia không có tài nguyên tốt, cô ta đã sớm nổi tiếng.
Lần này nếu có thể thành công ở lại đây, có lẽ……
Mục Vân Tu thật sâu nhìn thoáng qua đôi mắt của ả ta, trong lòng thở nhẹ ra.
Vốn dĩ tưởng là một người hiểu quy củ, lại không nghĩ có dã tâm thật lớn.
Hắn vừa định lần nữa mở miệng đuổi người, cửa truyền đến động tĩnh, tầm mắt mọi người đột nhiên dời đi, bao gồm cả Kiều Hân cảm xúc không ổn định.
Chờ mọi người nhìn đến là Mục Vân Phong, nháy mắt lại liền di rời ánh mắt.
Mục Vân Phong:…… Hình như có cảm giác bản thân bị ghét bỏ?
Chính mình một lần nữa làm người, đến thời gian liền ngoan ngoãn về nhà, chờ đợi hắn không phải nên là ba mẹ vui mừng, anh trai…… Từ từ, nhị ca sao cũng có mặt ở đây?
Ồ, đúng rồi, đời trước nhị ca hình như cũng trở về vào thời gian này.
Bất luận là đời trước hay đời này, Mục Vân Phong cũng đã sớm thành thói quen bên người nhị ca luôn xuất hiện đủ loại phụ nữ, càng biết “Quy củ” của hắn, cho nên, cũng không quá để ý đến người phụ nữ đang ở đây.
Xoay chuyển ánh mắt, vừa mới chuẩn bị bỏ qua, lại như là đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên đem tầm mắt một lần nữa nhìn lại.
“Lưu Giai Di!”
Tai họa này sao lại ở đây?
Người phụ nữ đời trước này cũng ở đây bây giờ sao?
Mục Vân Phong nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình cũng không nhớ rõ, hắn chưa từng chú ý đến bạn gái của nhị ca.
Mục Vân Tu nhướng mày.
“Tiểu tứ biết cô ấy sao?”
Em trai ngốc nhà mình có cái đức hạnh gì, hắn thật sự rất rõ ràng, một vài minh tinh lớn cũng không thấy biết được mấy người, huống chi là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám không có danh khí gì.
Nhưng mà, xem bộ dáng này thì thật đúng là có quen biết.
Cùng là tuyến mười tám, nhưng hắn không cho rằng Lưu Giai Di có cái gì khác so với các nghệ sĩ bình thường.
Có thể làm em trai ngốc nhớ kỹ cũng thật là hiếm lạ.
Để hắn nhớ lại xem Lưu Giai Di đã diễn qua cái gì.
Viên chức nhỏ trong kịch bản đô thị?
Nha hoàn trong phim cổ trang?
Mục Vân Phong cũng không biết nói một chút mà nhị ca nhà mình trong nháy mắt liền nghĩ tới nhiều như vậy, hắn biết phản ứng quá lớn của mình rất quái dị, càng rối rắm với chuyện có nên đem những gì hắn biết nói cho nhị ca hay không.
Hắn đem việc đời trước nói cho tam ca, một là bởi vì thời gian thức tỉnh của hắn “Thức tỉnh” quá trùng hợp, vừa vặn là trên đường đến Viện phúc lợi, hắn cần thiết ngăn cản tam ca đem Hạ Tư Vũ về nhà, thứ hai là tam ca đáng tin cậy.
So với tam ca, nhị ca liền……
Trong khoảnh khắc, Mục Vân Phong liền đem chữ không đáng tin đắp lên người Mục Vân Tu, cũng quyết định không đem việc đời trước nói cho đối phương.
Mục Vân Phong dời tầm mắt đi, nhàn nhạt nói, “Không quen biết, chỉ là trong lúc vô tình được nghe bạn học nhắc tới.”
Lưu Giai Di vốn còn tưởng rằng tứ thiếu là fans của mình, nháy mắt bị chữ không quen biết làm cho mặt đầy xấu hổ, sự đắc ý lặng lẽ nhè nhẹ kia dưới đáy lòng tan thành mây khói.
Mục Vân Tu trong mắt đầy ý cười vui vẻ.
Em trai ngốc trưởng thành, cũng có bí mật nhỏ rồi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook