Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
Chương 10: Ai nhúng tay?

Edit: Sơ Ly

Beta: Sơ Tư, Sơ Bạch

____________________________

Cố Thần?

Làm sao mà hắn cũng bị kéo vào?

Tống Nham cắn răng, "Chó săn bây giờ thật đúng là làm không biết mệt!"

"Ai có chí nấy." Tần Viễn nhàn nhạt nói.

Tổ viên ở đây trong lòng đều mạnh bạo, nhìn dáng vẻ Tống đội bọn họ đối với người tên Tần Viễn mặc tây trang màu đen, không giống như quen biết đơn giản, bọn họ thậm chí rất có thể có xích mích, bằng không sẽ không vừa thấy mặt khiến cho Tống đội phải mở miệng nói móc như vậy.

Tống đội là từ bộ đội tới, ngày thường ở một chỗ như cọc tiêu, hành động như hổ báo, đối mặt với chuyện gì cũng đều ổn định, đối người đối việc cũng phải phân bằng vũ lực.

Vừa thấy mặt đã nhằm vào mà trào phúng đối phương, loại tình huống này trước nay chưa bao giờ xuất hiện qua, liền xem nhân phẩm tính cách của Tống đội, muốn nói hai người không có xích mích, ai tin!

Mọi người lo lắng hai người bọn họ đánh tới chỗ mình, lại thấy Tống Nham trừng mắt nhìn Tần Viễn liếc mắt một cái, lạnh lùng mà nói một câu liền xoay người đi.

"Chuẩn bị triển khai bắt giữ, hành động!"

Mọi người nguyên bản còn chuẩn bị khuyên can nhịn không được kinh ngạc, hai người thế nhưng không đánh nhau.

"Tống đội, kia... bọn họ làm sao bây giờ?"

"Không cần phải xen vào." Tống Nham hừ lạnh, bản lĩnh của Tần Viễn so với hắn lớn hơn, mang người ra so sánh tuyệt đối sẽ không kém, có bọn họ hỗ trợ, bắt giữ hành động chắc chắn sẽ càng nhẹ nhàng.

......

Mọi người bao gồm Tống Nham cùng Tần Viễn, đều cho rằng lần này bắt giữ nghĩ cách cứu viện nhất định không thể không có những khó khăn rủi ro. Nhưng mà sự thật hoàn toàn ngược lại, quá trình chẳng những không có chút khó khăn nào, còn vô cùng thuận lợi.

Hiện trường không có tên tội phạm nào nào phản kháng kịch liệt. Chỉ có một mảnh yên tĩnh, xác nghi phạm rải đầy đất, còn có thần sắc quái dị của đứa cháu trai Tống Nham trong đám người.

"Sao lại thế này?" Tống Nham đầu tiên hướng tới cháu trai không bớt lo đặt câu hỏi.

Dương Kỳ ấp úng mà mở miệng: "Cậu nhỏ, nói ra chắc chắn người không tin, con nhìn thấy siêu nhân rồi."

Tống Nham:......

Tống Nham đau đầu, cái thằng cháu trai trước kia chỉ là không muốn bị quản giáo, hiện tại lại hóa ngốc, hắn cũng không biết rốt cuộc là như thế nào mới tốt.

Tâm mệt.

"Gọi cấp cứu."

Đồng thời, Tống Nham phân chia tổ viên mau chóng điều tra toàn bộ nhà trẻ, nhìn xem có ai bị bắt hay không, sau đó mau chóng giải cứu người bị hại.

Mà Tần Viễn cầm đầu nhóm người áo đen cũng không có đưa vào một chân.

Tần Viễn nhìn đến thiếu gia nhà mình không có việc gì, không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó phát hiện trạng thái của thiếu gia không thích hợp, vội vàng bước nhanh tiến lên đỡ lấy người.

"Thiếu gia, chúng tôi đã tới chậm."

Tống Nham thấy một màn như vậy, bĩu môi, thầm mắng một tiếng chó săn.

Trạng thái của Cố Thần xác thật đặc biệt không quá tốt, cố gắng chống cự được tới hiện tại đã là cực hạn, nếu Tần Viễn không tới, hắn chắc không chống đỡ nổi nữa.

"Ai nhúng tay?" Hắn rũ con ngươi, nhàn nhạt hỏi một câu.

Chỉ là mấy chữ không đầu không đuôi mà thôi, nhưng Tần Viễn nghe hiểu.

"Là phu nhân." Tần Viễn khóe môi nhấp ra một vòng cung phẫn nộ, từ nãy đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra cảm xúc như vậy, dẫn tới Tống Nham nhìn qua vài lần.

Tần Viễn cảm xúc lộ ra ngoài rất ngắn ngủi liền nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt không biểu tình.

"Thiếu gia, phu nhân là bị châm ngòi." Thanh âm nặng nề tựa hồ mang theo một tia an ủi.

"Đúng không......" Cố Thần giật nhẹ khóe miệng, tựa hồ như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, cả người có vẻ càng thêm âm u.

Tần Viễn trong lòng khó chịu, thiếu gia rõ ràng không khóc, nhưng hắn chính là cảm thấy thiếu gia đang khóc.

"Bắt tay mau tìm trở về......" Cố Thần mới vừa nói một câu, liền rốt cuộc chịu đựng không nổi, lâm vào hôn mê.

Tần Viễn không nói hai lời, bế ngang thiếu niên lên liền đi.

"Các người ở lại, đi tìm cho thiếu gia, tìm được trước tiên đưa trở về!"

"Được!"

Đồng thời, cô bé vẫn luôn biểu hiện dũng mãnh phi thường giống như con lật đật quơ quơ, chỉ kịp nói một câu "Không thể quỵt nợ" liền té xỉu.

Dương Kỳ kinh hãi, vội vàng tiếp được cô bé, gân cổ lên kêu to."Cậu nhỏ, mau tới cứu mạng a, cứu vớt bổn thiếu siêu nhân và em gái dễ thương đang hôn mê!"

Tống Nham:......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương