Tô Như Nguyệt sau khi thay đồ xong, liền đi ra ngoài, hiện giờ cô đang đứng trước cửa phòng của Tô Tử Kỳ, bàn tay định đưa lên gõ cửa, rồi từ từ hạ xuống, cô cắn chặt môi, hai tay bấu lấy váy áo của mình.


Tuy hắn đối với cô có một chút thay đổi, nhưng trong lòng cô vẫn có chút sợ, vì dù gì Tô Tử Kỳ đối với Tô Như Nguyệt trong truyện không phải căm ghét ngày một, ngày hai, làm sao lại dễ dàng chấp nhận cô như vậy?


Tô Như Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rồi gật gật đầu, thôi vậy, nên tránh hắn càng xa thì càng tốt, biết đâu như vậy cô sẽ sống tốt hơn, ở thế giới này điều kiện của cô tốt như vậy, chỉ cần an phận một chút, thì không cần lo ăn lo mặc mà sống hết quản đời còn lại.


Nghĩ như thế Tô Như Nguyệt quay người bước đi, vừa bước được hai bước, thì nghe tiếng cửa phòng mở, một giọng nói không nhẹ không nặng vang ở phía sau cô.


"Nguyệt Nguyệt, sao không gọi anh?"


Tô Như Nguyệt thở mạnh một cái, quay người lại, nở một nụ cười cứng ngắc "Em sợ anh bận!"


Nhìn nụ cười như không cười của cô, Tô Tử Kỳ trầm mặc hồi lâu, rồi nói "Em sợ anh bận, hay sợ anh?"


Tô Như Nguyệt nghe thế, mở to mắt, lắp bắp "Em..em..không có..không.."


"Vậy thì xuống nhà ăn cơm cùng anh!"


Tô Như Nguyệt cúi thấp đầu, nhỏ giọng "Được!"


Tô Tử Kỳ nhíu mày khi thấy biểu hiện của Tô Như Nguyệt, rõ ràng cô sợ hắn, lúc trước khi hắn thật sự nổi giận, cô mới sợ hắn, nếu không, cô toàn khó chịu ra mặt với hắn, vì hắn luôn bênh vực Dương Lâm Tình, nếu có hắn ở nhà ăn cơm, hôm đó chắc chắn cô sẽ không trở về, đương nhiên hắn cũng vậy, nhưng bây giờ cô đang sợ hắn, ngay cả ăn cơm cùng hắn, cô cũng không dám từ chối.


(•)


Đám người làm hết mở to đôi mắt, rồi há hốc miệng khi thấy Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt cùng ngồi ăn cơm.


Thiếu gia với tiểu thư lại có thể cùng ngồi ăn cơm sao? Thiếu gia còn gắp rất thiếu thức ăn bỏ vào chén tiểu thư, họ có đang qua mắt hay không?


Còn Dì Hà khi thấy thế thì mỉm cười dịu dàng, bà biết Tiểu Nguyệt không xấu như mọi người nói, chỉ là hơi bướng bỉnh một chút thôi, chỉ cần thiếu gia không lạnh lùng và hay tức giận với cô, thì cô nhất định là một cô em gái tốt.


Tô Như Nguyệt thấy chén mình đầy thức ăn, thì có chút khó xử, cô đâu phải heo, ăn như thế liệu có no mà chết không?


Tô Tử Kỳ thấy sự khó xử trong mắt cô, chỉ lạnh nhạt nói "Ăn nhiều mới mau khỏe lại!"


Không ngờ Tô Như Nguyệt nghe thế, thì bỏ chén cơm xuống, vỗ ngực, nói "Em rất khỏe, anh xem đi!" rồi cười một cách ngốc nghếch.


Tô Tử Kỳ vừa uống nước, nhìn thấy thế thì liền bị sặc, hắn nhớ Cố Thiên Tuấn đâu có đánh trúng đầu cô, sao cô lại thành như thế?


Cái trò trẻ con này, em gái hắn, nhất định không bao giờ làm!


Tô Như Nguyệt thấy Tô Tử Kỳ đột nhiên bị sắc nước, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng Tô Tử Kỳ "Anh không sao chứ?"


Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sắc bén, giọng lạnh lùng "Em là ai?"


Tô Như Nguyệt nghe thế, vội rút tay lại, lùi xa mấy bước, mặt hoảng hốt, không phải hắn đã phát hiện điều gì rồi chứ?


Đột nhiên cô nhớ lại, lần đầu gặp hắn, hắn đã nói với cô rằng 'nếu em không phải em gái anh, anh nhất định sẽ giết chết em'


Nhớ lại chuyện này, người Tô Như Nguyệt run lên, dù cuộc đời cô đúng là đau khổ thật đó, nhưng bị chết một lần rồi, cô thật sự chưa muốn chết thêm một lần nữa đâu.


Không được run!


Tô Như Nguyệt, không được run!


"Nói, em là ai?" Tô Tử Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ, đưa mắt quan sát cô.


Tô Như Nguyệt bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Kỳ, tức giận nói "Em không phải phạm nhân của anh, đừng có dùng giọng điệu đó để nói chuyện với em, anh đừng tưởng anh tốt với em một chút, thì em sẽ quên chuyện anh bênh vực Dương Lâm Tình, mà tức giận với em!"


Nói rồi quay người bước nhanh ra ngoài phòng ăn, nhìn thấy đám người làm, thì hét lên "Nhìn gì? Mau làm việc đi, có phải muốn bị đuổi việc không?" rồi đi thẳng lên lâu, lúc này cô mới dám lấy tay để trên ngực mình, cảm giác trái tim đang đập dồn dập.


Lúc nãy cô làm như thế có giống Tô Như Nguyệt trong truyện không? Cô nhớ tính tình của Tô Như Nguyệt trong truyện khi đối mặt với Tô Tử Kỳ, một là lạnh lùng, hai là tức giận, cô làm như thế, hắn sẽ không nghi ngờ cô nữa có phải không?


Đúng là hù chết cô rồi, hắn có biết cô phải dùng hết sự gan dạ của kiếp này để nói chuyện như thế với hắn không?


Tô Tử Kỳ nhìn bóng lưng Tô Như Nguyệt thì lạnh lùng cười khẩy, hắn chỉ là muốn thử xem cô có vô tình bị thương ở đầu hay không mà thôi, như người ta thường nói, bị đụng trúng đầu, có thể gây ra mất một khoản trí nhớ đau khổ nào đó.


Nhưng quả nhiên, em gái hắn, vẫn là em gái hắn, tính tình không thay đổi một chút nào, lại giỏi diễn kịch như vậy, làm hắn cũng bị lừa, cô xem hắn là đồ ngốc sao?


Uổng công hắn thật tâm đối xử tốt với cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương