Chương 33: Sự Cố.

Trương Hướng Nhất quay đầu lại, vô cùng thành khẩn nói: "Mình thích Tiểu Mỹ, cái tình cảm này ập tới đột ngột có muốn ngăn cũng không ngăn được, giống... Giống y như người bạn của cậu vậy."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lại nói thêm: "Ôi chao! Đúng rồi thừa dịp cậu với Fiona đang hot, mình tính trong hai ngày này sẽ mở một buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, hai người cùng xuất hiện hiệu quả nhất định tốt, cậu cảm thấy thế nào?"

"..." Anh tâm phiền ý loạn khoát khoát tay nói: "Tùy cậu."

"Được rồi! Vậy cậu nhớ phải lùi vé máy đi Barcelona về mấy ngày đó."

Thật ra là Trương Hướng Nhất quyết định "Giúp" anh em tốt một tay.

Anh với Ân Triết Phi cùng nhau lớn lên đã quá quen thuộc với cái tính bướng bỉnh lại giả vờ nghiêm chỉnh của cậu, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, Tiểu Mỹ thì có chút thiếu bận tâm, đối với Ân Triết Phi hết tám phần là vô tri vô giác đã nảy sinh tình cảm, phải hành hạ cậu ấy thế nào mới có thể đòi lại vốn đây.

Cõi đời này còn có điều gì thích thú hơn so với việc nhìn thấy Ân Triết Phi thất bại trong tình yêu?

Huống chi anh còn có chỗ rất tốt để lợi dụng, vô cùng mạnh.

Chắc yêu đương cũng giống như học hành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ cần kích thích được tính cạnh tranh của A Phi cũng không đợi anh nhắc phim sẽ tự diễn ra, "Ân giáo sư rưng rưng thú tội Fiona hoàn toàn không thể chống cự."

Gào khóc ngao, anh thật đúng là quá thông minh! Tưởng tượng một chút đến cảnh Ân Triết Phi kinh ngạc, anh đã kích động muốn chết!

~

Trong vườn hoa nhỏ đầy sắc màu rực rỡ, không nóng bức như mùa hè ngược lại còn mang theo một chút lạnh lẽo, ướt át, cô gái giơ bình nước tỉ mỉ tưới nước cho bụi hoa cùng một hàng cây cỏ bừng bừng sức sống, cô gái đội nón rơm che nắng, dưới vành nón lộ ra gò má thanh tú, nhìn qua tựa như một bức tranh vui tai vui mắt.

"Hồ Nguyệt!" Trương Hướng Nhất ở bên ngoài vừa nhảy vừa gọi.

Cô không thèm ngầng đầu lên chỉ nói: "Em đã nói với anh là anh trai ra nước ngoài thi đấu rồi ."

"Không phải lần này anh tới là tìm em!" Trương Hướng Nhất vừa nói vừa bay qua bức tường thấp, nhảy vào trong.


"Tìm em?" Cô cau mày, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Chẳng lẽ con trai của anh xảy ra vấn đề gì?"

"Đáng chết, anh đã nói rồi, anh không có kết hôn thì ở đâu ra con trai!" Anh cơ hồ muốn nổi đóa.

"Em cứ cho là ít nhất anh đã là ba của ba đứa bé." Vẻ mặt cô vô cảm, tiếp tục tưới hoa.

"Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó nhưng mà anh thật sự cần sự hỗ trợ của em, coi như em nhìn vào mặt mũi của anh em, không thể từ chối anh." Anh im hơi lặng tiếng cầu xin cô.

Hồ Nguyệt Nhi khiếp sợ nhìn anh nói: "Mặt mũi anh em có lớn đến vậy không? Vậy nếu như anh muốn em làm mẹ ghẻ cho ba đứa nhỏ kia em cũng không thể từ chối?"

"Em ít đỏm dáng đi! Sau này anh có lấy bà già cũng không tới phiên em!" Anh gầm thét lên: "Anh là muốn nhờ em giúp anh theo đuổi một người!" Lời vừa ra khỏi miệng anh lập tức đỏ mặt, có chút bất an nhìn về phía khác.

"Buồn cười, chính anh không tự theo đuổi còn phải nhờ em giúp, nhìn em giống rảnh rỗi lắm sao?"

"Không phải đâu là thế này... Cũng không phải là thật sự theo đuổi chỉ là muốn diễn kịch cho người khác nhìn thấy anh đang theo đuổi nhưng thật ra thì anh không có theo đuổi." Anh chỉ có khí tiết của người hâm mộ.

Cô cười lạnh nói: "Hứ —— anh nói nhiễu khẩu lệnh rồi đấy!"

Anh tức giận xua tay nói: "Tóm lại em cho anh mấy đề nghị ... Nói ví dụ như bình thường Hồ Phi tặng cho em cái gì? Cao hơn so với những món quà kia một chút là được."

Hồ Nguyệt Nhi sờ cằm suy nghĩ một chút rồi nói: "Em thích búp bê, anh em tặng cho em rất nhiều búp bê, còn con gái sao nhất định đều sẽ thích mấy động vật nhỏ đáng yêu, nếu nâng cấp lên chút thì tặng mèo con, chó con gì đó chẳng hạn."

"Mèo con, chó con?" Anh cau mày, hiển nhiên không cảm thấy loài vật này có cái gì đáng yêu.

"Ví dụ như anh có thể tặng cô ấy một con mèo con, sau đó đặt cho mèo con một cái tên như ‘Nhất Nhất nè, Tiểu Hướng nè! Sau này chỉ cần cô ấy nhìn con mèo này sẽ nghĩ tới anh hoặc là tặng hoa đi, anh em tặng cho em một bầu trời đầy sao em thích lắm!"

Ánh mắt Trương Hướng Nhất sáng lên: "Thật tốt quá anh hiểu rồi!" Anh một tay kéo Hồ Nguyệt Nhi qua, vội nhào tới ôm chầm lấy cô, sau đó trèo tường chạy mất.

Hồ Nguyệt Nhi đỏ mặt nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, rất hoài nghi anh nói đã hiểu là đã hiểu bao nhiêu, cô thở dài xoay người quay vào trong nhà kêu lên: "Mẹ! Con có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Mẹ của Hồ Nguyệt Nhi từ trong nhà đi ra, cười híp mắt nhìn đứa con gái khéo léo của mình.

"Con muốn trồng xương rồng ở đầu tường."

"Ôi chao? Tại sao?"


"Đề phòng cướp!" Cô nói xong cúi xuống cầm bình nước đi thẳng vào trong nhà.

~

Hôm nay diễn ra buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, Ân Triết Phi lái xe đưa Ân Tiểu Mỹ tới buổi họp báo để chuẩn bị, mới vừa bước vào đã nhìn thấy Trương Hướng Nhất ôm một thùng giấy lớn xuất hiện trước mặt cô nói: "Tiểu Mỹ!"

Ôi! Nữ thần của anh hôm nay xinh đẹp quá!

"Anh Hướng Nhất." Cô lên tiếng chào hỏi, sau đó không kiềm được kinh ngạc nói: "Mặt của anh là có chuyện gì vậy?" Kỳ quái, trên mặt của anh sao như bị cào cấu vậy.

"Ha ha, không có chuyện gì, anh đây không phải là vì chuẩn bị cho em một món quà sao!" Anh cười híp mắt, vỗ vỗ hộp giấy, bên trong truyền đến tiếng kêu bất an của động vật.

Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ, ặc, cô cảm giác có điều không lành, cô có thể từ chối được không!

Ân Triết Phi thở dài đầy nhẫn nại, rất muốn đấm bẹp mặt gấu của Trương Hướng Nhất.

"Tới đây, em xem thử đi rất đáng yêu!" Anh nhấn mạnh rồi không nói thêm gì nữa nhét thẳng cái hộp vào lòng cô.

"Ặc, được rồi..." Ân Tiểu Mỹ do dự nhận lấy hộp giấy mở ra, bên trong rõ ràng là một con mèo hoang, ánh mắt mười phần khí phách! Vẻ mặt nghiêm túc mang theo vài phần thô tục, là giống mèo nhỏ xinh nhưng có hơi mập mạp, một bộ lông rối tung, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Ân Tiểu Mỹ, tùy thời chuẩn bị cho cô đẹp mặt.

"Ách..." Cô ngơ ngác hít vào một ngụm khí lạnh.

"Thế nào, anh đã đặt cho nó một cái tên là Kim Kiên, em cảm thấy nó đáng yêu không?" Đều nói "Tình cảm bền như kim kiên" anh đã vắt óc suy nghĩ rất lâu.

Cõi lòng anh tràn đầy mong đợi, lặng lẽ liếc nhìn Ân Triết Phi, quả nhiên vẻ mặt của vị giáo sư luôn luôn trấn định tự tin kia nay đã thối đến mức có thể so với phân bò, tựa hồ như sẽ phát nổ bất kì lúc nào.

Còn không chờ Ân Tiểu Mỹ trả lời, một đám công nhân viên đã sớm phát hiện ra không khí nơi này phá lệ phấn hồng, tất cả đều xúm tới hỏi: "Lão Trương! Anh ở đây làm gì vậy?"

"Wase, anh ở đây tặng quà sao? Tặng cho Fiona?"

Bàn Trung hô to: "Cho tôi xem một chút, cho tôi xem một chút là vật gì?"


Con mèo kia bất chợt bị một đám người vây xem như vậy liền hoảng sợ, rít lên chói tai, sau đó nó lập tức nhảy ra khỏi hộp giấy, nhảy lên cái bàn gần đó.

"Wase! Con mèo xấu xa! Mau bắt lấy nó!"

"Ây da! Nó nhảy đến bên kia rồi! A a a a a! Máy vi tính của tôi!"

"Tài liệu tôi vừa mới chuẩn bị! Con mèo chết tiệt này!"

"Đáng chết!" Trương Hướng Nhất đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, không ngờ tới tình huống đột biến, mắng thầm một tiếng, lập tức xắn tay áo ra trận gia nhập đại quân bắt mèo! Anh đã nói con nhỏ Hồ Nguyệt Nhi kia lừa gạt anh mà, làm gì có ai thích loại động vật đáng ghét này chứ!

Thế nhưng thân thể con mèo cực kỳ linh hoạt lại hung hãn, nhất thời bộc phát dã tính, thấy người nào là tấn công người đó!

"Đinh ——" Đúng lúc thang máy tới.

Ân Triết Phi vội vàng kéo Ân Tiểu Mỹ vào thang máy nhưng một giây kế tiếp công nhân viên tránh mèo cũng như ong vỡ tổ tràn vào, chen lấn đẩy hai người vào trong góc!

"Mau đóng cửa, mau đóng cửa!"

"Để cho lão Trương tự mình bắt đi! Tôi cũng không hầu!"

"Buổi họp báo ở tầng 16, ai bấm đi?"

"Để tôi để tôi!" Tay của một người khó khăn vượt qua trở ngại nhấn tầng 16.

Ân Tiểu Mỹ được Ân Triết Phi bảo hộ ở trong góc, hoàn toàn không nghe được tiếng huyên náo phía ngoài, máu trong người cô lại đang sôi trào, đột nhiên dồn hết lên trên mặt!

Mặc dù Ân Triết Phi đã dốc hết sức giúp cô tranh thủ một chút không gian nhưng anh lại cách cô quá gần! Chóp mũi của cô đã chạm vào nút áo áo sơ mi của anh!

Còn có bộ ngực của anh cứ phập phồng theo quy luật hòa cùng với hơi thở anh cứ thổi lất phất qua trán cô làm cho cả người cô ngứa ngáy, mềm nhũn.

Ôi! Sao cô thấy khát dữ vậy thật là muốn uống nước...

Lúc này, cô nhìn thấy hầu kết Ân Triết Phi chuyển động liền giật mình.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà quả thật đến cả hầu kết rất bình thường của anh nhìn cũng đẹp... Đột nhiên đầu óc cô như chập mạch, len lén đưa ngón tay chọt một cái.

"Làm gì?" Anh nhẹ giọng quát cô đồng thời bắt lấy bàn tay không an phận của cô, anh khẩn trương nhìn xung quanh, cũng may mọi người đều đang tán gẫu đến khí thế ngất trời hoặc có thể căn bản cũng không chú ý đến Ân Tiểu Mỹ cũng đang ở trong thang máy!

"Ha... Thú vị." Cô cười nói.

"Làm càn."


Cô thử muốn rút tay về lại không thể rút ra được ngược lại còn bị anh nắm chặt hơn.

"Ôi chao?" Cô khó hiểu nhìn anh.

Hai mắt Ân Triết Phi chỉ nhìn cô chứ không giải thích, giữ thật chặt năm ngón tay của cô.

Bên làn môi anh mơ hồ hiện lên chút vui vẻ.

Ân Tiểu Mỹ cúi đầu xuống, rõ ràng anh nắm tay của cô là vì không muốn cô lộn xộn nhưng sao cô lại khẩn trương như vậy hả?

Bị lửa nóng trong bụng nướng chín đến bảy phần.

Cô thật sự cần uống nhiều nước...

Mãi cho đến tầng 16 cửa thang máy mở ra, Ân Triết Phi mới buông lỏng tay cô ra.

Shawn kích động vạn phần vọt về phía cô, một tay đẩy Ân Triết Phi ra nói: "Bảo bối hôm nay em ăn mặc đẹp quá, bộ lễ phục này thật thích hợp với em!" Tiếp đó chính là liên tiếp vuốt mông ngựa, váy này tôn lên màu da cô thế nào, tóc của cô sáng bóng ra sao, gương mặt xinh đẹp đến bùng nổ cỡ nào, nói đến Tiểu Mỹ mở cờ trong bụng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu nude dài tới mắt cá chân, thêu lông vũ vàng bay phấp phới, chất liệu vải mềm mại, ngỡ như vũ y của tiên tử múa điệu nghê thường, tóc còn chưa làm đã đẹp đến rung động lòng người. Hôm nay dọc theo đường đi tới công ty Ân Triết Phi phá lệ có cảm giác mình giống như tài xế của đại tiểu thư nhà giàu có.



Lúc này người chủ trì cũng đi tới cười nói: "Tiểu Ân tổng, Fiona hai vị đều bề bộn nhiều việc, tôi dẫn hai người đến quy trình kỹ thuật."

Shawn nhanh chóng lấy từ trong túi của người trợ lí bên cạnh một bình xịt khoáng, xịt cho Tiểu Mỹ một cái, lúc này mới nói: "Bling bling! Em là đẹp nhất! Anh đã tổng lại tần suất số người ngoái đầu nhìn lại."

Ân Tiểu Mỹ cười chỉnh chỉnh tóc lại, rồi đi theo người chủ trì xuyên qua hàng rào an ninh giống như kỵ binh, Ân Triết Phi không chút để tâm đi ở phía sau cô.

Lúc này sản phẩm được đưa đến, tất cả mọi người đều vây đến chỗ trưng bày sản phẩm, Ân Tiểu Mỹ cũng tò mò muốn nhìn, bỗng! Từ đâu một cái bóng đen phóng ra! Ngay sau đó cô theo quán tính to lớn của đối phương nặng nề ngã xuống đất!

Cô nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả tiếng thét chói tai cũng không phát ra được nhưng cô bị va chạm với mặt đất phát ra một tiếng "Phanh" nặng nề!

Người nọ điên rồi, liều mạng áp lên người cô, muốn hôn cô!

Ở trong giây phút kinh hoảng cùng với cảm giác đau nhức nơi cùi chỏ, cô nhìn thấy bóng đen đè trên người cô bị Ân Triết Phi xốc lên, đạp một cước bay ra ngoài, anh vô cùng khẩn trương đỡ cô dậy, gọi tên của cô: "Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ em không sao chứ, ngã ở đâu?"

Cô còn chưa kịp trả lời đã được Ân Triết Phi ôm chặt vào lòng, từ trong lồng ngực anh truyền đến tiếng tức giận trách cứ: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai lại để cho tên này vào đây! Lập tức báo cảnh sát!"

Shawn, trợ lí, nhân viên làm việc như ong vỡ tổ hùng dũng lao tới nhưng bất tri bất giác cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, một câu cũng không nói được. Cô chỉ có thể gắt gao nắm lấy áo khoác tây trang của Ân Triết Phi giống như là nắm một cọng rơm cứu mạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương