Em gái khốn kiếp của tôi
-
Chương 29:
Chương 29: Thục nữ
Lúc này cô cảm thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ân Triết Phi vạn phần thuận mắt, nhất thời không để bụng nợ cũ năm xưa của hai người nữa, thậm chí cô còn có lòng tốt dạy dỗ anh: "Anh đó chính là quá thành thật, hôm nay rõ ràng là tên ký giả đó muốn moi thông tin từ trên người anh, anh không thể để anh ta dắt mũi đi, anh xem tôi đi, đều sẽ đi vòng vèo, tôi vốn là một thục nữ nhưng sẽ dựa theo anh mà nói mình rất hoạt bát ~ "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thục nữ... ?"
"Anh dùng cái giọng điệu gì vậy? Chẳng lẽ bà đây không giống thục nữ?"
"Giống... Giống..." Anh nén cười, đại khái thì định nghĩa thục nữ trong từ điển của hai người là bất đồng.
Lúc này cô mới nguôi giận nói tiếp: "Dù sao đi nữa, tóm lại là đừng để bọn họ hỏi anh cái gì anh cũng trả lời."
"Hôm nay tâm tình anh tốt."
Ôi, tâm tình tốt vậy là vì Shawn rồi...
Đột nhiên cô lại có cảm giác hình như mình không vui cho lắm... Nước chanh này cũng chua quá đi!
Lúc này Wechat của cô vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vui mừng, vội vàng bắt máy: "Mẹ mẹ!"
Giọng nói dịu dàng của Thường Mỹ từ bên kia điện thoại truyền đến: "My little pumpkin đang làm gì thế?"
"Mẹ ơi, hôm nay con mệt chết đi được, buổi sáng thì chụp tạp chí, buổi chiều phỏng vấn chân như muốn gãy... Giờ Ân Triết Phi dẫn con đi ăn cơm nhưng con lại không thể ăn nhiều, mẹ ơi, con thật sự là nhớ đồ ăn ngon mẹ nấu..."
Người đàn ông đối diện mỉm cười, mười năm không gặp cô vẫn luôn giữ dáng vẻ vờ đáng thương, để cho mẹ yêu thương.
"Ôi chao, đã nói bao nhiêu lần rồi phải gọi anh trai." Giọng Thường Mỹ đầy bất đắc dĩ: "Nghe ba con nói các con lại náo loạn?"
"..." Ân Tiểu Mỹ nói thầm: "Đó là anh ta khi dễ con trước..."
"Tiểu Mỹ... Hai đứa các con cũng lớn rồi, nên nhường nhịn nhau một chút đi." Thường Mỹ đã nghe A Xuân hình dung với mình, hai đứa gặp mặt y như cảnh tượng hai con gà chọi đụng độ.
"Con siêu cấp nhẫn nhịn anh ấy! Con thật sự rất biết điều đó..."
Thường Mỹ cười nói: "Được rồi, con là con gái ngoan, đưa điện thoại cho anh đi, mẹ muốn nói chuyện với anh con một lát."
Ân Triết Phi nhận điện thoại, trả lời: "Dạ... Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, dĩ nhiên sẽ không gây nhau nữa... Ba đi công tác Tây Ban Nha, đúng triển lãm ở Barcelona, cuối tuần con sẽ đi được... Tới kịp, đến lúc đó mẹ chờ ở sân bay, con đi đón mẹ."
Anh cúp điện thoại, Ân Tiểu Mỹ xoa xoa bụng nhỏ nói: "Tôi ăn no rồi, buổi tối tôi ít ăn cơm..."
"Vậy anh đưa em về." Anh cầm áo khoác đứng dậy.
Ân Tiểu Mỹ mang giày cao gót đứng lên, nhe răng trợn mắt, ôi chao, điểm này chính là điểm không tốt của giày cao gót, nghỉ ngơi một chút lại mang vào cảm giác chân đã không còn là chân của mình.
"Sao không mang theo giày đế thấp?" Anh cau mày hỏi.
"Giày tôi thích tự mình đi mua, không phải là gần đây không rảnh sao, tính ngày mai sẽ đi mua." Mặc dù chân cô đau đớn muôn phần nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, ưu nhã như cũ.
Ân Triết Phi khẽ thở dài một hơi, khom lưng bế cô lên.
"Ôi chao, ôi chao? Không được! Không được! Tên điên nhà anh bị người ta nhìn thấy thì không giải thích được đâu!" Cô vội la lên.
"Đây là chỗ dùng cơm tư nhân, ở công ty anh thang máy nối thẳng đến nhà để xe tư nhân, sợ cái gì?"
"... À..."
"Thật nặng giống như heo." Anh trêu chọc cô.
"Phi!!! Tôi chỉ 46 kg! Chiếu theo chiều cao của tôi mà nói là rất gầy!" Đại khái thì trên cõi đời này, không có một nữ minh tinh nào có thể nhẫn nhịn việc mình bị nói mập.
"Anh nói đâu có sai, chính là kiểu heo mới vừa trưởng thành, cũng tầm 46 kg."
"Vậy còn anh đã trải qua thời kì trưởng thành... của heo sao?"
Ân Triết Phi cười nói: "Chọc em thôi, em nhẹ quá, dù gì cũng ăn cho được 50kg chứ."
"..." Vẻ mặt Ân Tiểu Mỹ kiểu ‘Có phải anh điên rồi không?’ nếu cô thật sự ăn thành 50kg vậy ở trước gương sẽ thật sự thành heo.
Mới lên xe chưa tới năm phút đồng hồ, Ân Tiểu Mỹ liền mệt mỏi ngủ say.
Trên người của cô vẫn đang đắp áo của Ân Triết Phi, ngay cả trong mơ cũng đều là hơi thở của anh.
Cô vốn mơ thấy con Ruby lông xù chạy tới chỗ mình nhưng khi cô ôm lấy nó thì Ruby không có lông! Biến thành Ân Triết Phi!
Hơn nữa còn là Ân Triết Phi không có mặc quần áo! Anh đang cười còn nắm lấy tay của cô để cho cô sờ cơ ngực! Còn có cơ lưng!
"Ngao ô ——!" Cô nghe được tiếng sói tru phát ra từ trong miệng mình.
"Tiểu Mỹ tỉnh dậy đi." Anh dịu dàng nói.
"A..." Đúng rồi cô nhất định là đang nằm mơ, còn là một giấc mơ đáng hổ thẹn, cô tỉnh lại trừng mắt nhìn thì phát hiện mình đang nằm trong phòng của Ân Triết Phi!
"Hả..." Cô đang muốn nói chuyện thì thấy Ân Triết Phi lõa thể, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, bước tới nói: "Tiểu Mỹ tỉnh rồi?"
Cô ngây ra như phỗng.
Hơi thở ấm áp của anh xâm nhập, mặt anh đang kề sát tới mặt cô, tham lam hít lấy hương thơm chỉ thuộc về cô, làm cô thấy hơi ngứa.
"Tiểu Mỹ dậy đi, về nhà rồi ngủ tiếp." Anh nói như vậy.
"Hả?" Cô chợt mở mắt ra! Lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Ân Triết Phi, mặt của cô vẫn nóng nóng ngứa ngứa như cũ, phảng phất như giấc mơ vừa rồi là thật.
Cô đã tỉnh thật hay chưa? Hay là vẫn còn đang trong mơ...
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh chỉ đành phải thở dài lại bế cô lên.
Nội trong hôm nay, thắt lưng của anh đã nhận được rèn luyện cực lớn.
"Ân Triết Phi, vừa rồi tôi mới nằm mơ thấy anh..." Cô vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ còn có chút chậm chạp.
"Hả? Nằm mơ thấy cái gì?"
"..." Cô không nói ra miệng cũng không thể nói mơ thấy anh biến thành một con chó hoặc là một con chó biến thành anh.
Anh cũng không có hỏi tới, chỉ nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai có lịch trình gì không?"
"Không có nhưng từ trong đống kịch bản kia tôi phải chọn ra mấy cái thích hợp." Cô khổ não nói: "Shawn rất hi vọng tôi diễn một phim tình cảm nhưng tôi không mấy thích tôi thích những phim... Có ý nghĩa!"
"Giống như ‘Luân Đôn đêm khuya’?"
"Anh xem rồi hả?" Ánh mắt cô sáng lên, đây là một bộ phim mà cô hài lòng nhất, các trang web lớn đều chấm 8.2 điểm, đây là tác phẩm quan trọng đánh dấu cho tên tuổi của cô, ca khúc cuối phim còn do cô hát nữa đó.
"Chưa chỉ mới nghe nói qua." Nghe Trương Hướng Nhất nói...
Cô rất thất vọng, đúng vậy kiểu người làm việc lớn như Ân Triết Phi hiển nhiên sẽ không dư thời gian chú ý đến cô diễn cái gì, cô chua xót nghĩ dù sao người ta cũng là học bá không phải sao, làm gì rảnh chú ý đến bình hoa nhỏ của giới giải trí như cô đây.
Vào đến phòng khách anh mới thả cô xuống, Ân Tiểu Mỹ thay dép, cảm giác như mình được sống lại.
Lúc này anh làm như vô ý nói: "Ừ, chuyện đó, hôm nay anh rảnh, nếu em chưa muốn ngủ thì không bằng cùng nhau xem ‘Luân Đôn đêm khuya’?"
"Anh... Anh muốn xem?"
"Dù sao hiện tại cũng không..."
"Tôi xem với anh! Anh sẽ không hối hận đâu! Anh chờ tôi đi tẩy trang!!" Ân Tiểu Mỹ kích động vạn phần, không biết vì sao trong lòng vui đến nỗi như muốn bay lên trời, so với học hành cô không chút ưu thế gì nhưng đối với diễn xuất của mình cô rất có tự tin, đến cả mẹ, giáo viên khóa biểu diễn, Shawn, còn có những vị giám khảo đều khen cô là diễn viên trời sinh đấy!
Theo cách của người xưa mà nói đó chính là tổ sư coi trọng cơm ăn, dịu dàng nhưng kiều mỵ, hoạt bát nhưng tàn nhẫn, nếu như để tóc dài thì thoạt nhìn đáng yêu, ngọt ngào và ngốc nghếch, Shawn thường nói cõi đời này chưa có nhân vật nào mà cô không khống chế được.
Không biết Ân Triết Phi xem phim của cô, có thể thay đổi cái nhìn đối với cô hay không.
Cô tẩy trang nhìn gương mặt của mình trong gương, tự nhủ: "Mặc dù chị đây xinh đẹp như hoa nhưng không phải là bình hoa!" Cô xõa tóc xuống, thoa kem dưỡng tóc, vì vậy mái tóc của cô tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Lúc cô bước vào phòng chiếu phim ở nhà thì Ân Triết Phi đang thấp thỏm dịch chuyển trên chiếc ghế nhung đỏ.
Cô đổi một thân đồ ngủ kiểu cổ điển nước Mỹ, bên ngoài cổ áo ngủ là một tầng sa mềm, thật mỏng, mái tóc xoăn để xõa vén sang một bên, giống những người nổi tiếng ở Mĩ vào những thập niên 70, xinh đẹp động lòng người, đẹp đến độ làm cho người ta không thở nổi.
Ân Triết Phi chỉ liếc nhìn qua một cái liền vội chuyển tầm mắt.
"Sao anh không thay quần áo?" Cô tò mò hỏi.
Anh vẫn mặc áo sơ mi, quần tây, thoạt nhìn trông như người mẫu nam lười biếng trong tập tranh vẽ, cô nhớ tới tấm hình fan hâm mộ của anh đăng lên, anh cũng mặc tây trang, đeo kính không gọng, lắng nghe báo cáo và quyết định công việc của cuộc họp, dưới cặp kính đen trắng như là đầu lĩnh Mafia Italy vừa nguy hiểm lại mê người.
"Xem phim xong rồi thay luôn, với lại còn có thể phải về công ty tăng ca." Anh nhích sang bên phải, như là muốn tạo ra chút khoảng cách với cô.
Ân Tiểu Mỹ nhếch môi, hơi do dự một chút nhưng cũng không có ý định ngồi gần anh, chọn một vị trí cách xa anh ngồi xuống.
Xảy ra chuyện gì vậy, sao cô cứ có cảm giác bầu không khí hơi là lạ! Cùng cẩu độc thân như Ân Triết Phi xem phim, vậy mà cô lại thấy có chút khẩn trương!
Đúng rồi từ nhỏ cô đã xem anh là người ngoài hành tinh, hiển nhiên việc cùng người ngoài hành tinh xem phim thì quá khác lẽ thường.
Cô rất hối hận đã thay áo ngủ, cô cũng nên ăn mặc chỉnh tề chút!
"Ngồi xa như vậy làm gì?" Anh thoải mái nói: "Cũng đâu thể ăn em."
Giọng nam trầm thấp mà thuần ấm cứ quanh quẩn trong phòng chiếu phim, làm cho cô hoảng hốt.
"Là vì muốn cách xa anh một chút đó!" Cô miệng cọp gan thỏ nhấn mạnh.
"À..."
Anh đứng dậy bấm phát, sau đó đi thẳng tới bên cạnh cô ngồi xuống.
"Ôi chao? Sao anh không ngồi đó!"
Anh vẫn dùng giọng nói làm người ta thấy ghét trả lời: "Là vì muốn ngồi gần em thêm chút đó."
"Nhàm chán!" Trên mặt Ân Tiểu Mỹ không khỏi dâng lên một trận nóng ran, cả người như có con kiến bò quanh rất nhột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook