Chương 22: Mười năm

Quen biết lúc em còn là một cô bé,

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng anh cùng nhau bay lượn là nguyện vọng của em.

Kể từ khi vác hành lý rời quê hương,

Coi nguyện vọng này thành điều trân quý nhất.

Anh không biết em đã trải qua bao bi thương,

Cũng sẽ không biết em đã trở nên kiên cường,

Khi đi bộ trên đường về nhà,

Em không dám tưởng tượng cảnh đối mặt với anh lúc ưu thương.

Mười năm mười năm ôi mười năm gian khổ học tập,
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hết thảy đều chìm vào quên lãng;

Mười năm ôi mười năm trở lại cố hương,

Không biết u sầu từ đâu.

Đối diện trung tâm thương mại đang tổ chức sự kiện, một nam ca sĩ trẻ dùng giọng hát trong veo hát một ca khúc trầm lắng, cảnh tượng này có vẻ hơi đột ngột ở nơi phố xá sầm uất này, loa chất lượng kém làm tăng cao đề-xi-ben của anh ta, khiến màng nhĩ của mọi người có cảm giác run lên.

Ân Tiểu Mỹ đáng thương co mình nằm trên ghế salon, nước mắt lưng tròng, mười năm này cô với mẹ cũng có trở về nước thăm người trong nhà nhưng đều là thừa dịp Ân Triết Phi học hành bận rộn không thể về nhà mà về, sau khi về nhà cũng chỉ ngây ngô ba bốn ngày liền vội vàng chạy đi, vì thế mẹ vẫn luôn cảm thán với cô là không gặp được anh trai.

Sự thật không phải là không gặp được! Mà rõ ràng là cô cơ trí!

Nhưng ngàn tính vạn tính không nghĩ tới cô vẫn bị tên đầu heo này tính sổ! Còn lấy cả lãi!

Lúc này người đại diện Shawn đã tức phát điên quơ tay múa chân với Vạn Trung, huyên thuyên nói một chuỗi dài tiếng Anh.


Gặp tiếng Anh Trương Hướng Nhất đành phải lui bước, vội vàng hỏi: "A Trung, anh ta nói gì vậy?"

Sau ót Vạn trung đổ mồ hôi, run rẩy nói: "Anh ta nói anh ta muốn đi khởi kiện tiểu Ân tổng, bởi vì hành vi của anh ấy được cấu thành tội xâm phạm."

"Cái gì?" Anh vội vàng quay sang phía Ân Tiểu Mỹ, sau đó nhìn thấy cô gái này đang buồn bã dõi theo anh, tựa như người trực tiếp mang đến bất hạnh cho cô là anh vậy, trong nháy mắt khiến cho nội tâm Trương Hướng Nhất dâng đầy cảm giác tội ác.

Anh vẫn khó có thể tin hỏi lại: "Em... Thật sự là Tiểu Mỹ?"

"Đúng thì thế nào? Ân Triết Phi đã đánh tôi, anh còn muốn đánh tiếp một lần nữa sao? Tới đây đi, để hai người cùng vào tù ngồi luôn!" Dù sathì hiện tại chân tướng đều đã rõ ràng, cô có giấu giếm thế nào đi nữa cũng vô ích.

"Anh... Anh không có ý này!" Trương Hướng Nhất thấy người đẹp nổi giận vội cười làm lành: "Anh nào có ngây thơ như vậy..."

Giờ phút này cơ hồ không có ngôn ngữ nào có thể hình dung cơn tức của Ân Tiểu Mỹ, khi cô còn ở Anh được oma với opa vô cùng yêu thương ,coi cô là vật quý trong tim đủ các loại sủng ái, cậu là một thân sĩ England trăm phần trăm biến cô thành tiểu công chúa, mẹ thì càng không cần phải nói, một người dịu dàng như vậy ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng có!

Nhưng bây giờ vừa trở về nước cô liền gặp phải loại đãi ngộ này!

Cô thật hận! Hơn hết cô ghét Ân Triết Phi!!!

Người đại diện vẫn còn đang chít chít, oa oa tỏ vẻ tức giận thì ở cửa phòng nghỉ thoáng qua bóng dáng một người đàn trung niên cao lớn, cùng đi vào với Ân Triết Phi.

"Ba ba..." Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ.

"Tiểu Mỹ! Con trở về rồi!" Ân Nhược Tức kích động bước lên trước, mặc dù đã xem qua hình của con bé nhưng khi con bé chân thật đứng sờ sờ ở ngay trước mặt, Ân Nhược Tức vẫn cảm thấy hốc mắt ướt át, hơn nữa con bé so với ba năm trước lúc về đây thì cao hơn, nhìn càng giống một cô gái trưởng thành hơn.

"Ba ba!" Tiểu Mỹ hét lên một tiếng, xông tới ôm lấy ba mình, tuy là nói ba vẫn còn đẹp trai như vậy nhưng so sánh với Ân Triết Phi thì rõ ràng có thể nhìn ra tuổi của ba đã lớn, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc.

Người đại diện ngoài ý muốn nhìn chằm chằm một màn trước mắt, giống như anh đã bỏ quên một mắt xích quan trọng nào đó!

"Con đó, đứa nhỏ này thật là càng ngày càng xinh đẹp! Thế nào đã gặp anh trai rồi chứ?" Ân Nhược Tức vội hỏi tới: "Lần này không có bỏ lỡ nữa con vui không?"

Cô lúng túng cười một tiếng, không chút thành ý nói: "Vui!"

Ân Nhược Tức xoay người đối mặt với con trai nói: "A Phi con với Tiểu Mỹ vẫn luôn không thấy mặt nhau, nhất định là con không nghĩ tới phát ngôn viên cho sản phẩm mới chính là con bé! Sao có thích món quà ba tặng cho con không? Vui mừng không?"

Khóe môi anh cong lên đáp: "Con thích."

Vừa nói vừa bóp các khớp xương ngón tay, phát ra tiếng.

Ân Tiểu Mỹ bị đau mông nhưng lúc này mơ hồ như bị đau trong lòng hướng về phía anh giơ vô số ngón giữa!


Ân Nhược Tức nhìn thấy con trai và con gái nhà mình như thể "Hận gặp nhau quá muộn" thì vui mừng nói: "Tiểu Mỹ tối nay con về nhà cũ đi, ba kêu A Xuân làm đồ ăn ngon cho con!"

"Quá tốt rồi cám ơn ba... À, đúng rồi đây là người đại diện con hay nhắc tới với ba anh ấy tên là Shawn." Cô kéo cánh tay Shawn giới thiệu.

Ân Triết Phi thấy cô với Shawn có cử chỉ thân mật như thế thì hơi cau mày.

Mà Shawn hoàn toàn không còn vẻ luống cuống như vừa rồi, trở nên tao nhã lễ độ nói: "Chào ngài Ân tiên sinh, tôi là người đại diện của Fiona, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, tôi ở nước ngoài xem qua rất nhiều bản tin của ngài nhưng Fiona chưa từng nói qua ngài là cha mình."

Vạn Trung đang chuẩn bị phiên dịch, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Shawn hỏi: "Anh biết nói tiếng Trung?"

Shawn nhún nhún vai nói: "Dĩ nhiên, Fiona vốn nói tiếng Trung đương nhiên tôi cũng hiếu học."

Cái người thích làm bộ này, vậy vừa rồi anh ta còn cố ý nói một chuỗi tiếng Anh dài như vậy! Vạn Trung giận sôi lên.

~

Sau nghi thức ký hợp đồng, chính là buổi họp báo ký giả, bởi vì Shawn biết Ân Tiểu Mỹ chưa quen múi giờ nên giảm thời gian lại, cuối cùng chỉ để cô xuất hiện trong vòng nửa giờ liền kết thúc.

"Thế nào bảo bối, có phải là anh rất biết xót cho em không?" Anh đắc ý nói.

"Shawn anh chính là chúa cứu thế của em, khổ cực cho anh rồi, anh về Hotel trước cùng nhóm Sally đi, em về nhà cũ." Ân Tiểu Mỹ buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi.

Shawn đề phòng nhìn Ân Triết Phi đang đứng chờ ở bên cạnh xe, nhỏ giọng nói: "Nhìn người đàn ông Trung Quốc này không phải là người tốt, anh đưa em về!"

Tiểu Mỹ mới ngáp được một nửa nghe vậy liền thấy vui vẻ, nhún nhún vai nói: "Được thôi!"

Hai người lên xe ngồi ở hàng ghế sau, Ân Tiểu Mỹ ngay lập tức xụi lơ trên bả vai Shawn ngủ say sưa, còn Shawn đưa tay kéo áo khoác cẩn thận khoác lên người cô.

Ân Triết Phi đang lái xe, nhìn từ trong gương thấy khung cảnh hai người ở cùng nhau liền cau mày nhăn mặt.

"Anh với Tiểu Mỹ đã quen biết lâu rồi sao?" Đột nhiên anh đặt câu hỏi.

Shawn vội "Hừ" một tiếng nói: "Nhỏ giọng một chút, không thấy Fiona đang ngủ sao?"

Ân Triết Phi không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Hai người quen biết nhau lúc nào?"


Đôi mắt xanh của Shawn liếc qua trả lời: "Bốn năm trước, khi đó em ấy mới vừa tốt nghiệp cấp ba, đi thử vai trong phim ‘Thám tử Sherlock Holmes’ đã được tôi phát hiện." Anh cẩn thận vén lại tóc cho Tiểu Mỹ rồi mới nói tiếp: "Khi đó tôi cũng chỉ là một người mới, Fiona là một diễn viên tốt trời sinh, có thể làm người đại diện của em ấy, tôi thấy rất vinh hạnh."

Người đại diện này không phải là thầm mến Tiểu Mỹ chứ...

Nhưng thấy Tiểu Mỹ đối với anh ta tín nhiệm lớn như thế, có thể ngủ ở trong lòng anh ta thế này, hình như cũng có hảo cảm với anh ta?

"Anh bao lớn."

"29."

Trong lòng Ân Triết Phi càng cảm thấy không ổn, lớn hơn so với Tiểu Mỹ nhiều như vậy, lúc anh ta lên cấp ba Tiểu Mỹ vẫn còn ở tiểu học!

Nhưng anh lại không thể phủ nhận Shawn là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, đôi mắt xanh, tóc màu rám nắng, đôi môi thật mỏng, cao khoảng 1m82, chỉ thấp hơn Ân Triết Phi nửa cái đầu, mặt khác Shawn một thân tây trang khuôn phép nhìn ra được anh thường xuyên tập luyện, vóc người cực tốt.

Ân Triết Phi vô thức hóp hóp bụng, để tạo cơ bụng.

Một đường an tĩnh về đến nhà, anh chân dài một bước phóng xuống xe thô lỗ đi ra phía sau mở cửa xe, kêu lên: "Heo, tỉnh tỉnh."

"Hey!" Shawn nhìn anh khiển trách: "Anh thật là không có lễ phép!" Anh khẽ lây Ân Tiểu Mỹ, dịu dàng nói: "Fiona chúng ta đến nơi rồi, em nghỉ ngơi hai ngày cho tốt, có chuyện gì chờ em nghỉ ngơi tốt rồi bàn sau."

Ân Tiểu Mỹ rầm rì cào tóc, che lại ánh mắt, tiếp tục ngủ.

"Haiz, em..." Shawn thở dài định bế cô lên.

Nhìn thấu ý đồ của anh, đột nhiên Ân Triết Phi khom người chui vào xe, đưa tay ra giành ôm lấy cô.

Ân Tiểu Mỹ ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền ngoan ngoãn ôm lấy cổ của anh.

"Ôi chao? Anh làm gì thế?" Shawn kinh ngạc.

"Đến nhà tôi thì để tôi là được, xe giao cho anh, đi thong thả." Anh vừa nói vừa ôm Ân Tiểu Mỹ đi vào cửa nhà.

Shawn chết trân tại chỗ, người đàn ông này sao nhân cách không ổn định như vậy!

Lại còn giao xe cho anh? Đây là lễ tiết đưa bao tiền lì xì của Trung Quốc đã được cải biên sao?

Ân Triết Phi đi thẳng một mạch vào trong nhà, bên trong một mảnh yên tĩnh, hiển nhiên A Xuân đang chuẩn bị cho bữa tiệc lớn, đi mua đồ ăn chưa về.

Cô gái nhỏ trong lòng ngủ say sưa,vô thức vòng tay qua cổ anh, nói thầm: "Shawn nhớ ngày mai đưa kịch bản tới cho em chọn..."

Anh ôm cô lên lầu, đi tới căn phòng của cô khi còn bé.

Nơi này hết thảy đều không có gì thay đổi, vẫn duy trì dáng vẻ lúc cô rời đi, trong căn phòng màu vàng nhạt là một mặt gương lớn hình vuông đối diện với bục tròn, Ân Tiểu Mỹ thích nhất là lôi kéo cả nhà đến chỗ này xem cô trình diễn thời trang; chiếc giường công chúa màu hồng như thể một tòa lâu đài, phía dưới là giường, phía trên là ngôi nhà trẻ con, chiều cao ước chừng năm thước, cất giấu các loại bảo bối của cô; một nửa mặt tường khác đều là các loại sách, nếu một ngày tâm huyết dâng trào cô sẽ đọc sách, có thể ngồi xem cả ngày trên cái ghế lông màu hồng trong phòng, cũng vì vậy mà có thể hưởng thụ được một ngày yên tĩnh.

Những năm này Thường Mỹ bôn ba giữa ba nước Trung, Mỹ và Anh nhưng vẫn không quên dặn dò A Xuân giữ nguyên vị trí bên trong nhà, sau lại nhà cũ cần sửa chữa nhưng bố cục phòng này vẫn không thay đổi.


Thật ra anh biết trong khoảng thời gian ra nước ngoài Ân Tiểu Mỹ đã về nước rất nhiều lần, trên bàn của cô bày mô hình thánh đường Sagrada Familia thu nhỏ mang về từ Tây Ban Nha, chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu dáng tinh xảo mang về từ Thụy Sĩ, tấm da lót trên băng ghế là da hươu mang về từ Phần Lan, còn có vô số quà kỷ niệm linh linh của các quốc gia... Anh nhớ từ lúc nhỏ cô đã thích mua những loại đồ này.

Anh ôm cô đặt lên giường công chúa, cẩn thận, nhẹ nhàng, không muốn làm cô tỉnh giấc, ai ngờ cô lại đột nhiên cười khúc khích ôm chặt cổ anh không chịu buông tay!

Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn dán ở trên mặt anh, cọ cọ nói mớ: "Ruby..."

Mặt Ân Triết Phi bị cô cọ đến không chịu được, bất đắc dĩ thở dài, biết Ruby là con chó lông xù màu nâu đỏ cô nuôi ở Anh.

Từ nhỏ cô đã rất thích động vật, sau khi đến Anh rốt cuộc cũng như ý nguyện.

"Ruby, I miss you so much." Trong lúc nói chuyện chợt cô xoay mặt, dán đôi môi lên trên mặt anh.

Đôi môi thật mềm mại...

Vẻ mặt Ân Triết Phi vẫn như cũ không chút thay đổi, chỉ có cánh tay là tránh khỏi trói buộc của cô, chờ cô buông mình ra.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Bỗng lúc này anh thấy người nóng lên, bắt nguồn từ hai tai rồi lan đến cổ, sau đó cơn nóng không thể ngăn chặn xông lên thiêu đốt khuôn mặt anh, làm cho vành mắt anh nóng rát.

Anh cả kinh, luống cuống tay chân, tránh thoát khỏi cái ôm của cô như kiểu chạy trốn, bước nhanh ra cửa.

Ân Tiểu Mỹ bị kinh động, cố chống mí mắt hé ra một đường nhỏ, chỉ thấy bóng lưng anh đóng cửa đi ra ngoài.

Một lần nữa cô lại rơi vào mộng đẹp, dùng cả tay và chân kéo cái gối đầu tới, tiếp tục mơ hồ nói: "Ruby... Mummy loves you."

Lúc Ân Triết Phi từ trên lầu đi xuống nhịp tim đập nhanh đến lợi hại, tay cũng đang phát run, anh đã rửa mặt hai lần nhưng cơn đỏ trên mặt không những không giảm! Mà còn đỏ hơn nữa!

Tựa như thuốc màu đỏ dính vào quần áo, anh càng muốn lau ngược lại màu càng nhuộm đậm lan rộng!

Lúc này A Xuân đã đi mua đồ ăn về, nhìn thấy cả người anh đỏ như tôm hùm hấp, cả kinh hỏi: "A Phi cháu đang phát sốt sao?"

"À... Không có." Anh tiến lên giúp dì Xuân xách đồ ăn, ánh mắt lóe lên không kịp tránh đi.

"Ây đừng tránh, để dì sờ trán thử." A Xuân đuổi theo nói: "Đã nóng vậy rồi còn nói không có! Có phải lại khiến mình sinh bệnh mệt mỏi hay không?"

"Thật sự không có! Dì Xuân cháu đâu còn là trẻ con." Anh vội vàng nhận lấy đồ ăn đặt ở phòng bếp.

A Xuân thấy anh như thế, chỉ đành phải đi theo sau lẩm bẩm: "Cháu đó, hồi nhỏ sợ chích và truyền nước biển nhưng nếu ngã bệnh thật thì phải chữa cho sớm!" Đang nói cô chợt nhớ ra hỏi: "Có phải Tiểu Mỹ về rồi không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương