Mà Thần, sao anh lại ở đây?
- Không phải vì sợ mèo con của anh bị bọn họ ức hiếp sao?_ Đông Phương Long Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim của cô rồi cất giọng đầy ôn nhu,sủng nịnh.

- Hì hì, em biết anh thương em nhất mà!_ Ngọc Băng nở nụ cười tươi cất tiếng làm nũng với anh.

- Nhưng hình như anh lo xa quá rồi thì phải? Bé con của anh hình như đang chơi rất vui vẻ nha, còn phá hỏng bữa tiệc của người ta luôn mà! Em đúng là bé con tinh nghịch.

_ Đông Phương Long Thần cưng chiều ngắt nhẹ cánh mũi của cô.

- Em không có phá nha! Tại nhân vật chính của bữa tiệc phá hoại tâm trạng tốt của em trước mà.

_ Ngọc Băng chu môi phản bác, bày ra dáng vẻ mình hoàn toàn vô tội còn không quên tặng cho Kiến Kỳ Kỳ đang đứng ở gần đó một cái liếc mắt hết sức " ôn nhu" nha.

Lúc này, ngước mắt lên nhìn anh nở một nụ cười mè nheo.

Đông Phương Long Thần lúc này mới nhìn thấy trên làn da mặt trắng hồng của cô hiện rõ năm dấu tay đỏ chói cùng với khóe môi rỉ máu khiến anh không khỏi nhíu mày tức giận.


- Bé con, mặt em bị làm sao vậy? Là ai làm?_ Đông Phương Long Thần nhẹ nhàng xoa một bên mặt bị đánh của cô mà không khỏi đau lòng nhưng miệng vẫn không ngừng hỏi.

Cô em gái này, bọn anh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng sợ tan, đến cả móng tay cũng không dám động đến vậy mà những người nhà họ Kiến dám ra tay đánh cô.

Có lẽ họ đã chê mình sống lâu quá đây mà.

- Hóa ra là câu dẫn được chủ tịch của tập đoàn Phương Thần nên mày mới dám hóng hách ở đây.

Đúng là tiện nhân! Đông Phương Long Thần, cậu đừng để con hồ ly tinh này dụ dỗ, nó không giống với vẻ ngoài vô tội kia đâu.

_ Lý Nha Hoàn hất hàm nói, bà ta dùng vô số từ ngữ mà Đông Phương Long Thần rất ghét để sĩ nhục cô.

XOẢNG
- Ahhhhhh_ Lý Nha Hoàn cùng Kiến Kỳ Kỳ hét lớn, một người thì bị kinh hãi, một người thì đau đớn mà hét.

Đông Phương Long Thần lấy ly rượu đổ từ đỉnh đầu Lý Nha Hoàn đổ xuống rồi thẳng tay ném mạnh ly rỗng xuống đất nhằm dằn mặt bà ta.

Cùng lúc đó cũng là một cái tát mạnh mẽ rơi vào mặt Kiến Kỳ Kỳ khiến cô ta mất lực ngã xuống đất.

Khiến hai mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt dàn dụa,khoé miệng bắt đầu rỉ máu.

Cái tát đó cô ta được hưởng từ trợ lý Nhật Nam.

- Tên của tôi là để loại người không có phép tắc,vô liêm sỉ như bà gọi sao? Còn nữa, bà dám dùng những từ ngữ khiếm nhã để nói về em gái của tôi thì tôi sẽ không tha cho bà đâu.

Kẻ trước đây dám sĩ nhục em ấy, nếu nhẹ thì bây giờ đang ngồi trong nhà giam ăn năn sám hối, còn nặng thì bây giờ họ chỉ còn lại là hài cốt,mồ xanh cỏ rồi! Bà thì là cái thá gì? Bà chẳng còn đủ tư cách để xách dép cho mẹ nuôi tôi nữa! Còn đứa con gái vàng ngọc của bà thì chẳng bằng một ngón chân của em gái tôi!_ Đông Phương Long Thần lạnh giọng nói, nhưng cũng cho người khác biết rằng anh đang rất tức giận.

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán,họ cũng khá bất ngờ:
- Không thể nào tin được,cô gái trước mặt này lại chính là tiểu công chúa được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa của Ngũ đại tài phiệt trong truyền thuyết hay sao?

- Đúng nha! Nếu không có địa vị sao có thể vào đây mà còn hiên ngang như vậy chứ!
- Người này không nên chọc vào, Kiến gia đến đây thì coi như xong.

_ Trong lòng họ không khỏi mừng thầm vì chưa đắc tội gì với cô.

Bọn họ ai cũng từng nghe nói, những người đàn ông quyền lực được mệnh danh là " Ngũ đại tài phiệt" rất cưng chiều cô em gái duy nhất của mình.

Đến nỗi sao trên trời, trăng đáy nước cũng sẵn sàng hái cho cô nếu cô muốn.

Từ nhỏ đã được bao bọc, chăm sóc rất kỹ, mười ngón tay không chạm nước.

Cũng chưa từng xuất hiện hay công khai với giới truyền thông, báo chí nên nhà báo, phóng viên luôn săn lùng tin tức về cô nhưng chưa có ai có thể chụp được ảnh hay moi được tin tức về cô bởi vì là cô được che dấu quá kĩ, mọi thông tin của cô đều được một đội hacker quốc gia chuyên nghiệp phong tỏa và bảo mật.

Mặc dù chưa bao giờ lộ diện với bên ngoài nhưng một khi đã đụng đến cô thì người đó sẽ có một cái kết một cách mà không ai dám nghĩ đến.

Ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thể kết án là do nạn nhân tự sát mà thôi.

- Cậu! cậu thật quá đáng!_ Kiến Văn nói nhưng ông ta không dám quá nặng lời đắc tội với anh,vội vàng đưa khăn cho vợ lau mặt.

- Tôi quá đáng sao? Còn các người ở đây hùa nhau sĩ nhục em gái của tôi, dùng những lời nói không đứng đắn sĩ nhục em ấy thì không thấy quá đáng sao?_Những câu nói của Đông Phương Long Thần khiến cho hai ông bà Kiến gia cứng họng không thể phản bác.


Thấy anh sắp làm lớn chuyện, Ngọc Băng im lặng nãy giờ thì giờ mới lên tiếng:
- Thần,em mệt! Em muốn về nhà!
Hiểu được ý của cô, Đông Phương Long Thần không truy cứu trách nhiệm với người nhà họ Kiến nữa.

Anh không thèm liếc mắt nhìn thái độ của những người trước mặt mà thản nhiên ôm người trong lòng lên, đôi chân dài sải bước ra ngoài rời khỏi buổi tiệc.

! ----------------!
⭐⭐⭐Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.

Hãy ủng hộ thật nhiều cho tác phẩm các bạn nhé!
Like: Nếu chapter hay, có ý nghĩa và thu hút bạn
Comment: Để lại nhận xét, đánh giá về tác phẩm cũng như góp ý để tác phẩm được hoàn thiện hơn nhé!
Lưu: Để theo dõi tác phẩm và nhận được thông báo chap mới cập nhật sớm nhất nhé!
Vote and tặng quà: Giúp cho tác giả có động lực????để hoàn thành tác phẩm trong thời gian sớm nhất.

! THANK YOU FOR READING ????!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương